“Ngươi mặc ít quá.” Tần Vãn Thư thấy Tả Khinh Hoan chỉ mặc một lớp áo mỏng manh bỏ chạy ra ngoài, sợ nàng bị cảm lạnh.
“Ngươi ở đây chờ một chút, ta lập tức trở lại.” Tả Khinh Hoan nói xong nhanh chóng chạy ngược về quán cà phê, cùng mấy người giúp việc nhắn nhủ vài câu, cầm xách tay và áo khoác bỏ chạy ra ngoài.
“Buổi tối muốn ăn cái gì?” Tả Khinh Hoan vừa nói vừa vươn cánh tay phối hợp với động tác của nàng.
“Những món đơn giản là được rồi.” Tần Vãn Thư không bao giờ đòi hỏi cầu kỳ về chuyện ăn uống.
——— —————— ——————–
Tả Khinh Hoan từ phía sau ôm lấy Tần Vãn Thư đang rửa chén, lần trước khi Tần Vãn thư rửa chén nàng vẫn muốn làm việc này, lần này cuối cùng có thể danh chính ngôn thuận thực hiện.
Thân thể của Tần Vãn Thư đột nhiên bị ôm trụ, nàng ngừng trong tay mọi động tác, nàng nhận ra Tả Khinh Hoan thực thích làm kẹo cao su dán trên người mình.
“Ngươi như thế nào thích dính lấy người khác vậy?” Tần Vãn Thư nhẹ giọng hỏi.
“Bởi vì là ngươi, ta mới muốn làm vậy.” Những người khác, mình mới không thèm đụng vào, Tả Khinh Hoan kiêu ngạo nói.
“Ngươi trở về phòng khách đi, ngươi ôm làm ta không thuận tiện rửa bát.” Tần vãn Thư phát hiện mình bị Tả Khinh Hoan ôm quá chặt.
“Ta rửa cũng được mà, tay của ngươi không thích hợp làm việc nhà.” Bàn tay của Tần Vãn Thư là cỡ nào quý giá? Quan trọng nhất là Tần Vãn Thư có một đôi tay cực kỳ xinh đẹp, nhỏ dài trắng nõn dùng để rửa chén thật là phí phạm.
“Không có gi không thích hợp cả.” Tần Vãn Thư không ngừng lại động tác rửa chén.
“Ngón tay của ngươi thực xinh đẹp, ta rất thích, phải tiếp tục hảo hảo giữ gìn.” Tả Khinh Hoan đoạt lấy cái chén trong tay Tần Vãn Thư, nàng không nghĩ lãng phí một đôi mỹ thủ (bàn tay đẹp) của Tần Vãn Thư, bằng không lương tâm mình sẽ bất an, lần trước không nên để Tần Vãn Thư rửa chén, lần trước mình cũng không giống như hiện tại yêu nàng nhiều như vậy.
“Những thứ này không phải là bì ngoại chi tương (da thịt bên ngoài) thôi sao?” Tần Vãn Thư phản đối lại.
“Tần Vãn Thư, ngươi thích bộ dáng bên ngoài của ta không?” Tả Khinh Hoan đem khuôn mặt của mình tiến sát mặt của Tần Vãn Thư, làm cho nàng có thể đáng giá mình cẩn thận.
Tần Vãn Thư thấy Tả Khinh Hoan ghé sát vào mặt mình, diện mạo của Tả Khinh Hoan rất thanh thuần khả ái, quả thật làm cho người ta yêu thích, Tần Vãn Thư không thể phủ nhận gật đầu.
“Người ở chung lâu mới có thể biết tính cách hợp hay không, ngược lại ở thời điểm bắt đầu, ánh mắt đầu tiên ta liền thích diện mạo của ngươi, tâm sinh hảo cảm nên nghĩ chủ động tiếp cận, sau đó nhân cách của Tần Vãn Thư toàn bộ đều thu hút ta.” Càng ở chung với Tần Vãn Thư, nàng lại càng hấp dẫn người.
Tần Vãn Thư không phủ nhận lời này của Tả Khinh Hoan, bởi vì lúc trước hai lần gặp mặt tuy không thích hành động của Tả Khinh Hoan nhưng bởi vì đối diện mạo có thể gạt người của Tả Khinh Hoan có chút hảo cảm, cho nên nàng cũng không quá chán ghét, vì Tần Vãn Thư tin tưởng tướng tùy tâm sinh.
“Bề ngoài xinh đẹp hơn thì sao, đều có một ngày phải già đi.” Tần Vãn Thư nhẹ nhàng thở dài nói.
“Tần Vãn Thư, ngươi lo lắng bản thân mau già hơn ta sao?” Tả Khinh Hoan hỏi, lần đầu tiên nàng phát hiện, ưu thế duy nhất của mình so với Tần Vãn Thư là trẻ hơn nàng vài tuổi, loại ưu thế này so với nữ nhân vĩ đại ở tất cả các phương diện và điều kiện như Tần Vãn Thư cơ hồ không có gì đáng kể.
Tần Vãn Thư không trả lời mà chỉ nhìn Tả Khinh Hoan, so tuổi lớn nhỏ không phải tác phong của nàng, đối với những chuyện không thể thay đổi chỉ có một cách là tự nhiên chấp nhận. Chẳng qua mấy cái chén sớm bị Tả Khinh Hoan đoạt mất, Tần Vãn Thư cũng tùy ý Tả Khinh Hoan, chỉ ở một bên đợi.
“Tần Vãn Thư, mặc kệ ngươi một ngày nào đó biến thành lão thái thái (bà cụ già), cũng nhất định là một lão thái thái có khí chất nhất và xinh đẹp nhất.” Tả Khinh Hoan nghiêng đầu đối diện Tần Vãn Thư nói, nàng cảm thấy như vậy.
Tần Vãn Thư nghe vậy chỉ cười không nói, nàng cho tới bây giờ không nghĩ xa như vậy, bị Tả Khinh Hoan nhắc tới, lão thái thái, khi đó mặc dù trẻ hơn 6 tuổi Tả Khinh Hoan cũng đã trở thành lão thái thái, cùng Tả Khinh Hoan cùng nhau biến lão, có lẽ là chủ ý không tệ, chỉ có điều dường như thật là nghĩ quá xa.
“Tần Vãn Thư, tính cách của ngươi có chút trầm buồn, không thích nói chuyện, ta nói ba câu, ngươi mới trả lại được một câu.” Tả Khinh Hoan bất mãn kháng nghị nói.
“Ta nghe ngươi nói là được rồi.” Tần Vãn Thư ôn nhu nói.
“Cũng kỳ quái, đối với người khác ta không có nói nhiều như vậy.” Tả Khinh Hoan cảm thấy Tần Vãn Thư làm cho mình trở nên không giống trước kia.
Bởi vì người kia có thể để nàng tin tưởng dỡ bỏ tất cả đề phòng, đến nỗi toàn bộ suy nghĩ trong lòng đều nguyện ý cùng nàng chia sẻ, cho nên đối với người kia mới có thể càng ngày càng có nhiều chuyện để nói.
“Ta không ngại ngươi *mỏ nhọn*.” Tần Vãn Thư chọc ghẹo nói, cùng Tả Khinh Hoan ở chung sẽ làm mình cảm thấy thực nhẹ nhàng thoải mái.
“Ta mới không phải là bà tám!” Tả Khinh Hoan cãi lại.
Tả Khinh Hoan rất nhanh đã rửa xong chồng bát, sau đó cùng Tần Vãn Thư quay về phòng khách.
“Muốn xem phim hay không?” Tả Khinh Hoan thấy thời gian còn khá sớm, hoàn toàn có thời gian làm những chuyện khác.
“Ừ.” Tần Vãn Thư không cự tuyệt, nàng kỳ thật rất ít xem phim, ngẫu nhiên cũng xem một ít, nhưng luôn ưu tiên các loại phim phóng sự, phim truyền hình hay phim Hàn Quốc gì đó nàng cơ hồ chưa từng thử qua.
Trong tủ của Tả Khinh Hoan có rất nhiều thể loại để lựa chọn, phim kinh dị, phim truyền hình, phim khoa học viễn tưởng, cái gì cũng có, còn có một loại là phim xxx đồng tính nữ, thời điểm đó Lý Hâm cực lực *bẻ cong* mình nên cố ý chọn vài bộ phim mà nàng cảm thấy chất lượng cao cùng mình xem thử, nhưng mà Tả Khinh Hoan không có hứng thú, bắt Lý Hâm đổi lại phim khác.
“Tần Vãn Thư, chúng ta thử phim xxx đi!”
Biểu tình của Tần Vãn Thư cứng đờ, lời này của Tả Khinh Hoan cùng câu “Tần Vãn Thư, chúng ta phát sinh quan hệ đi”, thật sự có hiệu quả như nhau.
“Có thể xem loại khác không?” Tần Vãn Thư bối rối hỏi.
“Không thể, Tần Vãn Thư, ngươi không nên bài xích mấy thứ này, đây đều là bản năng của con người, Freud từng nói tình dục là bản năng thứ nhất của con người.” Tả Khinh Hoan trịnh trọng đối với vị nữ nhân cổ hủ nào đó tiến hành thuyết giáo.
Tần Vãn Thư lắc đầu, nàng tiếp xúc giáo dục đều là chính thống, chiếm đa số là tinh hoa truyền thống văn hóa của Trung Quốc bao gồm cả triết học của Trình – Chu, rất nhiều kiến thức đều là tri thức trụ cột để giám định cổ vật, cho nên kiến thức của Tần Vãn Thư tuy vững chắc và rộng rãi nhưng mấy dạng thương phong bại tục phim ảnh này Thi Vân Dạng không phải chưa từng đưa cho nàng, chẳng qua Tần Vãn Thư cho tới bây giờ vẫn cảnh giác tránh xa.
“Ngươi một chút cũng không tò mò sao?” Tả Khinh Hoan tiếp tục hỏi, Tần Vãn Thư thật ngoan ngoãn đến trong cốt tủy đi.
Tần Vãn Thư lắc đầu, nàng chưa bao giờ tò mò.
“Ngươi là nữ nhân ngoan như vậy, nhưng ban đầu lại không bài xích nữ nhân như ta dụ dỗ ngươi, đây là vì cái gì chứ?” Nữ nhân này thế nhưng không có một chút sợ hãi tiếp nhận tình cảm của một nữ nhân khác, Tả Khinh Hoan cảm thấy thực vô cùng kỳ diệu.
“Cổ đại có những chuyện như đoạn tụ, long dương*, phân đào* không hiếm thấy, đế vương vì nam sủng cắt tay áo, thuyết minh là thật lòng yêu thích, không quan hệ đến giới tính. Hơn nữa thời Minh – Thanh, vùng Quảng Đông – Thuận Đức có nhiều tàm nữ (người phụ nữ nuôi tằm) thịnh hành phong tục không lấy chồng, nguyện cả đời làm xử nữ. Những tàm nữ này kết minh với nhau, lấy máu hứa hẹn, vĩnh viễn không gả, các nàng kết bái làm tỷ muội, thân mật như vợ chồng, họa phúc suốt đời không đổi, ta cảm thấy cảm tình như vậy thực chân thành tha thiết.” Tần Vãn Thư nhận thấy cảm tình và giới tính không có quan hệ, quan trọng là có thể nương tựa vào nhau không phân ly.
Tình cảm, kỳ thật Tần Vãn Thư là hy vọng cùng mình bảo trì thuần khiết quan hệ, kết bái làm tỷ muội, giống như những tàm nữ trước đây sao? Nhưng mình một chút cũng không muốn cùng Tần Vãn Thư bảo trì loại quan hệ trong sáng này.
“Tần Vãn Thư, ngươi không phải là muốn làm tỷ muội với ta chứ?” Tả Khinh Hoan không xác định hỏi.
Tần Vãn Thư lắc đầu, nàng có muội muội, nàng và muội muội sẽ không nghĩ đến có những hành động quá mức thân mật, có lẽ mình muốn một loại cảm tình xen lẫn thân tình và tinh yêu, vừa có thể thân mật như người yêu lại có thể giống như thân nhân.
“Vậy là tốt rồi.” Tả Khinh Hoan cảm thấy nếu Tần Vãn Thư chỉ muốn làm tỷ muội với mình, nàng quả thực có thể đập đầu vào tường tự sát, phải biết rằng mình đối Tần Vãn Thư có tràn ngập vô đạo đức và bất thuần khiết ý tưởng.
“Chuyện này rất quan trọng sao?” Theo quan điểm của Tần Vãn Thư, cảm tình là thiêng liêng hơn tất cả.
“Tình cảm rất trọng yếu nhưng thân thể đồng thời có thể được thỏa mãn, nếu có thể kết hợp cả hai vì cái gì muốn bỏ qua trong đó một loại phúc lợi chứ?” Tả Khinh Hoan hỏi ngược lại.
Tần Vãn Thư suy nghĩ một chút, cảm thấy có chút đạo lý.
Long dương*: Thời Chiến quốc có Long Dương Quân là một cậu học trò vô cùng khôi ngô tuấn tú. Anh ta được Ngụy vương say mê vô cùng, đồng sàng cộng chẩm (ăn cùng ngủ cùng), rất được sủng ái.
Phân đào*: Thời Xuân Thu Chiến Quốc, vua Vệ Linh Công đã từng say mê và sủng ái Di Tử Hà, một thanh niên thông minh, khôi ngô, tuấn tú. Di Tử Hà đã từng lấy xe của vua đi thăm mẹ bệnh mà chưa được sự đồng ý của vua và từng mời vua ăn quả đào do mình đã cắn. Vua không những phạt anh ta mà còn khen hiếu thuận với mẹ và yêu quí vua. Mối tình chia đào vì thế mà hay được nhắc trong dân gian bằng câu thành ngữ dư đào đoạn tụ.