Chân của La Mông rốt cuộc vẫn là sưng phù lên, chỗ cổ chân sưng tới giống như cái bánh mỳ, ngay cả giày đều không mang vào được, chỉ có thể đi dép lê ngồi trên ghế.
Vốn Bặc Nhất Quái đã xoa bóp qua cho La Mông, đáng lẽ không nghiêm trọng như vậy, cố tình buổi sáng cùng ngày anh còn cùng Tiếu Thụ Lâm cùng đi khắp chợ thuỷ sản gì đó, một đường đi khập kha khập khiễng kia, không chuyển biến xấu mới là lạ ấy.
Nhưng mà tôm Cửu Tiết tự nhiên mùi vị quả thật không tồi, Bặc Nhất Quái ăn rồi tâm tình tốt, liền lại xoa nhẹ một hồi giúp La Mông, việc này ông ta cũng đã nói rồi, đừng nhìn chỉ là bị trẹo 1 chút, làm không tốt sau này liền để lại mầm bệnh.
Lưu Xuân Lan bảo La Mông đừng đi Ngưu Vương trang, ngay tại trong nhà nghỉ ngơi mấy ngày, dù sao chuyện trên Ngưu Vương trang giao cho 2 người La Toàn Quý và Tiếu Thụ Lâm cũng không xảy ra chuyện gì được, La Mông vẫn không đồng ý, ngày hôm sau sáng sớm ăn xong bữa sáng, liền đi nhờ xe của Tiếu Thụ Lâm cùng cậu ta đi lên Ngưu Vương trang. Gần đây Tiếu Thụ Lâm có thể tự mình lái xe, mỗi ngày sáng sớm liền tự mình lái xe lên Ngưu Vương trang, không hề chờ lão Dương.
Bên chuồng trâu hiện tại là La Toàn Quý và La Chí Phương đang ngủ, sau khi trải qua chuyện hôm ấy, mọi người cũng đều đề cao cảnh giác, chỉ sắp xếp một người ngủ ở đó vẫn cảm thấy không đủ, liền lại ở bên trong đặt thêm 1 cái giường.
La Chí Phương tên khờ này, trước đó còn không quá để bụng đối tập võ, trải qua chuyện này ầm ĩ như vậy, gã liền cảm thấy tập võ việc này quan trọng, mỗi ngày sáng sớm đều thành thành thật thật luyện đủ thời gian, cũng không lại qua loa xong việc.
Lại nói buổi sáng hôm nay La Mông vừa tới đỉnh núi, liền phát hiện Nhị Lang không phản ứng anh, ngay cả cái chào hỏi cũng không làm, chính là nửa chết nửa sống nằm úp sấp trên đống rơm, cái đuôi cũng không vẫy, La Mông vừa nhìn liền biết, con này đây là cáu kỉnh.
“Đi a Nhị Lang, chúng ta lên núi ăn dưa hấu”. La Mông bắt chuyện với nó.
“Phì”. Nhị lang thở phì 1 cái, không phản ứng La Mông.
“Đại Hoa, lại đây”. La Mông gọi mẹ của Nhị Lang qua, hai tay vừa chống, liền ngồi trên lưng trâu, một bên lại nói với Nhị Lang, “Mày không đi thì bọn tao đi đây, mày có thể suy nghĩ lại, ăn dưa hấu liền hôm nay chỉ lần này thôi”.
La Mông nói xong cũng không nhìn nó, vỗ vỗ lưng của Đại Hoa để nó đi tới ruộng dưa hấu trên núi, Nhị Lang ngẩng đầu nhìn, lại lần nữa vùi đầu vào trong đống rơm, qua một hồi lâu, nó mới không tình nguyện đứng lên, xa xa theo sát ở phía sau bọn La Mông, cũng lên núi.
Dưa hấu trong ruộng vẫn chưa chín, La Mông đi ở trên núi tìm một hồi lâu, mới tìm được 1 trái trên cuống hơi hơi có chút vàng, dùng cái chìa khóa đâm mấy cái bổ thành hai nửa, 1 cỗ mùi dưa thơm mát trong veo nhất thời đối mặt xông tới.
La Mông tự mình cắn 1 miếng trước, thịt quả xốp giòn ngon miệng, hơi hơi mang chút chua, còn thật ngọt.
“Ăn hay không ăn?”. La Mông hỏi Nhị Lang.
“Ụm bò!”. Nhị Lang đứng ở chỗ cách đó mấy mét, chính là không chịu lại đây.
“Còn cáu kỉnh cùng tao à?”. La Mông nói xong tự mình lại cắn 1 miếng nữa, cái mũi dính 1 chút nước dưa hấu, lấy tay lau 1 cái, tiếp tục ăn.
“Ụm bò! Phì!”. Nhị Lang quay đầu, không nhìn La Mông và dưa hấu trong tay anh.
“Lại đây, ngoan!”.
“Ụm bò!”.
“Hừ, mày không tới hả?”.
“Ụm bò!!!”.
“Được rồi, tao sai rồi, ngày hôm qua nên khen ngợi mày, tới đây đi, dưa hấu lạnh liền ăn không ngon”.
“Ụm bò!”. Nhị Lang cuối cùng lại hô 1 tiếng với La Mông, lúc này mới sáp qua đây tới ăn dưa hấu.
La Mông đem nửa miếng dưa hấu bự kia cho Nhị Lang non nửa trái liền cho Đại Hoa, nhưng mà lúc này Đại Hoa liền nằm trên mặt đất, từ tốn từ tốn nhai cỏ dại trong ruộng dưa hấu, cũng không nhìn dưa hấu La Mông cho nó.
Nhị Lang ăn xong 1 nửa trái dưa hấu kia, La Mông liền đem nửa còn lại cũng nó, đây là Đại Hoa phần lại cho con nó ăn.
Nhị Lang 1 bên ăn, La Mông một bên liền giáo dục nó, “Mày nha, cho dù là Ngưu vương, vậy cũng phải khiêm tốn, hiện giờ mọi người không tin tà ma, nếu như có người mất mạng, bọn họ kéo mày tới lò mổ như thường, tao không quyền không thế, tới lúc đó không thể cứu được mày thì sao?”
Nhị Lang đứa khờ này, chỉ có biết ăn thôi, hiếm khi bớt thời giờ ngẩng đầu hướng La Mông ụm bò một chút, cũng không biết nói chính là cái gì, La Mông đoán nó đại khái vẫn là đang nói dưa hấu ăn ngon.
Bên Vĩnh Thanh, sau khi trải qua một phen thẩm vấn, mấy tên trộm kia rất nhanh liền nhận tội, thì ra phiền toái này vẫn là cái bài post tuyển người của La Mông gây ra.
Mấy tên trộm này là người ngoại tỉnh, tình cờ lên mạng vào diễn đàn của Đồng thành, thấy được bài post tuyển người của La Mông, nhưng mà những người này muốn không phải là muốn tới nông thôn làm việc hoặc là du lịch, ánh mắt của bọn họ liền dán tại trên người đám trâu mẹ trên Ngưu Vương trang.
Mẹ ơi, hơn 100 con trâu mẹ liền là hơn 100 vạn a, vẫn không có bao nhiêu người nhìn thấy được, nếu bọn họ lái xe qua làm 1 chuyến, xong rồi nhanh chóng trốn đi, vậy La Mông còn có thể truy đuổi bọn họ tới chân trời góc biển hay sao? Có người chống lưng thì sao, ít nhất phải tìm ra bọn họn trước?
Mấy người bọn họ ăn ý hợp rơ, lập tức liền đi lái 1 chiếc xe tải nhập bọn, cầm hung khí, liền lên Ngưu Vương trang, vì đảm bảo an toàn, những người này đều vẫn không dám lái xe tải chạy lên núi, không nghĩ tới vẫn là bị phát hiện, vốn định đánh ngất người trong chuồng trâu, sau đó chậm rãi trộm trâu, vì thế liền đuổi theo hắn ta chạy một đoạn, không nghĩ tới sau đó thế nhưng liền ầm ĩ như vậy.
Đối với việc xử lý mấy người này, La Mông liền có 1 yêu cầu, bồi thường tổn thất trên đỉnh núi của nhà anh.
Về phần bồi thường bao nhiêu tiền, vậy ấn theo giá thị trường tính, làng Đại Loan bọn họ chính là cung hàng cho Đồng thành Cực Vị Lâu, một cân đậu bao nhiêu tiền, 1 cân rau bao nhiêu tiền, tổn thất bao nhiêu cân, tăng giảm bù trừ tính 1 chút, số lượng lòi ra liền dọa người.
Cho tới sau này, bên trấn Vĩnh Thanh mới có mấy người biết, làng Đại Loan thế nhưng im ỉm ìm im cung hàng cho Đồng thành Cực Vị Lâu.
Tự nhiên, đối với chiêu bài mới mật hoa cẩu kỷ của Cực Vị Lâu, cũng có người liên tưởng nó với rừng cẩu kỷ của nhà La Mông, nhưng mà bọn họ suy đoán chỉ là suy đoán, Cực Vị Lâu này vốn liền không dễ chọc, hơn nữa La Mông còn có Tiếu lão đại chống lưng, ai ăn no rửng mở đi tìm rắc rối chứ?
Về Nhị Lang một tiếng Ngưu vương rống kia, tức thì bị truyền tới vô cùng kì diệu, không chỉ có người xung quanh gần xa lân cận rất nhanh đều nghe nói, nhưng lại có người đăng chuyện này lên mạng, liền vẫn là cái diễn đàn kia, có người phát 1 đoạn video.
Đoạn video này tối thui tối mò cái gì đều không thấy rõ lắm, chợt nghe đến ầm ầm rầm rầm, còn có người nào đó hét lên:
“Mau quay lại, đàn trâu mất khống chế rồi”.
“Chuyện gì vậy?”.
“Mới nãy tiếng Ngưu vương rống anh không có nghe thấy sao?”.
“Nghe thấy được, sao?”.
“Đó là Ngưu vương nổi giận, lúc này đàn trâu đang nổi điên, anh phải đi xuống dưới, không nhanh thì bị đạp thành thịt nát đó”.
“Sao vậy, ban ngày còn tốt mà”.
“Đúng vậy, rất nghe lời, còn chở cây đậu nữa”.
“Nghe nó có ăn trộm tới, đuổi theo ông chủ đuổi 1 đường luôn”.
“Bây giờ sao rồi?”.
“Không sao rồi, bị 1 ông lão xách trở về rồi”.
“Ha ha, mới nãy mấy người là có nghe được hay không, là lâu chủ của chúng ta kêu to đó”.
“Sao?”.
“Dã man”.
“Anh nghe thấy không?”.
“Nghe thấy, nghe thấy anh ta gọi tôi mới tỉnh lại”.
“Chậc, đừng cười người ta, nếu anh ta không hét to như vậy, liền như anh vậy, ngủ thẳng nửa đêm bị người ta khiêng đi đều còn không biết”.
Lát sau lại là 1 hồi tiếng vang leng keng leng keng, còn có thể nghe được La Mông hắng giọng quát, giọng nói có chút khàn, thi thoảng còn pha thêm tạp âm:
“Ầm ĩ cái rắm! Đều yên tĩnh cho tao”.
“Trở về! Trở về! Đứa nào quay về chuồng trâu đầu tiên, ngày mai phần thưởng 1 trái dưa hấu bự!”.
“Nhị Lang mày đồ thiếu tầm mắt! Còn rống! Còn rống!”
“…….”
La Mông nghe xong đoạn video này, lập tức liền bình luận, nói: “Tối hôm qua là người nào nói tôi dã man hả, nhanh chóng thú tội, thẳng thắn được khoan hồng”.
“Có thưởng dưa hấu không?”. Dưới lầu lại có người ồn ào.
“Ông chủ nếu đồng ý thưởng dưa hấu bự, tôi liền gánh trách nhiệm thay người kia”.
“Nếu có dưa hấu, bây giờ tôi trước hết chửi một câu đồ dã man, lát sau lại đi tự thú”.
“Việc này, câu nói này quả thật là tôi nói, vậy thật sự có dưa hấu hay sao?”.
“Mấy người đám thích chiếm lợi này, 1 trái dưa hấu liền bán chính mình, mấy người có thể có chút tiền đồ được không?”.
“Tiền đồ là gì, ăn ngon hơn so với dưa hấu hay sao?”.
“…….”
La Mông xem những người này đùa nghịch trêu chọc 1 lát, sau đó lại đi dạo lòng vòng trên diễn dàn, trong đó có ba năm bài post đều là nói một tiếng ngưu vương rống trên Ngưu Vương trang kia.
Trên Internet cơ hồ không có bí mật gì đáng nói, nói chuyện cũng là đi thẳng về thẳng, chuyện đêm qua có dân mạng đăng lên diễn đàn thảo luận, người sáng suốt một chút liền nhìn ra rồi, người này có người chống lưng. Một cái lý do trong đó, chính là lúc ấy xe của cục công an trong thị trấn tới, mà không phải xe của đồn công an trấn bọn họ, cái này rất rõ ràng.
La Mông coi mấy bài post này, trong lòng cũng hơi hơi nổi lên tiếng chuông cảnh tỉnh, xem ra sau này vẫn là khiêm tốn chút đi, cái khác đều không sao, nếu chuyện linh tuyền lộ ra liền xong đời rồi.
Thứ đó lấy đi lại lấy không được, nếu có người đặt chủ ý tới đó, còn không đem La Mông cũng cùng nhau đem đi hay sao, vậy đời này anh còn có thể sống như 1 con người hay sao?
Còn chưa tới giờ cơm trưa, cha Nha Nha liền tới rồi, người này vô cùng lo lắng đi lên Ngưu Vương trang, vừa thấy La Mông liền vô cùng lo lắng hỏi: “Nha Nha nhà tôi sao rồi?”.
“Rất tốt, nhảy nhót lung tung”. Mấy con không tim không phổi kia, mới nãy La Mông còn thấy chúng nó đang vui vẻ ở chỗ thu cây đậu kìa.
“Nha Nha nhà tôi đánh nhau cùng mấy tên lưu manh hả?”. Chó cha kinh hồn bạt vía lại hỏi.
“Đánh nhau cái rắm!”. Trong lòng La Mông nói liền con chó kia nhà anh, còn đánh nhau gì chứ, “Lúc chạy trối chết, chạy trốn đều nhanh hơn so với tôi”.
“A ô…….Ô…….”. Lúc này Nha Nha đúng lúc ngửi thấy mùi của cha nó liền tìm tới đây, nghe được La Mông nói nói như vậy, nhất thời liền sẽ không vui nha, không phải hắn ta bảo nó chạy hay sao?
“Vậy mày cũng không thể chạy trốn nhan hơn so với tao”. Việc này là hữu lí.
“A ô! A ô!”. Nha Nha lập tức liền rống ngược lại. Con Husky này thời điểm mấu chốt không đáng tin cậy, thời điểm cãi nhau lại nửa điểm cũng không chịu thiệt.
“Làm tốt lắm Nha Nha! Lần tới vẫn làm như vậy nhé, biết chưa, bé ngoan!”.
“Ử! Ử!”. Husky được khen, le lưỡi liếm mạnh lên mặt cha nó, cái đuôi lắc lư giống như cái quạt.
Hai tên này đang thân thiết, di động của chó cha liền vang lên, La Mông vừa nhìn sắc mặt gã liền biết, người này tám phần không xin phép bỏ chạy ra ngoài, gọi điện thoại 9 phần chính là ông chủ của gã, nghe nói người đó là loại người ăn tươi nuốt sống người ta.
“Hôm nay không thấy cậu a, như thế nào, muốn đi ăn máng khác?”. Chậc lỗ tai thính quá chính là không tốt, ngay cả người ta nói chuyện điện thoại đều nghe được rõ ràng rành mạch.
“Không có, ông chủ, tôi có thể đi đâu chứ?”.
“Cậu ký hợp đồng chính là 10 năm, hậu quả hủy hợp đồng có chút nghiêm trọng a”.
“Tôi biết mà ông chủ, lập tức trở về liền, ông chủ”.
“Không đi làm, đi lung tung ở bên ngoài làm gì?”.
“Việc này, tôi đi Ngưu Vương trang gặp Nha Nha, ông chủ”.
“À, vậy kế hoạch kia cậu làm như thế nào rồi, tốt rồi?
“Chưa đâu, buổi tối tôi tăng ca, ông chủ”.
“Được rồi, lúc trở về thuận tiện mang ly cà phê cho tôi”.
Sau khi chó cha cúp điện thoại nhìn đồng hồ, nhất thời liền nóng nảy, luống cuống tay chân từ trong cặp lấy ra 1 túi bánh quy chó đưa cho Nha Nha, lại lôi kéo La Mông nói nhất định phải chăm sóc thật tốt con của gã, sau đó liền lái con xe QQ dứt khoát rời đi.
“Chậc, người này sao có thể sống thành như vậy chứ?” La Mông rất không đồng cảm nhìn phương hướng cha chó biến mất, lắc lắc đầu.
“La Mông, cậu để vỏ quế ở đâu vậy?”. Lúc này, trong căn tin Tiếu Thụ Lâm liền hô lên.
“À, ngay tại trong ngăn tủ ấy, cậu chờ đóm tôi tới lấy cho cậu”. Miệng vừa đáp lời, liền khập khiễng khập khiễng đi nhanh vào sân.
“Hừ!”. Con Husky oai phong lẫm lẫm khinh thường nhìn nhìn bóng dáng của La Mông, đắc ý dào dạt ngậm bánh quy đi tìm Đông, Tây, Nam, Bắc, mấy con chó nhà quê kia 8 phần chưa thấy qua thứ này.