Nguyện Giả Thượng Câu

Chương 18: Câu dẫn



“Cô như vậy ôm chặt lấy tôi, tôi ngủ không được.” Tần Vãn Thư nhíu mày nói, thân thủ bỏ ra Tả Khinh Hoan móng vuốt đang dán tại chính mình bụng.

“Tần Vãn Thư!” Tả Khinh Hoan bỗng nhiên lên tiếng gọi tên của Tần Vãn Thư.

“Ân?” Tần Vãn Thư thấy Tả Khinh Hoan không có tiếp tục đem móng vuốt của nàng đặt tại trên bụng mình, lại tiếp tục nhắm mắt.

“Cô từng cao triều quá sao?” Tả Khinh Hoan tiếp cận Tần Vãn Thư bên tai, giống như khuê mật (bạn thân) vụng trộm nói chuyện thầm kín với nhau.

Tần Vãn Thư giả điếc không nghe thấy, không đáp lại Tả Khinh Hoan, nàng đối đề tài này không có hứng thú, tuy lúc này Tần Vãn Thư cảm thấy Tả Khinh Hoan thuần túy chính là ở bát quái, mà không phải cố ý muốn làm cho mình khó chịu.

“Cô không muốn thử xem đó là cảm giác gì sao?” Tả Khinh Hoan ngón tay nhẹ nhàng quấn quanh ở Tần Vãn Thư tóc, cũng đặt ở chính mình chóp mũi ngửi, thật thơm, Tả Khinh Hoan cuối cùng hiểu biết Lý Hâm vì sao thích nữ nhân.

Tần Vãn Thư như trước không có đáp lại, ngay cả hô hấp cũng đều đặn, giống như đang ngủ.

“Cảm giác này thật sự rất tốt đẹp, nếu không từng hưởng qua rất đáng tiếc.” Tả Khinh Hoan tầm mắt theo Tần Vãn Thư sườn mặt dời về phía trên cổ, nơi đó cực kỳ gợi cảm, làm cho nàng có xúc động muốn ở Tần Vãn Thư trên cổ cắn một ngụm.

Nhắm mắt Tần Vãn Thư, khí quan trở nên mẫn cảm hơn, nàng ngửi được Tả Khinh Hoan hơi thở quanh quẩn ở trên mặt mình, còn nghe những lời sắc tình phóng tứ, làm cho Tần Vãn Thư không thể không mở to mắt lần nữa, nàng nhìn hướng Tả Khinh Hoan ánh mắt thật phức tạp, làm cho Tả Khinh Hoan nhìn không ra đó là cảm xúc gì.

“Chúng ta muốn hay không thử xem? Biết đâu được tôi có thể chữa lành chứng lãnh cảm của cô.” Đôi môi của Tả Khinh Hoan cơ hồ thiếp thượng Tần Vãn Thư trắng nõn cổ, một khắc kia, thân thể buộc chặt lên, Tần Vãn Thư đẩy ra Tả Khinh Hoan.

“Tả Khinh Hoan, nếu cô tiếp tục tao nhiễu, tôi sẽ lập tức trở về.” Tần Vãn Thư cảnh cáo Tả Khinh Hoan, lưu lại quả nhiên là một quyết định sai lầm.

“Được rồi, tôi không quậy nữa, chúng ta ngủ đi thôi.” Tả Khinh Hoan đồi bại nói, nàng biết Tần Vãn Thư nói thật, nàng không muốn Tần Vãn Thư hơn nửa điểm bỏ về, Tả Khinh Hoan không thể không an phận. Nàng thật sự rất muốn quyến rũ Tần Vãn Thư phạm cấm, nhưng là Tần Vãn Thư dường như là một người rất khó quyến rũ, không thể mãnh liệt công hạ, đành phải chậm rãi từng bước xâm chiếm. Xem Tần Vãn Thư bị mình quấy rầy trễ như vậy, đêm nay mình tha cho nàng tốt lắm, ngày sau còn thiếu gì cơ hội.

Tả Khinh Hoan suy nghĩ xong thật an phận nằm một bên, nhắm lại mắt, không bao lâu liền ngủ mất, mà vốn sắp ngủ Tần Vãn Thư bị Tả Khinh Hoan như vậy quấy rối, trái lại mất đi cảm giác buồn ngủ.

Lãnh cảm, mình thật sự bị lãnh cảm sao? Tần Vãn Thư trước khi nhận thức Tả Khinh Hoan cho tới bây giờ không để ý quá vấn đề này, tuy nàng thật sự chưa bao giờ từng có cao triều như Tả Khinh Hoan nói đến, nhưng là chuyện đó trọng yếu sao? Có lẽ quan trọng, bằng không Hàn Sĩ Bân sẽ không ngoại tình, nghĩ đến đây, Tần Vãn Thư tâm tình cũng có chút buồn bực. Lần đầu tiên, Tần Vãn Thư cảm thấy, có lẽ nàng hẳn là cũng thử xem đó là cảm giác gì, thế nhưng làm cho hôn nhân cùng tình yêu luôn được Hàn Sĩ Bân bắt bên miệng đều bịt kín một tầng bóng ma, lập tức lại lắc đầu cười, chính mình quả nhiên bị Tả Khinh Hoan ảnh hưởng, bằng không như thế nào có ý tưởng hoang đường như vậy đâu?

Tần Vãn Thư nhìn về mặt Tả Khinh Hoan, nghĩ đến nữ nhân này có được khuôn mặt thanh tâm quả dục của tiên nữ, lại từng ở Hàn Sĩ Bân dưới thân thừa hoan quá, Tần Vãn Thư tâm tình còn có điểm phức tạp, nàng cũng không thích nghĩ đến cảnh tượng đó. Tần Vãn Thư quay đầu, không muốn nhìn thấy Tả Khinh Hoan, mà đưa lưng về phía Tả Khinh Hoan, nàng tắt đi ngọn đèn ở đầu giường, mới nhắm mắt lại.

Tần Vãn Thư tỉnh lại trước, phát hiện Tả Khinh Hoan không biết khi nào thì nằm gần mình như vậy, Tả Khinh Hoan khuôn mặt vùi vào trên cổ, tay vẫn là đặt ở trên bụng mình, kỳ quái là, chính mình ít khi ngủ trầm như vậy, thế nhưng không có phát giác nàng tới gần.

Tần Vãn Thư nhìn đồng hồ, phát hiện đã muốn hơn mười giờ sáng, nàng ít khi tỉnh trễ như vậy, nhẹ nhàng đẩy ra Tả Khinh Hoan.

“Tả Khinh Hoan, nên thức dậy.” Tần Vãn Thư mới vừa tỉnh ngủ thời điểm, thanh âm ôn nhu đắc không thể ôn nhu hơn.

Tả Khinh Hoan mở mắt, nhìn đến khuôn mặt xinh xắn đẹp đẽ của Tần Vãn Thư, thuận tay lại ôm lấy Tần Vãn Thư.

“Theo giúp tôi ngủ thêm một lúc đi…” Tả Khinh Hoan làm nũng nói, cũng hướng Tần Vãn Thư trong ngực cọ cọ, giống như một tiểu cô nương làm nũng muốn ngủ nướng, có chút đáng yêu, khiến Tần Vãn Thư nhất thời không có ý thức được Tả Khinh Hoan ở ăn chính mình đậu hũ.

“Vậy cô tiếp tục ngủ đi, tôi dậy trước.” Tần Vãn Thư nghĩ muốn tránh thoát cả sức nặng của Tả Khinh Hoan đặt trên người mình, nhẹ giọng nói.

“Không muốn, cho tôi ôm một chút nữa.” Tả Khinh Hoan tùy hứng nói.

Tần Vãn Thư thôi không thoát vị nào đó bắt chước bạch tuộc giống nhau quấn chặt không tha, đành phải bất đắc dĩ bồi nàng tiếp tục nằm.

“Tần Vãn Thư, cô hiện tại muốn làm sao?” Không biết quá bao lâu, đã muốn tỉnh giấc Tả Khinh Hoan mở miệng hỏi.

“Cái gì?” Tần Vãn Thư không biết Tả Khinh Hoan hỏi cái gì, nàng thật sự không quen Tả Khinh Hoan hay toát ra những câu hỏi bất ngờ.

“Ở tình huống biết lão công của cô bên ngoài có tình phụ, cô hội làm gì? Cô hội ly hôn sao?” Tả Khinh Hoan liên tục hỏi ra hai vấn đề.

“Sẽ không ly hôn.” Tần Vãn Thư thản nhiên trả lời.

“Vì cái gì không ly hôn?” Tả Khinh Hoan hỏi, nữ nhân quá khoan dung đôi khi cũng không là mỹ đức (phẩm chất tốt).

“Ly hôn lại thế nào, người tiếp theo có lẽ cũng là như thế, huống chi hắn cũng không có biến tâm, chính là không kiềm chế thân thể của hắn.” Tần Vãn Thư cảm thấy được nàng có lẽ có thể dung nhẫn Hàn Sĩ Bân bên ngoài ngoại tình.

“Vì cái gì còn muốn tìm người khác?”

“Nữ nhân kết hôn không phải thật bình thường sao?” Theo quan điểm của Tần Vãn Thư, kết hôn là hết sức hợp lý, tức tiện lúc trước không phải cùng Hàn Sĩ Bân kết hôn, vẫn hội cùng một nam nhân khác kết hôn, tất cả mọi người đều làm như thế, cho nên Tần Vãn Thư cũng không tính toán ngoại lệ. Tần Vãn Thư muốn tìm một người chung sống đến già, mặc kệ không tồn tại tình yêu, cùng nhau ở chung nhiều năm sẽ có cảm tình, hơn nữa Hàn Sĩ Bân nhiều năm qua đối đãi mình rất tốt, cũng không thể bởi vì hắn dưỡng tình phụ mà toàn bộ hủy diệt.

Không phải tất cả nữ nhân đều hội kết hôn, ít nhất chính mình tính toán độc thân, kỳ thật Tần Vãn Thư cũng là người rất truyền thống, Tả Khinh Hoan thầm nghĩ.

“Vậy cô tính toán đối phó với tôi này tiểu tam như thế nào?” Tả Khinh Hoan tò mò hỏi.

“Bây giờ còn không nghĩ ra.” Tần Vãn Thư chân thật nói, “Vậy tiểu tam như cô, bị tôi này nguyên xứng biết sau, có gì giác ngộ sao. Cô phải biết rằng, nguyên phối bình thường sẽ không mặc kệ loại này tình trạng tiếp tục.” Tần Vãn Thư khó được thoải mái giọng điệu nói.

“Không có giác ngộ gì hết, tôi còn muốn từ trên người kim chủ đào một khoản lớn, để về sau tuổi già nhan sắc phai tàn thời điểm lưu trữ tốt tiền dưỡng lão.” Tả Khinh Hoan tươi cười nói.

“Hàn Sĩ Bân cho cô bao nhiêu tiền, tôi cũng có thể đưa như vậy, cô rời đi Hàn Sĩ Bân như thế nào?” Tần Vãn Thư hỏi, có thể sử dụng tiền giải quyết vấn đề, căn bản sẽ không là vấn đề.

“Không giống nhau, tôi xài tiền của Hàn Sĩ Bân là chuyện đương nhiên, đó là mua bán, một người nguyện mua một người nguyện bán, nhưng tôi không nghĩ nhận tiền của cô, tôi không thích của cô bố thí.” Tả Khinh Hoan nhíu mày nói.

Tần Vãn Thư khẽ nhếch miệng mỉm cười, cách nói này nhưng thật ra khá thú vị.

“Cô cũng có thể xem đây là một cuộc giao dịch, mua cô rời khỏi trượng phu của tôi.” Tần Vãn Thư thản nhiên nói.

Tả Khinh Hoan nghe vậy, đang vui vẻ tâm tình bỗng nhiên trầm xuống, nàng không để ý cùng Hàn Sĩ Bân làm mua bán, vì nàng không để ý bị Hàn Sĩ Bân coi thường, nhưng nàng phi thường để ý cùng Tần Vãn Thư giao dịch, vì nàng để ý bị Tần Vãn Thư khinh rẻ. Tả Khinh Hoan vẫn cho rằng, chính mình trong lòng Tần Vãn Thư có lẽ có chút bất đồng, hiện tại xem ra, bất quá là tự chỉ đa tình, nghĩ đến Tả Khinh Hoan liền cảm thấy có chút châm chọc, tự ti giấu ở tự bảo hộ ý thức lại bắt đầu nổi lên.

“Chính là tôi không muốn cùng cô giao dịch, tôi phát hiện kỳ thật mình còn rất thích Hàn Sĩ Bân.” Tả Khinh Hoan tươi cười nói, nụ cười kia mang theo nói không nên lời hư ảo cảm, thân thể vô thanh vô tức (im hơi lặng tiếng) thoát ly khỏi Tần Vãn Thư.

Tần Vãn Thư khe khẽ chọn mi, nữ nhân này dường như có ý thức tự bảo vệ ý thức rất cao, cũng rất mẫn cảm, nghĩ đến đây, Tần Vãn Thư trong lòng có chút phức tạp, đây có lẽ là lý do mình vì cái gì chẳng những không muốn ra tay đối phó nàng, còn đối nàng dung túng vượt xa trong tưởng tượng.

“Thật không?” Tần Vãn Thư tựa tiếu phi tiếu nhìn thấy Tả Khinh Hoan hỏi ngược lại.

Tả Khinh Hoan cảm giác chính mình giống như bị Tần Vãn Thư nắm được yếu điểm, bị Tần Vãn Thư nhìn thấu bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.