Nguy Hiểm Cự Ly

Quyển 3 - Chương 61: Đường sinh tử



Lối đi tối hẹp hoàn toàn tĩnh mịch, bầu không khí căng chặt làm xung quanh như đông lại, sát khí tỏa ra từ thân hai người xua đám chim vừa chuẩn bị đậu xuống bệ cửa sổ nghỉ ngơi, chúng vỗ cánh, không chút chậm trễ bay ngay lên trời.

“Đi cùng với anh, vậy tôi thà nguyện ý ăn đạn tự tận.” Vu Tử Thạc nhíu mày nói.

“Đừng nháo nữa, Arthur.” Renton Wesley nói nhẹ nhưng rất lạnh, “Nửa tháng trước nghe được tin cậu bị bắt, cấp trên đã điều tôi tới New York. Tôi đã tiến hành điều tra theo đầu mối Mũ Đen, cuối cùng tìm được một người__ Luther Charles. Bốn năm trước cậu ta từng có duyên gặp mặt cậu, không biết cậu có ấn tượng không.”

Luther Charles? Charles… hình như là tên của vị cảnh sát từng giao thủ với y tại nhà của nghị viên Balde.

“Luther đã cung cấp không ít kiến nghị bảo bối cho chúng tôi, chẳng hạn như, cậu ta cho rằng cậu có trợ thủ.” Ánh mắt sâu xa khó lường, Rendon tiếp tục nói, “Lúc đầu tôi không hiểu ý của cậu ta, sau đó cậu ta lén nói với tôi, thanh tra Ada Wenskhôngl từng suy đoán, trợ thủ của cậu có khả năng là một hacker.”

“Liên hệ với cái hộp mà nghị viên Balde từng có, và cả trò diễn tử vong của cậu trên tòa nhà Empire State, tôi có một kết luận__ trình tự giải mã ở trong tay cậu, cậu đã đem nó cho vị hacker lợi hại nào đó, các cậu đã phá giải hệ thống.”

Thì ra Renton Wesley nghĩ như vậy, hắn cho rằng bốn năm trước cái chết của y và Enya là có kế hoạch, hơn nữa hắn không biết thân phận thật sự của Giang Hằng.

“Cho nên hiện tại tôi cần biết vị hacker lợi hại đó đang ở đâu.” Nhún vai, khóe môi của Rendon khẽ nhếch lên trong bóng tối, ánh mắt lãnh khốc nhìn chăm chú vào mặt Vu Tử Thạc, “Sau khi mang cậu về tổng bộ tôi có một ngàn phương pháp để có thể giày vò cậu, cho tới khi cậu nguyện ý nói ra chuyện tôi cảm thấy  hứng thú.”

“Renton, bản thân anh cũng là đặc công, anh cảm thấy muốn cạy miệng một đặc công để họ nhổ ra tình báo thì có bao nhiêu khả năng.”

Tầm mắt trở nên tối đi, Vu Tử Thạc híp mắt nhìn Renton, “Ngay cả chuyện hệ thống bọn họ cũng nói với anh rồi, tôi thật rất hiếu kỳ bọn họ còn có thể cho anh sống bao lâu.”

“Vậy cậu nên hiểu rõ như tôi, chúng ta đều không còn đường lui nữa.” Bên ngoài truyền tới tiếng vang__ một tiếng rất lớn, không biết là nổ ở đâu.

“Trước đây tôi chưa từng nghĩ bản thân có thể rời khỏi chỗ này.” Hiện tại không có người khác ở đây, Vu Tử Thạc có thể nói thật. “Trong tay anh có súng, nhưng nếu tôi liều chết phản kháng thì anh cũng chỉ có thể giết tôi, nếu không chết chính là anh. Mà tôi chết rồi, toàn bộ đầu mối đều bị đứt.”

“Cậu rốt cuộc muốn sao, Arthur?” Nụ cười dần biến mất, Renton không dám tin vào tai mình, “Lúc trước cậu không như vậy, vì sống tiếp, cho dù có sống thêm một ngày cậu cũng có thể nguyện ý làm bất cứ chuyện gì.”

“Vậy tôi chỉ có thể nói… có vài thứ đã thay đổi rồi.” Máu thuận theo vết thương sau lưng chảy xuống, Vu Tử Thạc đột nhiên cảm thấy rất mệt, hôm nay y đã mất quá nhiều máu, “Renton, xử lý tôi đẹp một chút được không?’

Cái gọi là xử lý đẹp một chút, về mặt đại thể là để thi thể hoàn toàn tan rã, như vậy sẽ không lưu lại bất cứ chứng cứ DNA nào, hơn nữa không còn dấu vết.

“Tôi có một tài khoản ba mươi triệu ở ngân hàng Thụy Sĩ, nếu anh có thể đáp ứng thỉnh cầu của tôi để tôi chết vô thanh vô tức, tôi có thể cho anh số tài khoản và mật mã…” Vu Tử Thạc không muốn để Giang Hằng biết y đã chết, ít nhất không thể cho hắn tìm được thi thể của y, chết rồi còn bị quất thi thì quá đáng thương rồi.

“Tôi không thể.” Ba mươi triệu quả thật là điều kiện mê người, nhưng Renton lắc đầu ngắt lời y, “Tôi không thể, Arthur.”

“Anh vừa nói là ‘tôi’, nói rõ anh còn chưa báo chuyện này lên.” Điều này cũng đã giải thích tại sao lần này Renton hành động lại không mang theo cộng sự.

“Anh cũng biết nếu bọn họ phát hiện anh biết bí mật của bọn họ, sớm muộn cũng có một ngày anh sẽ bị thanh trừ. Bọn họ luôn có thể thâm nhập sâu như thế, tôi đề nghị anh cầm số tiền này chạy trốn__”

Thương thế nghiêm trọng hơn tưởng tượng của y nhiều, ý thức bắt đầu dần trở nên mơ hồ, Vu Tử Thạc cảm thấy bản thân đã không còn sức lực tiếp tục nói nữa, cuối cùng chỉ có thể nhếch môi khẽ cười.

Renton cho rằng khi Arthur cười lên luôn khiến người ta yêu thích, và họ căn bản sẽ không muốn tổn thương y. Chỉ cần là người từng tiếp xúc với y một thời gian ngắn đều hiểu, trên người y có một ma lực đặc thù.

Điều này khiến bạn rất dễ phân biệt y trong nhiều người, so với những đặc công khác, y rõ ràng thuần túy và vô hại hơn nhiều, có thể nói đây là vì y hiểu cách giả trang, nhưng y chính là có thể dễ dàng hấp dẫn mục tiêu, có được sự tin tưởng của đối phương.

Cho dù là Renton cũng không ngoại lệ, dùng tay xoa mặt, hắn hít sâu một hơi rồi lại dùng súng chỉ vào ngực Vu Tử Thạc, “Được rồi, Arthur. Vĩnh biệt.”

“Dừng tay!” Khi Renton chuẩn bị bóp cò súng, sau lưng hắn vang lên tiếng nổ động trời. Ngay khi Renton quay người lại, một tiếng phịch vang lên, Vu Tử Thạc ngã xuống. Renton nhìn người trước mặt, khóe miệng hơi co giật. “Gimson.”

“Đừng động vào nó.” Gimson đứng đó, sắc mặt âm trầm.

“Nếu tôi nói không thì sao?” Renton mỉm cười, đôi mắt không mang bất cứ cảm tình gì nhìn thẳng vài Gimson.

“Vậy đáp án chính là ‘không.” Giọng nói trầm nặng đột nhiên vang lên sau lưng Renton, ngay lúc Renton quay lại, viên đạn đã bắn ra một lổ thủng giữa trán hắn. Máu nhanh chóng phọt ra bắn lên gương mặt không biểu cảm của Giang Hằng, hắn liếc nhìn Gimson, rất nhanh lại di chuyển ánh mắt, vì hắn nghe thấy có người đang gọi hắn.

“Giang Hằng…” Còn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, Vu Tử Thạc nhận ra giọng nói của Giang Hằng. Giang Hằng chạy tới ôm y lên, ôm chặt vào lòng, “Tên khốn anh rốt cuộc muốn tôi vỡ tim bao nhiêu lần mới cao hứng?’

Giống như chất vấn nghiêm khắc, nhưng Gimson lặng yên một bên có thể nghe ra sự quan tâm sâu đậm.

“Xin lỗi… tôi hại anh giết người rồi.” Vu Tử Thạc biết đây là lần đầu tiên Giang Hằng nổ súng giết một người, cho dù y rõ ràng đã từng quyết định, chỉ cần y còn sống một ngày, y sẽ không để chuyện này xảy ra, “Nhưng hiện tại, tôi hy vọng anh sẽ chọn lựa.”

“Quyết định có nên giết ông ta hay không sao?” Một cánh tay ấn chặt vết thương sau lưng y, cánh tay kia của Giang Hằng vẫn còn cầm súng.

“Ông ấy từng cứu tôi, tôi không có cách nào giết ông ấy.” Đôi môi không có huyết sắc mở mở khép khép, giọng nói xuy yếu tựa hồ thấp không thể nghe, “Tôi vốn định sẽ mang ông ấy ra gặp anh, để anh tự quyết định…”

Nhưng hiện tại tình huống đã khác, một khi rời khỏi nhà tù này, Gimson rất có thể sẽ biến mất.

“Anh muốn tôi quyết định vào lúc này?” Gương mặt tuấn tú như điêu khắc của hacker tối đi, ánh mắt của Giang Hằng bực dọc cực điểm.

“Xin lỗi, tôi biết như vậy rất gian xảo.” Bình tâm mà nói, Vu Tử Thạc không hy vọng Gimson chết, nhưng Giang Hằng đã tìm kiếm Gimson mười lăm năm, y đồng dạng cũng không muốn nỗ lực của Giang Hằng đều hóa thành tro.

“Cậu không cần bức bản thân phải chọn lựa.” Gimson vẫn luôn trầm mặc một bên đột nhiên mở miệng, “Tôi sẽ đi cùng các cậu, cho tới khi cậu đưa ra quyết định mới thôi.”

“Giết ông ta rồi anh sẽ hối hận.” Không biết từ lúc nào, Levi xuất hiện trong lối đi, trước khi Gimson la lên ngậm miệng hắn đã giành nói trước, “Ông ta là chú của Fay.’

“Cái gì?” Không chỉ Giang Hằng, ngay cả Vu Tử Thạc cũng bị câu nói của Levi làm kinh ngạc. Điều này quả thật hoang đường! Y sớm nên nghĩ tới việc Gimson xuất hiện lúc đó tại nhà mình không phải là trùng hợp, “Sao có thể!”

“Tôi biết, cha của con và em gái của tôi đều chết, tôi không thể để con một mình lưu lạc bên ngoài. Nhưng nếu con muốn theo tôi, thì nhất định phải học những thứ đó.” Trong mắt Gimson có hổ thẹn và hối hận, “Ngày đem con giao cho CIA tôi đã bắt đầu hối hận rồi, cho nên tôi giả tạo cái chết của mình, lặng lẽ đi theo sau lưng con, cho tới khi tôi xác định con có thể đơn độc một mình.”

“Ra ngoài rồi hãy nói chuyện thù mới hận cũ được chứ?” Levi ngắt đứt cuộc nói chuyện, “Vừa mới có một chiếc xe tải tông sập tường vây, phạm nhân đã đi theo hướng đó, chúng ta có thể rời khỏi từ trạm xá.”

“Xe tải?” Vu Tử Thạc nhớ tới tiếng vang rất lớn vừa rồi, thì ra là tiếng tường vây bị tông sụp. “Là anh làm?”

Thấy đối phương không phủ nhận, lửa trong mắt Vu Tử Thạc bị châm lên, “Anh điên rồi! Anh biết người anh vừa giết là CIA không?” Không bận tâm tới vết thương, y dứt khoát gầm lên, “Lái xe tông vào cửa nhà tù, hiện tại gương mặt của anh cũng bị bại lộ, bọn họ sẽ truy sát anh tới chân trời góc biển, anh biết không!”

Giang Hằng có vẻ như hoàn toàn không để ý, hắn ôm ngang cả người Vu Tử Thạc lên, “Lẽ nào anh hy vọng tôi ngồi trước màn hình nhìn anh giãy dụa giữa lằn ranh sống chết, nhưng lại không làm bất cứ chuyện gì sao? Dù sao tôi không làm được.”

“Anh!” Nếu không bị thương tại chỗ quỷ này, Vu Tử Thạc thật sự muốn ngay lập tức đánh Giang Hằng không bò dậy nổi.

“Vậy thì lại thế nào?” Giang Hằng hung hăng hôn lên môi Vu Tử Thạc, dùng tay vuốt mái tóc nâu nhạt bị máu thấm ướt của y, “Tôi không để ý, giết người, phạm tội, bị bại lộ tôi đều không để ý, vì anh làm bất cứ chuyện gì cũng đều đáng giá. Nếu là anh, anh cũng sẽ làm như tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.