Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 15: Ngọc Chân các



Chương 15: Ngọc Chân các

Dịch bởi Athox

“Ba!”

Tô Thành An vỗ bàn đứng dậy.

Tức sùi bọt mép.

“Nó nói vậy thật à?”

Nhan Vô Song khóc lóc nước mắt như mưa; “Lão gia, thật sự như vậy đấy. Lão gia, chàng cũng biết Nhan Vô Song thiếp số khổ, không nói theo lão gia nhập phủ chưa được hưởng phúc mấy ngày, ngược lại ngày đêm bận rộn vì sản nghiệp Tô gia, ngay chút thời gian yên tĩnh cũng không có. Không ngờ một lòng làm việc như vậy ngược lại bị nhục mạ như thế. thiếu gia nói với thiếp như vậy, thiếp sống ở đây còn ý nghĩa gì nữa…”

“Được rồi, được rồi. Đừng động chút lại tìm cái chết.” Tô Thành An khoát ay, sắc mặt lại đã tái nhợt.

Xuất thân Nhan Vô Song không tốt, đây là việc mọi người đều biết, có điều đã thu vào thành tứ di thái, vậy chuyện quá khứ đều bỏ qua, không cho phép ai trong nhà nói ra nói vào.

Không ngờ vết sẹo này lại bị Tô Trầm bóc ra, trong lòng Tô Thành An sao không giận cho được.

Không phải hắn không biết việc việc Nhan Vô Song có ý đồ với sản nghiệp của mẹ con Đường Hồng Nhị, thế nhưng lúc này lại tự động bỏ qua, không buồn để ý tới.

Người vốn là như vậy, sau khi đã có thiên kiến sẽ xem nhẹ tất cả những thứ bất lợi với mình.

Cho nên giờ khắc này trong lòng Tô Thành An, Tô Trầm là đứa con bất tài.

Hai đứa con trai ra đời, được yêu quý, tình cảm đối với Tô Trầm nhạt dần, mà theo từng lần Tô Trầm kháng lệnh, tình cảnh cha con đã xuất hiện thêm nhiều vết rạn, dần dần tới mức khóc lòng tu bổ.

Giờ lại xảy ra chuyện như vậy, trong mắt Tô Thành An, Tô Trầm đã sắp tới mức tội ác tày trời.

Lúc này tâm tư Tô Thành An xoay chuyển, nghĩ một hồi rồi nói: “Nhãi ranh bất tài cần phải bị trừng trị. Nhưng những sản nghiệp dưới tay Hồng Nhị đại đa số đều do cô ta mang từ nhà mẹ đẻ tới, mặc dù trên danh nghĩ thuộc về Tô gia, nhưng Hồng Nhị không gật đầu, ta cũng không tiện động vào. Chuyện này còn phải cân nhắc lại.”

“Có gì mà cân nhắc?” Nhan Vô Song thở hồng hộc nói: “Đồ cưới thì dã sao? Vào cửa Tô gia thì là sản nghiệp của Tô gia. Ả Đường Hồng Nhị cứ nắm chặt không buông như vậy, khiến người khác không động vào được đâu phải cách lo việc nhà.”

”Vậy nàng nói xem nên làm sao giờ? Đường gia mặc dù không bằng Tô gia nhưng vẫn có chút thế lực, ta cũng không thể cướp đoạt như vậy được?”

Nhan Vô Song suy nghĩ rồi nói: “Tô Trầm nó chẳng phải không muốn từ bỏ ừ? Vậy dứt khoát để nó tự đi mà quản lý sản nghiệp. Thiếp không tin một thằng mù như nó quản lý nổi.”

Tô Thành An trầm tư trong chốc lát, hai mắt dần sáng bừng lên: “Đây cũng là một cách. Chỉ cần nó có sai lầm gì, mình có thể nhân cơ hội bãi miễn chức vị của nó, thu hồi quyền quản lý. Có điều để nó phụ trách cái gì thì tốt đây?”

Nhan Vô Song hung ác lên tiếng: “Nếu nó là thằng mù, vậy cho đi quản lý sản nghiệp nào cần có nhãn lực vòa.”

“Ngọc Chân các!”

—— —— —— —— —— —— —— —— ——

Ngọc Chân các nằm trên đường Thiên Hồi, là một tiệm đồ cổ.

Nguyên Hoang đại lục là một thế giới phát triển tương đối thành thục, từng có rất nhiều văn minh huy hoàng xuất hiện và biến mất tại đây, hơn nữa cũng để lại thế giới này một lượng bảo tàng cổ đại phong phú tới kinh người.

Thời kỳ văn minh Nguyên Hoang huy hoàng nhất, một số quốc gia phát triển cỏn phát đạt cường đại hơn xa so với xã hội nhân tộc hiện tại. Mặc dù do đủ loại nguyên nhân, cuối cùng bọn họ đều bị chôn vùi trong bụi bặm lịch sử, nhưng vẫn có một số khoa học kỹ thuật xuất sắc, một số truyền thừa và bảo vật cũng nương theo văn minh đó biến mất mà được chôn vùi dưới lòng đất Nguyên Hoang đại lục.

Nguyên nhân chính là vì vậy, trong thế giới này, khảo cổ không chỉ mang ý nghĩa lịch sử mà còn ý nghĩa thực tế cũng cực kỳ quan trọng.

Long Tang từng có ột gia tộc, cũng vì vô tình đào được một phần mộ thời thượng cổ, nhận được một loại công nghệ dã luyện kim loại, từ đó giàu lên.

Điều này khiến nghề nghiệp liên quan tới cổ vật cực kỳ hưng thịnh trong thế giới này.

Nương theo những nghề nghiệp giám định phát triển bừng bừng, nghề làm giả cũng thuận theo thời thê sinh ra.

Việc này khiến yêu cầu đối với người giám định tại tiệm đồ cổ cao hơn.

Đại chưởng quỹ hiện tại của Ngọc Chân các tên là Đường Chân, là lão nhân theo Đường Hồng Nhị tới Tô gia từ năm xưa, làm việc tại vị trí đại trưởng quỹ Ngọc Chân các này đã hai mươi năm, là người lão luyện kinh nghiệm phong phú, cũng cực kỳ cẩn thận, lại tuyệt đối trung thành, mặc dù không làm được chuyện gì khiến người ta cho là bạo tay, nhưng cũng chưa tình xảy ra sai lầm.

Cho nên Ngọc Chân các là tiệm đồ cổ nổi danh tại đường Thiên Hồi thành Lâm Bắc, mặc dù kém hơn những cửa hàng lớn như Thiên Thu các, Giám Bảo lâu nhưng vẫn phất triển bình ổn mạnh mẽ, có thể xêp ở hạng trung thượng, còn là nơi quan trọng nhất trong số những sản nghiệp dưới danh nghĩ Đường Hồng Nhị.

Phòng khách tầng ba Ngọc Chân các.

Tô Trầm ngồi bên trái bàn, phía dưới là Kiếm Tâm đứng hầu, Đường Chân ngồi bên phải, phía dưới là nhị chưởng quỹ Trương Hoành, tam chưởng quỹ Lâu Dịch.

“Lần này phụ thân để ta tới, danh nghĩa là thay mẫu thân quản lý Ngọc Chân các, thâm ý thực tế lại là muốn ta học tập ba vị chưởng quỹ. Cho nên ba vị chưởng quỹ không cần lo lắng vì chuyện ta đến, bình thường làm thế nào giờ cứ làm như vậy là được.” Ngồi tại vị trí chức vị của mình, Tô Trầm chậm rãi nói.

Ba vị chưởng quỹ đồng thanh nói: “Tuân lệnh công tử.”

“Xin chào ba vị chưởng quỹ.” Tô Trầm không mất cung kính đáp lễ: “Ba vị chưởng quỹ đều có việc trong người, ta thấy không bằng vậy đi. Nhị chưởng quỹ cùng tam chưởng quỹ đi xử lý mọi việc trong quầy trước đi, đại chưởng quỹ ở lại giảng giải cho ta một chút về đạo kinh doanh đồ cổ này. Ta mới đến, là người mới, đang cần học tập.”

“Như vậy cũng tốt.” Nghe nói vậy, Trương Hoành Lâu Dịch cùng cáo từ Tô Trầm, tự đi xử lý công việc cua rmình.

Tô Trầm lại đuổi Kiếm Tâm đi, trong phòng nhỏ chỉ còn lại hai người Tô Trầm cùng Đường Chân, lúc này mới đứng dậy cúi đầu với Đường Chân: “Chưởng quỹ cứu ta.”

“Thiếu gia, đây là ý gì?” Hành động này khiến Đường Chân giật nảy mình, nhanh chóng đỡ lấy Tô Trầm: “Thiếu gia làm đại lễ như vậy, ta chịu không nổi.”

Tô Trầm lúc này mới trả lời: “Không dối gạt đai chưởng quỹ, lần này ta tới vốn không phải là phụ thân điều tới mà là bị ép tới.”

“Quả nhiên là thế.” Đường Chân thở dài.

Thật ra một người mù như Tô Trầm được phái tới tiệm bán đồ cổ, trong lòng Đường Chân đã lờ mờ cảm giác được. Mặc dù hắn không ở Tô gia nhưng cũng nghe được một số việc xảy ra ở Tô gia. Vị tứ thiếu gia này mặc dù đã mù nhưng mấy năm nay vẫn luôn là nhân vật phong vân trong Tô phủ.

Luận ưu tú, cậu không hề kém cạnh ai, đáng tiếc cũng chính vì vậy ngược lại bị người khác đố kỵ.

Tô Trầm thuật lại đại khái chuyện Nhan Vô Song mưu tính sản nghiệp của mẫu thân mình.

Nghe Tô Trầm mắng Nhan Vô Song từng làm kỹ nữ ở Xuân Nguyệt Lâu, Đường Chân bị dọa tới mức lông mày nhíu chặt, cuối cùng cũng hiểu vì sao Tô Thành An ép hắn tới đây. Nói năng lỗ mãng, phạm thượng, bất kính với truởng bối, hạ nhục di nương, đây không phải sai lầm nhỏ!

“Lần này mẫu thân nói với ta, bảo ta nhất định phải nghe lời đại chưởng quỹ. Đại chưởng quỹ làm việc cho Đường gia hai mươi năm, trải bao khó khăn, cực kỳ cẩn thận, là người có thể tin tưởng tuyệt đối, cho nên ta mong đại chưởng quỹ giúp đỡ.”

“Ai da, lão phu không có năng lực gì khác, chỉ có thể phân biệt vài thứ như đồ ngọc, đồ cổ, châu báu. Những chuyện này dù thiếu gia không đề cập tới, không lạy ta, thậm chí thiếu gia không ở đây ta cũng sẽ làm việc tận tâm, còn có thể giúp thiếu gia điều gì?”

“Có thể dạy ta.” Tô Trầm trả lời.

Đường Chân thất thần: “Thiếu gia nói gì cơ? Thiếu gia muốn học tập giám định bảo vật?”

“Đúng vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.