Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 7: Nói dối



Chương 7: Nói dối

Dịch bởi Athox

Tin tức thị lực Tô Trầm đang khôi phục lan khắp đại viên Tô gia như một cơn gió.

Mọi người lao nhao bẩm báo, toàn bộ Tô gia sôi trào.

Có người vui vẻ vì chuyện này, cũng có người mất mát.

Vốn dĩ sau khi mù, cửa Trần La viện lạnh đi không ít, lúc này lại náo nhiệt ồn ào. Lão thái gia của Tô gia, Tô Trường Triệt tự mình tới thăm hỏi cháu trai, kéo tay cháu trai trò chuyện thân mật một hồi. Sau đó một loạt bô lão Tô gia lao nhao tới nhà, cuối cùng là các thúc bá của các chi.

Tô Khắc Kỷ dẫn theo lễ vật tự mình tới thăm hỏi Tô Trầm, lôi kéo Tô Trầm nói một tràng đại loại ‘khi biết thị lực Trầm nhi khôi phục được, tâm tình cực kỳ vui sướng, đêm đó uống thêm mấy chén rượu’.

Tô Trầm nghe vậy bất đắc dĩ nói: “Nhị thúc nói gì thì nói đi, cái tay cứ lúc ẩn lúc hiện trước mặt con làm gì?”

Tô Khắc Kỷ ngửa mặt lên trời cười ha hả, thu tay lại vỗ vỗ lên vai Tô Trầm rồi nói: “Hiền chất tĩnh dưỡng cho tốt.” Rồi bỏ về.

Tới tối, Tô Trầm nghe nói một người hầu không cẩn thận làm vỡ bát khiến Tô Khắc Kỷ nổi giận lôi đình, gần như đánh người hầu kia chết tươi.

Chuyện thay đổi quy chế cũng do đó bỏ qua, Tô Thành An không gật đầu, Tô Khắc Kỷ có làm thế nào cũng vô dụng.

Huống hồ có làm cũng mất đi giá trị.

Hai tháng sau, thi đấu kiểm tra cuối năm bắt đầu.

Tô Trầm không ngoài dự liệu lại đạt hạng đầu, được lão thái gia Tô gia tự tay trao cho một bình ‘Thanh Mộc Chi Linh’.

Phía bắc thành Lâm An có ngọn núi tên là Bát Giác sơn, trên đỉnh Bát Giác sơn có một gốc kỳ thụ tên là Thanh Hoa thụ. Cây này mỗi năm nở hoa một lần, nụ hoa có hiệu quả thần kỳ, bôi lên thân thể có tác dụng lưu thông máu huyết cường thân tráng bản bồi nguyên, đây chính là Thanh Mộc Chi Linh.

Thời kỳ nở hoa chỉ nửa tháng, nụ hoa thưa thớt, hàng năm chỉ có ba bình.

Bát Giác sơn là sản nghiệp của Tô gia, bởi vậy Thanh Mộc Chi Linh cũng do Tô gia lũng đoạn. Có thể nói Tô gia có thể quật khởi phần lớn là do Thanh Mộc CHi Linh. Hàng năm Tô gia sẽ bán ra ngoài hai bình, một bình để lại cho đệ tử xuất sắc nhất sử dụng.

Mấy năm gần đây, Tô Trầm vẫn luôn là người đứng đầu trong số đệ tử đời thứ ba của, cho nên Thanh Mộc Chi Linh vẫn luôn thuộc về Tô Trầm. Có thể nói Tô Trầm thân thể tàn tật nhưng vẫn có tiến cảnh như vậy nhờ công lớn của Thanh Mộc Chi Linh.

Đây cũng là thứ khiến Tô Khắc Kỷ đỏ mắt nhất.

Trước kia thân thể Tô Trầm còn tốt, hắn chỉ đố kỵ nhưng không thể nói gì. Giờ Tô Trầm đã mù, hắn lại cảm thấy Tô Trầm sử dụng là quá lãng phí, chỉ hận không thể đoạt hết những thứ tốt Tô Trầm có được bao năm qua cho con trai mình dùng.

Nhưng mất vẫn là mất, bất kể thế nào, nhìn Tô Trầm nắm chặt bình ngọc, Tô Khắc Kỷ biết mình lại mất đi một cơ hội.

Mà cơ hội còn lại của hắn, đã không nhiều.

Thời gian trôi qua, đảo mắt đã mấy tháng.

Hôm nay Tô Trầm đi vào sân luyện Diễm Hổ Quyền. Diễm Hổ Quyền là quyền pháp mà tổ tiên Tô gia truyền lại, quyền pháp cương mãnh, uy lực không tệ. Để phát huy thêm uy năng quyền pháp này, lão thái gia Tô gia, Tô Trường Triệt tiêu phí một cái giá cực lớn mua lấy một bình Huyết Linh dược tề Sí Diễm Hổ, để bản thân có huyết mạch Sí Diễm Hổ, đồng thời nhờ đó thăng cấp lên Khai Dương cảnh, trở thành Định Hải Thần Châm của Tô gia.

Tô Trầm không ngừng đánh vào cọc sắt đúc bọc gỗ phái trước, đánh cho cọc sắt thi thoảng lại vang lên tiếng thùng thùng trầm muộn. Do hai mắt đã mù nên cậu cực kỳ chú ý bộ pháp bản thân, mỗi bước di chuyển đều như được đo bằng thước, cho nên mặc dù tiến lui ngang dọc nhưng lại không hề lệch hướng.

Thời khắc này một đòn mãnh hổ hạ sơn đánh vào cọc sát đúc, liền nghe một tiếng ầm vang lên, lớp vỏ gỗ dai mềm bao bên ngoài cọc sắt nát tan, chỉ còn lại cây cột trơ trọi, lại bị Tô Trầm đánh ra một dấu quyền, ngay thân cọc cũng nghiêng đi vài phần.

“Đánh hay lắm!” Sau lưng vang lên tiếng hô.

Tô Trầm mỉm cười: “Tam thúc.”

Từ ngoài viện một người bước tới, tướng mạo đường đường, mặc dù tuổi đã trung niên nhưng phong thái vẫn nhẹ nhàng, khoé miệng mang ria mép nhếch lên, phối hợp với cặp mắt sáng ngời khiến người ta không thể không để ý.

Chính là lão tam của Tô gia, Tô Phi HỔ.

Trong số rất nhiều người của Tô gia, Tô Phi Hổ coi như người quan hệ tốt nhất với Tô Trầm. Khi Tô Trầm bị mù, Tô Trầm thậm chí tự tay trói hơn mười vị danh y của thành Lâm An tới cứu chữa, khiến cho tiếng than vãn vang dội khắp thành. Thế nhưng trước nay lão tam của Tô gia luôn làm việc bá đạo như vậy, những người khác cũng chẳng làm gì được hắn.

Lúc này tiếng bước chân mạnh mẽ của Tô Phi Hổ vang lên, tới bên cạnh Tô Trầm, nhìn cậu nói: “Xem ra không bao lâu nữa sẽ tiến vào bát trọng, tiến độ rất nhanh.”

“Nhanh?” Tô Trầm cười khổ: “Con lại cảm thấy quá chậm. nếu không phải do đôi mắt này, giờ cho dù con không lên tới Đoán Thể cửu trọng cũng kém không nhiều.”

Chỉ chính cậu mới hiểu, đôi mắt đui mù ảnh hưởng tới bản thân nhiều tới mưc snaof.

Đừng nhìn hiện giờ cậu từng quyền từng cước đánh ra đầy uy lực, đó là do hai năm qua tốn không biết bao nhiêu thời gian mới dần dần làm được.

Chỉ riêng việc khiến mình hành động được bình thường, cậu đã phải nỗ lực rất nhiều.

Tô Phi Hổ cũng hiểu tâm trạng của cậu, vỗ vỗ lên vai thở dài: “Con làm được như vậy đã là tốt lắm rồi. Tô gia nên thấy vinh quang vì có con cháu như con.”

“Nhưng bọn họ sẽ không vì vậy mà giơ cao đánh khẽ, phải không?” Tô Trầm hỏi lại.

Tô Phi Hổ ngây ra: “Con biết hết rồi?”

Giọng điệu Tô Trầm trầm xuống: “Đã có lời đồn đại, mà con lại là thằng mù, cái khác không nói, lỗ tai vẫn tốt… Bọn họ rốt cuộc đợi không nổi nữa.”

Đúng vậy, Tô gia đã không đợi nổi.

Hơn nửa năm qua, người của Tô gia vẫn luôn chờ hai mắt Tô Trầm khôi phục triệt để, nhưng chỉ chờ được thất vọng.

Một số người bắt đầu bất mãn -- không thể khôi phục được thì khác gì thiên tài chết yểu, không có bất cứ ý nghĩa gì.

Giọng nói Tô Phi Hổ mang theo ý giận: “Tô Khắc Kỷ luồn trên cúi dưới, nói con lừa dối mọi người, từ ban đầu đã bắt đầu lừa gạt gia tộc, thật ra thị lực không hề khôi phục. Mấy lão già trong gia tộc cũng là đồ bất lương, không ngờ lại đồng ý với đề nghị của anh ta, muốn con tiến hành kiểm tra che thính giác.”

Kiểm tra che thính giác là một lần kiểm nghiệm chính thức đối với thị lực của Tô Trầm, trong thời gian đó, Tô Trầm sẽ bị phong bế thính lực để bảo đảm kiểm tra không có gì sai sót.

Thật ra từ mấy tháng trước Tô Khắc Kỷ đã đưa ra đề nghị này, có điều lão gia tử Tô gia Tô Trường Triệt tự mình phủ quyết.

Kiêm tra phong bế thính giác không khó, có điều làm vậy sẽ lộ rõ sự không tín nhiệm đối với đệ tử gia tộc.

Tô Trầm cũng không phải đệ tử bất hiếu gì, hoàn toàn ngược lại, cậu cực kỳ xuất sắc, gia tộc không có bất cứ lý do gì làm như vậy.

Nhưng nửa năm qua đi vẫn không chút động tĩnh, những âm thanh từng bị đè xuống lại nổi lên, lần này ngay cả Tô Trường Triệt cũng không muốn ngăn cản.

“Nói vậy trong tộc đã quyết định sẽ tiến hành kiểm tra con?” Tô Trầm hỏi.

“Đúng, bọn họ bảo ta tới báo cho con.”

Bộp!

Lớp vỏ gỗ mềm dẻo trong tay Tô Trầm bị bóp nát, tay cậu run lên nhè nhẹ.

Hít một hơi dài, bình ổn lại nội tâm dậy sóng, cậu dùng giọng điệu cực kỳ bình tĩnh nói: “Vậy phiền tam thúc trở về nói với bọn họ một tiếng, không cần kiểm tra.”

“Cái gì?” Tô Phi Hổ chưa kịp hiểu.

Tô Trầm trả lời: “Đúng là con đang nói dối… Đôi mắt con, trước giờ chưa từng tốt lên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.