Truyền xong chai nước biển cũng đã gần 4 rưỡi chiều, cô và Trần Tư đi ra ngoài, Trì Tranh đi lấy xe. Đó là một chiếc xe Suzuki loại Bắc Đẩu Tinh (Big Dipper). Anh chậm rãi lái xe tới cửa bệnh viện, cách một cái kính chắn gió, dường như hai người lại đối diện nhìn nhau như trong bệnh viện, cô vội vã rời mắt đi.
Trong xe, Trần Tư cười, nói chuyện cùng cô.
"Bây giờ em sống một mình ở trường sao?"
Cô gật đầu. "Vâng."
Trì Tranh chuyên tâm lái xe, hơi nhìn thoáng qua kính chiếu hậu.
"Con gái ở một mình phải chú ý an toàn."
"Em biết rồi, cô Trần."
Trần Tư vỗ vỗ lên mu bàn tay cô. "Ngày mai còn phải tới bệnh viện truyền nước sao?"
"Không ạ, chỉ truyền mình hôm nay thôi."
"Vậy là tốt rồi."
Cô nở nụ cười, Trần Tư ngẩng đầu nhìn về phía Trì Tranh đang ngồi ở ghế lái. "Trước tiên đưa mẹ về đi, sau đó đưa Thịnh Nam về trường học."
Trì Tranh vâng lời.
"Tối nay về nhà ăn cơm nhé." Trần Tư lại nói.
"Biết rồi ạ." Ánh mắt anh nhìn về phía trước, giọng nói nhàn nhạt.
Tới nơi, Trần Tư hỏi số điện thoại của cô, khi đó Trì Tranh và cô đều xuống xe, Trần Tư tự mình đi vào nhà, trước khi đi còn kéo Trì Tranh lại hỏi. "Lát nữa đưa Thịnh Nam về rồi về cửa hàng sao?"
"Vâng." Trì Tranh nói. "Phải trả xe cho Sử Kim."
"Nhớ phải về sớm chút."
Trần Tư nói xong, quay sang chỗ cô nở nụ cười nói tạm biệt. Mấy năm qua không gặp lại, sức khỏe Trần Tư càng ngày càng sa sút, mãi tới khi bóng dáng kia biến mất, cô và Trì Tranh mới lên xe. Cô đang muốn mở cửa xe đằng sau, cánh tay đã bị anh kéo lại.
"Ngồi phía trước đi." Anh nói.
Cô ngoái đầu lại nhìn anh, im lặng không lên tiếng, đi vòng quan anh ngồi xuống ghế phó lái. Cửa sổ xe mở ra, cô hắt hơi một cái.
Anh nhìn qua. "Hôm nay truyền nước rồi, không sao chứ?"
Mạnh Thịnh Nam khịt mũi.
"Không sao."
Trong xe không còn tiếng nói chuyện nữa, Mạnh Thịnh Nam có chút khách sáo.
"Cậu dạy cái gì?" Anh đột nhiên hỏi.
Mạnh Thịnh Nam. "Tiếng Anh."
Nghe vậy, Trì Tranh đột nhiên bật cười.
Cô không biết anh cười vì cái gì, một lúc lâu sau mới nghe anh nói.
"Giỏi lắm."
"Hả?"
Anh tiếp tục lái xe, nói. "Không có gì."
Bên ngoài cửa sổ xe, từng cửa hàng ven đường nhanh chóng lướt qua tầm mắt cô, Mạnh Thịnh Nam nghiêng đầu chăm chú nhìn, không nói thêm gì nữa. Khi đó cô không rõ tại sao bản thân mình lại bình tĩnh như thế. Đèn đỏ, anh nghiêng đầu nhìn cô, đen chuyển sang màu xanh, anh thu tầm mắt lại.
Trong xe có chút nóng nực, cô hơi kéo cửa sổ xuống.
Không khí mới mẻ tràn vào trong xe, bỗng nhiên cảm thấy thoải mái vô cùng. Cô nhắm mắt lại nhẹ nhàng thở đều rồi lại mở mắt ra, đi tới giao lộ, anh nhìn cô một cái.
"Cậu say xe?"
Mạnh Thịnh Nam quay đầu. "Cũng bình thường."
Hai mươi phút sau, xe ô tô chạy tới trường học, Mạnh Thịnh Nam xuống xe nhìn sang phía anh.
"Hôm nay cảm ơn cậu."
"Không có gì."
"Tôi vào trước đây, cậu....trên đường về lái xe cẩn thật."
Anh "ừ" một tiếng.
Vừa dứt lời, xe ô tô chậm rãi lăn bánh. Mạnh Thịnh Nam đi dọc ven đường hướng về trường học, lúc ấy học sinh vẫn đang còn học, cô mới đi tới tầng một, vai đột nhiên bị người ta vỗ một cái.
"Đi khám bệnh?"
Tiểu Lâm cười hỏi, cô gật đầu.
"Có đỡ hơn nhiều không?"
"Tạm được."
Hai người đi tới chung cư, con ngươi Tiểu Lâm giảo hoạt hỏi. "Người đàn ông vừa rồi tiễn cô về là ai vậy?"
Mạnh Thịnh Nam sửng sốt, một lúc lâu mới nói. "Bạn học cấp ba."
"Thật không?"
"Thật."
Tiểu Lâm bỗng nhiên nói. "Dường như người ta vẫn nhìn cô kìa?"
"Hả?"
Cô ngạc nhiên, vội vã ngoái đầu nhìn, phía sau không một bóng người.
Tiểu Lâm cười to.
"Trêu cô thôi, cô đừng căng thẳng vậy chứ."
Cô phản ứng chậm chạp, quay đầu lại trừng mắt với Tiểu Lâm.
"Cô có khiếu hài hước từ bao giờ thế?"
Tiểu Lâm vô cùng có thâm ý liếc nhìn cô một cái.
Mạnh Thịnh Nam đổi chủ đề, hỏi. "Chưa tan học mà, cô đi từ bên ngoài về trường sao?"
Tiểu Lâm cười.
"Bạn trai tôi hiếm lắm mới có thời gian rảnh, đi ra ngoài dạo thôi."
Cô cũng cười. "Xem ra thời gian tôi được ăn bánh kẹo cưới không còn xa nữa."
Nhắc tới chuyện này, Tiểu Lâm càng cười vui hơn.
"Được rồi, ngày mai cô còn phải đi bệnh viện sao?"
"3 ngày nữa." Cô nói.
Nghĩ tới lời nói dối kia, cô không khỏi thẹn thùng. Quay về phòng, cô uống thuốc rồi nằm ngủ. Ngoài trời vẫn sáng, hôm nay không thấy mặt trời. Về tới cửa hàng, anh mở cửa xe ra, châm một điếu thuốc.
Anh cắn thuốc lá, con mắt nhìn chằm chằm linh kiện máy tính, suy nghĩ gì đó.
Sử Kim mới từ bên ngoài về cửa hàng. "Đưa dì về sao?"
"Ừ."
Động tác của Trì Tranh khựng lại, rút từ trong túi ra một vật rồi ném cho anh ta.
"Chìa khóa của cậu." Anh kẹp điếu thuốc trong tay.
Sử Kim thở dài, vừa đi ra bên ngoài vừa lầm bầm. "Đã biến thành cái dạng này rồi còn không muốn quay lại nghề cũ, tôi chờ cậu xem cậu có bỏ được không." Nói xong chạy tới bên cạnh xe, mở xe ra, Sử Kim sửng sốt. Anh ta nhìn thoáng qua di động rơi bên ghế phó lái, khom lưng cầm lên rồi nhìn một chút, vừa cười vừa quay lại cửa hàng.
Nghe được tiếng bước chân, Trì Tranh tưởng là có khách.
Giương mắt nhìn qua, Sử Kim nở nụ cười không có ý tốt. "Cậu mới đi đâu vậy?"
"Sao?"
Sử Kim ghé vào tủ kính, hỏi. "Đưa dì về xong còn đi hẹn hò nữa sao?"
Trì Tranh lạnh mặt nhìn anh ta.
"Không có việc gì thì cút."
Sử Kim cợt nhả không chịu đi. "Tôi nói này, thích cô gái kia sao?"
Trì Tranh giương mắt nhìn. "Ai?"
"Hừ, cô gái lần trước tìm cậu sửa điện thoại ấy."
Một lúc lâu Trì Tranh không lên tiếng nữa, Sử Kim chợt cảm thấy hấp dẫn.
"Vừa ý người ta thật sao?"
"Đm." Trì Tranh thản nhiên liếc mắt nhìn Sử Kim, nếp gấp mí mắt rất sâu.
"Cút hay không?"
Sử Kim nhún vai ném vật trong tay cho anh.
"Đây là cái gì?"
Trì Tranh cầm điện thoại di động, nhíu mày lại.
"Của cô gái kia phải không?"
Môi Trì Tranh mím thành một đường.
"Tôi nói này, cậu một mình cũng đã lâu, lần này xem như không tệ."
Trì Tranh cầm điện thoại di động, liếc mắt nhìn anh ta.
"Đi đi." Sử Kim câm miệng đi ra ngoài, ra tới nơi còn quay đầu nhìn thoáng qua, cười.
Bên ngoài gió vẫn cứ thổi, xe Sử Kim đã đi xa, trước cửa hàng vắng vẻ vô cùng. Bên trong, người đàn ông ngồi cạnh bàn vuốt vuốt chiếc điện thoại di động sau đó châm một điếu thuốc nữa, sắc mặt không rõ là gì.
Chạng vạng, Trì Tranh đóng cửa hàng đi xe về nhà.
Trần Tư đang ở phòng bếp, nghe tiếng đã quay đầu. "Về rồi sao?"
Trì Tranh quét mắt bốn phía. "Dì Dương đâu?"
"Mẹ để dì ấy về trước rồi, tối nay mẹ nấu cơm cho con ăn."
Trì Tranh nhíu mày. "Lần sau mẹ đừng xuống bếp nữa."
Nói xong anh cầm lấy con dao đang cắt nguyên liệu của Trần Tư. "Để con."
Trần Tư đưa cho anh rồi đứng ở một bên.
"Hôm nay mẹ vui hơn mọi ngày."
Trì Tranh. "Như vậy cũng không được nấu."
Trần Tư nở nụ cười. "Đưa Thịnh Nam tới trường học?"
"Vâng."
"Đứa nhỏ này mẹ nhắm trúng từ năm nó mười mấy tuổi rồi, tính tình ngoan ngoãn lại hiểu chuyện. Hôm nay mẹ hỏi rồi, nó còn chưa có bạn trai, hình như hai đứa cũng quen nhau phải không?"
Trì Tranh đang xắt sợi khoai tây, nghe vậy hơi đánh mắt sang chỗ khác.
"Gặp mấy lần."
Trần Tư hỏi. "Con cảm thấy thế nào?"
Trì Tranh giương mắt, cười.
"Mẹ, mẹ lại có ý gì?"
Trần Tư liếc mắt nhìn anh. "Tâm tư của mẹ mà con còn không hiểu sao? Đã 25, 26 tuổi rồi, ngay cả bạn gái cũng không có."
Trì Tranh. "Sử Kim cũng không có."
"Mẹ nói không lại con." Trần Tư nói. "Mẹ rất thích đứa nhỏ Thịnh Nam này, con cứ xem đó mà làm thôi."
Trì Tranh bất đắc dĩ cười.
Trần Tư lại nói. "Trước đây mẹ nghe mẹ nó bảo đứa nhỏ Thịnh Nam này thích viết truyện, còn tham gia cuộc thi viết văn ở Thượng Hải."
"Thật không?"
Ánh mắt Trì Tranh trầm tĩnh giống như đang suy nghĩ điều gì.
Cơm nước xong, anh vọt lên lầu tắm nước lạnh, nửa người dưới chỉ quấn một cái khăn tắm đã quay về phòng, nước trên tóc nhỏ xuống, chạy dọc theo lồng ngực thấm vào khăn tắm. Anh dựa vào cửa sổ châm một điếu thuốc, bộ dạng suy tư. Cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, anh cau mày kéo ngăn kéo ra.
Ánh đèn chiếu vào, anh lấy ra quyển Trầm Tư Lục từ trong ngăn kéo.
Ánh mắt anh nheo lại.
Bên ngoài trời tối đen như mực, vạn vật đang nghỉ ngơi để lấy lại sức. Mạnh Thịnh Nam đánh một giấc, khi tỉnh lại cô nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới 9 giờ. Cô mơ mơ màng màng đi xuống giường rót cốc nước uống, vừa mới nhấp một ngụm đã nghe tiếng gõ cửa.
"Sao trễ vậy mới tới?" Cô mở cửa, là Thích Kiều.
Thích Kiều chưa nói gì, ánh mắt dính trên người cô.
"Bị bệnh?"
Cô hít hít mũi. "Bị cảm chút thôi."
Hai người đi vào phòng khách, Thích Kiều cầm cốc nước cô mới rót lên, uống một ngụm lớn.
"Làm tớ sợ muốn chết, còn tưởng cậu bị sao."
"Sao thế?"
Thích Kiều thở dài. "Gọi cho cậu mấy chục cuộc điện thoại sao không ai nhận?"
Mạnh Thịnh Nam sửng sốt, xoay người đi tìm điện thoại.
"Không vứt đâu rồi chứ?" Thích Kiều hỏi.
Cô tìm khắp nơi một lượt, mệt rồi mới ngồi trên salon.
"Chắc có lẽ vậy."
Thích Kiều than một tiếng.
"Buổi chiều gọi cho tớ làm gì?"
Cô giơ cánh tay mình lên, lắc lắc trước mặt Thích Kiều.
"Tới bệnh viện truyền nước biển, muốn gọi cậu tới."
Thích Kiều sát lạnh cạnh cô. "Tiểu bảo bối, còn đau phải không?"
"Cút." Mạnh Thịnh Nam không nhịn được cười, hỏi. "Bây giờ cậu tới đây, lát nữa Tống Gia Thụ tới đón sao?"
Thích Kiều lắc đầu.
"Bây giờ muộn rồi, tớ muốn ngủ cùng cậu, đồng ý không?"
"Cậu cam lòng để Tống Gia Thụ vườn không nhà trống?"
Thích Kiều cười hì hì. "Bây giờ tớ yêu cậu nhiều hơn anh ấy."
Mạnh Thịnh nam. "..."
Hai người nói cười một lúc nữa rồi đi ngủ. Một cái giường, hai cái chăn, đèn ngủ màu vàng ấm áp phủ khắp gian phòng, Thích Kiều nhìn chằm chằm trần nhà, mở miệng hỏi cô.
"Nam Nam."
"Hả?"
"Khi đó vì sao cậu chia tay với Lục Tư Bắc?"
Mạnh Thịnh Nam không rõ lắm, khi đó hai người đều rất bận rộn, dường như không biết từ khi nào đã không gọi cho nhau, tin nhắn cũng ít đi. Mạnh Thịnh Nam không phải là người chủ động, thế nên hai người dần dần xa cách, xa nhau rồi lâu dần cũng tự nhiên chia tay.
"Không hợp thôi." Cô trả lời Thích Kiều.
Một đêm qua đi, sáng hôm sau Thích Kiều đi luôn, cô cũng không nói chuyện ba ngày nay phải tới viện. Hai ngày nay Thích Kiều đang bận, 10 giờ sáng cô cũng có lớp, hơn 11 giờ mới tan, ăn mặc đơn giản chút rồi lên xe buýt tới bệnh viện.
Hôm nay bác sĩ truyền một bình đường glu-cô.
Cô ngồi trên ghế dài, nghĩ lát nữa phải ra ngoài mua một cái điện thoại di động. Ngửa đầu nhìn dịch truyền bên trong, chắc phải đợi một lúc nữa. Cô cúi đầu đếm giờ, đối diện cô là một cặp mẹ con, đứa nhỏ 4, 5 tuổi gì đó, mới tiêm xong, đang được mẹ dỗ dành. Cô lẳng lặng nhìn bọn họ, cảm thấy trong lòng bình yên. Sau đó hai mẹ con kia cũng đi về.
Buổi trưa, hành lang rất yên tĩnh.
Cạnh cửa cầu thang tầng một có một người đàn ông đứng đó hút thuốc, ánh mắt anh nhìn cô. Nhìn một lúc lâu, anh dập tắt thuốc rồi đi tới, Mạnh Thịnh Nam đang cúi đầu nhìn kim truyền trên tay mình, bên tai lại vang lên giọng nói quen thuộc.