Nguy Hiểm Cự Ly

Quyển 1 - Chương 56: Nguy hiểm cự ly



“Giết tôi?” Ngữ điệu bao hàm ý tứ sâu xa, con mắt màu hổ phách phản chiếu hình ảnh đối phương, “Anh làm được sao?”

“Không làm được.” Câu trả lời của Giang Hằng rất thẳng thắn, hắn tiến sát mặt Vu Tử Thạc, hai lỗ mũi sượt qua nhau, hơi thở nóng như lửa phả lên mặt nhau, “Cho nên anh cũng nên hiểu, chúng ta không thể luôn là bạn.”

Nụ cười của Vu Tử Thạc mang theo sắc màu độc đáo, đích thật, quan hệ giữa họ đang có xu hướng càng lúc càng tiến gần phạm trù nguy hiểm, nên làm chút gì đó để ngăn cản quan hệ này tiếp tục phát triển, “Chuyện tôi hiểu anh đương nhiên không thể không hiểu.”

Quan hệ hợp tác không nên tồn tại tình cảm trong đó, tình cảm này sẽ giết chết cả hai người.

Bọn họ đều từng cho đối phương cơ hội kết thúc, nhưng lại có ai chịu buông tay?

Sự việc nguy hiểm, quan hệ nguy hiểm, cự ly nguy hiểm… chính những thứ này gắn chặt họ với nhau, gông xiềng giữa sống và chết kết nối họ với nhau.

Cái hộp thần bí chẳng qua là dây dẫn cháy, tất cử chỉ chân chính bắt đầu từ bây giờ.

“Chúng ta đừng nên lãng phí sức lực ở chỗ này nữa.” Vu Tử Thạc liếc mắt nhìn di động đang phát sáng trên bàn, “Anh biết mà, đằng sau còn một bố cục lớn hơn.”

Không khó dự kiến cuộc sống sau này của họ, đối địch với chính phủ, bất luận kết cục tốt xấu, quá trình nhất định không hề nhẹ nhàng.

“Xem ra tối nay anh có mối làm ăn phải làm.” Giang Hằng nhướng mày, lùi lại.

“Ha.”. Vu Tử Thạc giật giật tay, tỏ ý bảo đối phương cởi cho y.

“Cái này có thể làm khó anh sao?” Giang Hằng móc dao nhỏ trong túi ra ném lên trên, Vu Tử Thạc nhẹ nhàng đón lấy, cắt cà vạt, y xoa xoa cổ tay, vết ứ thâm màu đỏ trên cổ tay trắng nõn trông càng thêm bắt mắt, “Anh tìm được Sarah, cũng thuyết phục được cô bé, đúng không?” Đối phương không phản bác, nghĩa là công nhận lời hắn nói, “Muốn uống một ly không?”

“Tôi từng nói anh không thể dứt bỏ được tôi.” Bọn họ chỉ cách nhau một cự ly không đến nửa mét, lửa giận bừng bừng thiêu đốt trong ngực Giang Hằng suốt hai ngày nay bỗng nhiên tan biến như mây khói. Hắn chuyển tầm mắt, nhìn gạt tàn đã lên mốc, “Chỉ cần anh đừng bỏ thuốc nữa.”

Vu Tử Thạc ngạc nhiên vì cơn giận của đối phương tan nhanh như vậy, Giang Hằng quả nhiên là cao thủ khống chế cảm xúc. Ném bỏ chiếc áo rách nát, tùy tiện nhặt một cái áo sơ mi cũng coi như sạch sẽ trong đống lộn xộn dưới đất mặc vào, vừa cài nút và đi ra ngoài: “Sợ cái gì, dù sao anh luôn có thể tìm được tôi.”

“Có thể tìm được anh, không có nghĩa là anh không biết chạy.” Giang Hằng đi tới cạnh y, nhẹ vỗ vai y: “Nhưng anh phải cẩn thận, lần này tôi sẽ không tiếp tục buông tay nữa.”

“Lẽ nào anh thật sự muốn cột tôi bên cạnh cả đời?” Bất mãn nhíu mày, Vu Tử Thạc né khỏi tay Giang Hằng.

“Cũng gần như vậy.” Ra đến hành lang, gió mùa hạ đột nhiên thổi tới, làm mái tóc họ rối lên, Giang Hằng che gió, đốt điếu thuốc, khói mù phả ra luẩn quẩn giữa hai người. “Cho nên đừng nghĩ tới việc tiếp tục chạy, trừ ở bên tôi, anh không được phép đi đâu nữa.”

Thân hình Vu Tử Thạc đột nhiên run lên, lực đả kích của câu nói này rất lớn, y không nhịn được quay lại nhìn đối phương, rốt cuộc hắn là người thế nào? Giang Hằng không thể không hiểu cảm giác của y dành cho hắn, hắn muốn lợi dụng cảm giác đó để y làm việc cho hắn sao? Nhìn không thấu, thật nhìn không thấu… “Anh rốt cuộc muốn đạt được thứ gì từ tôi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.