Nguy Hiểm Cự Ly

Quyển 3 - Chương 48: Ngọn lửa



Hôm nay chỉ sợ là ngày có nhiệt độ cao nhất từ khi vào hạ tại New York, máy điều hòa hoạt động tạo ra tiếng u u, Giang Hằng bưng ly hồng trà lên uống, ấn chuột vào nút in, một bức hình màu bắt đầu được in ra.

Robbie Gaynor, đàn ông da trắng, 32 tuổi, thuộc FDNY (Cục phòng cháy chữa cháy New York), hắn là một nhân viên phòng cháy chữa cháy,  đội trưởng tiểu đội chữa cháy thứ 4.

Đứng lên mở cửa tủ quần áo, Giang Hằng chọn một chiếc cà vạt màu vàng, vừa thắt vừa đi ra cửa. Khi mang giày da xong, hắn cũng đã hoàn thành ‘công việc’ trên tay, một nút thắt xinh đẹp.

Nhân viên phòng cháy chữa cháy là một nghề nguy hiểm, cho dù không bị bất cứ ai nhắm vào, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể táng mạng trong biển lửa.

Khởi động xe, đích đến không cần nghi ngờ chính là cục phòng cháy chữa cháy New York, nơi này mỗi ngày đều có không ít người được cứu thoát hiểm đi tới cảm tạ. Giang Hằng quyết định đi gặp Robbie Gaynor trước, thời gian nghỉ ngơi của nhân viên phòng cháy chữa cháy không hề cố định, tới nhà gặp gỡ thì khả năng không lớn.

Đèn đường phía trước chuyển màu, Giang Hằng dừng lại trước vạch trắng, chỉ nghe sau lưng đột nhiên vang lên tiếng còi ưu tiên. Hắn nhướng mày, trong kính chiếu hậu là một chiếc xe chữa cháy màu đỏ.

Thời điểm này xe trên đường không nhiều, các chủ xe gần đó nghe thấy tiếng còi ưu tiên liền tấp vào lề nhường đường, để xe của đội phòng cháy chữa cháy có thể thông qua dễ dàng.

Đèn ưu tiên nhấp nháy, tiếng còi tín hiệu vang tận tầng mây biến mất khi chiếc xe rẽ vào ngã khác, ngay khi nó lướt qua, Giang Hằng nhìn thấy chữ số trên cửa buồng lái, SQUAD-4__ tiểu đội Robbie Gaynor. Thông qua cửa sổ to lớn trong suốt, có thể thấy gương mặt cường hãn của người đàn ông tóc ngắn trên ghế, đó chính là Robbie Gaynor.

Đèn đỏ còn chưa kết thúc, Giang Hằng đạp mạnh chân ga theo sát sau xe cứu hỏa. Hệ thống của hắn chưa từng sai sót, nếu nói Gaynor sẽ gặp nguy hiểm, vậy nhất định là do con người tạo thành, không có thủ đoạn nào có hiệu quả bằng việc nhờ ngọn lửa để tiến hành mưu sát.

Hiện trường hỏa hoạn, một tòa nhà 8 tầng, nguyên nhân tạm thời chưa xác định, ngọn lửa bừng bừng từ tầng năm kéo dài lên, hiện tại đã nuốt chửng tầng sáu.

“Đi tìm quản lý, tôi muốn biết số người ở trong đó.” Đây là tiếng nói của Robbie Gaynor, Giang Hằng dùng máy tính xâm nhập vào đường liên lạc của họ.

“Đội trưởng Gaynor, người bị thương ở đây quá nhiều, chúng ta cần thỉnh cầu chi viện.” Người nói chắc là người của tổ cấp cứu. Robbie Gaynor trong kính viễn vọng gật đầu, đội mũ an toàn lên, “Xe cấp cứu đang trên đường tới đây, nâng thang mây lên, để Kevin và Jerry lên tầng đỉnh xả khói. Heather, Murray, Charles, kiểm tra xem có người bị kẹt trong các tầng nhà không, cẩn thận dính lửa.”

Hiện trường hỏa hoạn hỗn loạn, Robbie Gaynor vẫn bình tĩnh tuần tự truyền đạt mệnh lệnh, sau đó hắn nhìn người phụ nữ bên cạnh, “Kelly, người bị thương được cứu ra toàn bộ do cô phụ trách, có thể đảm nhận chứ?”

“Không vấn đề gì, đội trưởng!” Kelly lớn tiếng đáp.

Robbie Gaynor gật đầu, xoay người lao vào ngọn lửa, thân thể cứng cỏi lập tức bị ngọn lửa bao trùm.

Cửa sổ đóng chặt ở tầng dưới trào ra làn khói, tình trạng của tầng năm và tầng sáu càng lúc càng tệ, ngọn lửa đỏ rực đang bừng bừng hung tợn, phối hợp với nhiệt độ không ngừng tăng cao bên ngoài, nhiệt độ này có thể khiến quần áo hoàn toàn bị thấm ướt.

“Đáng chết! Heather! Cậu đang làm gì?!” Là Gaynor, giọng nói trong ống nghe vẫn đang tiếp tục, lúc này, tiếng nổ bỗng nhiên vang lên__ Giang Hằng vặn âm lượng lớn nhất, vẫn không nghe thấy có người tiếng, có lẽ là vì lửa lớn và nhiệt độ cao dẫn tới một vài thứ bị nổ, cũng làm hỏng luôn tai nghe.

Mở cửa xe, Giang Hằng đã đổi lên y phục của nhân viên chữa cháy, hắn luôn phòng hờ chu đáo. Nửa phút trước khi lao vào tòa nhà, có người ở sau lưng hắn la lớn: “Này, anh là người của tiểu đội nào? Ở đây rất nguy hiểm!”

Giang Hằng không để ý, lao thẳng vào ngọn lửa. Làn khói dày đặc nuốt chửng bóng lưng to lớn của hắn, thuận theo cầu thang chạy lên lầu bốn, hắn đi vào hành lang liền phát hiện Gaynor ngã dưới đất. Theo lý mà nói nếu thời gian nhân viên chữa cháy ngã xuống đất không đứng dậy quá 18 giây thì máy cảnh báo an toàn sẽ vang lên, thông báo cho những đội viên khác cộng sự bị thương hoặc bị vây khốn đang ở dâu, đó là hy vọng được cứu sống lớn nhất trong ngọn lửa của nhân viên chữa cháy.

Nhưng hiện tại, máy cảnh báo trước ngực Gaynor đã không thấy nữa. Đồng dạng, mặt nạ phòng khói cũng bị lấy đi, rất rõ ràng, đây là việc làm cố ý, có người muốn hại chết hắn. Có lẽ là Heather.

Hít vào lượng khói quá lớn khiến Gaynor tạm thời chìm vào trạng thái hôn mê. Giang Hằng bước tới ngồi xổm xuống cạnh Gaynor, tháo mặt nạ phòng khói của mình xuống phủ lên mặt Gaynor, tiếp theo lắc lắc người đối phương, “Tỉnh lại.”

Trần nhà trên đỉnh đang bốc cháy, thanh gỗ mang theo ngọn lửa sắp rơi xuống, ngón tay Gaynor động đậy, tiếp theo mở mắt ra, “Anh không phải người của chúng tôi.’

“Năng lực suy nghĩ bình thường, có thể đi chứ?” Giang Hằng kéo Gaynor dậy, ngọn lửa mãnh liệt sắp nuốt chửng nơi này, trần nhà bên trên cuối cùng không chống đỡ nổi nữa, thanh gỗ cháy rừng rực rơi thẳng xuống.

“Chỗ này không an toàn, chúng ta cần đi lên trên.” Trải qua vô số trận lửa lớn, Gaynor không tới mức bị dọa, đẩy vai Giang Hằng, ra hiệu hắn theo sau mình.

Cho dù tin tưởng một người xa lạ không phải là sở trường của Giang Hằng, nhưng tình hình quá gấp, hắn vẫn không định kiến nghị gì với tính chuyên nghiệp của Gaynor. Đi theo sau lưng Gaynor đi xuyên cầu thang đang cháy. “Là Heather?”

“Không thể trách Heather, anh ta vùi đầu khổ nhọc mười sáu năm, hiện tại muốn vị trí đội trưởng.” Giống như điều này rất đương nhiên, Gaynor không biểu  hiện ra vẻ tức giận nào, trong lúc những trụ gỗ thỉnh thoảng rơi xuống, bọn họ lên tới lầu tám.

“Anh là một lãnh đạo không tồi, người có lòng dạ hẹp hòi không thích hợp làm nghề này, tình cảm cá nhân của họ sớm muộn cũng ảnh hưởng tới công việc.” Lạnh lùng bình luận, Giang Hằng nhìn cầu thang gỗ đi lên tầng đỉnh bị ngọn lửa đốt cháy thành hai đoạn.

“Tôi biết, nhưng Heather quả thật rất ưu tú, anh ta nên có cơ hội thứ hai.” Gaynor chỉ nói thế, ánh  mắt đảo qua bốn phía, bên cạnh là bàn ghế bị ngã.

Giang Hằng cũng phát hiện nơi Gaynor chú ý, hai người gần như hành động cùng lúc, dựng bàn sách lên, gác ghế lên bàn, cho dù như thế, lối đi vẫn còn cách một khoảng.

“Tôi dìu anh lên.” Hai người cùng lên tiếng, trong lúc trầm mặc có thể nghe thấy tiếng ngọn lửa xé nát không khí, Gaynor chú ý thấy sự biến hóa của khí lưu. “Đừng tranh cãi với tôi, tôi là nhân viên chữa cháy, tôi đang làm công việc của mình.” Hắn leo lên ghế, đưa tay cho Giang Hằng, “Nhanh! Sắp có lũ lửa rồi!”

Lũ lửa là thứ rất đáng sợ, vì ngọn lửa ban đầu nổi lên trong tòa kiến trúc, những vật thể dễ cháy trong không gian phong kín vì không cung cấp đủ dưỡng khí mà chưa hoàn toàn cháy, sản sinh ra lượng lớn CO hoặc những chất dễ cháy khác, cùng tụ lại gần trần nhà, sau khi có không khí mới bổ sung vào, khí thể dễ cháy sẽ trộn lẫn với dưỡng khí, dẫn nên vụ nổ khí thể diện tích rộng.

Cũng chính là nói, lối ra một khi bị mở, nơi này lập tức sẽ bị ngọn lửa nuốt chửng, không lưu lại bất cứ vật gì.

Không có thời gian tranh luận, Giang Hằng lùi lại vài bước lấy sức chạy, lao tới nắm lấy tay Gaynor, Gaynor kéo mạnh, Giang Hằng nhảy bật lên, giữ đường mép lối ra, đánh mạnh, lật tấm trần nhà.

Gaynor vừa đứng vững, thì thấy tay Giang Hằng vươn ra trước mắt: “Lên đi, đừng bức tôi xuống dưới lần nữa.”

Nhếch môi cười, Gaynor nắm chặt cánh tay Giang Hằng dùng sức nhảy lên, chiếc ghế run run muốn ngã không gánh nổi sức bật hai lần, gãy nát ngã xuống đất.

Hiệu quả không lý tưởng như trong dự định, nửa thân dưới của Gaynor còn đang ở giữa không, Giang Hằng nghiến răng muốn kéo hắn lên.

Trước mắt là gương mặt ướt đẫm mồ hôi của Gaynor, hắn tháo mặt nạ xuống, trong mắt lộ ra khá nhiều nghi hoặc: “Anh bạn, tôi không biết tại sao anh làm như thế.”

“Vậy tại sao anh cứu những người kia?” Giang Hằng ẩn ẩn nhìn ra được suy nghĩ muốn từ bỏ của Gaynor, lập tức nắm tay chặt hơn, “Nếu nói cứu bọn họ là chức trách của anh, thì cứu anh là công việc của tôi.”

“Anh bảo vệ bọn họ, mà sau lưng anh cũng cần có người bảo vệ.” Cố hết sức toàn thân kéo Gaynor lên, Giang Hằng nghiến răng hô lớn: “Cho nên sống sót cho tôi!”

Tiếng gầm trầm nặng giống như đá lớn rơi xuống, Gaynor kêu lớn một tiếng nắm tay Giang Hằng, dùng sức leo lên, ngay khi cả người đã thoát khối ống dẫn, khí lưu gấp rút liền bị hút vào ống dẫn.

“Nằm xuống!” Gaynor đè Giang Hằng xuống, đồng thời, ngọn lửa hừng hực xông lên trần nhà, một cục lửa đỏ lan rộng trên trần nhà.

“Đội trưởng! Bên này!” Phía tây bắc có tiếng người truyền tới, là thang mây.

Mặt sàn dưới chân kịch liệt rung động, Giang Hằng kéo Gaynor chạy về phía thang mây, tình hình của hắn không tốt lắm, ngọn lửa nhiệt độ cao đã làm lưng hắn bị thương. Ngay khi bọn họ leo lên thang mây, tầng đỉnh hoàn toàn đổ sụp.

Xuống tới mặt đất, Gaynor lập tức được đưa lên xe cấp cứu, Giang Hằng đứng đó nhìn chiếc xe hú còi đi xa, xoay người nhìn những đội viên cứu hỏa còn đang ở đó, bọn họ sớm đang buồn bực không biết người đàn ông này từ đâu chui ra, có người đi tới hỏi thăm: “Cảm ơn anh đã cứu đội trưởng của chúng tôi, xin hỏi anh là?”

Giang Hằng không trả lời, ánh  mắt đảo qua tất cả mọi người, lạnh lùng hỏi: “Ai là Heather?”

“Là tôi, anh là ai hả?” Heather nhàn nhã ôm tay, giống như chưa có chuyện gì xảy ra. Giây tiếp theo, hắn đã bị một quyền cứng như sắt nhanh chóng đánh ngã xuống đất.

“Ngẫm lại cho kỹ mình đã làm gì.” Giọng nói lạnh buốt, trên mặt Giang Hằng vẫn còn lại khói tro vừa rồi, tức giận bừng bừng trong mắt, ánh mắt sắc bén giống như có thể đâm xuyên Heather mấy trăm lần, “Một đấm này là vì Robbie Gaynor.”

____

Mặt trời nóng cháy giảm bớt số lượng khách viếng thăm công viên, Vu Tử Thạc và chuột đồng đứng dưới gốc cây, cuộc đối thoại của họ vẫn chưa kết thúc.

“Biết tại sao tôi trở thành thế này không?” Chuột đồng thẳng lưng, dùng tay vỗ vỗ cái chân bị thọt của mình. “Kiệt tác của Gimson. Cậu biết không, Gimson ông ấy…” Lắc đầu, giống như không biết phải hình dung thế nào, “Rất… Gimson.”

Gimson tự có tác phong hành sự của mình, chuột đồng cho rằng bốn năm kia ảnh hưởng Vu Tử Thạc chịu từ ông ta tuyệt đối không ít. Gimson khai thác tiềm năng cho Vu Tử Thạc, dẫn dắt khát vọng từ sâu trong nội tâm y, hơn nữa dạy y làm sao biến những thứ đó thành hành động. Trong mắt Gimson, y là một ông khác.

“Ông lo lắng tôi sẽ thanh đổi ông ấy?” Nhíu mày, ánh mắt hơi lạnh của Vu Tử Thạc đảo qua chuột đồng, bất cứ người bình thường nào bị ánh mắt này nhìn tới, đều rất khó mà không cảm thấy rợn người.

“Mấy năm nay tôi vẫn luôn chú ý tới cậu, Vu Tử Thạc.” Nói tới đây, chuột đồng cười, lộ ra hai chiếc răng cửa to lớn: “Lần trước gặp cậu tôi liền biết, cậu sẽ không thay đổi ông ấy.”

“Gimson không cảm thụ được bất cứ thứ gì, nhưng cậu có thể.” Tiếng còi cảnh sát đột nhiên vang lên, phán đoán theo hướng âm thanh, thì nơi này đã bị bao vây hoàn toàn.

Vu Tử Thạc lập tức hiểu rõ, đây là một cạm bẫy, ánh mắt đầy sát khí ngưng đọng thành sương, tay y sờ tới khẩu súng sau lưng: “Ông gài bẫy tôi?”

“Buông vũ khí xuống!” Vô số họng súng đang nhắm vào khắp người y, FBI cẩn thận đi lại gần, không ngừng thu nhỏ vòng vây bao chặt.

Khó trách khách tới công viên lại ít, nơi này sớm đã bị cách ly, tại đây đều là FBI mặc thường phục. Xung quanh vô cùng trống trải, hoàn toàn không có chỗ để trốn.

Đáng chết, công viên thật không phải là chỗ tốt. Vu Tử Thạc nghiến răng chậm rãi khom xuống, đặt súng xuống đất.

“Tôi muốn đưa cậu tới nơi cậu nên đi.” Chuột đồng nghiêm túc đi tới, lấy từ sau lưng ra chiếc còng tay, dưới ánh mặt rời, ánh sáng màu bạc lấp lóe không ngừng.

Rắc một tiếng, xúc cảm lạnh lẽo vây lấy cổ tay, tiếng nói của chuột đồng vang lên sau tai: “Mũ Đen, cậu đã bị bắt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.