Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 24: Lam Dạ



Chương 24: Lam Dạ

Dịch bởi Athox

Mỗi gia tộc đều có cấm địa trọng địa của bản thân, cũng như Bát Giác Sơn chỉ của Tô gia, vườn thú Lâm gia cũng là cấm địa của Lâm gia.

Nếu bị phát Lâm gia phát hiện ở đây, vậy không thể dùng lý do đi nhầm đường được.

“Cô dẫn ta tới đây làm gì?” Tô Trầm gấp gáp hỏi.

“Yên tâm đi, bọn họ không phát hiện ra đâu.” Cố Khinh La tiếp tục đi về phía trước: “Mỗi ngày Lam Dạ đều tỉnh lại lúc này.”

Cố Khinh La nói xong quay đầu lại nhìn Tô Trầm cười nói: “Lam Dạ tính tình không được tốt, lúc thức dậy hơi thở luôn rất lớn, cho nên lúc này phần lớn người của vườn thú đều lui xa một chút, tránh gặp xui xẻo.”

“Cô nói là nơi này giờ không có ai?” Tô Trầm kinh ngạc.

“Đúng vậy.” Gương mặt Cố Khinh La mỉm cười rực rỡ, như hoa nở rộ, Tô Trầm chứng kiến lại thấy tâm thần rung động.

Cố Khinh La đã tiếp tục đi tới phía trước: “Vườn thú là trọng địa của Lâm gia, nhưng vườn thú lúc này lại có lực lượng phòng vệ yếu nhất. Đi qua nơi này, thẳng tới phía trước có một con đường nhỏ có thể rời khỏi vườn thú. Chỉ cần rời khỏi nơi này, cậu khác gì trời cao mặc chim bay. Đơn giản không?”

“Ta cảm thấy phải chờ ra ngoài xong hãng nói đơn giản.” Tô Trầm trả lời: “Đúng rồi, Lam Dạ là ai?”

“Lam Dạ?” Cố Khinh La nghiêng đầu suy nghĩ: “Muốn thấy không?”

Trong thời điểm thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện như lúc này, Tô Trầm muốn trả lời là không, nhưng thời khắc này chứng kiến gương mặt hoạt bát động lòng người cùng thần sắc phấn khởi tràn ngập sức sống của Cố Khinh La, cuối cùng lại không nói nên lời.

Nuốt nước miếng, Tô Trầm trả lời: “Có!”

Cố Khinh La vui vẻ ra mặt: “Đi theo ta.”

Bước chân tăng tốc, đã dùng tới Yên Xà Bộ chạy về phía trước, vừa chạy còn không ngừng nhắc nhở Tô Trầm: “Cẩn thận, nơi này có tảng đá, cẩn thận, bên này rễ cây khá dày…”

Hành động quan tâm này mặc dù giờ không tác dụng gì nhưng lại khiến trong lòng Tô Trầm cảm thấy ngọt nào.

Đi thẳng một mạch, bọn họ nhanh chóng tới một ụ đất cao.

Đứng trên điểm cao nhất, Cố Khinh La chỉ về phía xa nói: “Chú ý bên kia, nghe đi.”

Nhìn theo hướng ngón tay Cố Khinh La, Tô Trầm chứng kiến một khoảng đất bằng tươi tốt dưới sườn núi, trên mặt đất không ngờ còn một nhóm thú lớn sinh sống, chạy trên thảo nguyên, thi thoảng lại phát ra tiếng rống trầm trầm.

“Song Đầu Liệp, Quỷ Tham Lang, Khủng Vĩ Quy, Thiên Túc Ngô… Ngay phía trước chúng ta, cách khoảng trăm trượng.” Cố Khinh La sợ Tô Trầm không biết, cố ý gảii thích cho Tô Trầm nghe.

Tô Trầm đã nhìn tới mức biến sắc.

Cố Khinh La không lừa hắn, cách hắn trăm trượng quả thật có hàng trăm con thú, hơn nữa tất cả đều là hung thú.

Hung thú khác với dã thú, bọn chúng có lực lượng cường đại hơn, lại còn vận dụng được nguyên năng.

Nếu nói dã thú là nhân loại Đoán Thể kỳ, vậy hung thú là Nguyên Khí Sĩ cấp thấp trong Thú tộc, có sức mạnh cường đại kinh khủng.

Nói cách khác, hung thú xuất hiện ở đây, bất cứ con nào cũng có thể dễ dàng giết chết cậu. Mà bây giờ trong khoảng đất trũng cách đó không xa là trăm con hung thú như vậy tụ tập. Nếu không biết nơi này là vườn thú, Tô Trầm thậm chí hoài nghi một lần thú triều cỡ nhỏ sắp bộc phát.

Cố Khinh La lại kéo cậu tới trước một đám hung thú như vậy, chẳng lẽ không biết chữ ‘chết’ viết thế nào à?

Phải biết, giờ bọn họ cách đám hung thú thật sự quá gần.

Trong hung thú, số loài có khứu giác thính giác nhạy bén nhiều không kể xiết, bất cứ con nào phát hiện ra họ, sợ rằng sẽ rất khó khăn.

Cố Khinh La nhìn cậu một chút, thấy cậu chỉ biến sắc bèn nói nhỏ: “Thôi đi, chán chết. Chỉ nghe ta nói đương nhiên không thấy sợ rồi. Nếu cậu chứng kiên tận mắt, ta tuyệt đối không tin cậu còn đứng được.”

Tô Trầm miên cưỡng cố nặn ra một nụ cười: “Cô nhàm chán không việc gì làm đi doạ một tên mù, đúng là đủ chán.”

Cố Khinh La cười ha hả vài tiếng rồi chỉ về phía trước nói: “Bên kai có một đầm nước, Lam Dạ ở đó.”

Tô Trầm đang muốn nói, Cố Khinh La lại giơ ngón tay lên miệng: “Xuỵt, Lam Dạ sắp đi ra rồi.”

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nước trong đầm nổi lên từng gợn sóng.

Một vòng xoáy xuất hiện trong đầm, càng lúc càng lớn, một luồng khí tức cuồng bạo cũng theo đó khuếch tán ra xung quanh.

Hung thú xung quanh như cùng ý thức được điều gì, lao nhao gào thét, bỏ chạy tứ tán.

Trong khi trăm con thú bỏ chạy toán loạn, một vật thể khổng lồ đã hiện thân từ đưới đầm nước.

Đó rõ ràng là một con rắn cực kỳ khổng lồ, riêng đầu rắn đã lớn bằng ngôi nhà, hai con mắt xanh mơn mởn như hai cái đèn lồng khổng lồ, phun ra hàn khí màu trắng.

Thân rắn uốn lượn không ngừng nhô khỏi đầm nước, dài đến mức cảm giác như vĩnh viễn không có điểm dừng.

Khi toàn bộ thân rắn bại lộ trước tầm mắt Tô Trầm, đây rõ ràng là một con rắn khổng lồ dài gần trăm trượng.

Nó to lớn nhưu vậy, cho nên dẫu cahcs xa nhưng lại như gần ngay trước mắt.

“Xì!”

Con rắn khổng lồ ngửa mặt lên trời phun ra lưỡi rán. Lưỡi rắn màu đỏ giữa không trung tạo thành từng luồng sáng đỏ rực.

“Nó chính là…” Tô Trầm kinh ngạc nhìn con rắn khổng lồ, thậm chí quên gỉả bộ mình không nhìn thấy gì.

Cũng may Cố Khinh La cũng không để ý, cô nàng chỉ si ngốc nhìn con rắn khổng lồ nói: “Nó chính là Lam Dạ. Cho dù không nhìn thấy chắc cậu cũng cảm nhận được lực lượng của nó đúng không? Nó dài tới một trăm linh tám trượng, mà vẫn chỉ là thiếu niên thôi đấy. Nghe nói Đằng Xà thành niên dài tới ngàn trượng… Thật không biết Hoang thú, Nguyên thú sẽ to lớn hùng vĩ tới mức nào.”

“Đây là Yêu thú?” Tô Trầm giọng run run hỏi.

Yêu thú!

Ác mộng của Nguyên Hoang đại lục, giai cấp thống trị chân chính của Thú tộc.

Nếu nói hung thú tương đương với Nguyên Khí Sĩ trong nhân tộc, như vậy Yêu thú tương đương với cao tầng trong Nguyên Khí Sĩ, thậm chí là lãnh tụ, vương giả!

Về phần Hồng Hoang cự thú, Nguyên Thú, bọn chúng đều đã bị thời gian chôn vùi trong cát bụi, không còn tồn tại.

Thú tộc hiện tại là thiên hạ của Yêu thú.

Ừ, là Yêu thú.” Cố Khinh La trả lời.

“Các ngươi nuôi dưỡng Yêu thú ở đây? không sợ xảy ra chuyện à?” Giọng điệu Tô Trầm đã bắt đầu khó nghe.

Yêu thú đấy!

Cho dù là Yêu thú yếu ớt nhất cũng có thể san bằng cả thành Lâm Bắc, huống hồ Đằng Xà vốn cực mạnh trong số Yêu thú.

Cố Khinh La mỉm cười: “Đừng lo lắng, Lam Dạ sẽ không làm như thế. Nó là Đằng Xà, là thủ hộ thú của Cố gia ta, có ta ở đây nó sẽ không gây chuyện.”

Cố Khinh La nói xong, đã giơ tay lên.

Đằng Xà vừa rời giường, rõ ràng tâm tình không được tốt, đang tìm mục tiêu trút giận khắp nơi, sau khi nhìn thấy Cố Khinh La, ánh mắt lại đột nhiên trở nên ôn nhu.

Nó tới gần Cố Khinh La.

Khoảng cách trăm trượng, nó thậm chí không cần di động, chỉ vươn thân thể ra đã tựa tới bên người Cố Khinh La, tiện thể liếc mắt nhìn Cố Khinh La.

“Cậu ấy là bạn của ta, ngươi không được bắt nạt cậu ấy đâu đấy.” Cố Khinh La vỗ vỗ đầu Đằng Xà nói.

Trong mũi Đằng Xà phun ra hàn khí khinh thường.

Mỗi con Yêu thú đều có trí tuệ, bọn chúng có thể hiểu được lời nói của nhân loại, điểm khác nhau chỉ là có muốn nghe hay không.

Con Đằng Xà này rõ ràng là chịu chiếu cố cho Cố Khinh La, cho nên thu hồi suy nghĩ, bò theo hướng khác.

“Đằng Xà? Thủ hộ thú?” Tô Trầm thì thào nói: “Là vì huyết mạch à?”

“Một phần là thế.” Cố Khinh La trả lời: “Nhưng phần nhiều là vì ở chung trong thời gian dài và thuần dưỡng.”

“Thuần dưỡng?” Nghe được từ này, Tô Trầm ý thức được điều gì: “Đây là lý do vì sao cô ở lại Lâm gia?”

”Đúng vậy.” Cố Khinh La gật đầu: “Đằng Xà kiệt ngạo bất tuân, lại có trí tuệ, còn có liên hệ viễn cổ với Yêu Hoàng của Thú tộc, cho dù có liên hệ huyết mạch cũng không dễ thu phục. Lâm gia có một thứ rất có ích khi thuần phục các loài thú, cho nên ta phụng mệnh trong tộc, tới hợp tác với Lâm gia, thuần hoá Đằng Xà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.