Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 33: Đàm phán (1)



Dịch bởi Athox

Trở lại Tô phủ.

Tô Trầm trực tiếp trở về Trần La Viện, vừa tới cửa đã thấy Kiếm Tâm đi tới: “Thiếu gia ngài thật là, sao lại ra ngoài một mình ném tôi ở lại nội viện như vậy. Cứ thế ai biết tôi là người hầu của ngài nữa, không khéo còn bảo tôi là ten quét dọn sai vặt của Trần La Viện này nữa.”

Tô Trầm mỉm cười: “Ta chỉ tới Ngọc Chân các thôi, dẫn ngươi theo làm gì. Ngươi à, không phải gã quét dọn sai vặt của ta, mà là đại tổng quản nội vụ của ta mới đúng.”

Kiếm Tâm cười hì hì nói: “Mong được như lời thiếu gia. Hôm nay thiếu gia đại triển thần uy, xem như dương danh lập vạn, ngay cả Trần La viện chúng ta cũng nở mày nở mặt. Hôm nay đám Tĩnh ca kia gặp ta cũng phải khách khí đấy.”

“Chẳng trách giọng điệu tiểu tử ngươi vui mừng như vậy.” Tô Trầm mỉm cười, tự bước vào.

Kiếm Tâm theo sát phía sau: “Có điều nhắc lại cũng lạ, sao thiếu gia biết tiểu tử Tô Việt kia giở trò trong xe ngựa?”

Tô Trầm dừng bước, nói đầy ẩn ý: “Sao nào? Định tìm hiểu bí mật của thiếu gia à?”

Kiếm Tâm gãi gai sau ót mỉm cười đáp: “Tôi chỉ hiếu kỳ thôi mà.”

“Được, ta sẽ nói cho ngươi biết. Tô Việt giở trò trong xe, ta không nhìn được, đương nhiên không biết. Có điều ta không biết, người khác lại thấy được. Có người lén lút nhắc nhở ta nên ta mới biết.”

“Có người nhắc? Là Minh Thư à?”

Tô Trầm trả lời: “Minh Thư lúc đó đi gọi Chu Hoành, khi Tô Việt động tay động chân hắn không có mặt, làm sao nhắc ta được. Nói thật cho ngươi nhé, là người bên cạnh Tô Việt.”

“Cái gì?” Kiếm Tâm cực kỳ kinh ngạc.

Bên cạnh Tô Việt có người làm việc cho Tô Trầm?

Tô Trầm dường như phát hiện bản thân lỡ lời, nhỏ giọng nói: “Chuyện này ngươi biết là được, đừng hỏi gì thêm.”

“Vâng thưa thiếu gia.” Mặc dù không cam lòng, Kiếm Tâm cũng không có cách nào, chỉ có thể nói: “Thiếu gia còn gì căn dặn?”

Lúc này Tô Trầm đã tới cửa bèn nói: “Không có việc gì nữa đâu, ngươi đi trước đi, ta muốn nghỉ ngơi một lát.”

Phất tay để Kiếm Tâm rời đi, Tô Trầm đã bước vào trong buồng.

Vừa tới cửa, bước chân của Tô Trầm ngừng lại.

Dừng một chốc, cậu mới quay đầu lị nói: “Kiếm Tâm!”

“Thiếu gia, có chuyện gì ạ?” Kiếm Tâm nhìn lại.

“Lấy cho ta chút nước nóng, đúng rồi, dùng cái chậu rửa mặt đặt kệ thứ hai ấy.”

“Vâng.” Kiếm Tâm lấy làm lạ nhìn Tô Trầm một lát, nhưng vẫn đáp ứng.

Tô Trầm không vào nhà, cứ thế đứng ngoài chờ.

Một lát sau, Kiếm Tâm bưng một chậu nước vào. Chậu nướng làm bằng đồng, khá nặng, Kiếm Tâm bưng cũng khá khó khăn.

Đặt chậu đồng lên kệ, Tô Trầm cũng không bảo hắn hầu hạ, để hắn tự đi gặp mẫu thân, lúc này mới bước vào trong phòng.

Trước hết mở hé cửa sổ, sau đó lần mò lục lọi đi tới cạnh chậu nước, nắm lấy chậu đồng, mặc cho hơi nước bốc lên mặt mình, lúc này mới từ tốn nói: “Nếu ngươi đã không ra tay ngay, ta nghĩ chúng ta có thể nói chuyện.”

Không có tiếng trả lời.

Tô Trầm mỉm cười, cậu bưng chậu nước xoay người, nước nóng trong chậu vẫn còn bốc khói trắng, khiến Tô Trầm bao phủ trong làn sương mù mờ mịt. Tay nắm chậu đồng như nắm một tấm lá chắn, nước trong chậu thi thoảng lại lay tới phía trước, ra hiệu lúc nào cũng có thể hất tứi.

Mặc dù chỉ là tư thế đơn giản, nhưng lại là tư thái phòng ngự cực hạn.

Tô Trầm lại nói tiếp: “Có thể lặng lẽ lẻn vào Tô gia, chắc hẳn là cao thủ. Nhưng ta đã về rồi còn chưa động thủ, chắc chắn không phải vì không giết được ta, phân nửa là sợ ta vùng vây giẫy chết kinh động dến Tô gia đúng không? Cho nên muốn một đòn đắc thủ? dáng tiếc, ta đã có chuẩn bị, ngươi đã không còn cơ hội! Đừng nấp nữa, chúng ta nói chuyện đi, bằng hữu bên cạnh giường.”

Câu nói cuối cùng hoàn toàn phá hủy phòng tuyến trong lòng người đang nấp ở chỗ tối.

Một giọng nói khàn khàn vang lên: “Ta tự thấy năng lực ẩn nấp không tệ, làm sao ngươi phát hiện ra ta?”

Theo giọng nói này, chỉ thấy trong góc tối cạnh giường ngà voi của Tô Trầm, một người áo đen bước ra.

Chẳng trách người này đứng hồi lâu trong phòng mà không ai phát hiện ra. Hắn như trời sinh hòa vào bóng tối, dung hợp cùng hắc ám, cho nên như đang ẩn thân.

Nhưng năng lực ẩn nấp trong bóng tối này rõ ràng không phải toàn năng, nếu trước đó có chuẩn bị, quan sát thật kỹ vẫn có thể phát hiện ra. Nếu lại bị người ta giội nước nóng, vậy càng không mong lừa được ai.

Tô Trầm mỉm cười nói: “Người mù phán đoán xem trong phòng có ai không, không dùng mắt.”

Không sai, người này bị Tô Trầm nghe thấy.

Lúc mới vào phòng, Tô Trầm cũng cảm giác được trong phòng còn một người. Mặc dù người này nín thở, nhưng chỉ cần không tu hành tới Khai Dương cảnh, vậy không cách nào ngừng tiếng tim đập của bản thân. Hoàn cảnh nơi này tương đối yên tĩnh, hai người lại cách nhau không xa, Tô Trầm nhanh chóng nhận ra.

Rõ ràng nghe được có người, lại không thấy bóng dáng một ai, Tô Trầm lập tức ý thức được kẻ tới bất thiện.

Cân nhắc tới những chuyện gặp phải mấy ngày nay, Tô Trầm lập tức đoán ra người tới là ai.

Cậu cũng to gan, biết đối phương rất có thể là người Tang lão phái tới giết mình nhưng lại không chạy, ngược lại giả bộ không biết, bố trí đối địch.

Lúc này, sát thủ áo đen bị cậu ép ra hừ lạnh một tiếng nói: “Chẳng trách ngươi giết được Lâm Giải, quả nhiên có chút năng lực. Ngươi muốn nói gì?”

Nghe nói vậy, Tô Trầm cười càng thoải mái.

Không đoán sai, đối phương quả nhiên là người của tang lão. Chuyện xảy ra ngày hôm qua, hôm nay đã phái người tới ám sát, Tang lão này làm việc cũng thật quyết liệt.

Chỉ rất đáng tiếc là, thời gian một đêm cũng đủ cho Tô Trầm chuẩn bị.

“Chuyện ta muốn bàn rất đơn giản, ngay phía đầu giường của ta đấy. Ngươi đứng đó một lúc lâu chẳng lẽ chưa xem dưới gối à?” Tô Trầm cười nói.

Người áo đen ngây ngẩn, cầm lấy cái gối.

Khi cầm gối lên, hắn cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ có bẫy rập gì, nhưng thực sự không có cơ quan gì, chỉ có một lá thư lẳng lặng nàm đó.

“Mở ra, đọc đi.” Tô Trầm nói.

Người áo đen mở thư, mặt hắn bị miếng vải đen che phủ, không rõ khí sắc gương mặt, nhưng Tô Trầm tin, giờ khắc này sắc mặt người áo đen chắc chắn không tốt.

Vì trong lá thư này ghi lại mọi chuyện xảy ra trong rừng ngày hôm qua.

Cậu ghi hết mọi chuyện vào đó.

“Hừ!” Đọc xong thư, người áo đen xoa tay, bức thư xuất hiện ánh lửa, chớp mắt đã đốt cháy thành tro.

Thật lợi hại!

Tô Trầm thầm nghĩ trong lòng, người này chắc chắn là Nguyên Khí Sĩ, hơn nữa xem hắn xuất thủ nhẹ nhàng thoải mái như vậy, không khéo là Nguyên Khí Sĩ cấp cao hơn Dẫn Khí.

Phí Huyết cảnh hay Khai Dương cảnh?

Khai Dương cảnh rất không thể, lão thái gia của Tô gia giờ cũng là Khai Dương cảnh. Cao thủ cấp bậc này chắc sẽ không hạ thân phận tới ám sát một tiểu thiếu gia của một tiểu gia tộc.

Cùng lắm là Phí Huyết cảnh, khả năng cao là Dẫn Khí cảnh bậc cao.

Tô Trầm thầm tính toán.

Người áo đen không biết lúc này Tô Trầm còn tâm tư tính toán thực lực cua rmình, chỉ nói: “Ngươi đừng mơ dùng thủ đoạn này lừa ta, chắc phong thư này là át chủ bài cuối cùng của ngươi rồi. Giết ngươi, mọi việc đều xong.”

Tô Trầm cảm thán: “Ngươi bị ngu à? Ngươi không nghĩ xem một người mù làm sao mà viết thư được?”

Người áo đen lại ngây ra.

Tô Trầm hung hăng bổ thêm một đao: “Hủy chứng cứ nhanh thật. Có điều, thật đáng tiếc… ngay cơ hội tra bút tích cũng mất rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.