*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
ăn hàng = hay ăn vặt, mê ăn, tham ăn….)
Edit: Hạ Chi
Beta: Mèo
Một ngày này La Mông và Tiếu Thụ Lâm lên núi đi hái lá trà cả ngày, mới về tới trong làng thì nhận được điện thoại của trưởng làng La Toàn Thuận, kêu anh đến nhà bọn họ uống rượu, La Mông biết tám phần là vì chuyện của hai thằng con trai của ông ta, liền đi.
Lần này hai nhà hai anh em La Hán Vinh và La Hán Lương là cùng nhau trở về, vốn hai vợ chồng La Hán Vinh là tính toán chính mình về trước đến dò xét hư thật, nếu được thì lại gọi hai vợ chồng La Hán Lương về.
Nhưng hai vợ chồng La Hán Lương này sống ở trong thành phố rất nghẹn khuất, nghe nói về nhà nuôi heo cũng có thể kiếm tiền đã sớm muốn về, lúc này anh trai và chị dâu bọn họ muốn về, bọn họ cũng liền không muốn ở bên ngoài sống, nghỉ việc thu dọn đồ đạc cùng nhau lên xe lửa.
“La Mông đến đây, mau mau, vào nhà ngồi”. La Mông vừa vào sân nhà bọn họ liền có một người phụ nữ ba bốn mươi tuổi nhiệt tình tiếp đón, người này gọi là Lý Bảo Trân, là vợ con trai lớn của trưởng làng
“Trở về đã mấy ngày đi?”. La Mông cười cười, cùng cô vào phòng, con trai con dâu của trưởng làng về cùng lượt, trong phòng liền đầy ngập người, chỉ nhìn thôi đều náo nhiệt so với bình thường.
“Ba bốn ngày rồi, hôm bọn tôi về nghe nói cậu đi Đồng thành?”. Lý Bảo Trân một bên tiếp đón La Mông ngồi xuống, một bên tiếp đón những người khác nói: “Mọi người đều vào bàn đi”.
“Này, vào bàn nói chuyện”.
Sau khi vào bàn mọi người lại là hỏi han một trận, La Toàn Thuận lại lần lượt giới thiệu con trai con dâu của mình với La Mông một lần.
Nói thật La Mông thật đúng là không có ấn tượng gì với bọn họ, hai người con trai này của trưởng làng đều là sớm đi ra ngoài làm việc, vào tết nhất hàng năm La Mông ngẫu nhiên còn có thể cùng bọn họ gặp một lần, sau này anh vừa đi chính là năm năm, ký ức về những người trong làng này cũng có chút phai nhạt.
Nghe nói hiện tại cái Ngưu vương trang kia của cậu làm được thực không tệ, vốn anh nói với cậu em anh là muốn qua xem xem, nhưng là trở về mấy ngày nay, toàn bận gì đâu không”. Nói chuyện là La Hán Vinh, người này bộ dạng ngũ đại tam thô*, nói chuyện còn rất cẩn thận.
*ngũ đại tam thô:(năm lớn ba thô): chỉ những người vóc dáng tráng kiện cao to. Ngũ đại: hai bàn tay lớn, hai bàn chân lớn, đầu lớn. Tam thô: bắp chân thô, eo thô, cổ thô.
“Em cũng cả ngày bận gì đâu không thôi, nghe nói các anh trở lại, cũng chưa qua đến xem”. La Mông cũng khách sáo một chút với anh ta.
“Ôi, trước đấy nếu cậu tới đây cũng không gặp được người, mấy ngày đó anh đều đi Vĩnh Thanh, mỗi ngày đi sớm về muộn, kiếm hai hai cái xe đạp cũ, nơi nơi đi dạo”.
“Như thế nào, dạo ra con đường làm ăn nào không?”. La Mông híp mắt uống một ngụm rượu, lại lột mấy hạt đậu phộng ăn.
“Thế này, La Mông cậu cũng không phải người ngoài, trong lòng anh nghĩ thế nào liền nói với cậu thế ấy, cậu nghe một chút xem có được hay không?”.
“Được, anh nói nghe một chút”.
Sau đó La Hán Vinh liền buông đũa nói lên: “Mấy người bọn tôi vài ngày nay ở Vĩnh Thanh đi dạo mấy lần, một bên là muốn tìm một chỗ, một bên là muốn xem chỗ chúng ta có gì khác với ngoài kia, mở tiệm ăn phải mở như thế nào mới có thể kiếm được tiền”.
“Thị trấn này của chúng ta, hiện giờ tuy rằng cũng có mấy cái nhà máy, thế nhưng chung quy là còn chưa phát triển lắm, người bên ngoài ít, cơ bản đều là người địa phương. Người địa phương nếu thật sự muốn tiết kiệm tiền, người ta tự mình nấu cơm, rất ít ăn ngoài, cho nên muốn làm kiểu ổn định giá cũng không có ý nghĩa gì. Huống chi bọn tôi cũng không có lời, rau còn phải chuyển từ trong làng đến trên huyện, rau của chúng ta chúng ta còn đều là rau ngon nữa”.
“Muốn nói thị trấn chúng ta hiện tại người nào thường xuyên muốn ăn cơm ngoài, bọn tôi tổng kết một chút, chủ yếu là ba loại. Một loại là trông tiệm, một loại là ngồi văn phòng, còn có một loại chính là gia đình lười nấu cơm”.
“Loại trông tiệm phân hai loại, một là tự mình mở tiệm, một là trông tiệm cho người ta, bữa trưa này bình thường rất ít nấu cơm, đều mua ăn. Người ngồi văn phòng này, huyện chúng ta không nhiều thế nhưng cũng là có, còn có một loại là gia đình lười nấu cơm”.
“Bọn tôi nghĩ tới nghĩ lui, muốn làm kinh doanh với ba loại người này, mặt tiền cửa tiệm có hay không đều không quan trọng, giao hàng là được rồi, giá không cần rất thấp, chỉ cần nguyên liệu tốt, khẩu vị ngon, đắt một chút họ cũng bỏ được ăn”.
“Lúc đầu tiền vốn của anh cũng không bao nhiêu, cậu nói xem bớt được một cái cửa tiệm thì có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền, chờ sau này từ từ anh làm ra tiếng tăm, lại tích chút tiền, sau đó lại làm cái cửa tiệm tử tế cũng không chậm, có phải hay không?
La Mông nghe xong một đoạn lời nói này của gã ta cũng có chút cảm khái, bản thân anh hiện giờ có một linh tuyền ở trong tay, trồng gì sống đó, nuôi gì sống đó, bất tri bất giác đã hơi quên đi những ngày thật cẩn thận tích cóp tiền trước kia.
Hiện tại lại xem đến mấy người La Hán Vinh, vì mở một cái tiệm, dưới trời nắng to dạo một lần lại một lần toàn bộ trấn Vĩnh Thanh, đều suy xét đến các mặt, cuối cùng tìm cho mình một cái chiêu số vững chắc như vậy, thật sự là rất không dễ dàng.
“Anh, em muốn kính anh một ly”. La Mông nói liền bưng ly rượu lên.
“Ai, ai, không dám nhận, không dám nhận”. La Hán Vinh nói xongvội vàng giơ ly rượu lên, cùng La Mông chạm một cái, ngưỡng cổ uống hết, “Cậu cũng thấy làm như thế được chứ?”.
La Mông cũng uống cạn ly rượu, nói: “Có được hay không thì em không biết, dù sao em là không nghĩ ra được tốt hơn”.
“Ừ, việc buôn bán này, nào có không chút mạo hiểm chứ, bọn tôi thấy được liền làm thôi, chần chần chừ chừ, mịa nó liền chuyện gì cũng làm không được, cùng lắm bọn tôi lại đi thành phố làm công, cùng lắm chỉ vậy thôi, phải không Hán Lương?”. La Hán Vinh nói xong lại uống một chén rượu.
La Hán Lương bộ dạng nhỏ gầy một chút so với anh mình La Hán Vinh, thoạt nhìn thành thật, ngũ quan ngược lại là tinh tế hơn anh trai, lúc này gã ta cười hì hì hai tiếng, liền nói: “Dù sao em là không muốn lại đi thành phố”
“Xem chút tiền đồ của em kìa”. La Hán Vinh cười mắng thằng em một câu.
“Em liền không tiền đồ, nuôi heo nếu có thể nuôi sống vợ con, em liền nuôi nó một đời”. La Hán Lương có vẻ như là xác định rõ mục tiêu rồi.
“Cái này liền khó nói trước, sau này làng chúng ta người về nhiều, sợ là sẽ không dễ dàng”. Lúc này, Lý Bảo Trân chị dâu gã liền nói một câu.
“Không sao, đến lúc đó nuôi ra heo mập, người ta không cần, anh cần”. La Hán Vinh lập tức liền cho thằng em ăn một viên thuốc an thần, em trai gã là người thành thật, đừng để chuyện gì còn chưa bắt đầu làm đã làm cho trong lòng nó không yên tâm rồi.
“Không phải còn có Ngưu vương trang kia của em sao, mỗi ngày đều phải ăn mất không ít thịt, yên tâm đi, heo này nếu nuôi được tốt, căn bản không lo bán”. Hiện tại Ngưu vương trang ăn thịt đều là mua từ chợ trấn trên, về sau làng bọn họ nếu thực sự có người bán thịt, La Mông chắc chắn muốn mua từ trong làng, đến lúc đó Đại Thủy Ngưu nhũ phẩm nhà bọn họ làm bánh bao thịt phỏng chừng cũng phải mua từ bên này.
Trong cả bữa rượu này cơ bản chính là La Mông và La Hán Vinh nói chuyện, La Hán Lương nói ít, đại bộ phận thời gian chỉ nghe, vợ gã ta Hồ Tú Mẫn càng là một câu chưa nói, nhiều nhất mấy người đàn ông ở trong phòng nói đến chỗ tức cười thì cười theo hai tiếng.
Buổi tối hơn mười giờ, La Mông mới mang theo cảm giác hơi say say đi ra nhà trưởng làng. Anh đi trên con đường đá trong làng, nghe dế kêu ếch gọi hết đợt này đến đợt khác. Người trong làng phần lớn đều đã ngủ rồi, ngày mai còn phải dậy sớm đến trong ruộng hái rau, ngẫu nhiên có một hai nhà còn chưa tắt đèn, đi qua ngoài sân nhà bọn họ còn có thể nghe được tiếng TV phát ra, ngày nghỉ, có ít trẻ con mỗi ngày đều phải xem TV đến rất khuya.
Sáng hôm sau La Mông ăn sáng xong, bảo mấy người thợ mộc đang làm trang hoàng tứ hợp viện kia giúp anh dựng lều trước, chỗ dựng thì chọn ở cửa vào bên tay trái của tứ hợp viện, đối diện lều làm đậu hủ.
Sau đó lại đi trấn trên mua một đống bếp lò nồi lớn về chuyên môn dùng để rang hạt dưa. Gần đây hạt hoa hướng dương trên Ngưu vương trang lục tục có thể hái, hạt dưa đã tích góp không ít, còn có một ít hạt bí đỏ.
Gần đây ruộng bí đỏ đã chín nhiều hơn, lần trước Bàn phơi khô nhiều bí đỏ như vậy, sau khi làm một đám bí cay, còn dư không ít, hấp một chút lại phơi khô, liền thành bí đỏ khô có thể ăn luôn, ăn dai dai thơm ngọt, chủ yếu là lành mạnh không thượng hỏa, chế biến cũng khá đơn giản, La Mông liền quyết định đem thịt bí đỏ còn thừa đều làm thành loại bí đỏ khô này đăng lên trên mạng bán.
Lại nói trước làm một đám bí cay kia, La Mông và Tiếu Thụ Lâm đêu tự mình lấy một ít về nhà, ở trên Ngưu vương trang bị ăn luôn một ít, lại có một ít người lúc về nhà thuận tiện mua chút, không vài ngày liền hết sạch rồi, Bàn tử ngại thứ này khó làm cũng liền không làm lại nữa.
Về phần chọn người đi rang hạt dưa, La Mông tạm thời liền chọn ba người già, một là nhà giáo về hưu, hai là ông cụ cô đơn, ba người này tuổi không lớn lắm, thân thể cũng còn rất khỏe, ký qua hiệp nghị giữ bí mật xong, lại tăng tiền lương cho họ, sau đó La Mông để Bàn tử dạy rang hạt dưa.
Ba người này mỗi người chịu trách nhiệm một loại hạt, mỗi người cũng chỉ học rang một loại, một ngày có thể rang bao nhiêu liền bán bấy nhiêu, hạt dưa trên đỉnh núi La Mông này nói nhiều không nhiều, để bọn họ rang từ mùa hè đến mùa đông, tốc độ chậm nữa cũng đều rang xong.
Buổi sáng chuyện nên dặn dò đều dặn dò xong, buổi chiều La Mông liền cùng Tiếu Thụ Lâm cùng nhau cưỡi xe ba bánh lên núi đi hái dưa, dưa gang bí đỏ dưa hấu, còn có các loại dưa bở dưa lê, chín thì đều hái về, một xe một xe chuyển về trong tứ hợp viện.
Dưa gang, dưa bở, dưa lê, trước hết đặt ở trong nhà kho, nếu có ai mua thì bán đi, còn có số lượng mỗi ngày cố định cung ứng cho Cực Vị lâu cũng phải chuẩn bị tốt trước. Dưa hấu thì bổ ra lấy hạt, bí đỏ bỏ vỏ lấy hạt xong thì cắt thành mảnh dài hình xoắn ốc đem phơi nắng, việc này các ông bà cụ trong viện đều sẽ giúp bọn họ làm tốt.
Chạng vạng, lá trà ngày hôm qua hái về cơ bản cũng đã phơi héo tạm được rồi, hai người bọn họ liền tự mình bọc màng bọc thực phẩm lên chân, chọn căn phòng ngược nắng, trải một tấm màng nilon lên trên ban công, đứng ở trên dẫm lá trà.
“Bên lò rèn gần đây thế nào?”. Hai tay La Mông vịn lan can, một bên dẫm trà một bên nói chuyện cùng Tiếu Thụ Lâm.
“Rất tốt, Tôn Lâm Mộc trồng xuống một đám khoai lang, dây khoai lang đều mọc rất dài”.
“Đôi vợ chồng trẻ kia thì sao? Nuôi bồ câu chưa?”.
“Nuôi rồi, lần đầu nên mua năm đối bồ câu đẻ trứng, tối đtối hôm trước bị còn mèo trắng nhà dì Vân ăn mắt hai con”.
“Vậy làm sao?”. Mèo loại động vật này, săn bắn là thiên tính của nó, trong viện có mèo vậy về sau còn nuôi bồ câu thế nào chứ? La Mông cũng là lau mồ hôi thay đôi vợ chồng kia.
“Dì Vân nói muốn trả tiền, hai vợ chồng Lý Hải Lương không lấy, nói là chính bọn họ nghĩ không chu toàn, lúc bọn họ đến, trong viện vốn liền có mèo rồi hay sao, bồ câu bị ăn cũng không thể trách người khác”.
“Sau đó thì sao?”.
“Sau đó cha tớ liền lấy tiền đó, tìm chú Kì mua con chó lạp xưởng nhỏ đưa cho bọn Lý Hải Lương, ổ chó thì đặt dưới chuồng chim, sau này con mèo trắng đó liền không đi chỗ đó nữa, dì Vân chi tiền, trong lòng thoải mái, bọn Lý Hải Lương nuôi chó, sau này cũng không sợ bồ câu bị mèo ăn”.
chó lạp xưởng
“Ý tưởng hay như vậy ai nghĩ ra vậy?”. La Mông liền cười hỏi.
“Tớ nè”. Tiếu Thụ Lâm nhếch miệng, biểu cảm trên mặt có chút đắc chí.
“……..”. La Mông nheo mắt lại cười cười với Tiếu Thụ Lâm.
“……..”. Tiếu Thụ Lâm cũng cười cười với La Mông, cười xong nghoảnh đầu qua một bên, lát sau lại quay lại tiếp tục cười.
Liền vào lúc hai người này cười ngây ngô không dứt, dưới lầu đột nhiên vang lên một đạo thanh âm sát phong cảnh: ” Ô……Lão Chu, Nha Nha nhà bọn tôi táo bón rồi”.
Hôm nay mới thứ sáu, chó cha và sếp gã liền đến Ngưu vương trang, còn không biết người này vì chuyện này ký xuống bao nhiêu hiệp ước tang quyền nhục quốc* nữa, lúc này vừa đến Ngưu vương trang, liền lấy cây gậy gỗ nhỏ lay “bánh” của con gã: ” Bên trong còn có hạt ớt”.
*tang quyền nhục quốc: mất quyền hành, làm nhục nước nhà. Ý bẩu chó cha bị ép ký mấy cái hiệp ước mất bình đẳng, phần lợi bị ông chủ giành hết.
“Phơi bí cay đều là chuyện mấy ngày trước rồi”. Cái này nếu mấy ngày hôm trước ăn không lý do đến bây giờ còn chưa bài tiết sạch sẽ, huống chi mấy ngày nay Nha Nha và Đông, Tây, Nam Bắc nhìn đều rất khỏe mạnh.
“Vậy thì sao còn có chứ?”. Chó cha cũng nghĩ không ra.
“Anh chờ đó, tôi đi xuống nhìn xem”. La Mông nói liền xé màng bọc thực phẩm trên chân, nói với Tiếu Thụ Lâm: “Tớ xuống xem trước, lát nữa về dẫm tiếp”.
“Ừ”. Tiếu Thụ Lâm gật gật đầu, lại qua một lát nữa, trời tối, đến lúc đó gã và La Mông cùng nhau đứng trên ban công dẫm lá trà, đó lại là một tư vị khác.
“Nha Nha, bí cay lấy từ đâu hả?”. Sau khi La Mông đi xuống, xụ mặt hỏi kia con chó ngốc đó, theo cách hỏi của cha nó, hỏi ra được mới là lạ.
“Ô….”. Con Husky bự con liếc mắt nhìn La Mông, sau đó duỗi thẳng hai chân trước nằm sấp trên mặt đất, giả ngu.
“Ai cho mày ăn hả?”. La Mông lại hỏi.
“A ô a ô!”. Nha Nha kêu lên với La Mông.
“Ít kêu, ông chỉ cho mi nửa miếng, cái này đều mấy ngày rồi, mi còn có thể ị ra hạt ớt?”.
“Ô...”. Nha Nha tiếp tục giả ngu.
“Cái đó, mấy ngày hôm trước tôi đút nó mấy lần”. Lúc này, Hầu Tuấn mập đứng ra nói chuyện.
“Đó cũng là chuyện mấy ngày trước”. La Mông lắc đầu, trách không được này mấy con này sau lại liền không tìm mình đòi ăn bí cay, thì ra là tìm Bàn tử đòi, Bàn tử tương đối dễ nói chuyện, mấy con chó lớn chó nhỏ nếu hướng Bàn tử đòi thì khẳng định Bàn tử sẽ cho.
“Tôi đây cũng không biết”. Bàn tử xòe tay, tiếp tục ngồi xổm dưới chân tường cắn hạt dưa.
“Lão đại”. La Mông vỗ vỗ phên trúc tựa vào tường, hô một tiếng, phên trúc này là mấy ngày hôm trước dùng để phơi bí cay.
“Gâu!”. Lão đại cúi đầu kêu một tiếng, nhìn nhìn La Mông vỗ vài cái phên trúc kia, lại nhìn nhìn Nha Nha bên cạnh, có chút do dự.
“Nói coi, chuyện là thế nào vậy?”. La Mông ngồi xổm trên mặt đất, giơ tay sờ sờ cổ lão Đại.
“Ô……”. Lão đại rất khó xử.
“Không sao”. La Mông lại sờ sờ cổ nó.
“A… Gâu!”. Lão đại kêu một tiếng, cuối cùng lại liếc mắt nhìn Nha Nha một cái, sau đó liền chạy về phía bên chuồng trâu.
“A ô a ô a ô!”. Nha Nha xoay người một cái đứng lên, hướng lão Đại không ngừng a ô, không biết là đang uy hiếp hay là đang cầu xin tha thứ.
“Mày thành thật chút đi”. La Mông vỗ vỗ đầu nó, liền cùng lão Đại đi hướng bên chuồng trâu.
Mấy phút sau đó, anh bê ổ chó của Nha Nha từ trong chuồng trâu ra, nói tới ổ chó hiện tại Nha Nha và Đông, Tây, Nam, Bắc ngủ đều là sau này La Toàn Quý lại làm một lần nữa, dùng lạt trúc đan khá tinh xảo, bên trong lại lót cái thảm nhỏ, nhìn thôi đã có cảm giác thoải mái.
La Mông thò tay nhấc cái thảm nhỏ trong ổ chó của Nha Nha lên, sau đó mọi người liền đều nhìn đến một đống lớn đồ linh tinh tạp nham ở bên dưới, có xương, có bánh qui chó, có hạt dưa, có bí cay, còn có vài miếng bí đỏ khô……..