Nguy Hiểm Cự Ly

Quyển 3 - Chương 30: Trò chơi hóa trang



Trong căn phòng không có máy điều hòa, độ ấm giảm xuống tới cực điểm, Vu Tử Thạc nắm viên đạn trong lòng bàn tay, xoay nửa người nhìn ánh sáng xuyên qua kẻ hỡ ở cửa sổ gỗ. Tia sáng nhỏ bé rọi lên mặt sàn, hình thành đường vân, hạt bụi đang phiêu trong đó.

“Có thể…” Gương mặt tuấn tú ẩn hiện trong bóng râm, giống như phủ lên một tầng sương, ánh mắt chuyển lên mặt đất, y lầm bầm mở miệng, tự nói, “Có một chút hối hận.”

Tiếng thở dài não nề bị chìm nghỉm trong bóng tối, rất khó hình dung Vu Tử Thạc dùng tâm trạng thế nào để nói ra câu này, nhưng y nhận thức rõ ràng, có vài chuyện, chỉ sợ không thể không kết thúc.

“Nhà của Ted Sean bố trí không tồi, có hơi mới lạ.” Giang Hằng lắp camera ở dưới truyền hình, loại chuyện này không phải là hắn đã giỏi từ đầu, nhưng cũng dần dần càng làm càng thuận tay.

Đầu kia điện thoại là Ford Klaus, hắn vẻ mặt thất bại dùng tay đỡ trán, “Anh bạn, đừng cùng một cảnh sát trao đổi sự tâm đắc khi xâm nhập gia cư bất hợp pháp được không?”

“Tôi có thể hack vào máy tính của anh, thay đổi tin tức, cũng có thể xóa trắng tài khoản ngân hàng của anh, còn có thể khiến đối tượng hẹn hò hiện tại của anh biết anh có một ‘kẻ thứ ba’…”

Tốc độ nói chuyện chậm rãi, cho tới khi Ford gầm nhẹ lên. ‘Được rồi! Mau dừng lại! Tôi biết rồi! Ông đây sai rồi được chưa!’, Giang Hằng quay người đi vào phòng ngủ. “Như vậy mới đúng chứ, thanh tra.

“Nghe này, hôm nay tôi bị người ta tìm tới, anh phải giúp tôi mới được.” Hạ âm thanh xuống lần nữa, Ford kề sát miệng vào ống nghe, “Tôi cần biết bình thường những thứ Fay thu thập được sẽ cất ở đâu.”

“Vừa rồi anh có nói gì sao?” Giang Hằng nhướng mày lên, đặt một camera vào trong vách tủ.

Ford nghiến răng nghiến lợi gục lên bàn, lộ ra vẻ oán niệm. “Các anh muốn tôi làm việc, cũng phải cho tôi chút hồi báo chứ! Lẽ nào ngày mai tôi phơi thây ngoài đường cũng không sao cả hả?”

“Anh không chết dễ như vậy đâu, thanh tra.” Đóng cửa tủ lại, Giang Hằng giống như nhớ ra cái gì, y sờ cằm, mặt không biểu tình nhìn không ra cảm xúc, lời nói ra lại vô cùng chế nhạo. “Trung Quốc có câu cổ ngữ, người tốt không sống thọ, tai họa lưu ngàn năm.”

Họa cái gì tai?! Bắt đầu trích dẫn văn nữa?! Ford siết tay rắc rắc, “Đừng khi dễ tôi không hiểu tiếng Trung! Có ý gì anh dịch ra luôn đi!”

Tuy nghe không hiểu, nhưng trực giác nói cho Ford biết hắn tuyệt đối chẳng nói cái gì tốt lành, nhẹ nhàng bâng quơ tổn thương người luôn là sở tường của hacker nào đó!

“Ý của nó là anh Klaus tuy sống có hơi tệ hại nhưng tuyệt đối có thể sống rất lâu, tôi sẽ liên lạc với anh sau.” Còn không đợi tiếng mắng chửi truyền tới, Giang Hằng đã cúp máy.

Được rồi, ý chính là dù sao mạng ông đây đã tiện rồi cho nên không ai để ý tới sống chết của ông đây?! Hung tợn đập điện thoại lên bàn, rắc, màn hình nứt ra rồi Ford mới nhớ ra di động của mình sớm đã không còn là nokia bách chiến bất bại nữa. Con mắt đục mờ dần trở nên sâu thẳm, Ford dựa vào lưng ghế chìm vào trầm tư.

Fay sẽ không để tâm đến sống chết của hắn, hacker cũng không lo, vậy hắn chỉ có thể dựa vào bản thân. Cho rằng bản thân có bầu bạn, có thể bắt đầu cuộc sống mới gì đó, căn bản là trò cười! Hắn chưa từng có cơ hội thứ hai, vì tay hắn đã bẩn rồi. Bọn họ chỉ lợi dụng hắn, chèn ép hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ.

Nhiệm vụ mẹ nó, phổ độ chúng sinh mẹ nó! Ông đây ngay cả ngày mai cũng không có, còn cứu cái mẹ gì!

Nghĩ như thế, Ford cầm hồ sơ trên bàn, vặn trong tay, chậm rãi xé nát, vò đống giấy vụn, ném vào thùng rác. Ánh mắt tức giận dần tiêu tan, nụ cười lạnh hiện trên miệng, ông đây không làm nữa, ông đây rút lui, mấy người có thể làm gì ông đây chứ?!

Khi Giang Hằng trở lại phòng máy, Vu Tử Thạc đang ngồi trên sô pha lật xem thời báo New York, tùy tiện mắc áo khoác trên ghế ở bàn ăn, “Tôi cho rằng anh không trở về nhanh như vậy.”

“Anh hùng cô đơn trên thế giới này đủ nhiều rồi, không có gì quan trọng khi lại thêm anh vào.” Giọng điệu bình thản, khi Vu Tử Thạc nhìn thấy bức hình ghim trên bản gỗ thì mới phản ứng được đây là chuyện gì.

“Anh đang tức giận cái gì?” Đi lại gần y, Giang Hằng nâng cằm y lên. Lực độ của Giang Hằng không nhỏ, xương hàm dưới truyền tới cảm giác đau nóng rát, nắm chặt cổ tay đối phương, Vu Tử Thạc cũng nhìn hắn, “Ý của anh là tôi không nên tức giận?”

Chuyện tới nước này, có thảo luận vấn đề này nữa cũng chả ý nghĩa, Giang Hằng buông tay, đi vào phòng máy chủ, mở máy tính, “Ted Sean, đàn ông da trắng 32 tuổi, là luật sư chuyên biện hộ cho xã hội đen và phần tử phạm pháp.”

Vu Tử Thạc rất tự giác đi theo hắn vào phòng máy, có lẽ câu xin lỗi giữa họ trước nay luôn là dư thừa, một ánh mắt đủ để giải thích tất cả. Y sờ sờ cằm, cười giảo hoạt. “Phiền phức của tên Ted đó không nhỏ.”

Ai cũng biết luật sư cho xã hội đen là công việc nguy hiểm cao, tính nguy hiểm không ít hơn nghề gái điếm, rất nhiều người đau đớn khi mất người thân cho rằng không có một phán đoán công bằng, sẽ phát tiếc oán hận không chỗ trút lên người bọn họ, công việc của bọn họ càng không cho phép sai lầm, một chút không chút ý cũng dẫn tới bị người khác tuyên phán có tội, rồi có thể gặp phải sự báo thù của xã hội đen, thủ đoạn đó cực kỳ tàn khốc.

Cho nên nghề này không phải người nào cũng có thể làm được, đối với người bình thường mà nói, tuy thu nhập rất cao, nhưng không phải kế lâu dài.

“Từ tư liệu của sở sự vụ, hoàn cảnh gia đình của Ted không tồi.” Cho nên hắn chọn nghề này, tuyệt không phải là vì tiền. Giang Hằng đem tập văn kiện trên bàn đưa cho Vu Tử Thạc, “Anh là Fil Granny, hiện tại anh cần một luật sư.”

“Anh xác định tôi giống phần tử bang phái hơn anh à?” Không vui nhíu mày, nhưng Vu Tử Thạc không cự tuyệt, y đi vào phòng ngủ của Giang Hằng, lấy một bộ âu phục ra.

“Không phải anh.” Giang Hằng nhìn áo sơ mi của mình trên người y, thân hình họ tương tự, trừ áo khoác vest bên ngoài ra, những thứ khác trên cơ bản đều có thể dùng chung, “Là ông chủ của anh cần, vì anh ta đụng phải một số phiền phức nan giải.”

Áo sơ mi tô điểm thêm thân hình hoàn mỹ của sát thủ, Giang Hằng đánh giá y từ trên xuống dưới một lượt, “Anh xác định muốn mặc áo sơ mi này?”

“Đúng vậy, xác định.” Vu Tử Thạc vừa cài nút áo, vừa cười với Giang Hằng, gương mặt văn nhã, nụ cười rực rỡ khiến y càng trở nên thân thiện. “Có người muốn làm ông chủ của tôi, anh ta cũng phải bỏ trước một chút lợi tức.”

Một tay vòng kéo eo đối phương, cách một lớp áo tiếp xúc với da thịt căng chặt, ánh mắt Giang Hằng dừng trước ngực Vu Tử Thạc, “Nếu cần thì những quần áo trong tủ đều có thể cho anh, nhìn anh mặc nó trên người cũng là một loại hưởng thụ. Hiện tại tôi không muốn để cho anh đi nữa…”

Bày tỏ lớn gan nóng bỏng khiến sát thủ ngây người, tim thu lại kịch liệt trong ngực. Hôn mạnh lên môi Giang Hằng, hơi thở của y cũng nóng lên. “Tôi bắt đầu hoài nghi công việc này có phải tới quá không đúng lúc không.”

Nhớ tới công việc cầm trên tay, Giang Hằng từ bỏ dự tính hôn sâu hơn, mỗi lần đến lúc này bọn họ đều có thể khéo léo đạt được thống nhất, có lẽ đây là một sự ăn ý ngầm, như vậy xem ra kỳ thật điểm chung của họ vẫn rất nhiều.

Hắn buông tay, đứng lên giúp Vu Tử Thạc chỉnh lại vị trí cà vạt, “Tôi sẽ tra xem Sean gần đây đã nhận những án nào.”

“Rất tốt, còn nữa.” Vu Tử Thạc chỉ bức hình Ted Sean ghim trên bảng sắt, “Lần sau đừng cho tôi loại kinh hỉ này nữa.”

Ánh sáng bao trùm con đường New York, có người đang bước đi trên đường, nhịp bước ưu nhã, khóe môi mang theo nụ cười khiến người yêu thích, chỉ nhìn riêng thân hình đó, chỉ sợ tất cả mọi người đều cho rằng y là kiểu mẫu cực đỉnh.

Đi vào một tòa nhà, dừng lại trước cánh cửa thứ ba ở tầng hai. Vu Tử Thạc gõ cửa, “Anh Ted Sean?”

Cửa hé mở, đón chào y là một khẩu súng. Người bên trong đầu tóc đen kịt, con mắt màu nâu nhạt bị ánh sáng chiếu rọi, gương mặt có thể nói là khá anh tuấn, hắn chính là Ted Sean, “Anh là ai?”

“Fil Granny, tôi tới mang một ủy thác cho anh.” Chậm rãi rút một tờ chi phiếu trong túi giao cho Ted Sean, “Ông chủ của tôi gặp chút phiền phức.”

“Tại sao tôi thấy anh mới giống một phiền toái nhỉ?” Ted Sean không thả lỏng cảnh giác, hắn dùng khóe mắt liếc nhìn tấm chi phiếu. “Anh không hẹn trước.”

Trong tai nghe nội tuyến là tiếng cười chế giễu của Giang Hằng, giọng nói rất nhẹ, nhưng Vu Tử Thạc lại không bỏ qua. Y cười thân thiện, “Xin lỗi, tôi còn cho rằng chi phiếu đồng nghĩa với hẹn trước.”

“Được rồi, vào đi.” Đánh giá mặt đối phương liên tục, Ted Sean mở cửa cho Vu Tử Thạc vào, hắn đi vào phòng làm việc ngồi xuống sau bàn, súng đặt ở chỗ tay có thể tiếp xúc. “Xin lỗi, xã hội ngày càng thoái chất, tôi cũng chỉ nghĩ cho an toàn thôi.”

“Ừm…” Giọng nói gợi cảm, Vu Tử Thạc gật đầu ra vẻ đồng ý, thấu hiểu nói. “Tôi hoàn toàn có thể lý giải cách làm của anh, khi mới bắt đầu làm nghề này, mỗi ngày trước khi đi ngủ cũng sẽ kiểm tra xem súng có phải còn dưới gối không.”

“Anh thật biết nói đùa.” Ted Sean bị người ủy thác này chọc cười, thu lại khẩu súng cất vào ngăn kéo. “Nói thử xem, ông chủ của anh gặp phải phiền toái gì.”

“Đó không phải chuyện đùa.” Vu Tử Thạc nhỏ giọng lầm bầm, âm thanh thấp tới mức không thể nghe tan trong không khí, câu nói này không truyền vào tai Ted Sean, nhưng lại khiến hacker ngồi trước màn hình nhíu mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.