Nguyên Thiếu Lăng trừng lớn hai mắt, anh không thể tin vào lỗ tai mình được. Không tin được Đồng Huệ Vũ có thể phong khinh vân đạm cứ như vậy mà nói ra những lời này.
Anh cứ nghĩ hai người họ sẽ cứ tiếp tục lừa dối giấu diếm, lục đục với nhau, đùa bỡn nhau, cuối cùng hai người họ hoặc là một bên chiến thắng hoặc là cả hai lưỡng bại câu thương.
Anh cứ nghĩ hai người sẽ là như vậy.
Thế nhưng, một câu nói của người này lại thừa nhận toàn bộ mọi chuyện. Vì sao Đồng Huệ Vũ lại —
“Quả thực, tôi còn một thân phận nữa, một cái tên nữa, tôi chính là em trai ruột của Đồng Huệ Ny, Đồng Huệ Vũ, là người Đồng gia. Nhưng tôi cũng chính là Lý Duy, toàn bộ những gì tôi đã kể cho anh nghe đều là thật, tôi chưa từng lừa anh. Tôi cũng biết anh tức giận không phải vì tôi là Đồng Huệ Vũ, mà vì anh phát hiện ra chiều nay tôi đã theo dõi anh, đồng thời còn gặp Lưu Diệu phải không? Thế nhưng — ” Lý Duy nhẹ chà mặt mình, rất đanh đá mà dùng sắc mặt phức tạp nở nụ cười nhìn Nguyên Thiếu Lăng. “Chuyện tôi gặp Lưu Diệu không phải như anh nghĩ đâu.”
“Tôi đảm bảo, tên khốn đó sau này không dám tới câu dẫn anh nữa đâu.”
XXXXXXXXXXXXXX
10 ngày sau.
Nguyên Thiếu Lăng mới đi công tác về, có chút mệt mỏi mà trở về nơi mình sống, cũng đã chạng vạng, từ cửa, một mùi hương thức ăn tràn vào mũi anh, khiến anh bụng đói kêu vang. Có người đang trong phòng bếp mà đã lâu rồi anh chưa từng sử dụng qua nhẹ nhàng mà huýt sáo, trong căn phòng vắng vẻ của mùa hè đang tràn đầy bầu không khí sung sướng vô hạn.
Nguyên Thiếu Lăng giầy, tháo cravat, cởi bỏ hai nút áo, đổi sang dép, thì liền có một người cách đó không xa “Ồ?” một tiếng. “Về rồi à, vừa lúc, ăn cơm ăn cơm.”
“Sao cậu còn ở đây?” Anh cố ý nhíu mày, ngẩng đầu nhìn người nọ đang hai tay nâng hai cái dĩa, nửa thân trên xích lõa chỉ mặc tạp dề, mái tóc màu vàng dài ra lộ ra phần tóc đen ngay gốc, vừa xấu vừa trông xuẩn.
“Tôi đương nhiên ở đây chờ anh về rồi, anh ra ngoài tới tận 1 tuần, tôi ở một mình mém chết vì cô đơn rồi, mỗi ngày đều nhớ anh tới mức cơm nước không ngon, cả người đều gầy cả người.” Người nọ nhanh chóng buông hai cái dĩa xuống bước tới trước mặt Nguyên Thiếu Lăng, không biết xấu hổ mà kéo lấy tay phải của anh đặt lên trên lưng xích lỏa lỏa của mình, “Không tin anh sờ xem.”
Trước khi đi công tác Nguyên Thiếu Lăng đã nói với Đồng Huệ Vũ cút đi, nhưng hiển nhiên người đó xem lời anh như gió thoảng bên tai.
Tay anh liền bị cưỡng ép mà chạm vào người hắn, hắn cứ cầm lấy tay anh, làm càn không ngừng sờ vuốt trên người hắn. Đó là một thắt lưng cực kỳ cực kỳ khêu gợi, chính là vóc người do quanh năm lao động chân tay rèn đúc ra được, làn da màu nâu, thon dài mà cường kiện, xúc cảm trơn truột nhưng ẩn chứa lực đạo cơ thể có thể bộc phát ra tùy thời.
“Gầy phải không? Tôi đâu có lừa anh đâu đại thiếu gia.” Đồng nhị thiếu gia nở nụ cười, miệng nhanh chóng lướt nhanh qua mặt của Nguyên Thiếu Lăng, nhưng bị anh ghét bỏ né tránh.
Ai mà mò ra được hắn có ốm đi hay không, anh có từng sờ qua người hắn trước kia đâu. Nguyên Thiếu Lăng nhìn tay của mình, muốn rút ra, nhưng đối phương đến chết vẫn cầm chặt tay anh, không chịu bỏ.
“Cậu muốn ở trong nhà tôi đùa giỡn lưu manh?” Anh trừng mắt nhìn hắn hỏi.
“Nếu như anh tiếp nhận hành vi này của tôi thì nó không được gọi là đùa giỡn lưu manh đâu.” Nói xong Đồng Huệ Vũ lại muốn hôn Nguyên Thiếu Lăng, anh nhíu mày tránh xa, nhưng tay vẫn bị cầm chặt, mà tay kia cũng bị người vững vàng nắm lấy. Hắn kéo người anh vào lòng mình, Nguyên Thiếu Lăng mắng 1 tiếng ‘tên khốn’, nhưng khi thấy cái đầu xấu xí của Đồng Huệ Vũ cúi xuống, hôn xuống phần xương quai xanh lộ ra dưới lớp áo mở rộng của anh.
Nụ hôn này khiến anh có chút sững sờ, anh nhìn thẳng vào mấy gọn tóc đen trên cái đầu vàng khè kia, dưới ngọn đèn mỗi một sợi tóc đều trở nên óng ánh, đối phương cằm chặt lấy tay anh, sau đó ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn anh hai giây.
“Hoan nghênh về nhà.” Hắn nói. Ánh sáng trong mắt hắn còn phát ra sự chói sáng hơn cả lọn tóc vàng.
Đồng nhị thiếu gia làm nguyên cả một bàn tiệc để tẩy trần cho Nguyên Thiếu Lăng. Tài nấu nướng của hắn không tính là tốt, miễn cưỡng xem là được, coi như cũng hợp khẩu vị Nguyên Thiếu Lăng.
Hai người ngồi đối mặt nhau, Nguyên Thiếu Lăng uống hai chén canh, hỏi người thanh niên đang ân cần gắp rau cho mình. “Cậu vẫn không chịu về nhà?”
“Tôi không phải đang được anh mướn sao, về đâu bây giờ?” Người này thật đúng chuẩn một Ngưu Lang mưu cầu danh lợi.
Nguyên Thiếu Lăng để ý đến hắn giả ngây giả dại, tiếp tục nói. “Cậu cứ ở suốt ngoài đường như thế, bộ nhà cậu không ai có ý kiến sao?”
“Bọn họ? Họ — không quản được tôi đâu.” Đồng Huệ Vũ chẳng thèm quan tâm mà cười.
Hiện tại anh sẽ không gọi hắn là Lý Duy nữa, anh đã biết hắn là ai, mà đối phương cũng đã biết được lý do tại sao anh lại chọn hắn rồi mướn hắn giữa một đám Ngưu Lang kia, nhưng Đồng Huệ Vũ tuyệt không quan tâm bản thân bị người ta lợi dụng. Dùng cách nói của Đồng nhị thiếu gia chính là. “Hừ, chị ta làm gì có mặt mũi mà quản được tôi? Hừ, lẽ nào vì tôi là em chị ta nên không thể tự do yêu đương sao? Anh muốn tôi cùng anh giả đò, không bằng hai người ta làm thật luôn đi, chẳng phải vậy còn hưng phấn hơn sao?”
Quả thực ác liệt tới mức cực điểm. Hắn quả thật chính là một lưu manh hàng thật giá thật.
Nguyên Thiếu Lăng không biết tại sao Đồng Huệ Vũ lại ghét Đồng Huệ Ny cùng Đồng gia tới như vậy, trước đây anh không hỏi, anh không muốn lấn quá sâu, Đồng Huệ Vũ tựa như một dòng suối chảy, anh biết được càng nhiều thì sẽ càng chìm sâu dưới dòng suối nhiều khúc chiết này. Nhưng anh đoán, nhất định có liên quan tới quá khứ nhiều biến cố của Đồng nhị thiếu gia.
Thái độ của Đồng Huệ Vũ khiến anh thoải mái, nhưng cũng càng khiến anh thêm nhiều khúc mắc. Anh không nên ở bên cạnh hắn, sự qua lại suốt mấy chục năm nay giữa hai nhà Nguyên Đồng anh không muốn bị hủy trong chính tay anh. Anh luôn luôn lãnh tĩnh, biết cầm hay buông bỏ, cho nên lúc trước anh có thể cực lực khắc chế cái cảm giác muốn đi trả thù Lưu Diệu cùng Đồng Huệ Ny.
Giữa tình cảm và lý trí, anh luôn lựa chọn lý trí. Dù cho sự lựa chọn này khiến anh đau đớn như chết.
Nhưng nhẫn nhịn một lần bị phản bội, chính là cực hạn của anh rồi.
“… Ngày mốt anh có việc gì không?”
“Gì cơ?” Nguyên Thiếu Lăng tỉnh dậy giữa dòng suy nghĩ.
“Mốt là ngày giỗ cha tôi, anh đi cùng tôi đi. Nếu tôi mang bạn đi theo cùng, cha tôi nhất định rất vui đó.”
Anh không ý thức được hắn đang lừa anh, chỉ là khi thấy khuôn mặt thành khẩn đó, thậm chí cùng ngữ khí như cầu xin đó, cùng cái từ ‘bạn’, trong nháy mắt liền khiến anh thả lỏng cảnh giác, trong lòng sinh ra sự thương xót bi thương. Đến tận hai ngày sau, khi anh cùng hắn đứng ở trước một khu mộ, đứng trước bia mộ cha của ‘Lý Duy’, anh bị hắn kéo vào trong lòng, bị hắn ôm siết thắt lưng, nghe được hắn nói với cha hắn hai từ xin lỗi.
“Ông già à, con xin lỗi cha nhà, con không có cách nào giúp Lý gia nối dõi tông đường rồi. Con thích 1 người đàn ông, ảnh tên là Nguyên Thiếu Lăng, chính là người này, cha xem ảnh đi, con tin rằng dù cha có đội mồ sống dậy nhất định cũng sẽ thích ảnh.”
Sắc mặt của Nguyên Thiếu Lăng nhất thời biến đổi, trong lòng nghĩ nếu cha cậu mà đội mồ sống dậy thì nhất định là bị cậu làm cho tức giận đó.
“Cậu nói bậy gì đó hả?” Anh kéo cái tay trên thắt lưng mình ra. “Đồng Huệ Vũ, cậu có thể nghiêm túc giùm tôi một chút được không?”
Hắn dưới ngọn gió khô của nơi núi rừng nhìn anh. “Em rất nghiêm túc, chính là vì như thế, cho nên em mới mang anh theo cùng. Nguyên Thiếu Lăng, rõ ràng anh cũng thích em, tại sao anh lại không chịu thừa nhận.” Những lời nói đầy chắc chắc, chắc chắc tới mức như một tia sét giáng xuống đầu của Nguyên Thiếu Lăng, bổ trúng não của anh.
Chỉ là anh đều không rõ, vì sao — Đồng Huệ lại biết, có thể tin tưởng một chút không nghi ngờ, thẳng thắn nhìn thẳng vào sâu nội tâm của anh.
“Anh hận Lưu Diệu cùng Đồng Huệ Ny, nhưng em lại cám ơn họ, vì nếu họ không phản bội anh, thì sẽ có sự gặp gỡ giữa hai ta.”