“Cho nên nhị thúc cảm thấy đem tài nguyên cho con là lãng phí?”
“... Đúng.”
Tô Trầm quá thông minh, thông minh đến mức hắn không cần nói hết lời, con trai hắn đã hiểu hết toàn bộ.
Điều này khiến Tô Thành An vừa cảm thấy nhẹ nhõm, vừa cảm thấy bất an.
“Nhưng không ngờ các ca ca đệ đệ khác lại không thắng được con?” Tô Trầm hỏi lại, khóe miệng đã mỉm cười.
Đây mới là điểm mấu chốt nhất của vấn đề.
Sự ưu tú của Tô Trầm có lẽ sẽ khiến rất nhiều người bái phục tán thưởng, nhưng động tới lợi ích thực tế, suy nghĩ đương nhiên sẽ khác.
Tô Trầm đã mù!
Một tên mù lòa thật sự không cần dùng những tài nguyên đó!
Tô Thành An nhìn con trai nói: “Hôm qua Khắc Kỷ tới tìm cha, nói chuyện rất lâu. Chú ấy nói chú ấy không vì con của mình, chỉ là căn cơ Tô gia rốt cuộc quá nông cạn, cần có đời sau xuất sắc chèo chống Tô gia. Chú ấy hy vọng Tô gia có một người tiến vào làm đệ tử ở Tiềm Long Viện, chuyện này cần Tô gia tập trung tài nguyên bồi dưỡng. Lúc đầu chú ấy cũng coi trọng con, nhưng giờ con đã mù…”
Tô Thành An không nói tiếp, chỉ nhìn Tô Trầm.
Nếu Tô Khắc Kỷ chỉ vì Tô Khánh, Tô Thành An sẽ tuyệt đối không đồng ý lời thỉnh cầu của nhị đệ.
Nhưng Tô Khắc Kỷ luôn miệng nói vì Tô gia, lý do hắn đưa ra cũng rất chính đáng, khiến Tô Thành An không phản bác nổi.
Nói thật ra, ngay chính bản thân Tô Thành An cũng cảm thấy Tô Trầm đã không còn tương lai nữa rồi. Đã vậy chẳng bằng dừng bước, từ nay làm thiếu gia Tô gia, bình thản vượt qua quãng đời này, cũng không có gì không tốt.
Thế nhưng Tô Trầm không đồng ý.
Cậu tin rằng mình có thể khôi phục, vì lão ăn mày kia đã nói, chỉ là đổi mắt cho cậu.
Ban đầu Tô Thành An cũng tin.
Nhưng hai năm rồi, con mắt Tô Trầm vẫn không chút khởi sắc.
Tô Thành An không thể không cho rằng chuyện này chỉ là ảo giác của Tô Trầm khi hôn mê, hoặc chỉ là lão ăn mày nói hươu nói vượn.
Hai năm, Tô Trầm không hề từ bỏ, Tô Thành An lại đã mất hết hy vọng.
Cho nên hôm nay hắn tới tìm Tô Trầm, khuyên Tô Trầm.
Tô Trầm im lặng.
Một lúc lâu sau cậu mới nói: “Phụ thân đến đây là cưỡng ép cấm chỉ hay muốn dùng lời khuyên bảo?”
”Đương nhiên là dùng lời khuyên bảo.” Tô Thành An nghiêm mặt nói: “Con là con trai của cha, con không làm sai bất cứ chuyện gì, bất kể con lựa chọn ra sao, phụ thân cũng sẽ ủng hộ con.”
“Vậy thì tốt!” Tô Trầm gật đầu nói: “Xin cha chuyển lời cho nhị thúc giúp con. Bọn họ muốn gì thì mời tự cố gắng, tự tranh đoạt. Muốn con từ bỏ… tuyệt đối không thể!”
—— —— —— —— —— —— ——
Ầm!
Tấm bình phong xanh thẫm Ngạo Tuyết Hàn Mai bị đập xuống đất, vỡ tan.
“Đồ không biết điều!” Tô Khắc Kỷ sắc mặt âm trầm mắng: “Ta làm vì ai? Chẳng phải vì cái nhà này? Tô Trầm nó đã mù rồi, có luyện mạnh hơn cũng để làm gì? Nó mà là đối thủ của Khánh Nhi à? Thứ đã nhất định phải mất đi còn cố chấp muốn nắm trong tay, đây là ích kỷ! Là tham lam! Là hèn hạ! Là vô tình vô nghĩa với gia tộc!”
Tô Khắc Kỷ lớn tiếng phát tiết lửa giận của bản thân.
Đồng Như Chính đứng bên cạnh không nói một lời, lẳng lặng chờ Tô Khắc Kỷ phát tiết. Hắn biết tính cách lão gia nhà mình, không để hắn phát tiết hết lửa giận, hắn sẽ không nghe người khác nói.
Mắng tiếp một hòi, Tô Khắc Kỷ mới dừng lại: “Đồng sư gia, chuyện này ngươi thấy sao?”
Cho dù trong lòng đã sớm có đáp án, Đồng Như Chính vẫn giả bộ suy nghĩ rồi mới chậm rãi nói: “Kỳ thật chuyện này, nói thẳng ra là chế độ kiểm tra của Tô gia có vấn đề.”
Tô Khắc Kỷ gật đầu: “Đúng vậy. Chỉ so văn không đấu võ, như vậy không thật sự thể hiện năng lực một người. Chiến đấu cũng cần nhiều nhân tố kinh nghiệm, cơ cảnh, phản ứng. Trên chiến trường với dị tộc, bất luận yêu thú hay bạo tộc đều sẽ không đứng đó khoa tay múa chân so đấu lực lượng với ngươi. Tất cả đều phải chém giết đao thật thương thật!”
Đồng sư gia lại chậm rãi nói: “Đã thế, sao không sửa lại quy chế kiểm tra?”
“Ài, không được không được.” Tô Khắc Kỷ phất tay: “Chuyện so văn là do chính ông già đặt ra, chính vì sợ đấu võ xảy ra chuyện khiến huynh đệ bất hòa. Ông già lo cũng có lý, đã bao thế gia đại tộc bị phá hủy do tranh đấu nội bộ rồi.”
“Không dùng vũ khí, lại có người chuyên môn bảo hộ, thật ra tỷ lệ xảy ra chuyện sẽ rất nhỏ. Lại nói, trước kia so văn là vì thấy phương thức này có thể chọn lựa ra đệ tử ưu tú. Nhưng giờ tình huống đặc thù… tình huống của Tô Trầm có rấ nhiều người chứng kiến.” Đổng sư gia nói, ý vị thâm trường.
Tô Khắc Kỷ giật mình.
Đồng sư gia nói không sai, gia tộc đồng ý so văn là vì trước đây phương thức này đã đủ giải quyết vấn đề.
Nhưng giờ điểm xấu của việc so văn đã xuất hiện, một người không thích hợp tham chiến tiếp tục đoán thể, trở thành người đứng đầu trong dời ba, chứng tỏ chính chế độ có vấn đề.
Chế độ đẫ có vấn đề, vậy nên đổi!
Nghĩ đến đây, Tô Khắc Kỷ nói: “Đúng, ta phải đề nghị với phụ thân, loại bỏ quy chế so văn này. Có điều muốn thay đổi cũng không phải chuyện dễ dàng.”
Nói tới nửa câu sau, Tô Khắc Kỷ có phần nhụt chí.
Bất kể quốc gia, dân tộc hay gia tộc, thay đổi đều là chuyện đại sự.
Quy củ cũ đã định, không thể tùy ý sửa đổi. Cứ thay đổi xoành xoạch chỉ khiến người ta không biết nên làm thế nào, cũng khiến chế độ thiếu đi tính nghiêm túc.
Mà mỗi lần thay đổi đều khiến một số người vốn có lợi ích lại bị hao tổn, những người này đương nhiên sẽ phản kháng.
Lần này cũng như vậy.
Tô Thành An là trưởng tử Tô gia, địa vị tại Tô gia hết sức quan trọng. Có hắn, chuyện thay đổi rất khó được thông qua.
Ngoài ra còn em trai thứ ba Tô Phi Hổ, hắn luôn rất ưa thích Tô Trầm, con trai con gái hắn đều còn nhỏ tuổi, thay đổi phương thức kiểm tra chẳng ảnh hưởng gì đến hắn. Cho nên Tô Khắc Kỷ muốn tay đổi, chắc chắn hắn sẽ không đồng ý.
Ngược lại vài vị thúc bá trưởng lão trong gia tộc lại có thể tranh thủ. Nhưng cho dù như thế, hy vọng cũng không lớn.
Đồng sư gia đã thản nhiên nói: “Cho nên vẫn phải nghĩ những biện pháp khác. Lão phu có môt ý tưởng, có lẽ có thể khiến thái độ ta thay đổi. Chỉ là hiệu quả sẽ hơi chậm một chút, chắc phải năm sau mới phát huy tác dụng.”
”Biện pháp gì? Nếu dùng được thì cứ để tiểu tử kia sung sướng một năm nữa cũng chẳng sao.” Tô Khắc Kỷ nói.
“Để Tô Thành An sinh thêm một đứa con trai.” Cảm ơn Toàntoàn đã đẩy kim phiếu đầu tiên. Xin tặng bạn chương này:D