Ngưu Nam

Chương 40: Trước khoen mũi có gì? . . .



Nếu mật hoa cẩu kỷ của nhà mình đã bị bao hết, La Mông cảm thấy vẫn cần phải gọi điện thoại nói 1 tiếng với Cung Bạch Kì, bảo ông ta đừng lại giới thiệu khách hàng cho chính mình, sau này nếu lại muốn mua mật hoa cẩu kỷ, liền đi Cực Vị Lâu ở Đồng thành.

Khiến Cung Bạch Kì ở bên kia đầu điện thoại kêu khổ luôn miệng, “Làm sao liền bán hết cho Cực Vị Lâu rồi vậy? Thằng nhóc Mã Từ Quân kia rất đen tối, xem ra mật ong nhà cậu sau này tôi thật là uống không nổi rồi”.

“Nếu bản thân bác muốn uống, vậy chỉ là chuyện nhỏ thôi, bác nói 1 tiếng với cháu, cháu để Tiếu Thụ Lâm mang qua cho bác”. Nói như thế nào Cung Bạch Kì trong khoảng thời gian này cũng là mang tới không ít khách hàng cho La Mông, mất cối xay liền giết lừa, loại chuyện này rất không phúc hậu, hơn nữa ở giữa còn có một tầng quan hệ của Tiếu Thụ Lâm nữa.

“Hắc hắc, cũng là thằng nhóc cậu hiểu lòng người a”. Cung Bạch Kì đây là rất vui vẻ, cho dù ông có chút của cải, mật hoa cẩu kỷ của La Mông vẫn là khiến ông mua 1 lần liền thịt đau 1 lần.

“Vậy hiện tại đám cẩu kỷ nhà cậu có chỗ bán chưa?”. Cung Bạch Kì lại hỏi La Mông.

“Chưa ạ, liền định bán ở chỗ chúng cháu thôi”. Có mật hoa cẩu kỷ kiếm tiền liền kha khá rồi, cẩu kỷ này đó liền bán giá phải chăng thôi, cũng giống như sữa trâu, cũng thực dụng để người chỗ anh mua được, đừng để tất cả thứ tốt cuối cùng đều để người có tiền ăn hết.

Lại nói tiếp, gần đây La Mông bán mật hoa cẩu kỷ quả thật là buôn bán lời chút tiền, trả 10 vạn cho La Hồng Phượng, còn lại cũng không ít.

Anh cân nhắc, chờ bên Cực Vị Lâu lại kết sổ mấy lần tiền hàng, anh ngay tại Ngưu Vương trang này xây căn nhà, thuận tiện cũng xây kho hàng luôn, đỡ phải tới thời điểm vụ thu hoạch, ngay cả chỗ chứa lương thực đều không có.

Vì việc này La Mông còn nhờ La Toàn Thuận giúp anh hỏi bên địa chính, bên đó nói có thể xây nhà kho và nhà ở ở trên núi, nhưng mà diện tích không thể vượt qua 20 mẫu, hơn nữa nhà cửa này đều phải vì phục vụ nông nghiệp, không thể biến thành đất thổ cư.

Còn có liền là phải viết đơn xin bên trên phê duyệt, chuyện này liền danh chính ngôn thuận.

Chuyện nhà cửa không vội vã trong 1 lát được, lúc này quan trọng nhất chính là để người của làng Đại Loan trồng ra rau củ trước.

Thứ 7 cuối tuần, Ngưu Vương trang náo nhiệt hơn 1 ít so với bình thường, trên trấn Thủy Ngưu theo thường lệ tới đây một đoàn trẻ con hái cẩu kỷ, bên trấn Vĩnh Thanh cũng có phụ huynh học sinh lái xe đi vào Ngưu Vương trang, hiện giờ những người này phần lớn đều đã quen tay quen việc rồi, cũng không cần La Mông nói thêm cái gì, phân phối tốt nhiệm vụ liền tự tản ra đi làm việc của mình.

Mấy ngày hôm trước La Mông nhờ trưởng làng La Toàn Thuận hỗ trợ báo cho dân làng của làng Đại Loan, sau này mỗi cuối tuần hai ngày thứ 7, chủ nhật, phân trâu trên Ngưu Vương trang của anh liền đều để người trong làng chọn dùng. Hôm nay thứ 7 cuối tuần mới sáng sớm không ít người trong làng đã tới rồi, mỗi người đều mang theo đòn gánh, cái sọt.

“Mọi người đang nhìn gì vậy, phân trâu đều ở bên kia, xúc chọn trong sọt là được”. La Mông thấy mấy người này không nhúc nhích, liền bắt chuyện.

“La Mông này, phân trâu của nhà cậu liền cho không như vậy hả?”. Người trong làng vẫn là có chút không tin lắm.

“Bằng không còn có thể thu tiền của mọi người sao?”. La Mông vừa nghe liền cười lên, phải kiếm tiền cũng đi kiếm tiền của kẻ có tiền, ở trong làng bọn họ bán phân trâu có thể có lý thú gì chứ.

“Sao không thể thu chứ? Đầu năm nay một xe phân trâu cón tốn mấy trăm mà.”. Càng không nói nhà bọn họ còn có 1 con Ngưu vương nữa, độ màu mỡ cũng không bình thường.

“Cháu thật không thiếu mấy đồng tiền này, chỉ là gần đây thật sự mệt muốn chết luôn, mọi người vẫn là nhanh chóng chọn phân trâu mang về đi, nhanh chống trồng ra rau củ, cũng giúp cháu nghỉ ngơi tốt 1 chút”.

La Mông biết những người trong làng là đang ngại, mọi người ở nông thôn không giàu có, liền thấy tiền rất có giá, thấy tiền nhà mình bự, tiền của nhà người khác cũng thấy bự, lúc chiếm tiện nghi của người khác tự nhiên liền có vẻ đặc biệt ngượng ngùng.

“Có tiền kiếm còn sợ mệt sao?”. Một bác gái bên cạnh lớn giọng hỏi, người bên cạnh cũng đều vui lây.

“Sao lại không mệt ạ, kiếm được tiền cũng không có thời gian xài, kiếm nhiều có ý nghĩa gì ạ?”.

“Cháu nói trường học bên Vĩnh Thanh, thật có thể muốn rau củ của làng chúng ta trồng ra sao?”. Trong lòng người dân quê vẫn là có chút lo lắng.

“Tại sao không cần ạ? Mang phân trâu màu mỡ này về, đều đừng tiếc của, bón  đầy đủ vào trong đất, trồng ra rau củ đảm bảo bọn họ đều tranh cướp hết luôn”. Bàn về kỹ thuật trồng trọt, người nào ở đây đều không thể mạnh hơn so với La Mông.

“Vậy thật là có chút tiếc a”. Người đàn ông nông thôn thật thà chất phác chống đòn gánh liền cười lên, bên trong phân trâu này còn xen lẫn đất thần nước thần của Ngưu vương nữa, bọn họ vẫn thật muốn chọn về tích trữ, từ từ dùng dần.

“Cái này nhất thiết không thể tiếc của được, sau này mỗi cuối tuần đều có hai ngày như vậy mà, còn để dành làm gì? Bằng không tới lúc đó trồng ra rau củ không hợp yêu cầu, vậy không phải bận việc uổng công sao?”. La Mông chỉ sợ bọn họ tiếc của, anh thật tình hy vọng dân làng có thể nhanh chóng trồng ra rau củ, cùng 3 trường cao trung bên Vĩnh Thanh thành lập quan hệ mua bán ổn định dài hạn.

“Vậy nghe lời cậu”. Nếu La Mông đều nói như vậy rồi, người trong làng cũng đều quyết định phải hào phóng bón phân, trước ngon lành trồng ra rau củ, hiếm khi có được đường kiếm tiền, cũng đừng để tới lúc đó lại bị chính  bọn họ phá hỏng.

“Cháu là muốn bán đám rau củ này cho trường cao trung cho học học sinh ăn, các loại thuốc trừ sâu, tận lực ít phun thôi”.

La Mông cũng không yêu cầu bọn họ hoàn toàn không phun, hiện tại rất nhiều người trong nông thôn trồng rau củ cho chính nhà mình ăn, đều không thể thiếu phun chút thuốc trừ sâu, trong nhất thời liền muốn bọn họ đi con đường rau sạch, vậy không thực tế a, hơn nữa bọn Quách Đại Oa cũng không yêu cầu như vậy.

“Hiện tại trong làng chúng ta ai còn phun thuốc trừ sâu chứ? Đã sớm không phun rồi”. Ngô Đông Mai bên cạnh nhanh mồm nhanh miệng đáp lại 1 câu.

“Sao sẽ không phun vậy?”. La Mông vẫn nghĩ không ra, lúc nào thì dân làng trong làng anh liền giác ngộ cao như vậy?

“Còn có thể tại sao chứ, gần đây không phải nhiều chim chóc tới đây sao, bọn họ đều nói chim chóc này tới bái lạy Ngưu vương, cũng đừng để tới lúc đó bị trúng thuốc liền chết, điềm xấu. Hơn nữa chim chóc này nhiều lên, sâu tự nhiên cũng liền ít đi, không phun thuốc cũng không sao”.

Gần đây La Mông cả ngày vùi đầu làm việc, thật không biết trong làng anh thế nhưng còn có loại cách nói này.

“Đúng rồi, Nhị Lang nhà cậu đâu rồi?”. Nhóm dân làng này lại cho rằng Nhị Lang tới đây rồi.

“Không phải ở đằng kia sao?”. La Mông thuận tay chỉ chỉ hướng ruộng dưa leo, mỗi ngày buổi sáng giờ này, mấy con kia cơ bản đều ở đằng kia đợi.

Lúc này đúng lúc thời gian hái rau, lúc này Tiếu Thụ Lâm đang hái dưa leo trong ruộng, Nhị Lang liền đứng ở cách bờ rào, mở to mắt chờ mong nhìn Tiếu Thụ Lâm từ trên cái giá bựt bựt bựt hái mấy trái dưa leo xuống, thuận tay ném vào cái sọt ở phía sau, sau đó lại bựt bựt bựt hái xuống mấy trái dưa leo……..

Bốn anh em Đông Tây Nam Bắc lúc này cũng đều tinh thần hăng hái ngồi chồm hổm ở ngoài bờ rào, giống hệt Nhị Lang, tập trung tinh thần nhìn ruộng dưa leo.

“Bọn nó làm gì vậy?”. Nhóm dân làng xem không hiểu.

“Xem phim ấy mà”. La Mông cười nói.

“Chậc, hái dưa leo có gì đẹp chứ?”. Chủ yếu là người hái dưa leo kia vẫn là người đàn ông, nếu 1 người phụ nữ, vậy còn có thể nhìn nhiều 1 chút.

“Ai biết được”. Một câu này tuyệt đối không phải thật tình, thật ra La Mông cũng cảm thấy dáng vẻ Tiếu Thụ Lâm hái dưa leo rất đẹp, đáng tiếc anh không thể giống như 5 con vật kia, ngồi xổm cách bờ rào trắng trợn nhìn xem.

“Trận này Nhị Lang lớn rất nhanh nha, có phải nên đeo khoen mũi cho nó hay không?”. Lúc này có người lại nói.

“Khoen mũi của Ngưu vương cũng không thể qua loa, nếu không chúng ta góp tiền, đánh cái bằng vàng cho nó đi”. Lập tức lại có người ra chủ ý.

“Mỗi nhà góp 1 chút, cũng không tốn bao nhiêu”. Đối với Nhị Lang con Ngưu vương này, dân làng của làng Đại Loan đó là rất chịu chi.

“Có tiền liền góp nhiều, không có tiền liền góp ít đi 1 chút, chính là một phần tấm lòng”. Người nói như vậy, bình thường đều là người sẵn lòng bỏ ra nhiều 1 chút.

“……..”. Những người này anh 1 lời tôi 1 lời, còn kém lập tức từ trong túi móc tiền ra.

“Nhưng mà treo cái khoen vàng ở trên mũi cũng không an toàn, nếu như bị chút người bên ngoài nhìn thấy, ngộ nhỡ nổi lên ý xấu thì sao?”. La Mông vội vàng liền lên tiếng phản đối. Nó 1 con trâu con, nếu mang cái khoen vàng, vậy cũng thật phô trương, ngộ nhỡ bị người ta để mắt tới, tới lúc đó đừng nói khoen vàng, làm không tốt ngay cả Nhị Lang đều tiêu đời.

“Vậy làm sao đây? Bằng không làm cái bằng bạc vậy?”. Nhóm dân làng cũng hiểu được khoen vàng quả thật là hơi chói mắt.

“Không cần thiết, làm cái khoen mũi bình thường cho nó là được”. La Mông cảm thấy con trâu khác như thế nào thì Nhị Lang như vậy là được, không cần làm cái gì đặc biệt cho con nghé con này.

“Này sao có thể được chứ?”.

“……..”

Đám dân làng bên này tôi 1 lời anh 1 câu, nói tới rất náo nhiệt, bên kia Nhị Lang đầy lòng đầy mắt đều chỉ có một đám dưa leo xanh mướt kia thôi, hoàn toàn không biết ngay tại cách đó không xa, có một đám người đang bàn bạc phải đục 1 cái lỗ trên mũi của nó.

Vài ngày sau La Mông mời Bành Lão Cửu tới làng anh, gã ta là gia đình nuôi trâu lâu năm, lại là chuyên môn làm mua bán nghé con, nghé con qua tay gã ta đeo khoen mũi, ít nhất cũng có 180 con rồi. La Mông tìm gã ta tới đaây, chính là muốn cho con nghé con nhà anh có thể ít chịu đau đớn.

Về phần khoen mũi, La Mông cuối cùng vẫn là không có thể chiến thắng mấy người trong làng anh, liền theo ý của mọi người, để bọn họ góp tiền đi trấn trên đánh 1 cái khoen mũi bằng bạc ròng cho Ngưu vương.

Lúc mới đầu cái khoen mũi này đánh rất lớn rất khí thế, La Mông vừa thấy liền hoảng sợ, nói quá nặng, cũng đừng làm lỗ mũi của Nhị Lang nhà anh trĩu xuống hư mất. Những người này mới lại mang đi sửa nhỏ lại, tài liệu dư lại đều vẫn giữ lại, để trưởng làng La Toàn Thuận cất, nói là chờ tới ngày Nhị Lang trưởng thành, đem tài liệu này bỏ thêm vào cái cũ, lại đi đánh cái lớn hơn.

La Mông và Bành Lão Cửu cùng nhau đi tới trên đỉnh núi, lúc này Nhị Lang đang cùng 4 anh em Đông Tây Nam Bắc chơi đùa trên núi, nhìn đến La Mông ngoắc ngoắc nó, tung ta tung tẩy liền hướng bên này chạy qua, chỉ là nó mới vừa chạy chưa được mấy bước, liền nhìn đến Bành Lão Cửu bên cạnh, không biết như thế nào, con nghé con này liền đứng im tại chỗ không chịu lại gần thêm chút nào.

“Con nghé con này, sao lại có thể tinh như vậy chứ?”. Vì không để Nhị Lang tránh né gã, Bành Lão Cửu còn cố ý giấu cái kim gỗ xỏ lỗ mũi trâu trong túi, không nghĩ tới vẫn là vô dụng.

“Sao vậy?”. La Mông cũng có chút không rõ lắm.

“Bọn trâu này rất tinh, chúng nó có đôi khi chính là biết rõ, cũng không nói ra được rốt cuộc làm sao biết đến, thật sự rất tà đạo”.

“Lại đây”. La Mông vẫy tay với Nhị Lang.

“Ụm bò!”. Nhị Lang kêu một tiếng, vẫn là không nhúc nhích.

“Sao?”. Lúc này Tiếu Thụ Lâm lại đây, ông La mang theo Cao Mĩ Linh, Cao Mĩ Tuệ cũng đi theo lại đây.

“Không có gì ạ, đang muốn đeo khoen mũi cho Nhị Lang”. La Mông nói xong, lại hỏi cha anh, “Sao cha lại mang 2 đứa nó tới đây?”. Con gái mới lớn chút xíu như vậy, cảnh đeo khoen mũi đối 2 đứa nó mà nói có phải có chút máu me hay không?

“Nói là cho Nhị Lang ăn dâu tây”. Ông La tại trước mặt 2 cháu gái đó là rất dễ nói chuyện, cơ bản cháu ngoại nói cái gì thì chính là cái đó, cũng không cò kè mặc cả.

“Lại đây đi, dù sao hôm nay mày trốn không thoát đâu”. La Mông lại vẫy tay với Nhị Lang.

Nghé con này nhìn nhìn Bành Lão Cửu, lại nhìn nhìn La Mông, Tiếu Thụ Lâm và bọn ông La, rốt cục đi phía trước mấy bước, sau đó liền chấp nhận số phận nằm ở trên mặt đất không nhúc nhích.

Đút nó ăn mấy trái dâu tây Cao Mĩ TUệ và Cao Mĩ Linh mang tới, La Mông và ông La, Tiếu Thụ Lâm liền cùng nhau đè nó trên mặt đất, lát nữa Bành Lão Cửu đeo khoen mũi cho nó, ngộ nhỡ nó cảm thấy đau giãy dụa lên, một cái không cẩn thận tổn thương tới chính nó và Bành Lão Cửu. Về phần 2 chị em Mĩ Tuệ, Mĩ Linh, bảo 2 đứa đi bên cạnh chơi đi, tình cảnh tiếp theo không thích hợp với các bé gái.

Bành Lão Cửu không hổ là người kỳ cựu, một kim này đâm vừa nhanh vừa chuẩn, Nhị Lang đều còn chưa cảm thấy đau ra sao, cái khoen mũi bạc ròng liền đeo lên trên mũi nó rồi, lại bôi chút thuốc mỡ, việc này coi như là xong xuôi rồi.

“Ụm bò!”. Nhị Lang  nhìn La Mông lại kêu 1 tiếng, đôi mắt thật dài ướt sũng kia, người xem tim đều có thể tan chảy.

“Làm bộ làm tịch”. Tiếu Thụ Lâm bên cạnh liền nói: “Chỉ là đeo khoen mũi, chuyện có chút xíu, bé gái nhà người ta còn xỏ lỗ tai nữa kìa”.

“Hắc, đúng vậy, lỗ trên tai con gái nhà tôi vẫn là tôi tự bấm đó”. Bành Lão Cửu liền nói tiếp: “Đeo khoen mũi cho Ngưu vương, tay phải rất vững, 2 cháu gái nhà cậu khi nào muốn bấm lỗ tai, liền nói 1 tiếng với tôi, bảo đảm làm rất đẹp cho 2 đứa nó”.

Cách đó không xa Cao Mĩ Tuệ nghe Bành Lão Cửu nói như vậy, liền quay đầu qua nhìn 1 chút, đúng lúc liền nhìn đến Bành Lão Cửu cầm trên tay cái đinh gỗ vừa nhọn lại thô, bên trên còn dính máu trâu đỏ tươi nữa, không khỏi liền co rúm lại một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.