Lý Duy ở bên cạnh anh ngồi xuống, bắt tay lại đặt sau ót, cẩn thận suy nghĩ một chút: “Kỳ thực tôi cũng chẳng có chuyện xưa gì, tôi khi còn bé cũng giống mấy đứa nhóc khác thôi, một nhà ba người, chỉ là nhà của tôi nghèo hơn nhà người ta, cha tôi bị què một chân, nên mọi người chung quanh hay chọc tôi là nhóc con què. Khi còn bé tôi hay bị người ta ăn hiếp, còn vì chuyện đó nên hay đánh nhau với người ta, chậm rãi lớn lên thì đỡ hơn rồi, mấy đứa nhóc lúc trước hay ăn hiếp tôi giờ đều thành bạn tốt của tôi.”
Nguyên Thiếu Lăng nở nụ cười.
Lý Duy cúi đầu nhìn anh, chẳng biết anh đang cười gì, nhưng nụ cười của anh rất đẹp, Lý Duy biết cũng không phải đang cười nhạo mình. Nhìn cái trán trơn bóng của Nguyên Thiếu Lăng, hắn tiếp tục nói; “Khi còn bé hay bị ăn hiếp, nên tính cách tệ lắm, tôi hay nổi cáu với cha mẹ mình.” Tâm tình của mình tựa như không cam lòng, ủy khuất, phẫn nộ luôn chiếm cứ trong lòng, không chỗ phát tiết, cũng chỉ có thể đem thương tổn đó đổ lên người thân.
Hắn nhìn trần nhà chậm rãi cười: “Lúc tôi 15 tuổi thì cha tôi bị tai nạn xe nên mất, đến nay vẫn chưa tìm được hung thủ gây tai nạn. Đợi đến khi cha mất rồi tôi mới thêm hận chính mình, mỗi lần nghĩ tới những chuyện mình đã làm, tôi liền hận không thể trở lại quá khứ đánh chết tên nhóc súc sinh đó.
Kỳ thực tôi cũng không phải cha mẹ tôi sinh ra, họ ở bên ngoài bãi rác nhặt được tôi. Nhưng họ đối xử với tôi tốt lắm, nhiều năm về sau đó cũng chưa có ai đối xử tốt với tôi như họ vậy.”
Hắn thở dài một hơi: “Năm kia mẹ tôi cũng đã qua đời, bọn họ sống trên đời này quá khổ, mà họ lại đem toàn bộ những gì tốt nhất của họ cho tôi, nhưng tôi, lại không cách nào đáp lại được ân tình đó.”
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay của Lý Duy. Tay của hắn đang run rẩy, mà bàn tay còn lại có lòng bàn tay nhẵn nhụi mà ôn nhuận, vừa rộng vừa mang lực đạo ấm áp và trấn an.
Lý Duy nhìn qua Nguyên Thiếu Lăng, đối phương ngước nhìn hắn.
“Tôi không nên bắt cậu nói mấy chuyện này, xin lỗi.” Nguyên Thiếu Lăng nói. “Tôi vốn chỉ muốn nghe cậu kể một tí chuyện nhỏ nhặt thôi.”
Lý Duy nói cho anh biết mấy chuyện này, đối với Nguyên Thiếu Lăng quả thật là ngoài ý muốn. Anh chỉ là muốn nghe một số chuyện lặt vặt, nhưng người này lại mở rộng cửa tâm hồn cho anh vào.
Đây quả thật là không ổn.
Nguyên Thiếu Lăng suy nghĩ. Mà trong lúc anh đang cảm thấy không ổn, thì anh đã cầm lấy bàn tay run rẩy của Lý Duy.
“Hừ, tôi vốn không nên càu nhàu với anh.” Ngưu Lang nắm tóc, liền thay đổi thành bộ cười không kiềm chế được. “Bất quá hồi nhỏ tôi cũng không tính là quá bi thảm, ngược lại, đó là quãng thời gian hạnh phúc của tôi.”
Nguyên Thiếu Lăng hỏi: “Lý Duy là tên mà cha mẹ nuôi đặt cho cậu à?”
“Đối với tôi thì họ chính là cha mẹ ruột, không phải cha mẹ nuôi, tên của tôi là do cha tôi đặt, Duy chính là Duy trong duy nhất.”
Nguyên Thiếu Lăng lập tức giải thích cái tên này: “Duy nhất chính là toàn bộ, co nên họ đã dành cho cậu bộ tình yêu của họ dành cho duy nhất một mình cậu.” Nói xong, anh đột nhiên cảm giác như mình đang hòa vào trong quá khứ của Lý Duy, trở thành một phần trong đó. Chỉ là cũng không như lời Lý Duy nói “không có chuyện gì”, ngược lại, chỉ cần cái việc được người ta nhặt nuôi thì cũng đã xem như Đồng nhị thiếu gia này là người có nhiều chuyện xưa khó nói rồi.
Đến giờ ngủ, Lý Duy đi theo sau mông Nguyên Thiếu Lăng, Nguyên Thiếu Lăng đi trên cầu thang vồng xoay được mấy bước, Lý Duy cũng nghênh ngang đi theo sau anh.
“?” Nguyên Thiếu Lăng quay đầu lại nhìn hắn. “Phòng của cậu đâu có ở trên lầu.”
“Tôi suy nghĩ một chút.” Lý Duy nhìn anh, cười lưu manh. “Trước kia chẳng phải anh từng nói, dù cho lúc có người hay không chúng ta cũng phải giả bộ là người yêu. Lúc không có người — cũng bao gồm luôn đêm khuya 8 tiếng trên giường mà.”
“…” Nguyên Thiếu Lăng trên mặt viết ba chữ ‘cậu đùa à’ vừa hỏi, “Cho nên?”
“Cho nên chúng ta chẳng lẽ không ngủ chung?”
Lý Duy rốt cục mạnh mẽ xông vào phòng ngủ người khác. Nguyên Thiếu Lăng bất đắc dĩ cầm một cái chăn mới gối mới ném cho hắn. “Tôi không quen ngủ cùng giường với người khác, cậu ngủ sàn đi.”
Lý Duy cầm mềm đã lạnh ngắt nói: “Bất cứ chuyện gì cũng cần có quá trình làm quen, anh cũng nên học tập một chút.” Nói chuyện thì rất có lý lẽ, sau đó vài bước nhảy tới bên giường, leo lên giường Nguyên Thiếu Lăng.
Hắn ngồi lên giường, cực kỳ không biết xấu hổ vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Đến đây đi, có một Ngưu Lang chuyên nghiệp như tôi làm ấm giường cho anh là một vinh hạnh đó.”
Nguyên Thiếu Lăng đóng cửa phòng, cau mày nhìn hắn: “Xuống sàn nhà mà ngủ. Hoặc là cậu muốn tôi đạp xuống?”
“…”
Mặt dày mày dạn cọ xát nửa ngày, nhưng người này cuối cùng vẫn là vẫn bị Nguyên Thiếu Lăng dùng chân “mời” xuống giường. Hắn rất là khó chịu ôm gối đầu ngồi trên sàn nhà, kỳ quái: “Bộ hồi trước lúc có bạn trai anh không có ngủ cùng với người ta à?”
Nguyên Thiếu Lăng trừng mắt liếc nhìn hắn, ý bảo hắn câm miệng. Đáng tiếc cái nhìn này lại khiến cho Lý Duy hiểu sai mà đoán rằng, đúng, từ tiêu chuẩn hôn môi của Nguyên Thiếu Lăng mà nói, thì khả năng anh cùng người ta ngủ chung với nhau là không có, với lại, điều đó chẳng phải xác nhận rằng Nguyên Thiếu Lăng thật ra chính là xử nam hay sao?
Nhưng người này tướng mạo đẹp trai hơn sao kim, vừa có tiền vừa cáo tài mà tất xấu cũng không có, thì làm sao có thể được chứ nhỉ?
“Đừng suy nghĩ vẩn vơ.” Một cái gối đầu ném xuống cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Lý Duy, Nguyên Thiếu Lăng từ đầu giường lấy ra một hộp mắt kính, lấy ra một cái mắt kính gọng vàng đeo lên. “Cậu ngủ trước đi.”
Lý Duy không biết Nguyên Thiếu Lăng cận thị, Nguyên Thiếu Lăng mang mắt kính khiến cho Lý Duy kinh ngạc.
“Anh bị cận?”
“Ừ.” Nguyên Thiếu Lăng từ đầu giường lấy ra một quyển sách, trong phòng đã tắt đèn chính, chỉ chừa lại cái đèn nhỏ ngay tủ đầu giường. Mặt của anh ở dưới thấu kính, hòa cùng với ánh đèn vàng nhất thời khiến cho anh càng thêm thành thục lạnh lùng và nhã nhặn.
Lý Duy cảm giác như mình không quen biết Nguyên Thiếu Lăng này, Nguyên Thiếu Lăng không mang mắt kính có chút môi hồng răng trắng cùng non nớt, rõ ràng như một công tử bột. Nhưng cái cảm giác trưởng thành của một người đàn ông mang mắt kính, khiến cho anh thoạt nhìn so với Lý Duy lớn hơn vài tuổi, điều này vừa khéo, Lý Duy không biết đến tột cùng hắn thích hay không thích Nguyên Thiếu Lăng mang mắt kính nữa.
Còn đối phương, hiển nhiên chẳng thèm để ý tới suy nghĩ của hắn.
Cái vấn đề mà vốn chẳng phải là vấn đề khiến cho Lý Duy chẳng thể hiểu được. Nhưng lúc này điện thoại của hắn chợt vang lên. Hắn cầm điện thoại di động lên vừa nhìn, sắc mặt trầm xuống.
“Tôi ra ngoài tiếp điện thoại.” Hắn đứng lên, mặc quần sọt, lộ ra phần vóc người tuyệt hảo, khi thấy Nguyên Thiếu Lăng gật đầu, hắn dùng một loại tư thế coi là tiện nhất mà nhảy qua người của Nguyên Thiếu Lăng đang nằm trên giường, sau đó ra phía ngoài cửa, mở cửa ra ngoài.
Nguyên Thiếu Lăng nhìn chằm chằm Lý Duy đi ra ngoài, anh biết đó không phải là một cú điện thoại bình thường. Ban ngày Lý Duy cũng nhận điện thoại, khi đó Lý Duy vẫn chưa bày tỏ với anh.
Một lát sau Lý Duy vào, sắc mặt không tốt.
“Chuyện gì?” Nguyên Thiếu Lăng hỏi. Anh có chút lo lắng không biết đối phương có phải đã điều tra ra được gì không.
Thế nhưng có vẻ như anh đã lo lắng dư thừa, Lý Duy đặt điện thoại ở bên cạnh, cười với anh: “Thế nào, đại thiếu gia anh lo cho tôi à?” Cười tới đê tiện, tuyệt không thể hiện rằng mình đã biết được gì, khiến cho Nguyên Thiếu Lăng thở dài một hơi. Nếu không phải là chuyện đó, anh tiếp tục cúi đầu xem sách của mình, lười nói chuyện. Anh phát hiện Lý Duy không phải là dạng người nếu chú ý tới thì sẽ phát quang, mà là càng bỏ mặc thì lại phát sáng mạnh mẽ.
Quả nhiên, Nguyên Thiếu Lăng vừa thu lại tầm mắt của mình thì Lý Duy đã không vui mà “hừ” một tiếng, “Nếu anh đã lo cho tôi thì làm ơn lo cho tới cùng đi, anh có biết thái độ này của anh dễ ăn đòn lắm không?”
Nguyên Thiếu Lăng nở nụ cười một tiếng.
Lý Duy nói: “Có người mai tìm tôi có việc, nhưng tôi không để ý tới họ.”
Nguyên Thiếu Lăng ngẩng đầu: “À.”
Lý Duy bò lên giường, cau mày nhìn thẳng Nguyên Thiếu Lăng, dường như muốn dùng ánh mắt mình xem thấu đối phương: “Cho chút phản ứng nữa được không? Anh có thể hỏi tôi là ai tìm tôi, có quan trọng hay không, có cần anh đi theo hay không mà.”
Nguyên Thiếu Lăng vừa muốn nói, trong phòng đột nhiên lại vang lên chuông điện thoại, lúc này lại đổi thành điện thoại của anh. Lý Duy tiếc nuối nhíu mi, ngoan ngoãn trở về sàn.
Nguyên Thiếu Lăng cầm điện thoại lên, mặt trên thể hiện một dãy số xa lạ. Vang lên vài tiếng, anh mới tiếp.
“Alô?”
“Thiếu Lăng.” Có người nhẹ giọng nói bên tai anh.
Thanh âm kia quen thuộc ngầm vào tận máu, rồi lại cực kỳ xa lạ, nó đột nhiên tiến vào khiến cho Nguyên Thiếu Lăng không kịp phòng bị, khiến cho cả người anh căng cứng. Nguyên Thiếu Lăng vĩnh viễn nhớ lấy giọng nói này, chủ nhân của nó đã từng khiến cho anh yêu thích sâu đậm, nhưng cũng hận tới thấu xương. Anh cảm thấy máu trong nháy mắt ngưng kết, mà chân mày anh cũng trong nháy mắt nhíu thành chữ ‘sơn山’.
“Đã tới lúc này còn gọi cho tôi làm gì?” Nguyên Thiếu Lăng cắn chặt răng, nhẫn nhịn, mới đem cái từ “cút” đang trong cổ họng nuốt xuống không bật ra.
Thật cam đảm, tên này lại dám gọi cho anh.
Lưu Diệu dường như đã uống say, trong điện thoại giọng nói mang chút ủy khuất, lại có chút cấp thiết. “Thiếu Lăng, em muốn giải thích với anh, em vẫn muốn giải thích với anh, em, hừ … Kỳ thực lúc trước em không hề muốn …”
“Bảo bối à, ai vậy? Nhanh cúp máy chúng ta còn tiếp tục nào, a, ừ, bên trong anh thật chặt nha, ừ …” Một giọng nói không phải là Nguyên Thiếu Lăng bỗng nhiên tiến vào trong ống nghe, lại rất gần, khiến cho người đầu bên kia vừa mới mở miệng đã cứng họng.
Lưu Diệu hiển nhiên đã bị kinh hách: “Thiếu, Thiếu Lăng.. Anh, anh đang ở cùng ai …”
“Ồ, bảo bối, ừ …” Lý Duy ghé sát đầu vào đầu Nguyên Thiếu Lăng cất giọng. Lúc này hắn cực kỳ bội phục chính bản thân hắn, hắn phát hiện tiếng kêu rên của mình chẳng khác gì đang hành sự thật vậy.