Nguyện Giả Thượng Câu

Chương 98: Đất bằng dậy sóng



“Xin chào, tôi là Tần Vũ, đại ca của Vãn Thư.” Tướng mạo của Tần Vũ rất giống phụ thân, không được xuất sắc như Tần Đằng và Tần Vãn Thư, thế nhưng vóc người cao to giống Tần Đằng, một thân âu phục phẳng phiu, mặc dù không thể xem như anh tuấn, thế nhưng thoạt nhìn cũng là một nam nhân có đủ sức hấp dẫn, bởi vì sức quyến rũ của nam nhân xuất phát từ tự tin và thực lực của bản thân.

“Xin hỏi có việc gì không?” Tả Khinh Hoan chưa từng tiếp xúc với Tần Vũ, nhưng mà ca ca của Tần Vãn Thư so với đệ đệ thuận mắt hơn nhiều, bởi vì Tả Khinh Hoan nhìn không ra mục đích chân chính của Tần Vũ đối với mình, chí ít biểu hiện của hắn khách khí hoàn toàn không mang lại cảm giác cao cao tại thượng tự cho mình hơn hẳn người khác.

“Gia gia của tôi muốn gặp cô, bây giờ cô có thể ghé qua Tần gia làm khách không?” Tần Vũ lễ phép dò hỏi, Tần Vũ tỉ mỉ quan sát một chút người yêu của muội muội, so với trong tưởng tượng của mình có chút bất đồng, thoạt nhìn rất trẻ, có một đôi mắt rất đẹp, tướng mạo trái lại ngây thơ khó tin, có vài phần giống tiểu muội muội nhà bên, có chút ngọt ngào, không làm cho người ta cảm thấy chán ghét. Ngược lại có chút ngoài ý muốn, Vãn Thư sẽ thích thiếu nữ non nớt như vậy sao, Tần Vũ cho rằng Vãn Thư sẽ thích nữ nhân thành thục một chút, mang theo nét duyên dáng trí thức, điềm tĩnh đoan trang.

Trải qua ba tháng, tóc Tả Khinh Hoan đã dài ra không ít, thế nhưng chỉ dài hơn so với tai một chút, hơn nữa ngày hôm nay không trang điểm, cực kỳ giống nữ sinh trung học non nớt trẻ tuổi, thảo nào Tần Vũ lại bất ngờ như thế.

Sáng sớm khi Tả Khinh Hoan mặc bộ đồ này ra cửa, Tần Vãn Thư nhìn thấy đã phải thở dài, hoàn hảo không cùng đi theo, nếu không tuyệt đối bị người qua đường nhận xét là người của hai thế hệ.

Tả Khinh Hoan do dự có muốn đi gặp Tần lão gia tử hay không, đối với người nắm quyền của một đại gia tộc như Tần gia, trong lòng quả là có chút sợ hãi.

“Yên tâm, gia gia của tôi là một người hiểu rõ lý lẽ, sẽ không khó xử cô, hơn nữa, cô không phải vẫn muốn tranh thủ sự đồng ý của người sao?” Tần Vũ hỏi, đơn giản đã chiếm được nữ nhi bảo bối nhất Tần gia, trên đời cũng không có giá hời như vậy.

“Được, tôi đi với anh.” Tả Khinh Hoan nghĩ lại cũng đúng, bản thân mình không thể suốt đời vẫn ẩn núp dưới sự bảo hộ của Tần Vãn Thư, chí ít hiện tại mình cũng muốn vì nàng nỗ lực một phần, tuy rằng trong lòng có chút khẩn trương và bất an khi phải đối mặt với Tần lão gia tử.

“Vãn Thư là muội muội của tôi, thế nhưng từ nhỏ đến lớn, nàng luôn luôn làm việc có chừng mực, nếu nàng đã chọn cô, nhất định có đạo lý. Làm ca ca của Vãn Thư, tuy rằng tôi không cách nào lý giải hay đồng ý với lựa chọn của nàng, thế nhưng tôi tôn trọng nó.” Tần Vũ nhìn gương mặt Tả Khinh Hoan trong kính xe, tuy nói chuyên nhưng mặt không lộ ra chút biểu tình nào.

“Cám ơn.” Tả Khinh Hoan cười nhạt đáp lại, không phản đối cũng có thể xem như là ủng hộ rồi.

“Nữ tử đáng lẽ so với nam nhân mềm mại yếu ớt hơn, cần người bảo hộ, cô xem ra còn muốn nhu nhược hơn Vãn Thư, thì làm sao có thể cho Vãn Thư cảm giác an toàn chứ?” Tần Vũ và Tần Đằng không giống nhau, hắn là một người có ý thức trách nhiệm rất cao, hắn nghĩ nam nhân bảo hộ nữ nhân là thiên kinh địa nghĩa, mẫu thân, muội muội và thê tử là những người phải bảo vệ suốt đời, thế nhưng khi nhìn thấy một cô gái nhu nhược như Tả Khinh Hoan, Tần Vũ có chút lo lắng, Tả Khinh Hoan làm sao có năng lực bảo hộ muội muội nhà mình chứ? Tuy rằng hắn biết Tần Vãn Thư kỳ thực không yếu đuối cần được bảo vệ như bản thân mình nghĩ, thế nhưng làm ca ca, hắn muốn muội muội được một người so với nàng mạnh mẽ hơn che chở thì hắn mới có thể yên tâm.

“Một người mạnh mẽ hay không, không phải có thể dùng bề ngoài để đánh giá.” Tả Khinh Hoan gần đây vẫn luôn tìm hiểu điển cố ngốc như mộc kê, cố gắng làm cho tâm hồn của mình trở nên mạnh mẽ hơn.

“Vậy tâm linh của cô đã đủ mạnh mẽ chưa?” Tần Vũ hỏi.

“Có thể bây giờ còn thiếu, thế nhưng tôi sẽ nỗ lực.” Tả Khinh Hoan nghiêm túc trả lời, nàng biết Tần Vũ kỳ thực không có ác ý.

“Hiện tại chưa đủ, có thể sẽ bị gia gia của tôi bắt bẻ.” Ý nghĩ của tiểu cô nương chính là đơn thuần, Tần Vũ lo lắng cho Tả Khinh Hoan, phải biết rằng, gia gia am hiểu nhất công tâm kế, cho đến bây giờ, không có mấy người chưa bị gia gia đánh bại, Vãn Thư là một trong số ít những người đó, Tả Khinh Hoan bây giờ còn chưa đủ đạo hạnh để đấu lại gia gia.

Lần thứ hai Tả Khinh Hoan tiến vào đại môn Tần gia, kiến trúc vĩ đại này so với lần đầu tiên nhìn thấy còn muốn to lớn hơn, thế nhưng Tả Khinh Hoan vô tâm thưởng thức kiến trúc của tòa nhà xa hoa này.

Tần Vũ đưa Tả Khinh Hoan đến thư phòng cổ kính của Tần Chính, trong này bày biện rất nhiều đồ cổ, những thứ đó được lau chùi sạch sẽ sáng bóng, đủ thấy chủ nhân đối với những món đồ cổ cực kỳ yêu quý.

“Gia gia, Tả tiểu thư đã tới.” Tần Vũ đối với Tần Chính đang cẩn thận tỉ mỉ lau chùi chiếc bình Thanh Hoa lên tiếng.

Bởi vì Tần Chính đưa lưng về phía mình, cho nên Tả Khinh Hoan không nhìn thấy gương mặt của Tần Chính, chỉ nhìn thấy bóng lưng, Tả Khinh Hoan nghĩ hắn không giống một lão nhân 85 tuổi, nhìn bộ dáng nhiều lắm chỉ hơn 60 tuổi, lưng vẫn còn thẳng tắp, một điểm cũng không bị còng, tinh thần thoạt nhìn vô cùng minh mẫn.

“Ừ, con đi ra ngoài trước đi.” Tần Chính không có xoay lại liền, chỉ thản nhiên nói.

“Dạ.” Tần Vũ nói xong, lập tức ly khai, thuận tiện đóng cửa phòng.

Trái tim Tả Khinh Hoan <thình thịch> nhảy loạn, không có một chút ý tứ ngừng lại, hắn sẽ nói gì với mình đây? Nếu như mở miệng làm cho mình chủ động rời khỏi Tần Vãn Thư, bản thân sẽ nên trả lời như thế nào…

Tần Chính cẩn thận từng ly từng tí buông chiếc bình Thanh Hoa trên tay, sau đó mới xoay mặt đối diện Tả Khinh Hoan, khi hắn nhìn thấy Tả Khinh Hoan, trong một thoáng có chút dao động, thế nhưng lập tức khôi phục như bình thường.

“Cô là Tả Khinh Hoan?” Tần Chính mở miệng hỏi, giọng điệu rất ôn hòa.

“Tôi là Tả Khinh Hoan.” Tả Khinh Hoan đáp lại, nàng ở trên đường suy nghĩ vô số lần tình cảnh đối mặt với Tần lão gia tử, nàng cho rằng Tần lão gia tử nhất định chán ghét mình, đối mình không mắng chửi thậm tệ đã xem như không tệ, giọng điệu hiền hòa như lúc này ngược lại càng làm cho Tả Khinh Hoan càng thấp thỏm bất an.

“Cô thế nhưng có chút giống như một cố nhân trước đây của tôi.” Ngữ khí của Tần Chính nghe vào tai dường như là đang nói chuyện phiếm.

Tả Khinh Hoan chỉ dùng nụ cười để trả lời, không biết nên như thế nào tiếp tục cuộc trò chuyện, nàng chưa từng tiếp xúc với người nào ở độ tuổi này, đặc biệt là một vị *ăn trên ngồi tróc* ở trong quan trường lẫn thương trường, không thể coi nhẹ cái cảm giác bị áp bách.

“Không cần câu nệ, chỉ cần coi tôi như trưởng bối là được rồi.” Tần Chính vừa cười vừa nói, phản ứng của Tả Khinh Hoan, hắn đã sớm nhìn đến quen thuộc, trên thực tế, chính là như vậy, nói rõ người này nội tâm đang bất an, càng bất an, càng dễ bị hạ gục.

Tả Khinh Hoan đè xuống cảm giác bức rức trong lòng, tâm trạng tận lực giống như bình thường đối đãi Tần lão gia tử.

“Dạ, ngài là gia gia của Vãn Thư, cũng chính là gia gia của con.” Tả Khinh Hoan mặt dày mày dạn nói, ai làm cho Tần lão gia tử muốn giả vờ hòa ái, vậy bản thân tương kế tựu kế.

Trong lòng Tần Chính chợt hiện lên một chút không hài lòng, hắn cũng không chấp nhận quan hệ của nàng và Vãn Thư, thế nhưng không thể phủ nhận một điều, nha đầu này thật không ngu ngốc.

“Thích uống trà không?” Tần Chính hỏi.

“Vãn Thư thích uống trà, theo nàng, con cũng thích uống trà.” Tả Khinh Hoan đem Tần Vãn Thư đặt ở khóe miệng, muốn chọc giận Tần lão gia tử, dù sao Tần lão gia tử càng khách khí lễ phép, lại càng khiến cho trong lòng Tả Khinh Hoan không yên.

Tần Chính có thế diện gì mà chưa thấy qua, tự nhiên hiểu được mánh lới nhỏ nhoi của Tả Khinh Hoan.

“Vậy là tốt rồi, con ngồi đi, chúng ta coi như nói chuyện phiếm trong nhà.” Tần Chính tự mình pha trà ngon châm một chén cho bản thân và Tả Khinh Hoan, ý bảo Tả Khinh Hoan có thể uống, Tần lão gia tử tự mình châm trà, làm cho Tả Khinh Hoan kinh sợ, càng ngày càng không hiểu trong hồ lô của Tần lão gia tử bán thuốc gì.

Thái độ mời mọc và tư thế chuẩn bị uống trà tán gẫu của Tần Chính làm cho Tả Khinh Hoan không thể làm gì khác hơn là kiên trì cầm lấy chén trà, nhẹ nhàng uống một ngụm.

“Thử ra là loại trà gì không?” Tần Chính đột nhiên hỏi.

Tả Khinh Hoan lắc đầu, tuy rằng gần đây nàng bỏ không ít công sức học hỏi trà đạo, thế nhưng còn không có lợi hại đến mức uống một ngụm trà đã biết là loại gì.

“Ta nhớ kỹ khi Vãn Thư mười tuổi, hầu như loại trà gì cũng có thể thử ra.” Khi Tần Chính nói đến Tần Vãn Thư, giọng điệu tràn ngập sủng ái và tự hào, thế nhưng Tả Khinh Hoan biết, lúc này mới chỉ bắt đầu đi vào chủ đề chính.

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.