Nguy Hiểm Cự Ly

Quyển 3 - Chương 67: Ngoại truyện - Một ngày của Ford Klaus



[7:00 am]

Thức dậy rửa mặt đánh răng, đứng lên cân điện tử, “Thao, ông lại nặng lên nửa cân!”

[8:00 am]

Làm cơm cho con gái, đưa tới trường, đi làm, cho rằng bản thân đã đến rất sớm, kết quả thấy Ada Wenskhôngl đang bưng cà phê đi tới chỗ hắn, “Thanh tra Klaus, cuộc sống rất thoải mái ha, anh không phải lại mập lên chứ?”

[10:00 am]

New York bình lặng, tổ hung án không có hung án và Ford Klaus lên mạng tới phát chán.

Nhớ tới con số thể trọng của mình, Ford lén lén lút lút thần thần bí bí rời khỏi chỗ ngồi, chạy tới nhà vệ sinh tập thể dục, lắc mông, lắc eo, đủ loại lắc… uốn…

Lưng trẹo rồi.

[11:00 am]

Nằm gục trên bàn làm việc dưỡng thương, đột nhiên điện thoại vang lên.

Khốn kiếp! Là số chưa biết!

Không tiếp không tiếp chết cũng không tiếp, ông đây mới không để vợ chồng son hai người kêu tới kêu lui cả ngày đâu!

[11:10 am]

Ada Wenskhôngl đi tới trước bàn, “Thanh tra Klaus, tôi thấy anh vẫn nên nghe điện thoại đi, hai người bọn họ vừa mới hack máy tính của tôi, trò chơi của tôi sắp qua ải rồi.

[11:30 am]

“Mẹ nó các anh muốn làm gì? Fay, Anh không thể luôn đối xử với tôi như vậy, tôi cũng có cuộc sống của mình!” Ford hạ thấp giọng lầm rầm vào ống nghe.

“Thanh tra Klaus, bài tập thể dục của anh không tệ.” Kẻ nói chuyện là hacker, “Có bận tâm không nếu tôi phát nó lên trang mạng chung của NYPD để mọi người thưởng thức?”

Thao…

[1:30 pm]

Giúp hacker theo dõi một đặc công đã giải ngũ, Ford Klaus tay cầm máy chụp hình, chụp liên tục. Vị đặc công này vẻ ngoài rất điển trai, thân hình rất đẹp rất thon dài, nụ cười thân thiện, trong mắt có ánh sáng thâm trầm. Ford đánh giá như thế, “Tôi cảm thấy tên này chắc rất nguy hiểm.”

“Ừ, rất giống người nào đó.” Hacker đột nhiên nói.

… Anh bạn hacker à, đừng nhìn ai cũng thấy giống tên nhóc sát thủ nhà anh được chứ?

[11:30 pm]

Đặc công vẫn không có động tĩnh, Ford theo dõi đến sắp ngủ gục, nếu không phải đột nhiên lưng bị đau một cái, có thể hắn đã không phát hiện hacker đang nói chuyện với hắn, “Có phát hiện gì không, thanh tra Klaus?”

“Phát hiện gì? Tôi cảm thấy tên này không phải là kẻ hiềm nghi hung án đâu.”

“Không, tôi đang hỏi anh, anh thấy anh ta có những thói quan sinh hoạt và sở thích nghiệp dư nào.”

“… Anh vì muốn điều tra sở thích hứng thú của tên nhóc sát thủ nhà anh mới bảo tôi theo dõi tên này?”

Đầu bên kia điện thoại một trận trầm mặc.

Kính nhờ, xin phản bác chút đi. Nếu không ông đây liền…

“Đúng vậy.” Hacker cuối cùng trả lời.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!!!

Ford Klaus hung tợn ngắt máy.

Mẹ nó đủ lắm rồi.

Toàn văn hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.