Ngưu Nam

Chương 275: Phiên ngoại 2



Trên Ngưu Vương trang té chết một con nghé con choai choai, tin tức này vừa truyền ra, diễn đàn Đồng thành liền nổ tung sớm nhất, Aliwangwang nhà bọn La Hưng Hữu lại kêu liên tục, xác nhận thật giả của chuyện này cùng bọn họ, trước đó còn có người từng nói đùa như vậy, không ít người tin là thật, ầm ĩ tới cuối cùng mới phát hiện là một hồi dở khóc dở cười.

Bọn La Hưng Hữu cũng có chút khó xử, chuyện trên Ngưu Vương trang té chết một con nghé con người trong làng đều biết rồi, chính là đối mặt những khách hàng này, bọn họ cũng có chút không biết nên làm thế nào cho phải, nhiều người như vậy, muốn lập tức đều xông lại đây, còn không khiến lão Chu bận chết, nhưng nếu bọn họ ngăn cản, này cũng khó ngăn cản à.

Vì thế La Hưng Hữu liền gọi điện thoại cho La Mông, hỏi thái độ của anh.

“Con trâu này em định dùng để nấu cao dược, anh nói với bọn họ, thân thể tốt liền đều đừng tới đây, những người đó muốn tới, cũng không cần sốt ruột, trên đường chú ý an toàn, nấu cao dược không nhanh như vậy, thời gian rất dư dả, lát nữa lão Bạch tiên sinh sẽ đăng một cái topic lên diễn đàn Đồng thành, cụ thể để bọn họ tự mình xem”. Tốc độ La Mông nói chuyện rất nhanh, từ sau lúc tin tức của con nghé con này truyền mở, di động của anh đều sắp bị đổ chuông nổ tung rồi.

“Vậy con trâu này, thật muốn dùng ăn hả? Người trong làng chúng ta đều nói…….”. Tuy rằng nghe ra lúc này La Mông rất bận, nhưng mà La Hưng Hữu vẫn là nhịn không được nói thêm một câu.

Hai năm trước La Mông dẫn Nhị Lang quay về làng, tới bây giờ thịnh vượng của làng Đại Loan thậm chí cả cái trấn Thủy Ngưu, rất nhiều người đều tin đây là phúc khí của Ngưu Vương mang tới cho bọn họ, đối với chuyện ăn thịt trâu, cũng thêm một tầng kiêng kị, sợ không cẩn thận một cái chọc thủng cái sọt, cuộc sống tốt đẹp của hiện tại liền đều thành mây khói bay đi, tuy rằng La Hưng Hữu cũng không cực kỳ tin quỷ thần, nhưng trong lòng ẩn ẩn cũng có một ít bất an.

“Sao không có thể ăn chứ, người chết rồi còn kéo ra ngoài thiêu đó, trâu chết rồi còn không có thể ăn? Yên tâm đi, bảo mọi người đều đừng nghĩ những cái hữu đích vô đích* này nữa, nấu cao dược là trị bệnh cứu người, cũng là chuyện tốt làm việc thiện tích đức”. Tại trên chuyện này, La Mông ngược lại nhìn rất thoáng.

*hữu đích vô đích: những điều tưởng tượng ảo tưởng không có thực

“Vậy anh nói một chút cùng bọn họ”. La Hưng Hữu cảm thấy La Mông nói rất có đạo lý, nếu thật có thần linh, vậy ngài ấy khẳng định cũng phải nói đạo lý mà đúng không.

Lúc bên bọn La Mông nói chuyện, làng Đại Loan đã có mấy người đi tới Bảo Tháp tự tìm hòa thượng Tuệ Chân. Hòa thượng Tuệ Chân tới trấn Thủy Ngưu thời gian không lâu, nhưng người của trấn Thủy Ngưu nói thầy là hòa thượng chân chính có đạo hạnh, tương lai là phải thành Phật, rất nhiều người đều tin lời thầy nói, lúc này, vì chuyện con nghé con này, người của làng Đại Loan đi tìm thầy hỏi ý.

“Sư thầy, thầy nói trịt trâu rốt cuộc có nên ăn hay không?”.

Hôm nay không ít người làng Đại Loan đều rất lo lắng, con nghé con chết rồi là của nhà lão Chu, lão Chu nói muốn ăn thịt trâu, bọn họ cũng không có thể ngăn cản, nhưng trong lòng chính là bứt rứt, nếu hòa thượng Tuệ Chân nói thịt trâu đó không có thể ăn, bọn họ cũng còn có cái cớ, tới khi đó cùng đi tìm lão Chu nói chuyện.

“Con trâu này là tự mình rớt xuống tảng đá té chết, không tính sát sinh”. Lời hòa thượng Tuệ Chân nói ra, nhưng khác với dự đoán của nhóm dân làng.

“Nhưng mà Ngưu Vương trang này…….”. Không phải trên Ngưu Vương trang này còn có Ngưu Vương à, Ngưu Vương có thể trơ mắt nhìn đồng loại chính mình bị người ăn thịt hả?

“Nếu các thí chủ thật sự lo lắng, không bằng để tôi dẫn mấy sư đệ, tới Ngưu Vương trang niệm kinh siêu độ cho con trâu này, được không?”. Nhìn ra sầu lo của bọn họ, lúc này hòa thượng Tuệ Chân lại nói.

“Ài, đó là tốt nhất rồi, đó là tốt nhất rồi, các thầy đều là hòa thượng có đạo hạnh, siêu độ thật tốt cho con trâu chúng tôi, Ngưu Vương cũng nên hài lòng”. Mấy dân làng cảm thấy chủ ý này rất tốt.

“Vậy chúng ta đi liền đi”. Hòa thượng Tuệ Chân cũng không kéo dài, vừa đứng dậy liền cùng mọi người đi hướng Ngưu Vương trang.

“Các người đi từ từ, tôi chạy tới phía trước, đi trước tìm hai chiếc xe trâu”. Ấn tượng của dân làng đối hòa thượng Tuệ Chân rất tốt, hòa thượng này không chỉ có đạo hạnh, còn một chút ra vẻ ta đây đều không có, có chút chuyện gì tìm thầy ấy, cũng luôn nhiệt tình như vậy.

“Không ngại, chúng ta một đường đi tới, gặp xe trâu liền đi nhờ một chút, không gặp thì tự đi bộ, cũng không xa”.

Hòa thượng Tuệ Chân nói xong tìm mấy sư đệ mình tới đây, bảo bọn họ đóng cửa chùa, đi theo chính mình cùng đi hướng Ngưu Vương trang, người của làng Đại Loan vừa thấy hòa thượng của Bảo Tháp tự đều đi rồi, chứng minh bọn họ cũng coi trọng chuyện này, trong lòng liền càng kiên định, cũng lo lắng lão Chu xuống tay quá nhanh, sớm liền mổ xẻ con trâu đó, vì thế vội vàng cùng mấy người hòa thượng Tuệ Chân cùng nhau đi gấp tới Ngưu Vương trang.

Lúc bọn họ tới đó, con trâu đó cũng là vừa mới bị người khiêng xuống từ làng Thượng Thủy, lão Bạch cũng là vừa tới, lúc này một ít linh kiện trên người nghé con có thể làm thuốc, ông còn phải tự mình lấy ra.

“…..Chuyện chính là như vậy, mọi người đều ăn cơm mà, cũng không thấy ai đi hướng bên đó, chúng tôi cơm nước xong đang định dọn chén đũa, nghe thấy rầm một tiếng vang lên, còn cho là túi nấm rớt, vừa thấy phương hướng không đúng, lúc chạy qua liền thấy co nghé con này nằm dưới tảng đá.

Trần Cương của làng Thượng Thủy cũng cùng đám người cùng nhau tới Ngưu Vương trang, một con nghé con chết, việc này đặt tại nơi khác căn bản không là gì hết, ở Ngưu Vương trang liền có chút khác biệt, gã cũng không dám lơ là, tự mình tới đây nói rõ ràng chân tướng này cùng lão Chu.

“Chắc là con nghé con này tự mình không cẩn thận té xuống, này cũng không hiếm lạ, nhưng mà sau này lúc chúng ta lên núi chăn trâu, còn phải dẫn theo hai con chó, người mà luôn luôn có lúc không coi chừng tới được”. Việc hôm nay lão Chu trái lại không nhĩ quá nhiều, nhưng mà con nghé con này chết cũng cảnh tỉnh anh, sau này phải chú ý chút.

“Ưm”. La Tiến Hỉ mơ hồ lên tiếng, chết một con nghé con rồi, nó càng đau lòng hơn lão Chu, con nghé con này bộ dạng rất khỏe mạnh, khung xương cũng lớn, không bao lâu nữa có thể làm việc, tương lai nói không chừng còn là một con trâu giống tốt, chẳng qua chính là không chín chắn, có chút hoạt bát quá, lại nói nó tự mình chạy trên tảng đá té xuống, việc này La Tiến Hỉ cũng có thể tin.

“La Mông ơi, cậu xem chúng ta đều mời nhóm sư thầy trên Bảo Tháp tự tới rồi, nếu không thì, cậu để bọn họ tụng kinh một chút cho con nghé con này nhé?”. Mấy dân làng đi cùng sư thầy đúng lúc chen vào nói.

“Được”. La Mông đồng ý tới cũng sảng khoái.

Anh biết các dân làng đều gán công lao phát triển hai năm nay của làng Đại Loan tới trên người Ngưu Vương, nếu tụng kinh có thể khiến mọi người an tâm, vậy cớ gì mà không làm, hơn nữa La Mông anh vốn cũng không phải người kiên định thuyết vô thần gì, tại sau khi có được linh tuyền càng là như thế, hòa thượng Tuệ Chân nhìn qua rất có đạo hạnh, nói không chừng thầy ấy thật có thể khiến con nghé con này một đường đi tới kiếp sau đầu thai tốt cũng nói không chừng, việc này ai có thể nói chuẩn được chứ.

Mọi người vội vàng lấy nệm cỏ tới cho các tăng nhân ngồi xuống, sau đó đầu tiên là vang lên vài cái tiếng mõ trong trẻo, tiếp theo đó là tiếng tụng kinh trầm tĩnh xa xưa, người ở đây trên cơ bản cũng đều không hiểu kinh Phật, nhưng này cũng không ảnh hưởng bọn họ cảm thấy êm tai, những tăng nhân này tụng kinh Phật, giống như thật sự có một loại lực lượng, có thể gột rửa linh hồn con người, sáng tỏ tư duy của con người, một câu một câu, thẳng tiến trong lòng người……..

Khi Ngưu Vương trang bởi vì tiếng tụng kinh này vô cùng yên tĩnh, thế giới bên ngoài vẫn ồn ào náo động như cũ, mới nãy lão Bạch đăng một cái topic lên diễn đàn Đồng thành, khuyên người không bệnh không tật lúc này cũng đừng tới đây, trong topic ông nói rõ lần này con nghé con này sẽ bị nấu thành cao dược dùng làm thuốc, chứng bệnh tương ứng cũng đều nhất nhất liệt kê ra.

Xem topic này, rất nhiều người liền chờ ăn thịt trâu một mặt cảm thấy hợp tình hợp lý, một mặt lại cảm thấy cực kỳ tiếc nuối.

“Chậc, mọi người đều tản đi, mỗi tháng chúng ta đều tới chỗ lão Chu làm việc, cũng ăn không ít thứ tốt, hiện giờ thân thể rất tốt, không ăn cao thịt trâu này”.

“Mọi người xem xem giúp tôi với, gần đây buổi tối tôi hay nằm mơ, có phải thân thể rất hư phải bồi bổ hay không?”.

“Đều mơ cái gì?”.

“Mơ tiệc giết heo của nhà lão Chu, oa, lão Chu đột nhiên biến hào phóng rồi, lấy ra rất nhiều dưa hấu lớn từ trong kho lạnh của anh ta, đều sắp lấp đầy tứ hợp viện luôn, còn nói rộng mở cái bụng  tha hồ ăn, ha ha ha!”.

“Anh bệnh này không cần ăn cao thịt trâu, ăn hai trái dưa hấu lập tức khỏi hẳn”.

“Ài, các bạn nói coi, cao thịt trâu dùng làm thuốc này, nó sẽ ăn ngon sao?”.

“Theo tôi khẳng định không kém được”.

“Kỳ thật không bệnh cũng có thể bổ thân mà, nếu không chúng ta đi thử thời vận, nói không chừng cuối cùng còn có thể có sót lại?”.

“Bỏ đi, lão Bạch đó nói, còn dư ông ấy đều phải thu hồi, tương lai còn có thể phát huy công dụng”.

“Chậc, chúng ta cứ ngồi mơ thôi vậy”.

“Các anh em, kiên nhẫn một chút, chờ đám trâu trên núi nhà lão Chu đều già rồi, chúng ta vẫn sẽ có lúc ăn được thịt trâu”.

“Này thật đúng là biết chờ đợi ghê”.

“Chờ chờ hay không chờ, phân vân ghê”.

“Các anh em, chú ý thân thể khỏe mạnh nha, chúng ta đều phải kiên trì một chút sống lâu mấy năm”

“Mấy người đều mới bao tuổi chứ, đừng làm tới một đám đều như người già bảy tám mươi tuổi vậy”.

“Nhóm chị em à, này thật không phải nói giỡn, một đồng nghiệp đơn vị tôi, nam, hơn ba mươi tuổi, tốt nghiệp đại học trọng điểm, trình độ kỹ thuật nổi trội, tiền đồ thênh thang nha, năm ngoái xét nghiệm ra ung thư gan, đầu xuân năm nay liền qua đời rồi, thế mới nói thế sự vô thường, chị tưởng ai đều có thể sống tới bảy tám mươi tuổi an hưởng lúc tuổi già à?”.

“Hàng xóm chúng tôi cũng có một người……”.

“…….”

Bên bọn họ chính là tán dóc, mà tại trên người một số người, giờ này khắc này, lại đúng là vận rủi quấn thân.

“Đồ đạc cũng không cần mang nhiều, chờ chờ chúng ta sắp xếp xong ở bên đó, tới khi đó chúng ta lại quay về thu dọn”. Người đàn ông cao ốm nhét đồ lót, vớ (vớ = tất) từ trong ngăn tủ vào trong túi du lịch.

“Lát nữa ba mẹ anh sẽ gọi điện thoại tới”. Người nữ sắc mặt vàng như nghệ ngồi ở mép giường, lại nhét một cuộn giấy vệ sinh vào trong cái túi xách đã đựng tới căng phồng của chính mình.

“Mới gọi xong, anh không nghe”. Người nam buồn rầu nói.

“Công việc này bỏ đi rất đáng tiếc”. Người nữ nói.

“Vốn cũng là định cầm thưởng cuối năm mới rời đi, lúc này ép buộc, dứt khoát đi trước, em uống mấy thang thuốc của lão Bạch tiên sinh, rất đúng bệnh, anh vừa mới gọi điện thoại hỏi qua, cao thịt trâu lần này, đúng bệnh của em, chúng ta phải nắm chắc chút”.

“…….”. Người nữ  lặng im, nửa ngày không nói gì nữa.

“Sao vậy? Đừng suy nghĩ lung tung, bệnh này mắt thấy liền phải có khởi sắc rồi, em nhưng không thể tại lúc mấu chốt này bỏ cuộc”. Người nam đeo dây túi của túi du lịch, ngồi vào bên người vợ gã.

“Nếu không thì lần này vẫn là một mình em đi thôi, anh nói một chút cùng đơn vị, công việc vẫn là đừng bỏ, lát nữa anh gọi điện thoại cho ba mẹ anh, đừng để ba mẹ sốt ruột thượng hỏa”. Vợ gã nói.

“Lại suy nghĩ vớ vẩn gì đó”. Trong thanh âm của người nam lộ ra vài phần mỏi mệt: “Trước đó lúc bọn mình kết hôn là nói như thế nào, em là không phải lại quên rồi?”.

“Em nói, tương lai cho dù hai ta nếu không tốt, cho dù là một chút tình cảm đều không còn, cũng tuyệt đối không thể không nghĩa khí, phải thành chỗ dựa của đối phương…….”. Người nữ nói xong liền ô ô khóc lên: “Nếu sớm biết rằng có hôm nay……”.

“Đừng nghĩ nhiều, nhanh đi thôi, đừng không bắt kịp xe”. Người nam nói, xách túi du lịch, lại nhét túi xách vào trong tay vợ gã, kéo vợ liền ra cửa, vội vàng đi tới trạm xe buýt, vì chữa bệnh cho vợ, bọn họ đã không còn lại bao nhiêu tiền tiết kiệm, xe bán rồi, có cũng thành một chuyện xa xỉ.

Người nữ đi ở đằng sau nhìn bóng dáng gầy yếu của chồng mình, xương bả vai hơi hơi nhô lên, tại mấy năm trước, bóng lưng này từng cao ngất tuấn lãng ra sao, khi đó cô bởi vì nhìn nhiều nhân tình ấm lạnh, đối tình cảm cũng không có bao nhiêu tin tưởng, cho nên mới sẽ tại trước kết hôn nói như vậy, cô chính là sợ hãi bị phản bội, ai có thể nghĩ tới, chuyện sẽ phát triển tới như bây giờ vậy.

Vì bệnh của cô, bọn cô đều xài hết tiền tiết kiệm rồi, xe bán rồi, kế hoạch mua nhà kéo dài thời hạn, cô sớm thất nghiệp ở nhà, hiện giờ chồng cô cũng từ chức, quan hệ cùng ba mẹ chồng lại khẩn trương tới không thể khẩn trương hơn nữa……

Trước đây cô chỉ biết sợ hãi bị phản bội, nhưng chưa từng nghĩ tới, trở thành gánh nặng của người khác thì ra cũng là chuyện đau khổ như vậy, hiện giờ cô chính là một cái gánh nặng, đều đè oằn tấm lưng của chồng mình rồi……

Lúc này có phải thật sẽ có hy vọng hay không, bệnh của cô có phải thật có thể chữa hết hay không, cho dù chỉ có một ngày, cô cũng muốn thành  chỗ dựa cho người đàn ông này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.