Rau dưa của nhà La Mông có hạn, mỗi ngày phải đồng thời cung ứng căn tin ba trường học đó là khá trầy trật, hơn nữa bên La Hồng Phượng làm bánh bao muối rau cũng phải dùng đến không ít rau dưa.
La Mông liền để mấy trương học bọn họ mỗi ngày từ bên Vĩnh Thanh lại mua chút rau dưa bù vào, Quách Đại Oa nói bọn họ mua là mua rồi, nhưng bán không được, liền bảo La Mông ít nhất cam đoan mỗi ngày có thể cung ứng nhiều thêm chút cà chua và trứng gà, sản lượng 2 loại mặt hàng này của nhà La Mông vẫn là không tệ.
Đám học sinh cao trung này có đôi khi sự khó hầu hạ bốc lên đó là khó hầu hạ thật sự, nhưng mà có đôi khi cũng đặc biệt dễ tống cổ đi, chỉ cần bọn nó nhận chuẩn, mỗi bữa cơm làm trứng gà xào cà chua cho bọn nó thì bọn nó cũng ăn tới hăng say.
Cà chua của nhà La Mông quả thật nhiều, trong tiệm La Hồng Phượng cũng không dùng được bao nhiêu, nếu cao trung bên Vĩnh Thanh muốn, anh liền đưa cho bọn họ thôi.
Trứng gà tất nhiên không thể dồi dào, tuy rằng gần đây đám gà mái mới vừa trưởng thành này cũng đều lục tục bắt đầu đẻ trứng, nhưng mà bên Bao Đại Hoa lấy không ít, lượng dùng trong tiệm La Hồng Phượng cũng không sai, hiện tại lại còn cung hàng cho 3 trường cao trung, liền có vẻ có chút căng.
Mùa xuân năm nay, có một đám gà mái bắt đầu ấp trứng, La Mông liền cùng La Toàn Quý cùng nhau chọn chút trứng có trống để bọn nó ấp, thời gian này liền liên tục có một ít con gà con lông xù xuất hiện ở tại trong đàn gà, La Mông hy vọng chúng nó trưởng thành đều có thể là gà mái, đương nhiên đó là không có khả năng.
“Đàn gà trống nhà cậu còn định nuôi bao lâu?”. Hôm nay lúc nhặt trứng, Tiếu Thụ Lâm liền hỏi La Mông, đàn gà trống này hiện giờ đã tới giai đoạn ăn phí thóc không thêm thịt rồi, lại tiếp tục nuôi, vậy không có lời.
“Đang định bán, còn chưa nghĩ tốt phải bán ở đâu”. Chủ yếu là gần đây thật sự bận quá, vẫn cũng chưa có thể rảnh tay để làm chuyện này.
Hiện tại mối hàng của La Mông đều không tiêu thụ được đám gà này. Bao Đại Hoa đó là muốn làm khách sạn thương vụ, thứ này còn có người kêu là khách sạn kinh tế dây chuyền, đứng đầu chính là kinh tế, đám gà trống nhà anh hiển nhiên không quá kinh tế, cũng không thích hợp biến thành bữa sáng tự chọn.
KTV của Trần Sung Toàn thật ra muốn dùng tới thịt gà, nhưng mà bọn họ phần lớn đều là mua gà đông lạnh, chế biến gà thành đùi gà chiên, gà viên và vân vân, nếu mua đám gà trống này của nhà La Mông đi làm mấy món đó, vậy không khỏi cũng quá lãng phí đồ ăn rồi.
Ba trường cao trung trấn Vĩnh Thanh cũng không thích hợp, một muôi thịt gà mấy chục đồng, có thể có mấy học sinh ăn được chứ, cho dù ăn được, ở trong trường học bán món này, ảnh hưởng cũng không tốt.
“Không người mua, vậy cậu phải nói tôi biết chứ, cha tôi làm địa đầu xà (đại ca xã hội đen, boss) nhiều năm như vậy đều là lăn lộn toi công sao?”.
Lúc này Tiếu Thụ Lâm lại tìm được một cái cơ hội biểu hiện, lần trước La Mông nói tìm thầy dạy lái xe cho La Hồng Phượng, gã thật ra giúp tìm gấp, nhưng mà gần đây đơn hàng của mấy trường cao trung bên Vĩnh Thanh, La Hồng Phượng liền bận tối mày tối mặt, tạm thời là không có thời gian học lái xe, làm hại Tiếu Thụ Lâm không công lãng phí không ít biểu cảm.
“Vậy làm phiền cậu”. La Mông cũng không khách sáo, có qua có lại, quan hệ này mới có thể có phát triển.
Tối cùng ngày Tiếu Thụ Lâm trở về liền nói với Tiếu lão đại, “La Mông nói muốn bán gà, chính là cái loại gà trống nhỏ trước đó cha con mình ăn qua ấy, chậc, hiện giờ đều sắp trưởng thành gà trống bự rồi”.
Tiếu lão đại vừa nghe, liền nói: “Vậy cha cũng mua trước 10 con về, đỡ phải sau này muốn mua còn mua không được”.
“Cha mua về nhiều như vậy định nuôi ở đâu chứ?”. Tiếu Thụ Lâm hỏi.
“Còn có thể nuôi ở đâu nữa, liền nuôi trong sân của nhà chúng ta”. Tiếu lão đại nói.
“Tới lúc đó cũng đừng để hoa cỏ của cha bị mổ sạch”. Tiếu Thụ Lâm nhắc nhở cha gã.
“Mổ liền mổ, cha còn đang muốn đổi một đám mà”. Tiếu lão đại không cho là đúng.
“Vậy cha muốn đổi chút gì vậy?’.
“Đổi một đám có thể mọc trái cây, liền cái sân này của cha, trống hơ trống hoắc như vầy, một chút cũng không lợi ích thực tế”. Lúc trước khi Tiếu lão đại bị người khác lừa mua đám hoa cỏ này, cũng là tốn không ít tiền, hiện tại ông hối hận rồi, trồng hoa cỏ gì chứ, không có việc gì trồng cây ăn quả thật tốt.
“Vậy ngày mai con liền mua 10 con về nhé?”. Tiếu Thụ Lâm suy nghĩ, nếu thật ở trong sân nhà mình nuôi 1 đám gà, 3 tới 5 ngày lại thịt 1 con, vậy cũng là thật không tệ.
“Đi đi, nhớ rõ trả tiền cho cậu ta”. Tiếu lão đại dặn dò.
“Biết rồi”. Tiếu Thụ Lâm nói, thoáng cái lấy 10 con gà còn có thể không trả tiền? Gã cũng không phải quân ăn cướp phường lưu manh.
“Đúng rồi, con nói cậu ta muốn bán gà, có nói định bán bao nhiêu tiền một cân hay không?”. Tiếu lão đại lại hỏi.
“Không có nghe cậu ta nói ạ”. Tiếu Thụ Lâm liền không nhớ tới phải hỏi giá cả.
“Không nói liền không nói”. Dù sao giá cuối cùng vẫn là đối mặt bàn bạc.
“Cha định giới thiệu cậu ta với ai vậy?”. Tiếu Thụ Lâm hỏi ông già nhà gã.
“Còn có thể có ai, thứ tốt này, tự cậu ta cũng bán không ra đẳng cấp đâu?”. Tiếu lão đại chê con của ông biết rõ còn hỏi.
Tiếu Thụ Lâm vận chuyển một chút đầu óc bình thường không sử dụng, cuối cùng cũng biết Tiếu lão đại nói chính là ai, “Tên đó cũng không phải là là người tốt lành gì”. Gã nói.
“Vậy con thấy ai mới là người tốt hử?”. Tiếu lão đại liền không tin tưởng hắn ánh mắt nhìn người của con ông.
Người xấu trong miệng của Tiếu Thụ Lâm, tên Mã Từ Quân, là cháu đích tôn của con cả nhà họ Mã, là đứa con đầu của cha và mẹ hắn ta sinh ra, theo thân phận mà nói, tuyệt đối là có khả năng nhất trở thành người thừa kế tiếp theo của nhà họ Mã trong hai người được chọn lựa.
Trước đây Mã Từ Quân cũng là học sinh gương mẫu thông minh hiếu học, nhưng mà theo thời gian trôi qua, không biết như thế nào liền lớn lên sai lệch.
Hiện giờ nói dễ nghe 1 chút là người này không màng danh lợi, nói khó nghe chút thì chính là không làm việc đàng hoàng. Đều là người hơn 30 tuổi rồi, cũng không cưới xin, cũng không phát triển sự nghiệp, vừa không theo kinh doanh cũng không theo chính trị, liền mở 1 cái Cực Vị lâu không lớn không nhỏ, từ các nơi vơ vét không ít món ngon, chuyên môn làm buôn bán ăn uống này.
Bậc cha chú của nhà họ Mã đối Mã Từ Quân tự nhiên là chứa nhiều bất mãn, đối với vấn đề muốn để hắn ta kế thừa gia sản hay không, cũng là chứa nhiều tranh luận. Cố tình ông cụ nhà họ Mã thích hắn ta, nghe đồn Mã Từ Quân hàng năm 2 mùa xuân hè đều có mấy tháng phải đi ra ngoài thả ong, hút mật về, mật tốt nhất đều chừa lại cho ông cụ nhà họ Mã, để ông ta ăn cả 1 năm, còn lại để lại ở Cự Vị Lâu tiêu thụ.
Nghe nói Mã Từ Quân này, ngoại trừ thả ong, còn có không ít thứ, dùng lời nói của cha hắn ta mà nói chính là chuyên môn làm một ít bàng môn tả đạo, chính là không đi đường ngay, cứ tiếp tục như vậy, gia sản của nhà họ Mã bọn họ sớm muộn gì cũng rơi vào trong tay của người khác.
Tiếu lão đại gọi điện thoại cho Mã Từ Quân, nói bên ông có 1 đám gà trống không tệ, hỏi hắn ta có hứng thú qua đây nhìn một cái hay không.
Mã Từ Quân coi như là hiểu Tiếu lão đại, biết nếu người này có thể gọi điện thoại cho mình, liền chứng minh đám hàng này là thật rất tốt, đáng giá đi qua nhìn thành quả.
La Mông không nghĩ tới, chính mình thời gian trước vất vả mất 10 cân mật ong mới xua người này đi khỏi làng Đại Loan của bọn anh, bên này Tiếu lão đại lại giúp anh mời người ta trở lại rồi.
Nguyên lão Tiếu lão đại thật ra không tới cùng, tuy rằng ông ta là địa đầu xà của địa phương nhỏ, nhưng mà dù sao coi như là chính là nhân vật nguyên lão (có địa vị và chức cao), nếu như bị người nhìn đến ông cắm đầu cắm cổ đi theo phía sau Mã Từ Quân, vậy quả thật là có chút ảnh hưởng hình tượng, vì thế liền phái Tiếu Thụ Lâm làm người dẫn đường.
“Người quen cũ nha”. Mà Từ Quân như cũ vẫn là một bộ dạng thiếu đánh.
“Đúng vậy”. La Mông cũng không bị lép vế.
“Mật ong nhà cậu không tệ”. Mã Từ Quân lại nói.
“Ong mật nhà anh cũng không tệ”. La Mông đáp lời.
“Ông nội tôi thích ăn loại mật ong này, bảo tôi mua cho ông ấy nhiều 1 chút, nói là muốn tặng người ta”. Mã Từ Quân cười cười, lại nói.
“Dễ mà, chỉ cần anh trả tiền, tôi lập tức giao mật ong cho anh”. Còn muốn ăn mật ong không cần trả tiền à, vậy liền không có đâu.
“Muốn đi xem gà trước hay không?”. Tiếu Thụ Lâm lên tiếng cắt ngang hai người bọn họ nói chuyện, lại nói, La Mông còn thật hợp cạ cùng Mã Từ Quân, không biết vì sao nhìn thấy hai người này đối đáp qua lại như vậy, Tiếu Thụ Lâm chính là cảm thấy ngứa mắt.
“Đi chứ, vẫn là đi xem gà trống của nhà tôi trước”. La Mông cười cười, dẫn Mã Từ Quân đi hướng chuồng gà.
Xem qua đàn gà trống này của nhà La Mông, Mã Từ Quân quả nhiên rất hài lòng, nói là muốn đặt hàng dài hạn, bảo La Mông mỗi cuối tuần chuyển 1 đám gà sống tới Cực Vị Lâu, phí chuyên chở do Cực Vị Lâu chi, về phần giá, bàn tốt liền ấn 50 đồng 1 cân.
Tuy rằng nếu như bán lẻ, giá của đám gà này còn có thể lại tăng thêm 1 chút, nhưng mà La Mông muốn bớt việc, giá của Cực Vị Lâu đưa ra vẫn chấp nhận được, hơn nữa ổn định dài hạn, đúng là bạn hàng chất lượng tốt.
“Mật ong của nhà cậu, tôi muốn số lượng không ít, liền giá trước mắt này, vẫn là hơi cao chút”. Bàn chuyện gà qué xong, Mã Từ Quân lại bắt đầu bàn về giá mật ong.
“Trước tiên nói coi anh muốn bao nhiêu đã?”. Hiện tại La Mông đã sâu sắc cảm nhận được phiền phức của việc bán mật ong, nếu có người có thể bao hết, vậy có thể bớt được biết bao nhiêu việc, chẳng qua lấy thực lực kinh tế của phần lớn người ở khu này của bọn họ, hơn nữa giá cả của mật ong nhà anh, người có thể mua số lượng nhiều thật đúng là không nhiều lắm, hơn nữa hiện tại người biết tới mật ong của nhà anh vốn liền ít.
“Nếu như giá hợp lí, vậy cậu có bao nhiêu thì tôi lấy bấy nhiêu”. Mã Từ Quân bày ra một bộ dáng vẻ chân thành.
“Anh cảm thấy bao nhiêu tính tính hợp lí?”. La Mông liền hỏi.
“Theo tôi thì ít nhất phải giảm 1 nửa nha”. Mã Từ Quân này 1 dao đã muốn chém giá còn 1 nửa.
“Vậy tôi vẫn là không bán”. La Mông cười cười, lòng thầm nói thằng cha này thật đúng là hung ác.
“Vậy ấn theo ý cậu, định bán bao nhiêu tiền?”. Mã Từ Quân lại hỏi La Mông, dù sao mật hoa cẩu kỷ của nhà La Mông cũng là hàng hiếm nha, gã để chuyên gia trong thành phố kiểm tra rồi, mỗi người đều nói là mật tốt hiếm có.
“Theo ý tôi thì giá sẽ không thay đổi”. La Mông sẽ không dễ dàng hạ giá đâu, mật hoa cẩu kỷ này anh ngay từ đầu liền quyết định chủ ý giá cả muốn bán, hiện giờ lại hạ xuống hơn nửa giá, khiến cho cao không cao, thấp không thấp, thật sự không có ý tứ gì.
“Cậu thật không có thành ý gì cả”. Mã Từ Quân sắc mặt không vui nói.
“Giá tiền trước không nói, bên tôi thật ra có thể cho anh lợi ích thực tế cá biệt”. La Mông không nhanh không chậm nói, tuy rằng Mã Từ Quân này là bạn hàng chất lượng tốt hiếm có, nhưng mà mật hoa nhà anh không lo không bán được, anh cũng không cần thiết xem sắc mặt người khác.
“Lợi ích thực tế gì, nói coi thử chút nào”. Mã Từ Quân thấy La Mông phản ứng như vậy, liền chậm rãi đè ép sự không vui trên mặt của chính mình xuống.
“Khoản mua bán này nếu thỏa thuận thành công, sau này tôi sẽ không bán mật hoa cẩu kỷ cho những người khác, ngoại trừ Tiếu lão đại và mấy người quen thôi. Tôi là người sợ phiền phức, anh mua mật hoa này, liền nói với người ta tự anh đi mua từ người khác, tôi cũng không tuyên truyền việc này ra bên ngoài. Nói như vậy, mật hoa cẩu kỷ này, không phải thành thứ độc quyền của Cực Vị Lâu mấy anh sao?”.
Thứ độc quyền này, có bao nhiêu quán rượu quán cơm, cho dù lỗ vốn cũng muốn tạo tên tuổi, anh cũng không tin Cực Vị Lâu này có thể ngoại lệ, hơn nữa dao nhỏ của Mã Từ Quân này rất bén, cho dù La Mông lại hét giá lên gấp đôi, gã ta đều có thể lại bán ra lợi nhuận đến.
“Cậu nói giữ lời chứ?”. Mã Từ Quân híp mắt, gã xem như đã nhìn ra, La Mông này tuyệt đối là 1 cục xương khó gặm, muốn cậu ta hạ giá, đây tuyệt đối là ngàn khó vạn khó, hao hết hơi sức mới có thể đè giá của cậu ta xuống 1 chút, cũng không có ý nghĩa gì.
“Chuyện lớn có bây nhiêu thôi, còn đáng giá tôi nuốt lời?’. La Mông cũng bày ra một bộ tư thế ông chủ.
Hai người này liền xem như đạt thành hiệp nghị miệng, La Mông từ trong nhà lấy một đám mật hoa cẩu kỷ, lại bắt mấy con gà trống bỏ lên cốp xe của Mã Từ Quân, tiễn người ra khỏi làng Đại Loan, Mã Từ Quân nói 2 ngày nữa chuyển khoản tiền hàng qua, La Mông cũng không nghi ngờ gã ta.
Mật hoa cẩu kỷ của nhà mình có nơi thu mua, La Mông coi như là mất một khối tâm bệnh, hôm nay vận may không tệ, bán gà lại bán mật ong, thật đúng là nhờ ơn Tiếu Thụ Lâm. La Mông quay đầu liền thấy, Tiếu Thụ Lâm còn nhìn chằm chằm phương hướng Mã Từ Quân rời đi, ánh mắt sâu xa có chút đăm chiêu.
“Nghĩ gì vậy?”. La Mông liền hỏi Tiếu Thụ Lâm.
Tiếu Thụ Lâm quay đầu liếc mắt nhìn La Mông một cái, sau đó gã nói: “Người này cũng không phải là kẻ tốt lành gì”. Lời này ngày hôm qua gã cũng nói qua với Tiếu lão đại rồi, nhưng mà câu trả lời của Tiếu lão đại khiến gã rất không hài lòng.
“Tôi biết anh ta không phải kẻ tốt lành gì”. La Mông vỗ vỗ bả vai của Tiếu Thụ Lâm, cười nói.
“Thật ư?”. Tiếu Thụ Lâm nhếch miệng liền vui vẻ, mịa nó cuối cùng để gã gặp tri âm rồi.