Ngụy Trang Học Tra

Chương 36



Tạ Du dậy sớm thay đồng phục, ngồi ăn cháo với dưa muối cùng Cố nữ sĩ, nhìn đồng hồ, chuẩn bị đi xe buýt về trường: “Con đi đây, có gì mẹ cứ gọi điện cho con.”

Cố Tuyết Lam buông đũa, đứng dậy nói: “Để mẹ kêu lái xe đưa con đi.”

Tạ Du đến trước cửa cúi người đi giày, tựa hồ như lúc cậu mới trở về, hai tay trống trơn, nhìn chẳng có vẻ như đi học mà giống đi chơi thì hơn: “Không cần đâu, con tự đi được.”

“Con cứ thế này mà đi sao? Cả cặp sách cũng không cầm về,” Cố Tuyết Lam không biết nên nói cậu thế nào cho phải, “Cuối tuần này các thầy cô không giao bài tập về nhà à?”

Tạ Du nói: “Có, đã làm xong trên trường rồi ạ.”

Viện cớ quá giả tạo, Cố Tuyết Lam tin mới lạ: “Mẹ thấy con vốn không hề làm đúng không.”

“Bài tập cũng không có nhiều,” Tạ Du cất đôi dép lê, mở cửa đi ra ngoài, từ bên ngoài thổi vào một cơn gió, mang theo hơi ẩm ập vào mặt, “Có mang hay không cũng vẫn thế thôi.”

Cố Tuyết Lam đang định nói “Thời tiết chuyển lạnh nhớ chú ý sức khỏe”, Tạ Du đã đi ra ngoài được mấy bước.

Biệt thự của Chung gia tọa lạc ở vị trí khá lệch trung tâm, ga gần nhất cách nơi đây phải tới nửa giờ đi bộ.

Gần đó có mấy gia đình đang chạy bộ buổi sớm quanh công viên, ai cũng vắt khăn lông trên cổ, vừa chạy vừa thở hổn hển.

Thực ra không phải hết thảy những gì thuộc về nơi này đều khiến người ta chán ghét.

Ví dụ như ánh bình minh đang dần ló dạng phía chân trời kia, như từng nhành cây ngọn cỏ trải dọc con đường, phía trước còn có đôi vợ chồng mang theo bé con cùng nhau chạy bộ buổi sáng, cả hai cố ý thả chậm bước chân, nhìn như một thước phim quay chậm đầy hài hước.

Tạ Du đeo tai nghe lên chậm rãi đi về phía trước, chuyển sang bài khác, sau đó lại cắm tay vào trong túi áo.

Không khí trong lành, một ngày mới bắt đầu.

Hành trình tới trường của Tạ Du phụ thuộc hoàn toàn vào việc giao thông công cộng trên đường có thuận lợi hay không, đôi khi cũng gặp xui xẻo – tỉ như hiện tại, xe buýt đi được nửa đường thì chết máy.

Tài xế hút thuốc, ngồi trước đầu xe nửa ngày, lại vỗ vỗ cái đầu xe, cuối cùng chốt một câu: “Thôi xong rồi, mọi người chờ chuyến sau đi.”

Hành khách trên xe kêu la ầm ĩ.

– Bạn nhỏ à, bao giờ đến tới trường?

– Làm sao

– Có nhớ anh không, anh ra cổng trường đón cưng nha.

– Cậu có bệnh à?

– Có thể nói chuyện tử tế có được không, may mà người ta tốt tính đó… Này, đợi lát nữa tới nơi đừng vội vào lớp nhé, tôi chờ cậu trong nhà vệ sinh.

Đoán chừng hôm nay Hạ Triều đi học sớm, rảnh rỗi sinh nông nổi tới quấy rối cậu.

Tạ Du câu được câu không tám chuyện với hắn, hai người một kẻ muốn ngắt đứt cuộc trò chuyện, một kẻ thì chỉ chăm chăm muốn gỗ mục hồi xuân.

Chuyến xe buýt phía sau tới rất nhanh, rung lắc chậm rãi dừng lại, biển số 91 dán trên cửa kính xe.

Lúc Tạ Du đến nơi còn mười phút nữa mới tới giờ vào học, không tính là trễ, Chó Điên không thể làm gì được cậu, chỉ đành đứng cạnh cổng trường trợn trừng mắt: “Còn không lẹ lên, chạy đi! Giành giật từng giây!”

Chó Điên lại nói: “Chẳng bao giờ biết nắm bắt thời gian cả, sắp lên mười hai đến nơi rồi, tưởng mình mới nhập học chắc… Biết bạn cùng bàn cậu chứ, trước kia ngày nào thằng nhóc đó cũng bị tôi tóm cổ, cứ sáng sớm là lén lút leo tường, thế là tôi mang người tới đứng chặn nó ngay dưới chân tường đấy…”

Tạ Du vẫn với tốc độ cũ, không nhanh không chậm đi qua người chủ nhiệm Khương, không muốn nghe mấy thứ ‘sự tích anh dũng của Chó Điên” lắm: “Quấy rầy rồi, hẹn gặp lại thưa thầy.”

Tạ Du vừa đi lên tầng, thoáng nhìn thấy trước cửa lớp C2-3 có bóng người nào đó, Vạn Đạt chống tay nơi cửa sổ, ló đầu ra nhìn về phía này. Cậu không để ý, vừa tính đi tới, đột nhiên bị ai đó từ phía sau nắm lấy cổ tay, lôi cậu về hướng ngược lại.

Tạ Du không hề phòng bị, mất đà lùi về sau mấy bước, đến khi cậu kịp phản ứng thì đã bị kéo vào trong phòng vệ sinh nam ngay cạnh đó.

“Đã bảo cậu đừng có vào lớp mà,” Hạ Triều buông tay ra, buồng vệ sinh chật chội chứa tận hai người có vẻ quá tải, làm cả hai phải kề sát vào nhau, “… Không thấy học ủy đang lượn ngoài hành lang à.”

Hạ Triều mặc áo đồng phục bên trong cộng thêm một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài. Áo hoodie hơi rộng, màu đen, phía sau vẽ một đôi cánh lớn trông rất ngầu, đồng phục màu trắng lộ ra một đoạn phía dưới.

Tạ Du vốn không hề để tâm đến câu “chờ cậu trong nhà vệ sinh” kia của Hạ Triều: “Cậu ta lượn ngoài đó làm gì?”

“Học ủy kêu hôm nay nhất định phải giảng hàm số lượng giác cho hai đứa mình đến bao giờ hiểu thì thôi.” Hạ Triều cào mớ tóc, vô cùng bất đắc dĩ nói, “… Sáng nay vừa vào lớp nó đã an vị ngay đối diện chỗ tôi niệm công thức rồi.”

Tạ Du: “…”

Hạ Triều: “Không ngờ ha, tôi chịu phục rồi, tương lai chắc chắn nó sẽ làm lên nghiệp lớn cho coi.”

Qua mấy ngày cuối tuần, Tạ Du đã sớm quên mất trong lớp còn một nhân vật mang theo tham vọng điên cuồng muốn cứu vớt điểm trung bình của cả lớp.

Cái tên Tiết Tập Sinh này có sự quyết tâm cùng lòng nhẫn nại không người phàm nào có thể sánh bằng, cứ nhìn mớ giấy ghi chú dán chi chít trên bàn cậu ta thì biết, còn có những chồng sách tham khảo chất trong ngăn kéo rồi xếp dưới đất cũng không hết, đành phải để nhờ tủ sách tài liệu của lớp.

Hai ngày này ngoại trừ hoàn thành bài tập giao về nhà, Tiết Tập Sinh vẫn còn đang suy tư làm thế nào mới có thể rủ rê người khác tham gia nhóm học tập của mình.

Cả hai chen lấn trong buồng vệ sinh một lúc, cuối cùng Tạ Du cảm thấy làm thế này quả thực hơi bị ngu, sáng sớm trốn trong nhà vệ sinh thì còn ra thể thống gì, thà về lớp nghe Tiết Tập Sinh niệm công thức còn hơn.

Thế là bắt đầu xảy ra tình trạng đấu võ mồm.

“Cậu không thể bỏ rơi tôi vậy được.”

“Cậu tránh ra để tôi còn mở cửa.”

“Lão Tạ, qua khỏi cái cửa này thì hai đứa mình hết tình anh em luôn đấy.”

“Từ đầu đã không phải.”

“…”

Gần tới giờ lên lớp, có đứa nam sinh tới phiên trực nhật cầm theo khăn lau tới nhà vệ sinh để giặt, vừa đóng vòi nước vắt xong cái khăn, đang định đi ra ngoài, cậu ta chợt loáng thoáng nghe thấy trong buồng vệ sinh có tiếng gì đó, thế là đứng khựng lại, hai mắt nhìn bốn phía xung quanh.

Phía bên trong.

Hạ Triều tựa lưng chặn lấy cửa, ngăn không cho Tạ Du đi ra ngoài.

Tạ Du vòng tay qua eo Hạ Triều, sờ được cái nắm cửa, vừa vặn ra, Hạ Triều đã xô cậu vào phía trong.

Hai nguồn xung động đụng phải nhau, mặc dù lực không lớn, nhưng khi Tạ Du lùi về sau gót chân không cẩn thận đạp phải thùng rác, cả cái thùng rác cứ thế bị đạp đổ rớt xuống đất.

Hạ Triều sợ cậu ngã, lập tức vươn tay kéo cậu lại.

Lúc đầu Tạ Du đã nhắm có thể đứng vững được rồi, bị hắn kéo một phát, cả người lại bật ngửa về phía sau, “… Đệch.”

Cậu bạn kia cảm thấy nhất định hôm nay trước khi đến nhà vệ sinh mình không có xem hoàng lịch, nếu không đã có thể lật tới năm chữ lớn “Không nên đi nhà xí” rồi.

Buồng vệ sinh trong cùng từ từ mở ra, cậu ta tận mắt trông thấy Tạ Du ngã ngồi trên nắp bồn cầu, mà Hạ Triều thì đang cúi người, một tay sờ lên cổ Tạ Du.

Tư thế quả thực hơi bị mờ ám.

“Tui, tui không nhìn thấy gì hết nha…” Nam sinh trực nhật kia té chạy ra khỏi cửa, “Thật sự không nhìn thấy gì đâu.”

Tạ Du lạnh mặt không nói năng gì.

Hạ Triều đứng thẳng dậy: “Này này, bạn gì đấy ơi.”

Cậu bạn kia đại khái là bị chấn kinh quá độ, vừa rút lui vừa nói: “Xin đừng giết tui!”

Chuyện tốt không ra khỏi cửa, cơ tình truyền ngàn dặm.

Tiết đầu tiên vừa kết thúc, Vạn Đạt đã qua hỏi: “Sáng nay mấy người làm gì trong nhà vệ sinh đấy?”

“Chẳng có gì cả,” Tạ Du chép xong bài tập, thuận miệng hỏi, “Hôm nay cậu ngứa da có phải không?”

Vạn Đạt nói: “Tui chính là da, tui không ngứa.” (1)

Hạ Triều trông thấy Tiết Tập Sinh theo sát sau lưng Đường Sâm ra khỏi lớp, cảnh báo giải trừ, lúc này mới gia nhập đoàn quân nói chuyện phiếm: “Tin tức nhanh nhạy ha?”

“Bạn lớp mười của đứa bạn tiểu học tui là bạn tốt với anh họ lớp trưởng lớp bên cạnh.” Vạn Đạt giải thích đường dây tình báo rối rắm của mình xong, lại hỏi, “Mà hỏi thật đấy, Triều ca, có thật là cậu lột cả quần áo của Du ca không?”

Tạ Du đóng nắp bút, cuối cùng cũng ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm Vạn Đạt: “Cái gì?”

Vẻ mặt Tạ Du trông không đoán được là không vui hay đặc biệt không vui, Vạn Đạt nghĩ một lúc, cảm thấy an toàn của mình chắc vẫn được đảm bảo: “Tui không rõ phiên bản đầu tiên là như thế nào, chỉ biết truyền đến tai tui đã là vậy rồi, thấy bảo tình hình chiến đấu trong nhà vệ sinh rất gay cấn, quần áo xốc xếch hết cả lên… Tóm lại là cực kỳ kích thích.”

Mấy thứ tin vịt này, một đồn mười mười đồn trăm, từ không có gì rất dễ dàng thành cái gì cũng có.

Vạn Đạt chốt lại một câu: “Có thật không? Nào, tụi mình ghé lại nói nhỏ thôi, tui cam đoan nửa chữ cũng không hé răng đâu.”

Tạ Du ngả người về phía sau, không có tâm tình tiếp tục chủ đề này.

Hạ Triều trái lại tỏ vẻ bí hiểm xích lại gần: “Muốn biết hả?”

Vạn Đạt: “Muốn.”

“Thực ra bọn tôi không chỉ làm mỗi mấy cái đó đâu,” Hạ Triều nói, “Còn mấy thứ kịch liệt hơn nhiều… ”

Vạn Đạt đáng khinh híp mắt lại, trông hết sức háo hức: “Ồ?”

Hạ Triều thừa dịp Vạn Đạt chưa kịp đề phòng, bất động thanh sắc cuộn tròn một tập tạp chí lại nện thẳng lên đầu Vạn Đạt: “Con mẹ! Nhà cậu! Ấy! Dám leo lên đầu ông đây à! Có phải gần đây đại ca thả rông cho bây tự do quá đúng không?”

Vạn Đạt bị gõ đến ngu người, giơ tay che đầu, hai mắt lưng tròng nhìn sang Tạ Du, trong mắt rõ ràng viết: Bạn cùng bàn cậu khi dễ người ta kìa!

Tạ Du lúc đầu thấy thật sự rất phiền, nhưng trông thấy hai đứa kia náo loạn một trận, cũng cảm thấy không cần thiết phải tính toán nữa.

“Sao cậu có thể làm vậy,” Tạ Du nói được nửa câu, Vạn Đạt đã liều mạng gật đầu, kém chút nữa là hô ‘Từ nay anh mới là anh ruột của tui’, nhưng Tạ Du lại cầm quyển tiếng Anh lên cuộn lại, nói tiếp nửa câu dang dở, “… Ai lại dùng tạp chí, tạp chí nhẹ quá, cậu tính nện chơi thôi à?”

Hạ Triều nghe xong bật cười thành tiếng.

Vạn Đạt nhìn quyển sách tiếng Anh dày ơi là dày, lập tức quay đầu chạy mất, cảm thấy cực kỳ tủi thân: “Cậu thay đổi, Du ca, cậu thay đổi rồi…”

Tới giờ nghỉ trưa.

La Văn Cường chờ ngày mong đêm trong mòn mỏi, cuối cùng đã chờ được thông báo chính thức về ngày khai mạc đại hội thể thao của Nhị Trung, cậu ta cầm danh sách đăng ký đại hội mùa thu từ văn phòng Đường Sâm trở về lớp bừng bừng phấn chấn hô hào: “Các đồng chí ơi – có sự kiện đặc biệt muốn thông báo đây!”

Hai đứa Vạn Đạt cùng Lưu Tồn Hạo xông ra ngay trước mặt cậu ta bắt chước bộ dáng của lão Đường, giọng điệu chậm rãi rung dung, trông thế mà phải giống đến sáu bảy phần: “Đại hội thể thao mùa thu đã tới rồi, La Văn Cường em phụ trách tổ chức nhé… Hãy làm sao để mọi người cùng nô nức báo danh, phải thể hiện được tinh thần sôi nổi của cả lớp mình.”

La Văn Cường bị đoạt mic, đứng trên bục có vẻ xấu hổ: “Hai đứa này quá đáng thế không biết, cướp cả bát cơm của người ta.”

Trong lớp cười nói ầm ĩ.

Tạ Du gục xuống bàn nhắm mắt dưỡng thần, sáng nay mải nhìn điện thoại, tới giờ mới cảm thấy mắt hơi xót.

Hạ Triều cứ tưởng bạn cùng bàn đi ngủ, Tạ Du đang nằm úp sấp, tự dưng cảm giác có thứ gì đó ấm rực áp lại gần tai phải của mình, bưng kín lỗ tai của cậu, ngăn trở hết thảy tiếng nói cười của đám La Văn Cường.

… Là tay của Hạ Triều.

Sau đó cậu nghe thấy Hạ Triều khẽ “suỵt” một tiếng với tụi kia: “Bạn cùng bàn anh đang ngủ, mấy đứa nhỏ giọng chút đi.”

Kỳ thật trong lớp không chỉ có một mình Tạ Du nằm gục xuống bàn, phía trên cũng có mấy nữ sinh đang ngủ, đều thấy ồn ào quá nhưng ngại không muốn mở miệng.

Tạ Du giật giật ngón tay, muốn mở mắt ra, nhưng rốt cuộc vẫn duy trì tư thế ấy không nhúc nhích nữa.

Lúc đầu cậu không định sẽ ngủ, nhưng vừa mới nhắm mắt… Cuối cùng lại thật sự thiếp đi lúc nào chẳng hay.

(1): bản gốc là bì, nghĩa là da, cũng có nghĩa là trơ trẽn, lì lợm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.