*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì để cha mẹ trong nhà không tơi mức bận không thở kịp, lần này đi Quan Trung mua cây hồng giống, Tiếu Thụ Lâm liền không đi, La Mông một mình đi ra ngoài, xe cũng không chạy, tới bên đó đi nhờ xe tải về lại, chủ yếu là Quan Trung cách chỗ anh có hơi xa, một người lái xe đi đi về về rất mệt mỏi.
Bởi vì trước xuất phát liền hỏi đầu mối mua cây giống từ đại học Nông Nghiệp tỉnh rồi, chuyến này La Mông cực kỳ thuận lợi, từ đầu tới cuối chưa tới năm ngày, liền chở một đám cây hồng hỏa tinh giống tới Ngưu Vương trang, lần này anh mua nhiều cây hồng giống, xe tải chở cây giống đều thuê ba chiếc, đám cây hồng giống này trồng tới trên núi, chắc hẳn sang năm trên Ngưu Bối Phong có thể treo đầy trái cây đỏ rực khắp núi.
Mấy ngày La Mông đi ra ngoài, Phì Muội cũng thuận lợi sinh ba con chó con mập ú, trước đó nhìn nó bụng lớn như vậy, mọi người đều nó trong bụng khẳng định có thể có năm sáu con chó con, không nghĩ tới ít bất ngờ, cũng chỉ sinh ba con, nhưng mà thân thể của ba con chó con này đều là cực kỳ khỏe.
Đám chó con mới vừa sinh ra, bây giờ còn chưa tới lúc chia lìa mẹ con bọn nó, sau đó còn có một tháng nuôi bằng sữa mẹ nữa, đám chó con còn cần Phì Muội nuôi bằng sữa mẹ. La Mông gọi điện thoại cho chủ của Phì Muội, lại chấp nhận yêu cầu của nữ chủ, dung di động chụp một tấm hình của Phì Muội và nhóm cục cưng gửi qua cho bọn họ xem.
Trong tấm hình là một khu cây ăn trái đang rụng lá, trong rừng cây có một ổ chó dựng bằng gỗ, lão Đại đẹp trai uy vũ đang canh giữ ở bên ngoài ổ chó, ánh mặt trời từ cửa chiếu nghiêng vào trong ổ chó, chỉ thấy trong một cáiổ nhỏ bện bằng thanh trúc, ba cục cưng chó Labrador mập mạp khỏe mạnh và Phì Muội đang ngủ.
“Anh yêu, hiện tại dáng vẻ Phì Muội nhà mình giống như rất hạnh phúc”. Nữ chủ tình cảm ngấn nước mắt nói với chồng cô.
“……… Phì Muội đã sống cùng chúng mình lâu như vậy, sau này để nó sống cuộc sống của chính mình đi, một thời gian nữa bọn mình đi gặp nó một chút, lại ôm con chó con về, được không?”. Tâm tình của nữ chủ có chút khổ sở có chút phức tạp, đồng thời lại cảm thấy cao hứng vì Phì Muội tìm được hạnh phúc của chính mình, sau này để con của nó bầu bạn cùng mình, tốt nhất còn có thể là con cái.
“Em nói thế nào thì thế đó”. Tại trên chuyện này, từ trước đến nay người đàn ông này đều là nguyện ý nghe ý kiến của vợ.
Trên Ngưu Vương trang, bọn La Mông đều còn không biết chủ của Phì Muội đã quyết định để nó ở lại đây rồi, nghĩ nó hiện tại phải nuôi con cần dinh dưỡng, chờ chó con cứng cáp rất nhanh lại phải rời đi rồi, trong khoảng thời gian này thật sự là tận sức chuẩn bị đồ ăn ngon cho nó.
Mỗi ngày một thố lớn sữa trâu, mỗi bữa đều có xương cốt, thịt, bánh quy chó, trứng gà ăn không ít, ngay cả trứng bồ câu đều cho nó ăn thêm mấy cái, mới vừa sinh chó con được hai ngày, Lưu Xuân Lan dùng trứng bồ câu trong nhà hấp cho nó ăn trứng hấp mấy lần, món này cũng chỉ có Bé Khỉ và La Mĩ Tuệ, La Mĩ Linh mới có thể thi thoảng được ăn một lần, quân đoàn động vật đó là nghĩ cũng đều đừng nghĩ tới.
Sáng hôm nay La Mông đang bố trí người lên núi trồng cây hồng, Cung Bạch Kì dẫn một đám người tới Ngưu Vương trang, nói là muốn gặp Hương Hương một chút, nếu người đều tới đây rồi, bản thân La Mông lại ở trên núi, cũng không tốt không đi tiếp đón, đành phải giao chuyện trồng cây hồng cho Tiếu Thụ Lâm, bản thân khiêng Bé Khỉ dẫn Hương Hương liền đi rồi.
“Chó này nuôi tới không tồi”. Mấy người đi tới cùng Cung Bạch Kì đều nói như vậy.
“Tôi đã nói cậu ấy nuôi chó rất tốt mà, mấy ông còn không tin”. Cung Bạch Kì cười nói.
“Chà, nào có không tin chứ, chính là muốn tới xem rốt cuộc như thế nào thôi”.
“Mấy ông còn chưa gặp qua Đông, Tây, Nam, Bắc nhà cậu ta phải không?”. Cung Bạch Kì cũng có mấy phần ý tứ khoe khoang, tuy rằng những con chó này không phải của ông, nhưng tốt xấu cũng từng ở sống mấy ngày ở trại nuôi chó của ông.
“Lần trước có người cho tôi xem qua hình chụp, nói là chụp ở làng Đại Loan, ngay tại bên cạnh con suối nhỏ bên dưới”. Người nọ nói.
“Đúng, không sai, trước đây là từng ở cạnh con suối nhỏ, gần đây bị lão Chu sung quân biên cương rồi, trấn thủ bốn phương hướng của Ngưu Vương trang”. Cung Bạch Kì cười ha ha nói: “Thế nào? Dẫn mấy ông đi nhìn một cái?”.
“Được đó”. Mấy người tới đây hiển nhiên đều cảm thấy rất hứng thú đối mấy con chó ta của nhà La Mông.
“Có thể để bọn họ đi xem không?”. Cung Bạch Kì hỏi La Mông.
“Này có gì đâu? Thích xem thì đi xem”. Đông, Tây, Nam, Bắc thôi mà, muốn xem liền xem đi, cũng không phải Tiếu Thụ Lâm, này có gì không nỡ để người ta xem chứ?
Mấy người vừa muốn đi, trong đó một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi vỗ ót, lại quay trở lại: “Từ từ, tôi thả nó ra trước đã”.
Chỉ thấy ông ta mở ra cửa xe của một chiếc xe thương vụ, hô một câu: “Đường Cao”. Trên xe liền chui xuống một con chó ta xinh đẹp toàn thân đen thui bóng loáng.
“Đây là?”. Trong lòng La Mông ẩn ẩn lộ ra vui sướng.
“À, đây là chó cái của nhà tôi, chó ta thuần chủng, hơn một tuổi, lúc con gái tôi học Cao Nhất ôm về từ nhà bạn cùng lớp, mùa thu năm nay con bé đi ra ngoài học đại học rồi, tôi và vợ tôi lại đều phải đi làm, trong nhà cũng không có ai, chó này không tốt cả ngày nhốt tại trong nhà, thả ra ngoài lại sợ người nào thất đức đánh bả bắt mất, lần trước nghe nói chỗ cậu còn thiếu con chó cái, sau khi trở về hai vợ chồng chúng tôi thương lượng một chút cùng con gái, khó khăn mới thuyết phục được con bé”. Người đàn ông trung niên nói.
Lúc còn chưa tới Ngưu Vương trang, trong lòng ông cũng là có chút không nỡ, nói rõ với vợ và con rồi, ông lên núi nhìn xem trước, nhìn thấy thích hợp mới để Đường Cao lại, nếu không thích hợp, lát sau lại mang về. Vì tránh cho xấu hổ, lúc bọn họ mới vừa xuống xe, ông liền để Đường Cao ở lại trên xe trước, định xem nếu không thích hợp, lát nữa trực tiếp liền trở về luôn, dứt khoát ngay cả mặt mũi cũng không cần lộ diện.
Lúc này thấy Hương Hương đều ở Ngưu Vương trang sinh hoạt tới tốt như vậy, trong lòng ông đại khái liền hài lòng rồi, phải biết rằng Hương Hương này chính là con chó có án kiện, cắn người tới người ta vào bệnh viện, ở trong mắt một số người, nó chính là chó dữ, cho dù trên lý trí có thể chấp nhận con chó này vì giữ nhà, hành vi của nó không hề sai, nhưng mà trong lòng khó tránh khỏi sẽ có gút mắc, bình thường cũng sẽ đề phòng bài xích, ví dụ như không cho nó tiếp xúc cùng trẻ con, sợ nó không nhẹ không nặng cắn bị thương trẻ con chẳng hạn, loại hoàn cảnh không tín nhiệm này hiển nhiên sẽ không có lợi cho sự khỏe mạnh của thể xác và tinh thần của con chó, cũng tuyệt đối không có khả năng nuôi con chó tới có sức sống như vậy.
Hương Hương đều có thể sinh hoạt ở đây tới tốt như vậy, Đường Cao nhà ông thông minh lanh lợi không lý do không sống tốt ở đây mới đúng, suy nghĩ như vậy, trong lòng chủ chó liền kiên định rồi.
“Tên gọi Đường Cao à? Bộ dạng thật không tệ”. Nuôi chó quả nhiên vẫn là hợp mắt có duyên mới được, Đường Cao này, La Mông vừa gặp liền cảm thấy thích hợp, đúng lúc lão Tứ nha anh cũng là một thân lông đen, nhưng mà lão Tứ thân lông đen kia vẫn là không có thuần như Đường Cao vậy, thân có mấy chỗ còn xen lẫn một chút lông vàng.
“Cũng tạm, ha ha”. Chủ chó thấy La Mông thích, cũng là cao hứng.
“Đi, trước dắt nó đi gặp lão Tứ nhà chúng tôi một cái”. La Mông ôm Bé Khỉ, dẫn đầu liền đi hướng địa bàn của lão Tứ, mới nãy anh ngại những người này tới không đúng lúc, cản trở anh và Tiếu Thụ Lâm cùng nhau lên núi trồng cây hồng, lúc này nhưng cao hứng rồi, chung thân đại sự của lão Tứ nhà anh cuối cùng là có tin tức rồi.
“Bàn tử ơi, lát nữa giết hai con gà”. Đoàn người này ra khỏi tứ hợp viện, đúng lúc nhìn thấy Hầu mập đang ngổi xổm trên một tảng đá lớn bên ngoài sân cắn hạt dưa, La Mông liền nói với gã ta.
“Được”. Bàn từ đoàn người đáp rất sảng khoái, giết gà tốt nha, gã còn có thể ăn ké mấy miếng thịt nha.
Bên La Mông dẫn mấy người kia đi bên chỗ lão Tứ, bên Bàn tử liền gọi Nha Nha, Đại Bảo cùng gã đi bắt gà, tính tình gà trống nhỏ của Ngưu Vương trang khá ngang tàng, ngay cả La Mông thân thủ kia đều không bắt được bọn nó, bàn từ liền càng đừng nói tới, loại thời điểm này liền tới lượt Nha Nha, Đại Bảo xuất hiện phô bày.
Nghe nói muốn giết gà, Nha Nha, Đại Bảo cũng thật cao hứng, hai cha con vào hàng rào, nhìn trái nhìn phải, đều tự xem xét gà trống nhỏ chính mình vừa ý.
“Con đó không được, con này lão Chu muốn để dành làm gà giống”.
“Ài, con kia cũng không được, không thấy trên chân buộc dây hay sao?’.
“Đúng, đúng, con đó được”.
Bàn tử cắn hạt dưa, ở bên ngoài hàng rào chỉ điểm giang sơn. (chỉ tay sai bảo người khác ế)
“Oa, a!”. Nha Nha chọn một gà trống lớn vừa lớn lại oai phong, một cái nhào qua đè gục con gà kia trên mặt đất, một ngụm cắn đầu gà, hai cái chân trước đè lại thân gà, tuy rằng không đối phó được Hương Hương, Bé Khỉ, tóm gon gà còn không phải dễ như trở bàn tay.
“Cục cục cục! Cụ cục cục cục cục!”. Bên Đại Bảo, cũng chọn được một con gà trống nhỏ, con này không có hình thể lớn như cha nó vậy, đành phải há mồm hung hăng cắn cánh của con gà trống nhỏ không nhè ra, sống chết trước mắt, gà trống nhỏ tự nhiên cũng là phải phản kháng, quay đầu, dùng cái mỏ cứng rắn môt một cái lại một cái mổ cái ót của Đại Bảo, hàng này đau, nhưng chính là chết sống không nhè ra.
“Ài ài, Đại Bảo mày kiên trì nha”. Bàn tử vừa thấy tình huống này, vội vàng liền leo qua hàng rào đi hỗ trợ, tiến lên một chút đè lại con gà trống kia, lại từ bên cạnh rút mấy cọng rơm, trước trói chặt hai cái chân gà, lại trói chặt cánh con gà, sau đó lại đi bên Nha Nha cũng trói con gà kia lại.
“Ô…….”. Nha Nha vươn đầu lưỡi lớn liếm liếm đầu của con nó, lại duỗi một cái chân trước vỗ vỗ.
“Âu!”. Đại Bảo hàng này hồn nhiên không thèm để ý ót chính mình vừa mới bị mổ rụng mất hai nhúm lông tơ, duỗi đầu lưỡi phe phẩy cái đuôi gắt gao đi theo phía sau Hầu mập, liền chờ ăn thịt gà.
Hai con gà này một con mập mạp, một con tương đối gầy một chút, cầm ở trong tay nóng hầm hập nặng trịch như nhau, Bàn tử hát khẽ, xách bọn nó tới bên tứ hợp viện, nhanh và gọn giết chết rồi.
La Mông dẫn đoàn người đi xem Đông, Tây, Nam, Bắc, mấy người này đều xem mê mẩn, thấy Đông, Tây, Nam, Bắc đều mất kiên nhẫn rồi, lúc này mới chưa thỏa mãn trở về tứ hợp viện.
“Đường Cao à, sau này phải sống thật tốt cùng lão Tứ, không được phép lại tùy hứng”. Chủ của Đường Cao cũng rất là hài lòng đối lão Tứ.
“Gâu!”. Đường Cao không nhẹ không nặng sủa một tiếng, như là đang chê ông ta dong dài.
“Này lại là xem cai náo nhiệt gì vậy?”. Lão Chu khiêng Bé Khỉ vừa mới vào viện tử, liền nhìn thất rất nhiều người đều đang vây quanh ở nơi đó lại không biết đang xem cái náo nhiệt gì, Ngưu Vương trang anh sao mỗi ngày đều có náo nhiệt xem vậy?
“Ái chà! La Mông à, mau tới mau tới!”. Một ông lão phụ trách rang hạt dưa liên tục ngoắc anh, vẻ mặt cực kỳ biểu cảm.
“Chuyện gì vậy?”. La Mông không hiểu cái quái gì.
“Phát hiện bảo bối rồi!”. Ông lão nói.
“Hắc, trên Ngưu Vương trang còn có thể bảo bối gì chứ?”. La Mông không tin.
“Kê linh!”. Người nọ thấy La Mông không cho là đúng, liền công bố đáp án.
kê linh
“Gì?”. La Mông lớn như vậy còn cho tới bây giờ không có nghe nói qua thứ này.
“Là kê linh đó! Ta cũng chính là hồi nhỏ nghe người già trong làng nói qua, cho tới bây giờ không ai thấy qua vật thật, không nghĩ tới một phen tuổi này, còn có cơ hội nhìn một cái”. Một ông lão thanh âm run rẩy nói.
“Tôi xem cái nào”. La Mông hạ Bé Khỉ trên vai xuống ôm vào trong ngực, liền đi tới giữa đám người, chỉ thấy trên cái thớt đặt một con gà trống nhỏ bị nhổ lông mổ bụng, bên cạnh còn đặt mấy thứ mề gà gan gà, ngoài ra còn có ba cái gì đó lớn bằng móng tay, đại khái chính là cái kê linh mà các ông lão nói.
La Mông nhìn kỹ ba cái đồ vật đó, màu đỏ, màu sắc tinh thuần, hơi hơi ánh một chút sáng bóng, quả thật không phải trong bụng gà trống nhỏ tầm thường có thể mọc ra.
“Thứ này liền kêu kê linh?”. La Mông hỏi đám người vây xem bên cạnh.
“Không phải kê linh còn có thể là gì? Trước đây tôi cũng từng nuôi gà rất nhiều năm, cho tới bây giờ chưa thấy qua cái này”. Một bà lão cực kỳ khẳng định nói.”Không biết có thể có tác dụng gì?”. La Mông liền nghe nói ngưu hoàng, trư sa*có thể dùng làm thuốc, kê linh thứ này trước đây anh nghe cũng chưa nghe nói qua.
ngưu hoàng
trư sa
“Kê linh mà, tôi nhớ rõ hồi nào đó trong TV từng có chiếu qua mà? Nói là ống đẻ trứng của gà mái bị nghẽn, từng trái trừng một chồng chất lên, kết quả liền kết thành một khối cứng như vầy”. Một người đàn ông trung niên cùng đi tới cùng mấy người Cung bạch Kì nói.
“Bây giờ tôi giết chính là gà trống, hơn nữa cậu thấy thứ này giống trứng gà biến thành sao?”. Ông bà lão tin tưởng vững chắc thứ này chính là kê linh.
“Vẫn là thu hồi trước đi”. La Mông cũng không hiểu thứ này rốt cuộc có phải bảo bối hay không, thu hồi trước vẫn là không sai.
“Đúng đúng, trước thu về đã, dùng mề gà này bao lại, tôi may lại một chút, tới khi đó cậu liền mang về treo lên vách tường trong nhà, lão tông chủ truyền xuống tới biện pháp này, nghe nói giết heo nếu gặp phải trư sa, đều bảo quản như vậy”. Các ông bà lão nhiệt tình tìm tới kim chỉ, may ba cái nghe nói là kê linh gì đó tới trong cái mề gà, bảo La Mông nhất định phải treo cho tốt.
Ăn qua cơm trưa, Cung Bạch Kì và mấy người bán đi cùng ông liền đi xuống núi, lần này bọn họ tới Ngưu Vương trang có thể nói là thu hoạch khá phong phú, không chỉ có gặp được Đông, Tây, Nam, Bắc, còn kiến thức kê linh chỉ tồn tại trong truyền thuyết, tuy nói thứ này không căn cứ khoa học bao nhiêu, chính là người cao tuổi truyền miệng, nhưng mà bọn họ nhìn qua cũng đều cảm thấy được như là thứ tốt.
Chưa tới hai ngày, tin tức trên Ngưu Vương trang phát hiện kê linh lan truyền rộng rãi ngay tại trấn Thủy Ngưu, trấn Vĩnh Thanh, bọn La Mông và Tiếu Thụ lâm lại chỉ để ý trồng cây hồng, đối kê linh trong truyền thuyết, bộ dáng có vẻ không quá quan tâm.
“Lão Chu à, nghe nói lúc nhà các cậu giết gà phát hiện kê linh?”. Buổi sáng bọn họ đi bán rau, cũng có người truy hỏi chuyện này.
“Đúng, mười vạn tệ bán cho anh, muốn hay không?”. La Mông cười hỏi gã ta.
“Ài, tôi rãnh rỗi mua cái thứ này làm gì chứ?”. Có phải bảo bối hay không còn chưa biết, ai sẵn lòng móc mười vạn tệ mạo hiểm chứ?
“Mười vạn tệ đều không bỏ được, còn bảo bối bảo bối cái gì?’. La Mông vẻ mặt không cho là đúng nói.
“Cũng không thể nói như vậy, nói không chừng ngày nào đó gặp được một người biết hàng, thằng nhóc cậu nhưng liền giàu to rồi”.
“Nếu thật có loại coi tiền như rác này, anh giới thiệu một chút?”.
“Tôi có thể quen biết mấy người giàu à? Sao, lúc này ông chủ Mã không có hứng thú hả?”.
“Ông chủ Mã nhìn qua như là sẽ làm ăn lỗ vốn sao?”.
“Ài, cũng đúng, thứ này cũng không có căn cứ khoa học, mạo hiểm thật sự hơi lớn”.
Chưa tới mấy ngày, tin đồn của trấn trên lại đổi rồi: “Kê linh nhà lão Chu sao rồi, hai ngày nay cũng không nghe người ta nhắc tới”.
“Nghe nói là không bán được”.
“Ài, còn không biết rốt cuộc có đáng tiền hay không? Dự đoán cho dù đáng giá, cũng không đáng giá bằng ngưu hoàng, nghe nói kích cỡ cũng không lớn, liền lớn một chút như hạt đậu tương ấy, tổng cộng ba cái”.
Trên Ngưu Vương trang, trong căn nhà nhỏ của bọn La Mông, cái kê linh trong truyền thuyết còn an an ổn ổn treo tại trên tường, vật lấy hiếm làm quý, La Mông thật đúng là không tin nó có thể quý bằng ngưu hoàng, đương nhiên, trước mặt người ở bên ngoài lời này là không thể nói ra.