Ngưu Ma Vương Cật Văn Tử

Chương 6



“A a a…… con muỗi hư lại cắn cái mông ta, Ngưu ca ca, cầu xin ngươi mau giúp ta ăn con muỗi nữa đi…”

Trời còn chưa sáng, trong tẩm cung của Ngưu Ma vương như thường lệ truyền ra tiếng rên rỉ mềm mại khả ái, tràn đầy cơ khát, không cần phải nói nhất định là tiểu kiều thê của Ngưu Ma vương lại đang phát xuân.

“Tiểu tao hóa, tối hôm qua không phải là mới giúp ngươi ăn con muỗi nhiều lần rồi sao, tại sao cái mông bây giờ lại ngứa!” Lập tức có một giọng nam trầm thấp lạnh như băng, gợi cảm mê người trả lời.

“Oh… chớ bóp đầu nhũ ta, ta không biết… A ha…… con muỗi hư liền thích cắn cái mông ta, gần đây cắn càng ngày càng lợi hại… thường ngứa muốn chết…… A a …… cầu xin Ngưu ca ca dùng đại băng kê dạy dỗ nó…”

“Muốn ta dùng đại kê kê dạy dỗ con muỗi, để cho cái mông *** đãng của ngươi không ngứa ngáy, biết nên làm như thế nào chưa?” Tiếng cười tà lãnh làm cho người ta nghe qua liền say mê, chủ nhân của thanh âm nhất định là siêu cấp mỹ nam tử.

“Ta biết, phải học bò cái nhỏ kêu… moo moo…… ta là bò cái nhỏ, cái mông của bò cái nhỏ ngứa, muốn bò đực thao cái mông…… cầu xin bò đực ca ca tốt nhất trên đời mau thao cái mông *** đãng của ta…… moo moo……” Bò cái *** đãng kêu gọi làm cho người ta huyết mạch căng phồng, thật muốn vọt vào xem một chút rốt cuộc là hài tử như thế nào lại *** đãng đến thế này.

“Hôm nay kêu cũng không tệ, xem ngươi ngoan như vậy, ta sẽ dùng đại băng kê giúp ngươi dạy dỗ con muỗi.” Tiếng cười *** tà vừa dứt, liền vang lên tiếng tiểu hài tử thét chói tai.

“A a a…… ngươi thế nào biến thành bò đực rồi… oh oh…… đại băng kê chạy đến trong bụng…… Ah ah…… cẩn thận chớ đỉnh đến hài tử trong bụng… A a a a a……”

[Hài tử trong bụng? Chẳng lẽ tiểu hài tử này mang thai? Nhưng nghe thanh âm rõ ràng là một tiểu nam hài, làm sao có thể mang thai?]

“Ngươi là bò cái nhỏ, dĩ nhiên muốn bò đực thao, tên ngốc! Yên tâm, sẽ không đụng đến hài tử trong bụng ngươi, hài tử trong bụng ngươi cũng giống như ngươi, đều thích côn th*t của ta, ha ha…” Nam nhân cười nói, ngay sau đó bên trong vang lên tiếng thân thể va chạm *** dục, còn có tiếng nước chảy kỳ quái, cùng thanh âm giường chiếu cực kỳ tao lãng.

“Nha nha nha…… a a…… đại băng kê cắn chết bò cái nhỏ… ách ahhhhh…… đại băng kê chớ ăn bò cái nhỏ…… oh oh…… ăn con muỗi… A a… là để cho ngươi ăn con muỗi, băng kê hư… oh oh oh……”

“Ngươi con bò cái *** đãng này nói gì? Lại dám nói đại băng kê hư, thật là đồ bò cái đáng giận, xem đại băng kê thế nào giáo huấn ngươi không biết cảm ơn đi, bò cái hư.” Nam nhân tức giận mắng, bắt đầu cuồng thao tiểu hài tử.

Làm sao lại biết hắn cuồng thao tiểu hài tử đây, bởi vì trong cung tất cả đều là tiếng tiểu hài tử đáng thương khóc la.

“A a…… làm nhẹ một chút, hảo mạnh… ta sai lầm rồi… a ô… bò cái nhỏ biết sai rồi, không dám nói nữa… A a…… đại băng kê đâm hỏng rồi… oh a a…… đại băng kê là bảo bối tốt nhất trên đời, bò cái nhỏ… nhất…… A a a……”

“Bò cái nhỏ nói nhất cái gì? Nói mau!” Trong tẩm cung vang lên thanh âm vỗ vào cái mông ‘ba ba’, đồng thời tiếng thân thể mập hợp va chạm trở nên lớn hơn.

“A a…… đừng đánh… cầu xin ngươi đừng đánh… oh oh…… thao nhẹ một chút, ta nói… bò cái nhỏ thích nhất đại băng kê a, đại băng kê là hảo bảo bối của bò cái nhỏ… Ô ô…… cầu xin đại băng kê tha thứ bò cái nhỏ nhất thời… nói sai… nói sai rồi…… nha a a……” Tiểu hài tử liên tục xin tha, tựa hồ làm nam nhân bớt giận không ít, thanh âm vỗ mông biến mất, ‘tiếng va chạm’ thân thể cũng nhỏ hơn, tiểu hài tử lại tiếp tục rên rỉ.

“Oh ha…… A a haa…… thật thích đại băng kê thao cái mông… ách…… cái mông bò cái nhỏ thật là thoải mái… oh oh…… A a a a…… hài tử trong bụng cũng thoải mái… a a…… nó đá ta… oh oh…… ta không được……”

“Không thể nào! Mới thao hai cái, ngươi đã nhịn không được muốn bắn…” Nam nhân kinh ngạc kêu lên.

“A…… thật không được, tiểu ——” Một tiếng thét chói tai thật dài, thanh âm nhanh chóng bị đứt đoạn, sau đó vang lên tiếng phun nước.

“Tiểu tao hóa, ngươi muốn bắn liền bắn, chớ xiết chặt tao huyệt… ta bị ngươi xiết cũng muốn bắn…” Nam nhân đột nhiên thở gấp, hét lớn.

“Nha nha —— Ngưu ca ca, ngươi lại bắn nước tiểu… A a a a a…… bắn chậm một chút, cẩn thận bảo bảo sặc mất… Ưm ah ah…… thế nào bảo bảo lại thích ăn nước tiểu của ngươi như vậy a…” Tiểu hài tử bị nam nhân bắn tinh đến lớn tiếng rên rỉ, thanh âm điền đạm đáng yêu lại tràn đầy mị ý không biết là thống khổ hay là vui vẻ, làm cho người ta đối với tình cảnh trong cung điện rất hiếu kỳ.

Từ khe cửa nhìn vào, cung điện vẫn như cũ hoa lệ kinh người không chút thay đổi, vẫn như xưa một mảnh *** mỹ. Trên giường san hô to lớn đang trình diễn màn nhân thú đại chiến *** loạn kinh người, nói sai rồi, không thể nói đang trình diễn, bởi vì màn trình diễn nhân thú đại chiến này đã đến gần đến hồi cuối.

Dã thú khổng lồ toàn thân ngân bạch đang ôm một tiểu nam hài trần trụi sảng khoái bắn tinh, tiểu nam hài cũng đang bắn tinh, bạch tương tựa như sữa tươi, trong đó còn có một ít nước tiểu, xem ra tiểu hài tử vẫn chưa hoàn toàn thành thục, bất quá so với trước đã tốt hơn nhiều.

Cưỡi trên thú hành của đại ngưu quái, tiểu nam hài mang cái bụng thật lớn, rõ ràng đã mang thai rất lâu, cũng sắp đến ngày sinh sản. Tính toán thời gian, tiểu nam hài mang thai chỉ có một tháng, bụng làm sao lớn như vậy chứ?

Hết thảy đều bởi vì Ngưu Ma vương, Thần tộc sinh sản rất nhanh, nhân loại bình thường có mang hài tử Thần tộc thì chỉ bốn đến năm tháng sẽ sinh, nhưng Ngưu Ma vương không chờ được bốn, năm tháng. Vì có thể cùng Lạc Á sớm ngày tách ra, hắn làm phép để cho hài tử trong bụng Lạc Á lớn lên nhanh hơn so với các hài tử Thần tộc khác, mới một tháng mà bụng Lạc Á đã to giống như bốn tháng, lập tức sẽ lâm bồn.

Tiểu nam hài rất nhanh liền bắn xong, nhưng Ngưu Ma vương ôm cậu lại bắn rất lâu, chờ hắn cũng bắn xong cậu đã đổ mồ hôi đầm đìa mệt mỏi vô lực, ngả vào ***g ngực trượng phu há mồm thở dốc.

Mỗi lần cầu xin Âu Cách Phỉ Tư giúp cậu ‘ăn con muỗi’ đều rất mệt mỏi, hơn nữa thời điểm bị hắn tiểu vào trong bụng là mệt mỏi nhất, thật không rõ hắn đi tiểu tại sao luôn nhiều như vậy, lạnh như vậy, cũng may bây giờ có hài tử trong bụng giúp một tay uống cạn nước tiểu của hắn, để cho cậu không còn như lúc ban đầu khổ cực khó chịu như vậy.

Cậu vẫn nghĩ không thông tại sao Âu Cách Phỉ Tư thời điểm ăn con muỗi xong sẽ rất thích đi tiểu trong cái mông cậu, hắn đi tiểu lại không thể đem con muỗi dìm chết, ngược lại thiếu chút nữa đem cậu dìm chết, lạnh chết, may nhờ có bảo bảo. Nhưng bảo bảo tại sao cứ thích uống nước tiểu của trượng phu như vậy?

Vốn là cậu cho là mình ăn no thì hài tử cũng sẽ không đói bụng ăn quàng tiếp tục uống nước tiểu của nam nhân nữa, nhưng cậu phát hiện vô luận cậu tận lực ăn cơm, cũng sắp đem mình nuôi thành heo mập mà hài tử vẫn là muốn uống nước tiểu của nam nhân, hơn nữa càng ngày càng thích thứ đó hơn, mỗi lần đều uống đến một giọt cũng không chừa. Lúc sau cậu suy nghĩ một chút, cho là bảo bảo nhất định là quá khát, cậu liền liều mạng uống nước, nhưng bụng trướng muốn chết cũng không thấy ích lợi gì, bảo bảo giống như không phải là nước tiểu của nam nhân thì quyết không uống…

Tiểu hài tử khe khẽ thở dài, hy vọng bảo bảo uống nhiều nước tiểu như vậy, sau khi sinh ra ngàn vạn không muốn bảo bảo là một thân toàn mùi nước tiểu hôi thối!

“Thở dài cái gì? Có phải cảm thấy còn chưa đủ hay không, còn muốn ta sẽ giúp ngươi ‘ăn con muỗi’! Âu Cách Phỉ Tư biến thành người hình, ôm cậu nằm trên giường, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lựng kiều diễm lên cười tà nói. Hẳn là còn chưa đủ, vừa rồi hắn đang chuẩn bị làm một lần nữa, tiểu tao hóa này nhạy cảm vô cùng đã đem mình kẹp đến bắn ra.

Sắp sinh nên Lạc Á nhạy cảm vô cùng, bây giờ tùy tiện sáp mấy cái là có thể làm cho cậu thoải mái muốn bắn tinh, sau đó cái mông nhỏ cũng kích động ngọ nguậy, đem hắn kẹp đến bắn ra, so với trước kia không biết cơ khát tao lãng gấp bao nhiêu lần, hại hắn gần đây làm được chưa được tận hứng…

Nhìn tiểu kiều thê trong ngực bởi vì mang thai nên đẫy đà không ít, nhiều thêm một chút phong vị mẫu tính, so với trước kia mê người hơn, nam nhân chưa tận hứng lập tức có phản ứng, đại băng xà trong tiểu huyệt vừa bắn tinh xong đã mệt mỏi mềm ra lập tức lại trướng lớn, cứng rắn đứng lên.

Tiểu nam hài lập tức rên rỉ, lắc đầu cầu khẩn nói: “Không cần, không muốn ăn con muỗi nữa, ta mệt quá! Cái mông không chịu nổi!”

Cái mông của cậu ngày ngày cắm siêu cấp đại kê kê của nam nhân vốn là rất khổ cực, còn bị đại băng kê mỗi ngày loạn khuấy loạn làm, cảm giác thật muốn nở hoa!

Tiểu nam hài biểu lộ sợ hãi làm cho nam nhân trong lòng mềm nhũn, bỏ đi ý niệm muốn làm nữa, ngày đêm không ngừng làm giống như vậy chính là nữ hài tử trưởng thành cũng không chịu nổi, huống chi Lạc Á còn nhỏ như vậy, lại đang mang thai. Bất quá cắm trong tiểu huyệt mềm mại ấm áp, tuyệt vời cực điểm, nếu không làm thì thật là chuyện thống khổ nhất trên đời!

Nhưng nam nhân thương tiếc tiểu kiều thê, cố gắng áp chế dục vọng, ép côn th*t của mình lần nữa mềm đi. Hắn thật sự rất thương Lạc Á!

Phát hiện côn th*t trong cái mông mềm đi, Lạc Á thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên nhìn trượng phu tuấn mỹ mê người, trên con mắt trái lại thấy một vết sẹo lớn, trong lòng đau nhói, đột nhiên nói: “Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?”

“Có thể, ngươi muốn hỏi cái gì?” Nam nhân tò mò đáp ứng.

“Ngươi… vết sẹo trên mặt ngươi là xảy ra chuyện gì, tại sao bị thương? Nó thật sâu!” Tiểu hài tử lớn mật hỏi, cậu vẫn luôn hỏi vấn đề này, nhưng lại sợ nam nhân không thích.

Thế nhưng cậu thật sự rất muốn biết trên mặt nam nhân tại sao lại có vết sẹo sâu như vậy, sâu hơn một chút, mắt của hắn sẽ mù.

“Là khi còn bé bị một người điên chém bị thương!” Nam nhân mặt liền biến sắc, đưa tay sờ vết sẹo trên mắt, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, qua rất lâu mới lên tiếng.

Thật lâu không nhớ tới người điên đó, lúc ấy kẻ đó điên cuồng muốn đem mẫu hậu cùng mấy huynh đệ bọn họ giết chết, vẫn ở phía sau đuổi bắt bọn họ, nếu như không phải là mẫu hậu liều mạng cứu hắn, mắt trái của hắn liền phế bỏ, mẫu hậu vì cứu hắn còn suýt bỏ mạng…

Hiện nay người điên đó tuy bị phụ vương phong ấn, vĩnh viễn không thể thấy mặt trời, nhưng vẫn như cũ muốn giết bọn họ, dựa vào pháp lực cường đại tìm người giết bọn hắn. Lần trước còn tìm người đánh lén Thước Tư, làm cho Thước Tư trọng thương thiếu chút nữa mất mạng, cũng may vừa vặn mình đi ngang qua cứu hắn, không biết bước kế tiếp người điên đó lại muốn giết người nào…

“Người điên?” Tiểu hài tử vẻ mặt nghi hoặc, là người điên nào mà lợi hại như vậy, lại có thể làm bị thương Chiến thần bách chiến bách thắng.

“Đừng hỏi, vừa ‘ăn con muỗi’ xong ngươi không mệt sao, còn không mau ngủ đi.” Âu Cách Phỉ Tư không muốn nói nhiều, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp.

Bị nam nhân nói như thế khiến Lạc Á thật cảm thấy rất khốn quẫn, mặc dù trời đã sắp sáng, nhưng đêm qua cầu xin nam nhân ăn con muỗi đến quá nửa đêm mới ngủ, chưa sáng cái mông lại ngứa làm cậu tỉnh dậy, lại cầu xin nam nhân ăn con muỗi, bây giờ thật rất muốn đánh một giấc.

“Vậy ta ngủ, ngươi cũng ngủ một chút đi…” Tiểu hài tử vừa nói liền nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

Nam nhân hơi cong môi, biểu lộ đột nhiên trở nên rất nghiêm túc, nếu không phải Lạc Á nhắc tới, mình cũng quên mất phải cẩn thận phòng bị người điên kia. Kể từ sau khi Thước Tư bị thương, người điên kia liền không có động tĩnh, cái này rất không tầm thường! Lấy tính tình của kẻ đó, khẳng định có âm mưu lớn hơn, không thể không phòng bị.

Có thể làm cho Ngưu Ma vương pháp lực cường đại, mọi người vừa nghe tiếng liền sợ mất mật như thế đề phòng, không biết rốt cuộc là thần thánh phương nào…

Vì đề phòng cừu nhân trả thù, Âu Cách Phỉ Tư thừa dịp Lạc Á ngủ liền hướng bụng cậu làm phép để cho thai nhi trong bụng lớn lên nhanh hơn, trước mười ngày sinh xong, như vậy hạ thể hắn và Lạc Á sẽ có thể lập tức tách ra.

Lặng lẽ từ trong thân thể say ngủ của Lạc Á rút ra, Ngưu Ma vương rõ ràng có chút mất mát, mấy ngày nay cùng Lạc Á ở chung một chỗ, thành thật mà nói đều rất vui vẻ. Chẳng những mỗi ngày ‘ tính phúc tràn đầy’, thân thể cũng cảm thấy thỏa mãn chưa từng có, nội tâm cũng chưa bao giờ từng viên mãn hơn.

Trước kia tim của hắn luôn trống rỗng, hôm nay lại bởi vì bên người có Lạc Á mang hài tử của hắn mà được lấp đầy, có rất nhiều cảm xúc và những thứ khác, loại cảm giác này thực sự rất tốt!

Lạc Á tuy là một tiểu nam hài diện mạo không xuất chúng, có lúc còn vô cùng ngu ngốc, có thể nói ra một đống lớn những thứ không thể tưởng tượng nổi, cũng rất buồn cười nhưng làm cho hắn không nhịn được muốn bật cười, có khi không biết là nên khóc hay cười. Cùng Lạc Á chung một chỗ cười rất nhiều lần, so với trước kia không biết hắn cười còn nhiều hơn bao nhiêu lần.

Cùng tiểu ngu ngốc Lạc Á chung sống thời gian càng dài, càng cảm thấy cậu rất khả ái, y như là hạt dẻ cười (quả hồ trăn) vậy, giống như hắn đã từng nghĩ có cậu ở bên cạnh cuộc sống sẽ rất thú vị.

Hắn tính toán đời này cũng sẽ không buông cậu ra, bởi vì hắn đã yêu cậu…

Trong tẩm cung Ái Phù, chỉ có một mình nàng đang cùng kẻ thần bí mà nguy hiểm kia mưu đồ bí mật…

“Ngưu Ma vương đã cùng tiểu kiều thê của hắn tách ra, chúng ta có thể động thủ.” Không có hình dạng mà chỉ có thanh âm – kẻ thần bí đối với Ái Phù nói.

“Thật tốt quá, đợi một tháng, cuối cùng đợi đến giờ khắc này, ta nhất định phải đem tiểu tiện nhân Lạc Á kể cả hài tử trong bụng nó bằm thây vạn đoạn!” Ái Phù tàn nhẫn cười, khuôn mặt xinh đẹp bởi vì oán hận trở nên dữ tợn, tựa như dạ xoa, đâu có chỗ nào giống nữ thần ôn nhu nhã nhặn nữa.

“Ta đánh giá cao sự ngoan độc của ngươi đó, lúc này mới giống như công chúa đại dương, phàm là kẻ nào dám đắc tội với ngươi, sẽ phải giết sạch bọn họ, để cho bọn họ chết không tử tế.” Kẻ thần bí tán dương, giọng nữ vẫn như cũ lạnh lẽo âm độc đến đáng sợ như vậy, làm cho người ta không kìm được sợ hãi.

“Ân! Cụ thể chúng ta phải làm sao? Mặc dù bọn họ đã tách ra, nhưng tiểu tiện nhân Lạc Á kia sắp sinh, Âu Cách Phỉ Tư nhất định sẽ canh giữ bên cạnh nó, muốn bắt và giết nó, căn bản là không thể.” Ái Phù đột nhiên lo lắng nói, nàng ta tuyệt đối đánh không lại Âu Cách Phỉ Tư.

“Cái này ngươi không cần lo lắng, ta tự có biện pháp làm Ngưu Ma vương rời khỏi, để Lạc Á ở một mình, giúp ngươi có thể dễ dàng bắt nó đi. Đến lúc đó ngươi chỉ cần đem Lạc Á giao cho ta, ta nhất định sẽ làm cho nó chết rất khó coi, giúp ngươi diệt trừ tình địch ghê tởm này, để cho Ngưu Ma vương lần nữa cưng chiều ngươi, tuyệt sẽ không hoài nghi là ngươi hại chết vợ hắn.

Kẻ thần bí cười nói, xem ra đã sớm đem hết thảy sắp xếp xong xuôi, không biết kẻ này rốt cuộc có âm mưu gì mà lại rắp tâm từ sớm như vậy.

“Ngươi tại sao muốn giúp ta? Chẳng lẽ ngươi cũng hận tiểu tiện nhân Lạc Á kia?” Ái Phù không nhịn được hỏi, kẻ này từng nói qua có cùng chung mục tiêu với nàng ta.

“Chuyện của ta ngươi không cần hỏi nhiều, thời điểm đến ngươi tự nhiên sẽ biết ta là ai, ta có mục đích của ta!” Kẻ thần bí cũng không muốn nói nhiều.

Ái Phù thấy kẻ đó không chịu nói nhiều cũng không hỏi tới nữa, dù sao bà ta có thể trợ giúp nàng báo thù, giết tiểu tiện nhân Lạc Á kia là được, về phần bà ta là người nào cũng không quan trọng…

Ái Phù bị ghen tuông làm đầu óc mê muội, giờ phút này không biết mình sẽ bởi vì kẻ thần bí này, mở ra vận mệnh thê thảm đáng sợ như thế nào.

Cùng lúc đó, trong tẩm cung, Âu Cách Phỉ Tư nhận được tin báo từ thị vệ, đột nhiên có rất nhiều ma thú không biết từ chỗ nào đang dũng mãnh tiến ra, vây công Ngưu Giác cung…

“Làm sao đột nhiên lại có ma thú đột kích? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Âu Cách Phỉ Tư vừa muốn rời tẩm cung, tăng cường đề phòng, thì có thị vệ vội vàng báo lại có ma thú tập kích.

“Thuộc hạ không biết, vốn là vẫn vô sự, nhưng ai ngờ vừa rồi không biết từ đâu chạy ra một đống lớn ma thú tấn công cung điện, các thủ vệ đã ra cửa giao chiến. Nhưng ma thú số lượng quá nhiều, sợ rằng cầm cự không được bao lâu, xin Tam điện hạ mau đi xem một chút.” Thị vệ quỳ trên mặt đất lắc đầu, lo lắng nói. Những ma thú kia kẻ nào cũng hung hãn vô cùng, chỉ có Chiến thần Tam điện hạ mới có năng lực tiêu diệt bọn chúng.

“Đã biết, ta sẽ lập tức đi ngay, ngươi lui xuống trước đi.” Âu Cách Phỉ Tư phất tay, biểu lộ lạnh lùng ngưng trọng, nữ nhân điên kia quả nhiên đã hành động.

Chẳng qua tổng cảm giác có chỗ nào không đúng, nữ nhân điên kia gian trá giảo hoạt như thế, làm sao có thể đột nhiên để cho ma thú trực tiếp từ bốn phía tấn công vào cung điện của hắn, bà ta nên biết những ma thú kia không phải là đối thủ của hắn, rốt cuộc bà ta có âm mưu gì?

Âu Cách Phỉ Tư cau mày trầm tư, đồng thời đứng dậy mặc chiến giáp vào, khôi giáp từ trên xuống dưới sáng rực, đẹp đẽ vô cùng, nhưng lại tràn đầy mùi máu tanh, phía trên không biết đã nhuộm máu của bao người.

Mặc chiến giáp nam nhân càng thêm khôi ngô hùng vĩ, toàn thân tản ra sát khí, lại mê hoặc đến nỗi làm cho người ta sợ hãi.

“Ngươi muốn đi đâu?” Đang lúc Âu Cách Phỉ Tư chuẩn bị rời đi, tiểu hài tử trên giường tỉnh lại, mắt to hồng sắc mở ra, nghi hoặc nhìn hắn. Cậu còn chưa chú ý tới côn th*t của nam nhân đã rời khỏi thân thể mình, mới vừa tỉnh nên đầu vẫn còn váng vất.

“Ta có việc đi ra ngoài một chút, ngươi ngoan ngoãn ngủ tiếp đi, chờ ta trở lại sẽ đanh thức ngươi.” Nam nhân ôn nhu sờ đầu cậu, nở nụ cười hiếm hoi.

“Có phải là có chuyện gì rồi không?” Tiểu hài tử tuy ngốc, cũng không nghe được thị vệ bẩm báo, nhưng thấy nam nhân đột nhiên mặc một thân khôi giáp cũng biết nhất định là có chuyện phát sinh.

“Một chút chuyện nhỏ thôi, ngươi không cần phải để ý, ta sẽ tự giải quyết.” Nam nhân điểm nhẹ chóp mũi cậu, giúp cậu kéo chăn xong liền xoay người rời đi. Còn không đi, thị vệ trong cung sẽ không trụ nổi, để ma thú đi vào hù dọa Lạc Á cũng không tốt.

Bởi vì Âu Cách Phỉ Tư đối với năng lực của mình rất tự phụ, cho là không cần người bảo vệ, cho nên thị vệ Ngưu Giác cung rất ít thị vệ, sức chiến đấu cũng bình thường.

Sau khi Âu Cách Phỉ Tư ra khỏi tẩm cung, lập tức tỉ mỉ phất tay bày kết giới, bảo vệ Lạc Á an toàn, nhưng hắn thế nào cũng không ngờ được, cho dù như thế Lạc Á vẫn xảy ra chuyện…

Âu Cách Phỉ Tư nhanh chóng ra bên ngoài cung điện, quả nhiên nhìn thấy nhóm lớn ma thú hung ác đang công kích Ngưu Giác cung từ bốn phía, ma thú đông nghìn nghịt thật là dọa người. Bọn thị vệ tuy hợp lực khởi tạo cái ***g phòng thủ ngăn cản bọn ma thú công vào, nhưng phòng tuyến của cái ***g càng ngày càng mỏng, có chỗ đã bị phá vỡ…

Giống như dự liệu của Âu Cách Phỉ Tư, bọn thị vệ năng lực có hạn, đã không chống đỡ được.

Khóe miệng nâng lên một nụ cười thị huyết, nam nhân biến ra một thanh thần kiếm vô cùng sắc bén, lao ra khỏi ***g phòng thủ một kiếm hướng bọn ma thú đang giương nanh múa vuốt vung lên. Vô luận bà ta có mục đích gì, dám chọc đến hắn thì chờ xem hắn chém giết như thế nào…

Âu Cách Phỉ Tư không hổ là Chiến thần, anh dũng vô cùng, chẳng qua mới một kiếm đã khiến rất nhiều ma thú kêu rên chìm vào đáy biển, thú huyết màu đỏ đem nước biển xanh thẳm nhuộm thành một mảng đỏ tươi.

Ma thú còn sót lại lại thấy vậy không khỏi có điều sợ hãi, nhưng bọn chúng không có rút lui, ngược lại hung mãnh hơn vọt về phía Âu Cách Phỉ Tư, đem hắn vây kín, sau lại cùng nhau điên cuồng công kích…

Âu Cách Phỉ Tư hoàn toàn không có đem bọn chúng để trong mắt, lại một kiếm, bọn ma thú tử thương vô số, nhưng chúng vẫn như cũ không thối lui, tiếp tục công kích Âu Cách Phỉ Tư, tựa hồ hoàn toàn không sợ chết…

Âu Cách Phỉ Tư biết những ma thú này đã bị người khống chế, thế nào cũng phải đem bọn chúng toàn bộ giết sạch, nếu không chúng vĩnh viễn cũng không buông tha, một mực công kích hắn.

Đã rất lâu không ra tay, hôm nay liền cùng bọn chúng vui đùa một chút! Nam nhân cười lạnh, càng giết càng hung ác hơn, ma thú bị giết đã vô số nhưng thần kiếm vẫn đang vung lên không ngừng, đáy biển trong lúc đó chỉ nghe tiếng ma thú kêu thảm thiết, còn có khắp nơi đều là máu tanh dọa người…

Âu Cách Phỉ Tư ở bên ngoài cung điện đại chiến với ma thú, Lạc Á ở trong cung trong lòng run sợ, cậu cũng không nghe lời trượng phu ngoan ngoãn ngủ, nghe được bên ngoài cung tiếng ma thú kêu so với quỷ kêu còn đáng sợ hơn, cậu căn bản không ngủ được.

Lạc Á ôm bụng giống như trái dưa hấu lớn sợ hãi núp trên giường, thập phần lo lắng an nguy của trượng phu, nam nhân đột nhiên mặc chiến giáp đi ra ngoài, nhất định là đang cùng ma thú gầm rú bên ngoài cung chiến đấu, không biết hiện tại nam nhân như thế nào, có bị thương không?

Mình thật là một chút hữa dụng cũng không có, cái gì cũng không giúp được hắn, chỉ có thể ở nơi này lo lắng!

Chẳng qua thật kỳ quái, tại sao đột nhiên có ma thú ở bên ngoài cung gầm rú, nam nhân lại làm thế nào từ trong cái mông cậu rút ra? Nam nhân không phải đã nói còn mấy ngày nữa mới có thể rời khỏi cái mông của cậu sao!

Lạc Á đang đầy bụng nghi ngờ, đột nhiên nghe được bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, có người tới!

“Đáng giận! Lại bày kết giới khiến ta không vào được!”

Lạc Á đang nghĩ có phải là nam nhân trở lại hay không, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ mừng rỡ, lại nghe được giọng nữ tức giận, thanh âm này có chút quen thuộc, nhưng nhớ không nổi là đã nghe qua ở đâu.

“Xông vào đi!” Một giọng nữ khác làm cho người ta khó có thể hình dung lên tiếng, thanh âm kia so với tiếng ma thú ở bên ngoài gầm rú còn đáng sợ hơn.

“Được!”

Ngay sau đó Lạc Á nghe được một tiếng vang thật lớn, sau đó lại nghe thấy giọng nữ có chút quen thuộc nói: “Không được, ta không phá được kết giới Âu Cách Phỉ Tư thiết lập.”

“Đừng nóng vội, ta tìm được nơi kết giới yếu nhất, ngươi từ bên góc trái phá vỡ kết giới đi vào.” Giọng nữ âm trầm kinh khủng không hoảng hốt không vội vàng phân phó, nếu không phải bà ta không có cách nào làm phép, thì cần gì cùng cái phế vật này hợp tác, ngay cả một kết giới nho nhỏ cũng không vào được, còn phải nhờ mình giúp một tay.

Lạc Á nghe các nàng đối thoại có cái gì không đúng, muốn trốn, nhưng đã không còn kịp nữa, cửa cung bị đẩy ra, một nữ thần quyến rũ mê hoặc đi vào.

Nữ nhân này Lạc Á biết, bọn họ từng gặp một lần, chính là lúc trước Âu Cách Phỉ Tư đang giúp cậu ăn con muỗi, đột nhiên nữ nhân này xông vào.

Kỳ quái, không phải là có hai thanh âm sao? Tại sao chỉ thấy một người?

Không đợi Lạc Á có phản ứng, Ái Phù hận cậu tận xương đã trong nháy mắt di chuyển đến trước mặt, bóp chặt cổ cậu, cười gằn nói: “Tiểu tiện nhân, ngươi rốt cuộc rơi vào tay ta, xem ta như thế nào giết chết ngươi!”

“Ô… thật khó chịu… thả…… thả ta……” Lạc Á bị nàng ta bóp cổ khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tái xanh, thống khổ liều chết giãy giụa. Nàng ta rốt cuộc là ai? Tại sao muốn giết cậu?

Mắt thấy Lạc Á sẽ bị Ái Phù bóp chết, kẻ thần bí đi theo Ái Phù lên tiếng: “Đừng quên chúng ta ban đầu đã nói gì, nó là ta giết, nếu để cho Ngưu Ma vương biết ngươi giết nó tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Ái Phù do dự một chút, mới không cam lòng buông Lạc Á ra, quên đi, dù sao Lạc Á cũng phải chết, mặc dù không phải do nàng ta tự tay giết chết có chút đáng tiếc!

“Khụ khụ khụ…… khụ khụ… khụ khụ…” Lạc Á ngã xuống giường, ôm ngực ho khan, dùng sức há miệng hô hấp. Cậu còn tưởng mình sẽ bị bóp chết tươi, bất quá nghe các nàng đối thoại, nguy cơ của mình cũng không có giải trừ, trượng phu lại không có ở đây, cậu nên làm cái gì bây giờ?

“Tiểu tiện nhân chớ đắc ý, ngươi hôm nay là chạy không khỏi, ngươi không thể không chết!” Ái Phù chỉ cậu mắng, hai tròng mắt chăm chú nhìn cái bụng thật to của cậu, thiếu chút nữa mất khống chế lại muốn động thủ giết người.

Mặc dù biết tiểu tiện nhân này đang mang thai, nhưng chính mắt thấy bụng của cậu nổi lên, sắp sinh, trong lòng vẫn không khỏi tức giận, hận không được tự tay đem cậu bằm thây vạn đoạn.

“Ngươi mau giết nó!” Ái Phù xoay người đối với người kia nói.

“Không còn kịp rồi, ta cảm giác được Âu Cách Phỉ Tư sắp đem ma thú phía ngoài giết hết, cũng sắp trở lại.” Kẻ thần bí trả lời.

“Làm sao nhanh như vậy, chúng ta làm sao bây giờ?” Ái Phù hoảng loạn.

“Đừng nóng vội, lập tức dẫn nó đi.” Nghe thanh âm của kẻ thần bí lại như cũ không có nửa tia kinh hoảng.

“Hảo.” Ái Phù lập tức đưa tay ra bắt Lạc Á vẫn còn ho khan, mắng: “Tiểu tiện nhân, mau đi cùng chúng ta.”

“Không muốn, ngươi buông ta ra, ta không đi cùng ngươi… khụ khụ……” Lạc Á lắc đầu, liều chết chống cự, trong lúc hốt hoảng lại cúi đầu dùng sức cắn một cái lên tay của Ái Phù, làm Ái Phù kêu to, “Tiểu tiện nhân, lại dám cắn ta.”

Nàng ta nổi giận, dùng sức tát Lạc Á một bạt tai, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lập tức liền sưng lên.

Lạc Á đau đến nước mắt chảy ròng ròng, đáng thương nhìn Ái Phù, không hiểu nàng ta tại sao muốn đối với mình như vậy, mình rốt cuộc làm chuyện gì đắc tội với nàng ta, khiến nàng ta hận mình như thế.

“Ta mặc kệ, ta nhất định phải giết tiểu tiện nhân này ngay bây giờ, tiểu tiện nhân này rất đáng giận!” Ái Phù giận điên lên muốn lập tức giết Lạc Á, nhưng…

“A ——” Phát ra tiếng gào thảm thiết không phải là Lạc Á mà là Ái Phù, chỉ thấy nàng ta đột nhiên thống khổ té xuống đất, trên bụng có một lỗ lớn, máu không ngừng từ bên trong chảy ra.

“Ngươi…” Ái Phù kinh ngạc nhìn Lạc Á, không sai, sát thương nàng chính là Lạc Á.

Lạc Á một tay trói gà không chặt, lại là tiểu nam hài nhân loại không có nửa điểm thần lực, cậu thế nào có bản lĩnh sát thương nữ thần Ái Phù chứ!

Nhưng sự thật đang ở trước mắt, làm cho người ta không thể không tin, chỉ thấy vốn là Lạc Á đang nằm trên giường khóc thút thít, hết sức sợ hãi, đột nhiên trong tay có thêm một cây đao, phía trên còn nhuộm máu Ái Phù. Biểu lộ của Lạc Á cũng thay đổi, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn là ủy khuất sợ hãi trở nên trấn định tỉnh táo, trong đôi mắt to hồng sắc tất cả đều là sát khí đáng sợ.

“Ngươi… ngươi làm sao lại…” Ái Phù đưa tay ôm bụng không ngừng chảy máu, lam mâu trừng trừng nhìn Lạc Á, khó tin kêu lên.

“Vốn muốn chờ chút nữa mới giết ngươi, nhưng ai kêu ngươi vội vã muốn giết Lạc Á, ngươi chính là muốn chết, không thể trách người khác.” Lạc Á ác độc cười, thanh âm lại giống kẻ thần bí kia như đúc.

“Ngươi không phải là Lạc Á! Ngươi đến tột cùng là người nào?” Ái Phù kích động lắc đầu, người trước mặt là Lạc Á nhưng lại không phải là Lạc Á, chẳng lẽ cậu bị kẻ thần bí kia nhập thân?

“Ngươi còn chưa có tư cách biết ta là ai!” Lạc Á ném cây đao xuống đất, từ trên giường đi xuống, không nhìn Ái Phù bị mình đâm trọng thương trên đất, hướng về phía kim tường (bức tường = vàng) cách đó không xa vung tay, trên tường lập tức xuất hiện một hắc động thật lớn. Trong hắc động ma khí tràn ngập, cũng không thiếu ma vật đáng sợ ở bên trong trôi nổi, đây cũng là cửa vào Ma giới.

Có thể mở cửa Ma giới chỉ có người của Ma giới, Ái Phù hét lớn: “Ngươi là người của Ma giới!” Hỏng bét, mình giống như bị người lợi dụng.

“Ngươi bây giờ mới biết, quá muộn! Thật là một nữ nhân ngu xuẩn, không giống mẹ ngươi Đạt Á chút nào, Đạt Á làm sao sinh ra kẻ chỉ biết tranh giành tình nhân ngu xuẩn như thế.” Lạc Á bị khống chế cúi đầu nhìn Ái Phù cười lạnh.

“Ngươi chỉ đang lợi dụng ta?” Thật ra thì không cần hỏi cũng biết câu trả lời, nhưng Ái Phù tâm cao khí ngạo bây giờ không tiếp thu nổi sự thật này, nàng nhất định phải hỏi rõ ràng.

“Ngươi biết rõ còn hỏi!” Lạc Á cười nhạo sự ngu xuẩn của nàng, hướng hắc động đi tới.

“Tại sao? Ngươi tại sao muốn lợi dụng ta, chẳng lẽ là muốn bắt Lạc Á, nhưng với pháp lực của ngươi, rõ ràng hoàn toàn không cần ta giúp một tay…” Ái Phù không hiểu. Bà ta nếu như có thể nhập thân Lạc Á, khống chế nó thì cần gì cùng nàng hợp tác.

“Ta tự có nguyên nhân của ta, dù sao ngươi lập tức sẽ chết, biết nhiều hơn nữa cũng vô ích thôi.” Lạc Á ưu nhã xoay người, nâng bàn tay nhỏ bé hướng Ái Phù nhẹ nhàng chỉ một cái…

“A a a ——” Ái Phù đột nhiên toàn thân bốc lửa, ngọn lửa màu đen liền đem nàng ta thiêu cháy, nhưng trong cung vẫn lưu lại tiếng thét thống khổ chói tai làm cho người ta rợn cả tóc gáy.

“Làm tình nhân của nhi tử Lộ Á, để ngươi chết như vậy còn là tiện nghi cho ngươi!” Lạc Á nhìn Ái Phù bị đốt thành than đen trên đất, lạnh lùng hừ một tiếng, tàn nhẫn tươi cười.

Thì ra là kẻ thần bí này đã sớm chuẩn bị lợi dụng xong Ái Phù liền giết nàng ta, có thể nhẫn tâm đem một đại mỹ nhân sống sờ sờ đốt thành than đen, bà ta cũng thực tàn khốc vô tình, kẻ thần bí này đến tột cùng là người nào?

Lạc Á không lập tức tiến vào hắc động, mà là đưa tay ở trên tường viết lên mấy chữ rồi mới ôm bụng đi vào hắc động, ngay sau đó hắc động biến mất, bích họa hoa lệ khắc trên tường liền khôi phục nguyên trạng. Cung điện lại trở nên rất an tĩnh, chẳng qua là trên đất nhiều thêm một thi thể bị đốt cháy, khiến cho không khí trở nên vô cùng dọa người…

“Lạc Á!”

Âu Cách Phỉ Tư rất nhanh liền trở lại, vừa rồi hắn cảm giác được trong Ngưu Giác cung có một cỗ ma khí phi thường cường đại, chỉ có cửa Ma giới mở ra mới có thể có ma khí mạnh như vậy, nhất định có người của Ma giới lẻn vào.

Phát hiện không thấy bóng dáng Lạc Á trong cung điện, chỉ có một thi thể bị thiêu cháy hoàn toàn, Âu Cách Phỉ Tư biết mình đã đến chậm một bước. Nhìn thi thể trên đất, lúc đầu hắn cho là của Lạc Á, đang muốn nổi giận, nhìn kỹ lại phát hiện là một nữ nhân, tuy thi thể đã bị cháy đen nhưng miễn cưỡng có thể nhìn ra hình dáng trang sức, hắn lập tức biết thân phận thật sự của thi thể, là Ái Phù!

Mày kiếm màu bạc nhíu lại, Ái Phù tại sao lại ở chỗ này? Lạc Á đâu?

Âu Cách Phỉ Tư đột nhiên thấy trên tường có mấy chữ:

[Muốn cứu thê nhi, hãy đến Ma giới!]

Âu Cách Phỉ Tư khẽ nguyền rủa một tiếng, trúng kế, thì ra là những ma thú kia cố ý tấn công Ngưu Giác cung chỉ vì dụ mình ra để bà ta bắt Lạc Á đi. Về phần Ái Phù, chắc là bị lợi dụng tới bắt Lạc Á, khi không còn tác dụng liền bị giết! Bà ta bị phụ vương phong ấn, chỉ có thể dùng sức mạnh tinh thần ở bên ngoài du tẩu, không cách nào sử dụng pháp lực, cho nên mới lợi dụng Ái Phù.

Xem ra bà ta hẳn đã sớm ẩn nấp ở Ngưu Giác cung, chú ý nhất cử nhất động của hắn và Lạc Á, sau đó chờ đúng thời cơ dụ dỗ Ái Phù bắt Lạc Á đi. Hắn thế nhưng vẫn không nhận ra được sự tồn tại của bà ta, đã quá sơ suất rồi, cũng có thể nói pháp lực của bà ta đang từ từ khôi phục, phong ấn của phụ vương có chút lỏng ra…

Trong cung điện còn lưu lại ma khí cường đại, bà ta hẳn mới vừa mang Lạc Á đi không lâu, hắn phải lập tức đuổi theo. Chẳng qua là cửa vào Ma giới bị hạ lời nguyền, Thần tộc không thể vào, mạnh mẽ muốn xông vào chỉ có…

Vì Lạc Á không quản được nhiều như vậy, bà ta đem Lạc Á bắt đi chính là vì muốn hắn tiến vào Ma giới, nếu như vẫn không thấy hắn đến cứu người, bà ta nhất định sẽ giết cậu…

Âu Cách Phỉ Tư chỉ nghĩ trước phải cứu Lạc Á, đối với Ái Phù chết thảm trên đất cũng không có nửa điểm thương tiếc cùng đau lòng. Nữ nhân này lại dám giúp kẻ điên kia hại Lạc Á, cho dù kẻ điên kia không giết thì chính hắn cũng sẽ đích thân giết nàng ta, hơn nữa còn phải làm cho nàng chết thê thảm hơn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.