Nguyên Hồn Của Ta Là Cổng Phó Bản

Chương 16: 16: Chơi Ngu





“Đã như vậy thì cha cũng coi như đây là một kỳ tích đi, con ăn xong chưa còn ra ngoài giăng dây phơi đồ cho con nữa.

Nhìn trời cũng nhanh tối rồi kìa”
“Con ăn xong rồi cha đi lấy dụng cụ đi chổ này con dọn cho”.
Nói xong Trần Nam đứng lên và dọn dẹp.

Còn Trần Hạo thì xách túi đồ mà Trần Nam để ở dưới chân bàn và đi vào phòng.
Sau ki dọn dẹp mọi thứ, Trần Nam ra ngoài và thấy Trần Hạo đang đứng đợi ở bên ngoài, trên vai là đang mang sợi đây thừng và trên tay thì xách một cái thùng bằng gổ nhỏ có quai cầm.
Thấy Trần Nam ra ngoài, Trần Hạo liền hỏi: “Con định giăng dây ở đâu để cha còn biết đóng dinh nữa”
Trần Nam nhìn quanh một hồi thì đưa ra lựa chọn của mình
“Nơi này đi cha”
Nơi mà Trần Nam chọn là bức tường của dãy nhà thứ hai nằm trước dãy nhà đối diện nơi ở và đối diện nó là phần bức tường vẩn còn nguyên vẹn và cách chổ hỏng vài mét.
“Nơi này sao, sao con không chọn chổ nào gần một chút.

Mà thôi nơi này cũng được.

Con chắc chắn chưa để cha còn đống đinh nữa”
“Con chắc mà cha.

Dù sao thì đi xa một chút coi như tập luyện đi”

“Nếu con đã nói vậy thì con thấy đóng đinh cao bao nhiêu thì được ?”
“Để con xem” Trần Nam tiến tới bức tường của dãy phòng và lấy chiều cao của mình làm thước đo.
“Chổ này đi cha.

Cao quá con với mệt lắm”.

Trần Nam lấy ngón tay chỉ vào chổ cách đầu của mình khoảng một gan tay.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Chổ đó à, chờ một chút để cha lấy mấy cây đinh và búa ra cái đã”
Nói xong Trần Hạo để hộp gỗ và cuộn dây thừng xuống, rồi mở hộp gỗ ra và lấy đinh và búa.
Sau đó tiến đến chổ mà Trần Nam đang chỉ và đóng đinh nhưng cũng không quên ước lượng chiều cao để đóng chổ đối diện.

Còn Trần Nam thì đang cột một nút thòng lọng nhỏ không cố định ở một đầu để móc vào đinh còn đầu kia thì để nguyên.
Hai bức tường của căn phòng và tường rào tuy đã lâu nhưng vẫn còn tốt và không bị hư hại gì nhiều khi Trần Hạo đóng đinh vào
Sau đó Trần Nam móc dây thừng vào một cây đinh và kéo sát cho thật chặc.

Sau đó kéo dây thừng cho nó thật căng và cột đơn giản với sự trợ giúp của Trần Hạo.
“Vậy là xong, nhanh vô phòng thôi con trời xấp tối rồi” nói rồi Trần Hạo bất đầu dọn dẹp tuy chỉ có vài món nên cũng nhanh.

Trong khi Trần Nam đang vắt cái đoạn dây thừa lên cây đinh được đóng trên tường.
Trần Nam quay nhìn vào Trần Hạo rồi một suy nghĩ đen tối liền nổi lên và hắn nghĩ đó là thú vị.

Nhưng đó cũng là một pha chơi ngu đi vào lịch sử tất nhiên việc đó cũng không diễn ra một lần.
Miệng của Trần Nam nhết lên một nụ cười ma mị, “Cha! Quay lại đi cha”
Trần Hạo nghe Trần Nam gọi và đồng thời quay lại rồi hỏi: “Con kêu cha quay lại có gì không vậy?”.
Thấy Trần Hạo quay lại Trần Nam liền lao tới với tốc độ nhanh nhất với tay trái tạo thành trảo và hét lên: “HẦU TỬ TRỘM ĐÀO”.
Khi Trần Hạo quay lại và nhìn thấy Trần Nam lao tới mình và hét ‘hầu tử trộm đào’ thì thấy bất ngờ và nhanh chóng lấy lại tinh thần và bình tỉnh ứng phó.
Nói thì chậm mà mọi chuyện diễn ra khá nhanh chóng chỉ trong vòng vài giây.

Khi Trần Nam đang tiến gần tới thì híp mắt lại một chút và bất đầu ứng phó.

Khi Trần Nam vọt tới gần sát thì Trần Hạo liền nhắc chân, nghiêng người né qua một bên và lấy chân đốn ngã Trần Nam một cách nhẹ nhàng khi Trần Nam đang vồ hục.
Khi Trần Nam đang vọt tới với tốc độ cao nhất có thể tưởng đâu thành công nhưng đời đâu như là mơ.

Hắn quên mất một chuyện quan trọng là cha của hắn hiện tại tuy là tu viện không quá cao nhưng ý thức cảnh giác với những hành động bất ngờ như của Trần Nam đang làm.


Đồng thời khả năng chiến đấu của Trần Hạo cũng không phải là đoá do trước đây phải tự tìm kiếm tài nguyên để tu luyện chứ không phải được cung cấp từ Trần gia.
— QUẢNG CÁO —
Event
Trần Nam khi vồ hục khi thấy Trần Hạo nghiên người né qua một bên, đồng thời cảm thấy chân mình bị ngán kiến mình bị mất thăng bằng, tất nhiên chuyện gì tới cũng sẽ tới.

Trần Nam bị ngã sấp mặt xuống nền lát đá của lối đi.
Khi bị ngã Trần Nam cảm thấy đau khắp người nhất là ở chổ bị va chạm đầu gói, khuỷ tay và ngực.

Sau đó từ từ bò dậy rồi dứng lên và bất đầu kiểm tra thân thể.
“May quá chỉ bị thương nhẹ không có bị chấn thương nào qúa nặng” Trần Nam mừng là mình không bị thương nặng do cú ngã.
“Thật vậy sao hả ...!C..O..N T...R...A...I...”
Một giọng nói vang lên sau lưng của Trần Nam với âm thanh giống như từ thâm uyên địa ngục vô cùng kinh dị đang kêu gọi hắn.
Lúc này khi Trần Nam nghe thấy âm thanh đó, Trần Nam cảm vô cùng sợ hải và chỉ biết bất động tại chổ.

Không dám quay đầu lại nhìn về phía đằng sau vì linh tính mách bảo cho hắn đó là một hành động không nên và ngu ngốc.

Và cơ thể hắn đang bất đầu đổ mồ hôi vì căng thẳng do sợ hải.
Chính lúc này một bàn tay đặt lên đầu của Trần Nam và bóp với một lực không quá mạnh nhưng cũng không quá yếu, rồi quay đầu của Trần Nam về phía sau.

Cảm thấy có bàn tay bóp và quay đầu mình lại, Trần Nam chỉ còn cách quay theo nếu ko làm vậy thì hắn chỉ còn nước là bị trẹo cổ là cái chắc.
Khi quay đầu lại thì trần Nam thấy Trần hạo đang cười một nụ cười vô cùng tươi nhưng lại khiến hắn cảm thấy vô cùng sợ hải.
Tuy là sợ hải nhưng vẩn ráng nở một nụ cười và kêu lên: “Cha...”
“Có gì để nói hay giải thích không vậy con trai” Trần Hạo nói với nụ cười vẫn còn nở rộ trên môi.
“Con..con..con..chỉ đùa..cho vui thôi” Trần Nam nói lấp bấp do sợ hải.
“Vậy sao! Vậy con nghĩ trò đùa này của con có vui không vậy”
— QUẢNG CÁO —

Event
“Có” ngay khi trả lời Trần Nam trong vô thức và ý thức nhanh chóng trả lời lại: “Không..không..không...chả vui gì hết cha”
“Không có vui gì hết hả? Sao cha lại thấy trong ánh mắt của con là nó sẽ rất vui nếu thành công”
“Chỉ..chỉ..chỉ là do cha nghỉ quá nhiều mà thôi”
Càng nói Trần Nam càng sợ hãi vì không biết là ảo giác hay là thật mà thấy cả người của Trần Hạo đang toả ra một luồng hắc khí vô cùng đáng sợ.
“Chắc vậy! Chắc do cha nghĩ quá nhiều rồi nhỉ?”
“Đúng vậy, đúng vậy chỉ là cha nghĩ quá mà thôi” Trần Nam càng nói càng tìm cách nguôi cơn giận của lão cha - Trần Hạo.
“Nếu con đã nói vậy thì chắc là cha đã nghĩ quá nhiều rồi..HA...HA..HA...”
Nghe vậy trong lòng của Trần Nam mừng thầm vì nghe giọng của Trần Hạo đã vui vẽ hơn.

Thế nhưng đó chỉ là một khoảng khắc bình yên trước cơn bão.
“Tự nhiên cha chợt nhớ là đã lâu rồi hai cha con ta chưa có một buổi trò chuyện giữa hai cha con ta.

Hay là nhân dịp hôm nay hai cha con ta cùng vào phòng và lên giường để nói chuyện tâm tình với nhau nhỉ”
Nghe tới đây cả người của Trần Nam cảm giác như rơi vào hầm băng.

Sự mừng rở trong lòng của hắn hiện tai thay thế là một nổi sở hải.

Vì hắn không dám tưởng tượng đến kết quả của cuộc nói chuyện tâm tình của hai cha con hắn.
Không đợi Trần Nam phản ứng Trần Hạo liền nắm cổ áo của hắn và xách lên một cách nhẹ nhàng như xách một con gà con, rồi ném lên vai của mình để vác đi, rồi đi vào phòng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.