Cây đào nở hoa troức hạn, tạo thành một biển hoa màu vàng nhạt, hương hoa đầy vườn, mùi thơm khắp nơi,khiến cả Tô gia chìm trong biển hương.
Đầy cửa ra, hít một hơi thật sâu, cảm thụ được mùi hoa xung quanh, Tô Trầm bước ra khỏi phòng, tới dưới Tử Kinh Thụ trong sân.
Tiện ta rót một ly trà cho mình, Tô Trầm ngồi xuống, động tác như nước chảy mây trôi, đã càng lúc càng thông thuận như thường.
Đã hai tháng sau kỳ kiểm tra cuối năm.
Vì Tô Trầm đột nhiên thắng ngược, toàn bộ Tô gia không khỏi gà bay chó sủa. Tô Khắc Kỷ đương nhiên lửa giận bùng lên cao ba trượng, nghe nói lại có vài người hầu gặp tai vạ, nga cả Tô Thành An cũng không thuận mắt hơn với cậu, ngược lại càng thêm bất mãn. Cậu bé Tô Hạo ra đời càng khiến Tô Thành An chuyển bớt cảm tình, hiện giờ phần lớn thời gian của hắn đều là ở cùng tứ di thái. Đường Hồng Nhị tranh chấp cùng chồng không có kết quả, con trai mù mắt lại thành cái đích cho mọi người chỉ trích, trong lòng căm phẫn, lâu dần thành bệnh nặng, thân thể từ từ yếu đi nhiều, giờ thậm chí không ra khỏi cửa.
Cũng may gia chủ Tô Trường Triệt vẫn rất tán thưởng cậu; có điều càng tán thưởng lại càng tiếc nuối.
Đêm đó nghe được Tô Trầm đạt hạng nhất, Tô Trầm lắc đầu nói: “Là đứa trẻ tốt, đáng tiếc chín quá hóa nẫu, cứng quá dễ gãy.”
Chín quá hóa nẫu, cứng quá dễ gãy, đây là lời bình của gia chủ, vẫn tính là thỏa đáng, nhưng cũng biểu lộ thái độ của gia chủ không phản đối cũng không ủng hộ, cứ để tùy ý.
Từ đó trở đi, Tô Trầm cảm nhận được một loại bài xích khác thường.
Hai tháng rưỡi, rất nhiều chuyện cứ thế lặng lẽ thay đổi.
Nhưng không phải tất cả đều là chuyện xấu.
Cũng có chuyện tốt.
Đôi mắt Tô Trầm đã càng ngày càng khá lên.
Khác với lúc trước chỉ cảm thấy ánh sáng, giờ cậu đã mơ hồ thấy được vài thứ. Mặc dù vẫn khó lòng phân biệt nhưng dẫu sao cũng không phải là không nhìn thấy gì như lúc trước.
Chuyện này khiến Tô Trầm cực kỳ mong đợi đối với tương lai, ngay thái độ hiện tại của gia tộc đối với cậu cũng chẳng buồn để ý.
Đang lúc phẩm trà, Kiếm Tâm đi tới nói: “Thiếu gia, tứ di thái có lời mời.”
“Tứ di nương muốn gặp ta?” Tô Trầm ngạc nhiên.
Vị cô nương Nhan Vô Song xuất thân Xuân Nguyệt Lâu này sau khi vào Tô phủ chỉ ở trong nhà, thấy mặt hai lần trong tế điển gia tộc, sau đó Tô Trầm chưa từng tiếp xúc với vị tứ di nương này. Có điều những lời nói ngầm về cô ta mà Tô Trầm nghe được đều không tốt.
Nghe nói nữ nhân này tính cách tương đối khôn khéo lanh lợi, vào phủ chưa được bao lâu đã nắm được sinh ý ở ngõ Ngọc Đái.
Ngõ Ngọc Đái là lối đi phồn hoa nhất ở phía bắc thành, Tô gia có cửa hiệu ngay mặt đường nơi này, giao cho Tô Thành An quản lý. Mà bây giờ, việc tại những cửa hiệu này chính do Nhan Vô Song xử lý. Nghe nói vì chuyện này Đường Hồng Nhị đã từng cãi vã ầm ĩ với Tô Thành An, cuối cùng vẫn không kết quả. Điểm chết người nhất là dưới sự quản lý của Nhan Vô Song, cửa hiệu ngoài mặt đường này vẫn rất phồn thịnh, không tạo thành chuyện xấu gì, lại còn làm được vài vụ buôn bán lớn, muốn nói xấu cũng không được.
Người ta dung mạo xinh đẹp, biết buôn bán, còn có thể nịnh người dỗ người, cuối cùng còn sinh con trai, khó trách vị tứ di nương này được sủng ái như vậy.
Có điều phong cách làm việc của tứ di thái cũng không được người ta ưa thích, nghe nói cách đây không lâu đã sa thải chưởng quầy Thúy Ngọc Phường cùng ba ông bạn già, lý do là không cung kính với cô nàng. Đây là lão nhân đã làm việc cho Tô gia hai mươi năm, nói đuổi là đuổi!
Hiện giờ tứ di thái đột nhiên mời mình, ngay cả Tô Trầm trong chốc lát cũng không nghĩ ra vì sao.
Suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu nói: “Biết rồi, ta sẽ tới.”
Chỉnh đốn lại bản thân một chút, thay bộ quần áo mới, Tô Trầm để Kiếm Tâm dẫn đường, đi thẳng tới Lan Phương Hiên của tứ đi thái.
Nhan Vô Song lúc này đang an vị trong Lan Phương Hiên, tay cầm chén, trước người còn một cặp nam nữ đang quỳ, người run lẩy bẩy.
Nhan Vô Song có gương mặt trái xoan, đôi lông mày dài nhỏ lá liễu, dáng vẻ xinh đẹp, chẳng qua trong mắt mang theo chút sát khí.
Lúc Tô Trầm tiến vào, vừa hay nghe được Nhan Vô Song dùng nắp chén gạt trà vụn, ung dung nói: “Theo lý mà nói, các ngươi tình đầu ý hợp, ta cũng chẳng cần ngăn cản. Nhưng nếu cứ dung túng các ngươi như vậy, trong phủ này còn quy củ hay không? Mọi người từ trên xuống dưới sẽ nghĩ ra sao, ta nên quản thúc ra sao đây? Ngươi nói đúng ko, tứ thiếu gia!”
Thấy Tô Trầm đến, Nhan Vô Song thuận miệng nói thêm câu cuối.
Tô Trầm cúi đầu nói: “Di nương xử lý người hầu, Tô Trầm không có quyền can thiệp.”
Nhan Vô Song lại nói: “Không sao, cứ nói một hai câu cũng được. Nếu ta nghe có lý không chừng sẽ theo ý ngươi.”
Suy nghĩ một chút, Tô Trầm trả lời: “Trong gia tộc tuy nhiều quy củ nhưng chuyện tư thông như lần này thật ra trước nay không có văn bản quy định rõ ràng. Chủ yếu là vì việc này liên quan quá nhiều, không dễ xử trí. Nếu biết mà không quản, khó tránh khỏi đám người phóng túng, đến lúc đó trong phủ mù mịt chướng khí. Nhưng nếu kiểm soát quá chặt chẽ lại thành ra chia rẽ cặp đôi, ngại sẽ thành gậy đánh uyên ương. Cho nên theo ta thấy, cách làm đơn giản nhất chính là chỉ để ý phần trong phủ, mặc kệ phần không trong phủ.”
“Chỉ để ý phần trong phủ, mặc kệ phần không trong phủ?” Nhan Vô Song lặp lại một lần rồi hỏi: “Vậy thế nào là phần trong phủ, thế nào là phần không trong phủ?”
“Đương nhiên chức trách là phần trong phủ, tư tình không phải.” Tô Trầm trả lời: “Theo ta thấy, nếu bọn họ giữ tình cảm với nhau vậy không cần chia rẽ, chẳng bằng để một người rời phủ. Như vậy sẽ không có chuyện người làm trong phủ cấu kết tư tình với nhau, vừa cho người sau một lời cảnh cáo, vừa không đến mức chia rẽ nhân duyên đôi lứa, mọi sự tình đều được giải quyết.”
Hai người đang quỳ cùng cảm kích nhìn Tô Trầm, nếu thật sự xử lý như vậy quả thật là kết quả tốt nhất.
Nhan Vô Song sửng sốt một hồi, cặp mày liễu lại dần ngưng tụ chút sát khí: “Nói cũng có lý nhưng trách phạt lại quá nhẹ, vẫn có hiềm nghi dung túng. Chỉ sợ đến lúc đó có kẻ bắt chước, lại có người nói ta trị nhà không nghiêm. Ta thấy nên đánh mỗi người bốn mươi gậy rồi đuổi cả hai đi.”
Tô Trầm kinh hãi: “Di nương, trách phạt như vậy quá nặng.”
Hai người đều bị tuổi, trong thời gian ngắn không tìm được việc làm, coi như hoàn toàn không có thu nhập, hống hồ mỗi người còn phải chịu bốn mươi gậy, đoán chừng qua nửa tháng cũng chẳng thể xuống giường, vậy càng thêm gian nan.
Nhan Vô Song nhìn thoáng qua Tô Trầm, đột nhiên cười nói: “Tứ thiếu gia đã tự mình mở miệng, cũng được, ta nể mặt ngươi, chỉ phạt hai mươi gậy. Đem Tri Lẽ, Nhạn Nguyệt ra ngoài, đánh!”
Tô Trầm biết những lời vừa rồi vừa cho Tô Trầm thể diện, vừa thể hiện uy phong của cô ta, quả thật có chút thủ đoạn, chẳng qua Tô Trầm càng thêm chán ghét cô ta.
Trong phòng.
Nhan Vô Song xử lý xong hai hạ nhân, đầu tiên ung dung nhấp một ngụm trà rồi mới nói: “Nghe danh tứ thiếu gia đã lâu, là rồng phượng chốn người, thiếu niên tuấn kiệt, hôm nay ta muốn gặp xem. Quả thật là thiếu niên tuấn tú, chỉ tiếc thủ đoạn hãnh ử vẫn hơi mềm yếu, đối xử với người dưới không đủ uy nghiêm. Cái này cũng khó trách, tứ thiếu gia đi theo đạo long hổ, chủ yếu lớn mạnh bản thân, sao để ý tới thuật ngự nhân cỏn con này.”
Tô Trầm bình tĩnh trả lời: “Di nương quá khen, Tô Trầm chẳng qua là người mù, làm gì có đạo long hổ nào mà đi. Chẳng qua Tô Trầm không muốn từ bỏ mà thôi.”
“Hay cho một lời không muốn từ bỏ.” Nhan Vô Song vỗ tay cười nói, chẳng qua gương mặt chẳng chút ý cười, cô ta nói tiếp: “Vậy xem ra, nếu ta muốn tứ thiếu gia buông bỏ thứ gì, sợ rằng cũng không được rồi.”
Tô Trầm nhíu mày: “Chẳng hay di nương muốn gì từ chỗ ta?”
Nhan Vô Song thản nhiên đáp: “Lời này phải nói cho rõ, không phải ta muốn lấy gì từ ngươi, ta làm vậy cũng vì muốn tốt cho sản nghiệp của Tô gia. Phải biết giờ trong đại phòng, thái thái ôm bệnh nhẹ, hai mắt ngươi lại không được tốt. Tuy hai tháng trước tứ thiếu gia đại triển thần uy trên võ đài, đánh bại nhị thiếu gia, thế nhưng như vậy có thể khiến tứ thiếu gia tai thính mắt tinh, đọc được sổ sách ghi chép không? Có thể khiến tứ thiếu gia nhìn thấu lòng người, phân biệt trung gian không? Có thể khiến tứ thiếu gia quản lý sản nghiệp, ứng đối không sai sót không? Có một số việc vẫn cần người mắt sáng tới làm.”
Tô Trầm ngẩn ngơ, rốt cuộc tỉnh ngộ: “Hóa ra tứ di nương để ý tới vài sản nghiệp của mẹ ta.”
Nhan Vô Song chỉnh lại: “Đều là của Tô gia, chẳng qua do thái thái quản lý mà thôi. Nhưng giờ bản thân thái thái thân thể không tốt, tứ thiếu gia lại lập chí đi con đường của kẻ mạnh, cần gì nắm mãi chỗ sản nghiệp đó không buông? Vậy chẳng bằng buông tay để người ti tiện là ta bỏ công bỏ sức làm công thay mọi người, mẹ con hai ngươi ngồi sau hưởng lợi, nhận hoa hồng, như vậy chẳng tiêu dao khoái hoạt hay sao?”
Tô Trầm hỏi: “Chuyện này sao tứ di nương không nói với gặp mẹ ta.”
“Đã nói, nhưng thái thái tính tình bướng bỉnh, không nghe lời khuyên. Có điều ngươi luôn là sự kiêu ngạo của bà ấy, nếu ngươi đồng ý buông tay, chắc thái thái cũng sẽ tôn trọng ý kiến của ngươi.”
Tô Trầm đã hiểu, hóa ra Nhan Vô Song đã tới nói với Đường Hồng Nhị, nhưng chắc chắn đã bị Đường Hồng Nhị bác bỏ, kết cục lại tìm sang mình.
Quả thật, nếu Tô Trầm thuận theo nói tốt cho người ta, Đường Hồng Nhị không khéo sẽ đáp ứng.
Có một việc Nhan Vô Song nói không sai, thân thể Đường Hồng Nhị giờ quả thật không thích hợp xử lý sản nghiệp, Tô Trầm cũng không hợp tiếp nhận, nên sớm giao ra mới đúng.
Có điều giao ra là một việc, giao cho ai lại là vêịc khác.
Nhan Vô Song hân là tứ di thái, lại được ân sủng, Đường Hồng Nhị dù sao cũng ngứa mắt, giao cho ai cũng sẽ không giao cho cô ta.
Không ngờ cô ả này lòng dạ càng tàn nhẫn, đối phương đã không cho thì tự mình đến đoạt, lại gọi hắn tới nói chuyện này.
Thật sự tưởng mình dễ bát nạt à?
Đôi mắt Tô Trầm hơi híp lại.
Nhan Vô Song còn tự tại gạt trà vụn, tỏ rõ tư thái nói: “Sau khi tứ thiếu gia đánh bại nhị thiếu gia, tuy đạt được mong muốn nhưng cũng đắc tội nhị lão gia, thậm chí còn đắc tội những người ủng hộ hắn. Trong thời gian này, chắc tứ thiếu gia cũng hơi tịch mịch phải không?
“Di nương muốn nói cái gì?”
“Cũng không có gì, chỉ muốn nói, con người mà, rốt cuộc cũng phải có vài người làm bạn. Nếu không kẻ địch quá nhiều, chẳng biết lúc nào sẽ bị cung tên trong góc tối bắn lén.”
“Ý di nương là, để nhiều thêm vài người bạn, nên cái của ta, người ta cần thì cứ lấy? Ta lại cảm thấy, bạn bè như vậy, chẳng bằng không có.”
Nhan Vô Song biến sắc.
Giọng nói của ả đột nhiên trầm xuống: “Ngươi biết ngươi đang nói gì không?”
Tô Trầm mỉm cười: “Ta đang nói, nhị thúc mất ba năm còn không khiến ta cúi đầu, đó là nhị lão gia đích truyền chính thống của chi chủ Tô Phủ ta. Hắn còn không làm được, một kẻ từng làm kỹ nữ Xuân Nguyệt Lâu có gì mà đòi làm được, suy nghĩ cũng quá kỳ lạ rồi?”
[Lời dịch giả] Truyện mới đăng và sẽ đăng tới chương 40 trong ngày hôm nay, tiếp đó sẽ giữ tiến độ ít nhất 5 chương / ngày.
Cứ 10 phiếu kim phiếu hoặc 2000 TLT ủng hộ sẽ đăng thêm 1 chương trong ngày đó:D
Mong các đạo hữu ai có kim phiếu xin hãy đề cử:D
[Lời dịch giả] Truyện mới đăng và sẽ đăng tới chương 40 trong ngày hôm nay, tiếp đó sẽ giữ tiến độ ít nhất 5 chương / ngày.
Cứ 10 phiếu kim phiếu hoặc 2000 TLT ủng hộ sẽ đăng thêm 1 chương trong ngày đó:D