Nguy Hiểm Cự Ly

Quyển 3 - Chương 55: Ba mươi cm



Một bóng người màu trắng đột nhiên lao vào tầm nhìn, Vu Tử Thạc cảm thấy một cú tông kịch liệt, ngã lên khung cửa, cảm giác đau nóng rát sau lưng kéo ý thức của y trở lại, đồng thời y thấy rõ gương mặt của người đó.

Là Gimson, con dao sắc bén đâm thẳng vào vai ông, không đợi đối phương phản ứng, vẫn với trạng thái con dao đang găm vào người, Gimson dã gầm lên một tiếng rồi quay người lại, một tay siết lấy cổ họng người kia, rắc, tiếng xương gãy, ông trực tiếp vặn gãy cổ đối phương. Con dao bị sức mạnh dồn ép bay ra khỏi vết thương, rơi xuống đất.

Máu phun ra từ vai Gimson, bắn ra một đám khói đỏ.

Vu Tử Thạc không chút do dự cởi áo thun chặn miệng vết thương cho Gimson, Gimson cũng lập tức xé tay áo bịt lên lưng Vu Tử Thạc.

Tất cả mọi người đều bị cảnh thượng này chấn động, bao gồm cả Giang Hằng đang quan sát bên màn hình. Hành động cầm máu cho đối phương của Vu Tử Thạc và Gimson giống như đã thương lượng tốt từ trước, trong lúc hợp tác cả hai giống như đã quen biết nhiều năm.

Giang Hằng lau mồ hôi trên mặt, bước chân không ổn đi tới sô pha ngoài phòng khách ngồi xuống. Hắn nghiến răng, che mắt lại. Sao lại như vậy? Kẻ thù của hắn cứu người yêu của hắn? Cho dù ông ta biết y tới để giết ông ta?

Đấm mạnh lên bàn, chiếc bàn gỗ thấp chịu không nổi trọng lượng mà bị gẫy đôi, bộ ly trà lăn xuống đất. Giang Hằng thở dốc che miệng, hung tợn mắng, “Gặp quỷ!”

Dịch thể trong suốt vô thanh vô tức rơi xuống, hôm nay trạm xá nhà tù làm ăn đặc biệt tốt, nhưng không phải ai cũng cảm thấy vui vẻ vì cuộc sống bình lặng bị ngắt đứt.

“Cậu không sao, Enoch.” Enya Pirlo ôm bệnh án tùy tiện quẹt vài cái, đường huyết và huyết áp đều rất bình thường.

Enoch đương nhiên không có chuyện gì, nhưng hắn rất muốn cố gắng chống cho qua giờ cơm tối, mỗi ngày người vì sợ bị báo thù mà giả vờ bệnh để tới trạm xá không ít.

“Bác sĩ, cô thật đẹp…” Bệnh cũ của Enoch lại tái phát, tuy là đồng tính, nhưng thật ra hắn không kỵ nam nữ, thấy người đẹp liền không quản được tay mình. Hắn sờ tay Enya, dùng ngón cái nhẹ vuốt.

Ánh mắt Enya lạnh lẽo đảo xuống, tùy tiện cầm lên một con dao phẫu thuật.

Dao chém xuống, tiếng kêu thét thê thảm vang vọng trong trạm xá, Enya nhếch môi rút con dao ra khỏi mu bàn tay Enoch, máu bắn lên mặt và chiếc áo blouse trắng của cô, giọt máu nhiễm đỏ nụ cười tươi rói của cô, “HIện tại xem ra cậu thật sự có chuyện rồi.”

“Đồng sự cũ kia, tính khí của cô ta vẫn nóng nảy như thế.” Gimson nằm trên giường bệnh bình luận, bọn họ nằm trong phòng trị liệu cách vách thấy được màn này phát sinh.

“Hiện tại tốt hơn nhiều rồi.” Vu Tử Thạc cười, nằm sấp trên giường vuốt vuốt cằm, “Nếu là trước kia, chị ấy đã băm nát tay Enoch rồi.”

Băng bó đơn giản cho tay của Enoch, Enya kéo hắn khỏi giường đá ra khỏi cửa trạm xá. “Cút cho tôi.”

Cai tù thấy Enoch bị đá ra nhịn không được bật cười, “Một ngày tốt đẹp ha, Enoch?”

“Câm miệng!” Enoch thẹn quá hóa giận gầm lên, vội vàng đứng lên. Bước nhanh tới cửa phòng tắm, đột nhiên hắn ngừng lại, sau đó lấy bàn chải cán ngắn trong túi ra… nhìn rất lâu, Enoch cắn môi, nhỏ giọng lầm bầm, “Được thôi… thằng đó không nói là dùng đầu nào.”

Trải qua thời gian dài gian nan lựa chọn, Enoch quyết định sử dụng đầu không có lông. Sau đó, nghe nói có người nghe thấy trong nhà tắm phát ra tiếng rên rỉ kỳ quái như giết heo lúc chiều.

Enya gõ cửa sổ thủy tinh ra hiệu, mở cửa đi vào. “Quấy rầy các người ôn chuyện cũ rồi.” Vừa nói cô vừa đưa mắt nhìn Gimson, “Tôi không ngờ ông còn sống.”

Khi vừa thấy hai người đầy máu được đưa tới, Enya còn cho là cô vì căng thẳng mà nảy sinh ảo giác, dù sao cô tận mắt nhìn thấy thi thể của Gimson.

“Tôi cũng vậy.” Gimson lạnh lùng nhắc nhỏ cô, trong mắt người khác cô cũng đã là người chết.

“Tôi đã nghĩ tại sao cậu lại mạo hiểm lớn như vậy muốn đến Attica.” Bắt đầu từ bây giờ có phát sinh chuyện quái dị nào thì Enya cũng không cảm thấy ngạc nhiên nữa, “Cậu định mang ông ta đi?”

“Đúng.” Gimson cứu y, Vu Tử Thạc biết ông đã không thể nào ra tay với mình, đồng thời y cũng hiểu mục đích chuột đồng đưa y tới Attica, “Thêm chị nữa là tổng cộng bốn người, cho tôi biết kế hoạch của các người.”

“Trên thực tế vào tối ngày mai, người của Scarter sẽ đào một đường hầm, vào nơi này.” Enya nói rồi nhìn sàn nhà một cái.

“Ngày mai? Quá gấp rút rồi.” Vu Tử Thạc ngồi dậy. Enya lập tức đẩy y nằm xuống, cô cắn răng, “Gấp rút? Còn không đem cậu ra khỏi đây người đàn ông đó còn không giết tôi sao?”

“Nếu không chúng ta đổi vị trí một chút, tôi đi ngồi tù, cậu đi đối diện với vị hacker đại phát lôi đình?” Nếu ánh mắt có thể giết người, ánh mắt của Enya tuyệt đối có thể bắn ra trăm cái lỗ trên người Vu Tử Thạc, “Tôi không muốn nửa đời sau đều phải chạy trốn!”

Tính ra dù chị chạy tới đâu tôi cũng có thể tìm được, Vu Tử Thạc biết Giang Hằng quả thật có khả năng này, y thành thật nằm sấp, ngước mắt: “Nhưng từ phòng giam tới chỗ này còn phải thông qua phòng giám sát.”

“Tôi đã cho cậu giấy thông hành rồi.” Enya chỉ tấm chứng nhận công tác đó, “Tiếp theo phải xem năng lực của cậu thôi.”

“Chị cam tâm đi như vậy? Không phải chị tới tìm Renton Wesley trả thù sao?” Vu Tử Thạc nhíu mày nhìn Enya một cái, sau đó y tìm thấy nụ cười thản nhiên vô cùng trên gương mặt tuyệt diễm đó, “Bạn của cậu nói với tôi, chỉ cần đưa cậu ra ngoài, cậu ta sẽ cho tôi biết hiện tại Wesley đang ở đâu, như vậy không phải rất tiện sao?”

Đối với Enya mà nói đây là một điều kiện rất mê người, không thể không thừa nhận Giang Hằng rất có đầu óc kinh doanh, Vu Tử Thạc nghĩ vậy, “Được thôi, vậy tối mai. Mà phải nói lại, hiện tại chị nguyện ý tin tưởng anh ta rồi?”

Enya cười gật đầu, cô nghĩ lời tiếp theo cô nói, là câu nói thành khẩn nhất trong cuộc đời này của mình, “Có thể làm vậy vì cậu, có thể khiến cậu vì cậu ta đến vậy, sao tôi còn có thể không tin chứ?”

Đổi lớp băng bó mới xong họ mới rời khỏi trạm xá, cả quá trình Gimson đều không nói một lời, Vu Tử Thạc và Enya đã quen với tính trầm lặng của ông nên cũng không nói gì.

Hiện tại chính là thời gian cơm tối, Vu Tử Thạc và Levi đang ngồi trên ghế, thì thấy Enoch xiêu quẹo đi ngang trước mặt họ.

“Enoch, xem ra tinh thần của mày không tồi nha!” Một tên da đen tên Fanli trêu chọc một câu, khiến người khác đều nhìn sang bên này.

“Tao thấy nó soái tới mức sắp làm rách luôn rồi.” Roger ngồi cạnh Fanli chỉ băng bó trên tay Enoch.

“Nhìn cái gì mà nhìn! Ăn cơm của mày đi!” Enoch đá ngã một chiếc ghế trống, làm động đến bộ vị nào đó, liền hít ngược một hơi rồi ngồi xổm xuống.

Vu Tử Thạc không nhịn được phun nửa cái bánh trong miệng ra, xung quanh đều cười vang ầm ĩ, y cầm muỗng cười lớn, cho tới khi y cảm thấy nếu còn cười tiếp thì vết thương sẽ bị rách mới chịu thôi. “Xem ra mệnh lệnh của anh hắn ta hoàn thành rất tốt.”

Trong nhà ăn huyên náo chỉ còn có Levi mặt không biểu cảm, hắn nuốt thức ăn cứ như quý tộc, xong rồi mới chậm rãi mở miệng, “Thật ra tôi chỉ đùa thôi.” Nói xong, hắn cuối cùng cũng không nhịn nổi cười điên cuồng.

Mượn không khí ồn ào, y tiến sát tai Levi nói nhỏ: “Tối mai rời khỏi đây, anh có nắm chắc không?”

“Một nửa thôi.” Levi không tính nói dối. “Dù sao mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên.”

“Còn thiếu gì chứ?” Vu Tử Thạc đảo mắt trắng, y không thích kết luận không xác định này, Levi liếc nhìn trưởng cai tù một cái, xong lập tức cúi đầu, “Trở về rồi nói.”

“Ồn ào cái gì!” Trưởng cai tù gầm lên vài tiếng, nhà ăn lập tức hồi phục yên tĩnh, hắn thỏa mãn gật đầu, đến trước mặt Enoch, nói: “Enoch là gay tụi bây không phải không biết, tự đâm cúc hoa của mình cũng rất bình thường. Tụi bây tốt nhất nên trông chừng nó cho tốt, tránh để nó tự chơi đứt hai hòn của mình.”

Lại một trận cười ầm ĩ, trưởng cai tù cúi đầu nhìn hắn, “Enoch, sau này nói chuyện với tao tốt nhất nên chú ý một chút.”

Giang Hằng ngồi trước màn hình, gần như muốn bóp nát ly thủy tinh trong tay, sau khi chuyện đó xảy ra y cư nhiên còn có thể cười đùa như vậy! Hiện tại hắn thật muốn lao vào màn hình đánh y một trận!

Cứ như vậy, phạm nhân nào đó chỉ vì sau khi bị thương mà dám cười, liền nghênh đón lần thăm tù thứ hai của hacker. Không đúng sao? Không sao cả, ít nhất Vu Tử Thạc nghĩ như vậy.

“Xin lỗi.” Vu Tử Thạc kéo ghế ngồi xuống đồng thời nói, sau kính chống đạn là gương mặt âm lạnh của Giang Hằng.

“Anh cho rằng xin lỗi trước là không còn chuyện gì?” Nghiêm khắc chế giễu, Giang Hằng cố gắng khống chế mình đừng nhìn tới chỗ bị thương của Vu Tử Thạc, “Anh nói anh có thể xử lý tốt những chuyện này, tôi tin anh, nhưng anh thử nhìn xem hiện tại bị thương là ai?”

Chỉ nghe giọng nói cũng có thể cảm nhận được cơn giận bừng bừng của Giang Hằng, Vu Tử Thạc thậm chí cảm thấy còn nói tiếp nữa không chừng Giang Hằng thật sự xông vào đánh y.

Y hơi áy náy ngước mắt lên, “Anh muốn tôi làm sao?”

“Anh dứt khoát chọc tức chết tôi là được rồi.” Nói như vậy đại biểu Giang Hằng đã tức phát điên, chân mày nhăn chặt và gương mặt âm trầm tỏ rõ tâm trạng của hắn, “Chỉ có như vậy tôi mới có thể chấm dứt ý niệm chờ anh ra khỏi đây liền đập gãy chân anh.”

“Tôi rất vui khi anh không bị tôi chọc tức chết.” Vu Tử Thạc né tránh vấn đề.

“Nhiều nhất là tức điên mà thôi.” Lạnh lùng châm chích.

Vu Tử Thạc tin, không phải y né tránh vấn đề không giỏi, mà là bất luận hiện tại y nói gì Giang Hằng đều nhất định phải xoi mói, “Thôi, đừng vậy nữa.”

Nói xong câu này, Vu Tử Thạc im lặng. Giang Hằng nhắm mắt, hít thở một hơi, để khống chế cảm xúc của mình.

Vu Tử Thạc nhìn mặt Giang Hằng, nhỏ giọng nói: “30cm.”

“Đúng.” Giang Hằng mở mắt, ánh mắt giao nhau, tầm mắt nóng rực, hắn trầm giọng cảm khái, “Hiện tại khoảng cách giữa tôi và anh chỉ có 30cm đáng chết này.”

Tầng kính chống đạn ba lớp có độ dày là 30cm, cho dù hắn muốn lập tức lao vào ôm y hôn mạnh bạo cũng không thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.