Tiểu Kỷ ưỡn ẹo nhào vào trong lòng hắn, cất giọng nhão nhẹt
eo éo: “Chàng~ yêu~~~!”.
Dạ Kiếm Ly bị Tiểu Kỷ bổ nhào vào trong lòng, trong tay còn
ôm một bầu rượu, cánh tay trái của hắn giơ lên cao, không ôm cũng không đẩy ra,
gương mặt tuấn tú đỏ bừng.
Đám khách nữ xung quanh sôi trào, nhào vào ôm ấp a! Bọn ta
cũng muốn!
Thế nhưng Tiểu Kỷ lại phun ra một câu thành công làm cho tất
cả mọi người hóa đá.
Cô cười híp mắt gọi một tiếng “Tướng công!!!”, sau đó dưới
vô số ánh mắt như đao gươm, hung hăng hôn Dạ Kiếm Ly một cái.
…
Đáng thương cho gương mặt của Tiểu Dạ Tử đơn thuần ngây thơ
của chúng ta, lập tức đỏ lựng. Tiếng trái tim vỡ vụn rơi đầy đất, vang loảng xoảng.
Trong truyện thường nói, khi một đóa hoa tươi bị giày xéo, lập
tức sẽ xuất hiện một kẻ gặp chuyện bất bình liền nhúng chân vào, quả thật có một
cô gái chỉ vào lỗ mũi Tiểu Kỷ, nói: “Vị công tử này sao có thể lấy cô, hẳn là
cô đã dùng thủ đoạn không quang minh chính đại”.
Tiểu Kỷ sửng sốt, khóe mắt liếc thấy Dạ Kiếm Ly đang nhìn
mình, thế nên cô nhếch miệng cười một tiếng: “Dĩ nhiên rồi”.
Lúc này đổi thành Dạ Kiếm Ly giật mình, Tiểu Kỷ nhấp một ngụm
nước tiếp tục cười nói: “Ta là thủ lĩnh thổ phỉ trong vòng trăm dặm Tuyệt Địa cốc,
tướng công là do ta cướp về làm áp trại phu quân, mắt thẩm mỹ của ta cũng không
tệ lắm phải không?”.
Bốn phía vang lên tiếng mọi người hít vào luồng khí lạnh, mấy
cô gái nhát gan còn kinh hãi kêu ra tiếng.
“Hiện nay, trong phủ ta còn thiếu mấy nha hoàn…”.
Lời còn chưa dứt, chà chà chà, mấy cô gái vừa ngồi đó đã bỏ
chạy mất dép. Dạ Kiếm Ly ngồi bên cạnh cười đến mức thở không ra hơi.
“Cười cái gì?”, cô bĩu môi, “Huynh đúng là do ta cướp từ tiệc
cưới về mà”.
Chuyện này hình như đã làm nhục tôn nghiêm đàn ông của mỗ Dạ.
“Không phải”, vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, nói: “Là ta tự bỏ
ra ngoài rồi ôm nàng bỏ trốn”.
Lúc này, trong quán rượu vẫn còn khách, thế mà hai người
không coi ai ra gì, ngồi nói những chuyện kinh thế hãi tục như thế, lại còn
oang oang không thèm thấp giọng, làm hại chủ quán cùng gã sai vặt tò mò núp sau
bàn nghe lén, không còn tâm tư đâu mà để ý xem Dạ Kiếm Ly có làm việc hay
không.
“Bỏ trốn thì bỏ trốn”, Tiểu Kỷ cũng không thèm so đo, “Nhưng
huynh có còn nhớ huynh từng hứa với ta? Ta làm Đại đương gia, huynh làm Nhị
đương gia…”.
Mọi người lại hít vào: Quả đúng là thổ phỉ!
“…”, Dạ Kiếm Ly nhíu mày, “Nhưng ta nghĩ ta có thể…”.
“Ta đương nhiên biết huynh có thể nuôi ta”, Tiểu Kỷ cười cười
ngọt ngào, “Nhưng mà, muốn buôn bán cũng cần chút tiền vốn, huynh xem trên đời
này nhiều tham quan và gian thương như vậy…”.
Một gã đàn ông ngồi bàn bên cạnh hai vai run run, tức giận vỗ
bàn đứng lên, “Ban ngày ban mặt, hai kẻ các ngươi dám công khai nói ẩu nói tả,
có còn vương pháp hay không?”.
A, là huyện lệnh Vương, chủ quán đang xem náo nhiệt vội quay
mặt đi, chợt phát hiện ra hai người một giây trước vẫn còn ngồi bên cửa sổ, một
giây sau đã không thấy bóng dáng đâu, chỉ còn cửa sổ lung lay mấy cái.
“A? Người đâu rồi?”, tiểu nhị xinh đẹp như cái cây mọc ra tiền
của ông ta đâu rồi?
“Ta nói”, gã sai vặt bên cạnh ngây ngốc, “Tiểu ca đó… Không
phải là thần tiên chứ?”.
Thần tiên? …
Cũng có thể, chẳng qua là chủ quán đau lòng quá. Thế nhưng
lúc này ông ta vẫn chưa biết, tương lai nhiều năm sau, nương tử của vị thần
tiên đó chính là cơn ác mộng kinh khủng nhất trong đời ông ta.
* * *
Một ngày nào đó, vị thần tiên trong truyền thuyết đang ở
trên một con đường mòn nhỏ, ngồi bên cạnh một cái bàn đầy dầu mỡ, áo đỏ bay bay
theo gió, mày kiếm nhíu lại, chắc hẳn là bởi vì mùi hương đặc biệt đang bay đầy
trời kia, dung nhan trong sáng như thiên tiên hơi cau có. Nhưng khi ánh mắt phản
chiếu bóng hình một cô gái, gương mặt liền trở nên ấm áp.
Cô gái ngồi ở bên cạnh hắn, trên đầu tùy tiện búi thành một
búi tóc nhỏ, mặc cái áo màu xanh nhạt, bụng khẽ nhô lên, nhưng vẫn vui vẻ ăn uống.
“Thêm một phần đậu hủ thúi!”, cô lau lau miệng.
Dạ Kiếm Ly nhíu lông mày, “Đã ba chén rồi”.
Tiểu Kỷ bĩu môi cười như quỷ thèm ăn, “Khó lắm mới được một
lần mà”.
“Nàng cứ ăn cái kiểu này”, Dạ Kiếm Ly thản nhiên nói: “Nếu
Trường Sinh không tìm được giải dược Sinh Tử Tương Hứa cho nàng, chắc Lộ Văn
Phi sẽ bị nàng làm cho no chết…”.
Tiểu Kỷ cứ xem như Dạ Kiếm Ly đang khen cô, cười đến nhe
răng híp mắt, “Nếu được như vậy, cũng đỡ cho hắn khỏi phải né tránh chúng ta mấy
năm nay không tìm được…”.
“Hắn không biết cổ độc đã được giải, tất nhiên cũng không
dám cách nàng quá xa đâu”.
“Ha ha, nếu như cổ độc không được giải, bản thân ta cũng tò
mò, ta sinh con hắn sẽ như thế nào…”.
Vẻ mặt Dạ Kiếm Ly đột nhiên hồng hồng, ngón tay thon dài đặt
lên tay Tiểu Kỷ, lông mi nhẹ run rẩy như cánh bướm, “Ta chỉ sợ nàng sẽ…”.
“Yên tâm đi”, Tiểu Kỷ cười dịu dàng, “Ngọc bội đó ta giữ kỹ,
sẽ không biến mất đâu”.
Đôi môi đỏ mọng cong cong một nụ cười tuyệt thế, Dạ Kiếm Ly
vừa định mở miệng, một thiếu phụ đã bưng thêm chén đậu hủ thúi tới.
“Kỷ Đại đương gia, đậu hủ còn nóng, ăn chậm thôi a”.
“Ừ, cám ơn”, Tiểu Kỷ cười nói: “Ta lâu lâu lại chạy tới chỗ
thím, lần nào cũng đòi thím mời ăn, thật là ngại quá”.
“Cô còn nói nữa”, thiếu phụ vuốt ve cái bụng nhô lên, cười
nói: “Lão Hoàng nhiều lần phải đi qua núi Mạc Hành, đều nhờ Đại đương gia chiếu
cố, mời mấy chén đậu hủ thúi thì có gì to tát đâu?”.
“Chà, Hoàng tẩu thím cũng sắp sinh rồi”, đôi mắt Tiểu Kỷ đảo
lòng vòng, cười nói: “Chi bằng chúng ta kết thân gia đi, thế nào?”.
“Làm sao ta dám với cao như vậy?”, Hoàng tẩu vừa mừng vừa
lo, “Cô còn là…”.
“Chỉ cần thím không chê ta làm thổ phỉ là được rồi”, Tiểu Kỷ
miệng ăn đậu hủ, không nhìn thấy ánh mắt Dạ Kiếm Ly kế bên đã sắp nổi sùng rồi.
“Dĩ nhiên không dám”, Hoàng tẩu vui vẻ hớn hở nói: “Quyết định
như vậy đi”.
Tiểu Kỷ cười híp mắt nói: “Một lời đã định!”.
Cứ như vậy, trên đường trở về núi, trong đầu Tiểu Kỷ đều là
cảnh tương lai tươi đẹp nửa đời sau ngày nào cũng có đậu hủ thúi ăn, hồn nhiên
không nhận ra sắc mặt Dạ Kiếm Ly đã đen tới cực điểm.
“Chàng yêu, đoán thử xem, con chúng ta là bé trai hay bé
gái?”.
Dạ Kiếm Ly liếc cô một cái, một lúc sau mới nói: “Ai cần biết
nó là trai hay gái, đều đã bị mẹ nó bán đi vì mấy miếng đậu hủ!”.
Tiểu Kỷ chột dạ cười cười, nịnh nọt dựa tới, “Không phải mà,
người nhà lão Hoàng cũng không tệ a”.
“Là đậu hủ thúi của người ta không tệ thì có”, Dạ Kiếm Ly nhẫn
nhịn cả ngày nay, rốt cuộc không nhịn được nữa, nói: “Người ta có thai đều yếu ớt,
sao nàng có thai lại càng ăn khỏe thế này…”.
“Á à bây giờ người ta còn chê ta ăn nhiều nữa hả? Aiz, quả
nhiên không thể so với năm xưa, không biết lúc đó người nào chỉ vì ta nửa đêm
muốn ăn một miếng đậu hủ thúi, mà lập tức phi thân xuống núi gõ nát cửa nhà lão
Hoàng…”.
Dạ Kiếm Ly cứng họng, liền quay đầu đi làm bộ như ngắm phong
cảnh, không ngờ Tiểu Kỷ lại nhớ đến chuyện năm đó, cười đến mức không bò dậy nổi,
“Lão Hoàng nói… Buổi tối hôm đó vừa mở cửa ra… Còn tưởng là xuất hiện một hồng
hồ tiên mỹ nhân… Ai mà ngờ đâu mỹ nhân vừa mở miệng ra câu đầu tiên chính là…
Cho mười phần đậu hủ thúi… Oa ha ha ha ha…”.
“Đó còn không phải là vì nàng sao!”, Dạ Kiếm Ly nghiến răng
nghiến lợi, sắc mặt ngượng ngùng.
Tiểu Kỷ cười đã đời xong, thấy Dạ Kiếm Ly giận dỗi không
thèm nhìn mình, bèn nhũn người ra dán vào lòng hắn.
“Tướng công…”.
“…”.
“Chàng yêu…”.
“…”
“Cha đứa nhỏ…”.
“…”
Dạ Kiếm Ly khẽ nghiêng đầu, nhìn nét mặt Tiểu Kỷ giống như một
đứa trẻ không đòi được kẹo, trong bụng cảm thấy buồn cười.
Đằng xa, mặt trời chiều ngã về tây, chân trời ráng đỏ, là
lúc mỹ lệ nhất của đất trời, ánh chiều vàng hắt tới, khiến cho bóng một người rất
quen thuộc kéo dài thật dài trên mặt đất.
Tiểu Kỷ mở to mắt, ngạc nhiên gọi: “Trường Sinh… Gia gia?”.
Trường Sinh quay người lại, vuốt râu cười một tiếng, sau
lưng lão đột nhiên xuất hiện một cô gái tộc Miêu, tuổi chừng năm mươi, phong
tình đẫy đà.
Cô lập tức hiểu ra, nở nụ cười. Đằng sau Trường Sinh, Hà Tuyết
Chiêu đang đứng cạnh lão Trương to to nhỏ nhỏ gì đó. Tuyệt Địa tiên nhân ôm hồ
lô ngồi vắt vẻo trên cây, mở hồ lô rót một ngụm rượu vào miệng, thỏa mãn thở
dài. Đào Nhi từ trong xe ngựa bước ra ngoài, bên cạnh là Tiểu Ôn Đường mặt lạnh
như tiền. Tiểu Liên cao ráo đứng bên cạnh cổng sơn trại, nhìn cô cười trong
sáng, “Lão Đại”.
Tiểu Kỷ quay đầu lại, đáy lòng ấm áp.
Dạ Kiếm Ly cúi đầu nhẹ nhàng cầm tay cô, khóe miệng cong
cong đẹp mắt, dịu dàng nói: “Chúng ta về nhà thôi”.
Về nhà.
Cả đời này, rốt cuộc cô đã tìm được thứ hạnh phúc gọi là về
nhà.