Nguyện Lấy Chàng Bánh Bao

Chương 20



" Hừ, đúng là không biết tốt xấu, nếu không phải vì vài chữ ở quẻ kia thì xem xem sẽ có ai rước ngươi về a, ta cũng vậy không muốn lãng phí miệng lưỡi nữa, cho ngươi thêm một ngày chuẩn bị, sau đó hãy thật tốt mà gả đến đây a, sau khi ngươi ngươi gả cho ta thì ta sẽ thả người làm công của ngươi ra, không có vấn đề gì chứ. "

Đặng Phúc trong lời nói tràn đầy khinh thường hỏi, hơn nữa tuy câu cuối cùng là hỏi, nhưng cũng không phải là muốn cho Thạch Mặc lựa chọn mà chỉ là thuận miệng nói ra, mặt mũi tràn ngập tự tin Thạch Mặc sẽ đáp ứng.

" … Đặng quản gia, không còn biện pháp nào sao ? " Thạch mặc sắc mặt khó coi đến cực điểm, giọng nói cũng có chút run rẩy, hắn nghe nữ nhân này nói không muốn lấy hắn, vốn cũng tưởng không có điều kiện nào, lại không nghĩ… cuối cùng cũng chạy không khỏi sao ?

" Ha ha a, có a, đó chính là ngươi bây giờ trở về đi, làm cho nữ nhân kia tiếp tục ở đại lao chờ đợi, sau đó trong ba năm tiệm bánh bao nhỏ bé của các ngươi thỉnh thoảng sẽ vài người đến làm náo nhiệt ! Nói cho ngươi biết Thạch Mặc, ta và ngươi hôn nhân là đã định rồi, ngươi càng không muốn gả, ta liền càng phải lấy về cho bằng được ! "

Kỳ thật nàng cũng không phải muốn lấy, nhưng những bằng hữu của nàng sau khi biết nàng phái người cầu hôn nhưng đã bị cự tuyệt liền làm cho nàng mất mặt, hiện tại vừa vặn lại có cơ hội, nàng đương nhiên phải đem mặt mũi này giãy trở lại, cùng lắm thì về sau nàng sẽ kiếm thêm vài tiểu thiếp xinh đẹp đem về, nghĩ nàng đường đường là đại quản gia, chẳng lẽ nam nhân nhân xinh đẹp lại không có người nào, nếu không phải vì muốn nữ nhi của mình có vận làm quan, thì nàng cũng không giống bị quỷ ám mà cưới Thạch Mặc.

" Hảo, hảo, ta gả, cũng hi vọng Đặng tổng quản ngươi giữ lời hứa ! " Thạch Mặc đứng ở nơi đó toàn thân run rẩy, một câu đều không nói được, thẳng đến một lúc lâu mới cắn răng nói ra.

" Hừ ! "



Cùng ngày, Thạch Mặc thậm chí còn không nhớ rõ mình ra khỏi Thượng thư phủ như thế nào, hắn chỉ nhớ rõ khi về đến nhà, toàn thân hư nhuyễn, một điểm khí lực cũng không có…

Sau đó hắn liền tìm đệ đệ, chỉ là phải tìm một địa phương để tránh một chút, cũng không nói mình phải lập gia đình, bởi vì hắn không hi vọng làm cho đệ đệ phải lo lắng, sau đó thu xếp lại hành lý đệ đệ rồi đưa hắn gửi đến chỗ Mộc Linh Đổng, đó hiện tại là địa phương duy nhất mà hắn tin tưởng.

Mộc Linh Đồng lúc ấy cũng rất kinh ngạc, hỏi hắn chuyện gì đã xãy ra, nhưng hắn cuối cùng cũng không nói, chỉ nói là có sự tình muốn làm, xong liền vội vàng rời đi, khi về đến nhà, trong nhà chỉ còn lại một mình hắn, yên tĩnh giống như một ngôi mộ.

Sau đó hết thảy mọi thứ phát sinh đều giống như một giấc mơ, thẳng đến khi Mị Ngạn Nhi vừa rồi xuất hiện, thì giấc mơ lại hóa thành địa ngục…

Mà ở thời điểm Thạch Mặc còn đang tuyệt vọng thì tiếng bước chân bên ngoài đi đến càng ngày càng gần, cửa có chút thô lỗ bị đẩy ra, một cái đầy mặt tửu sắc nữ nhân đi đến…



Mị Ngạn Nhi rời khỏi thượng thư phủ, tìm được địa phương Lưu Khê ẩn thân, lạnh lùng nói một câu liền cưỡi ngựa trở về vương phủ.

Đến vương phủ, Mị Ngạn Nhi cũng không dừng lại liền đi thẳng đến gian phòng của mình, đối với tiểu Mộng Nhi nói một câu "nếu có ai đến thì nói không có nàng ở đây" rồi đem chính mình nhốt vào phòng.

Sau đó tiểu Mộng nhi cùng Lưu khê chợt nghe thấy bùm bùm tiếng vang, hai người liếc nhìn nhau, chỉ thấy trong mắt đối phương sự kinh ngạc, người này tuy tính khí táo bạo, nhưng phương thức phát tiết cũng tuyệt đối làm cho người khác khổ sở, cũng chưa từng tự mình chịu khổ sở bao giờ….

Này… chuyện gì đã xãy ra ? Tiểu Mộng nhi thập phần nghi hoặc, mà Lưu Khê tựa hồ cũng có chút cảm giác nhưng cũng rất không tin tưởng.

Đinh đinh đang đang ước chừng một phút đồng hồ trôi qua, tiếng vang trong phòng cũng không còn nữa, tiểu Mộng nhi đoán rằng chuyện này như thế là xong rồi.

" Lưu Khê, ngươi ở nơi này trông chừng, ta đi tìm tổng quản đại nhân báo cáo một tiếng, cái này đồ đạc trong Ngạn Ngữ lâu phải thay đổi cái mới rồi, đại khái cũng không ít tiền a. " Tiểu Mộng hướng nhi Lưu Khê nói đến, sau đó vội vàng rời đi.

Một lát sau, tiểu Mộng nhi liền sắc mặt cổ quái trở về, Lưu Khê nhìn hắn một cái, cũng không nói chuyện.

Hai người yên tĩnh đứng ngoài cửa, chờ người ở bên trong phân phó.



Mị Ngạn Nhi đem trong phòng cái gì quăng được đều đem quăng hết, nhưng vẫn như cũ cảm thấy toàn thân tức giận không chút nào giảm xuống, ngược lại càng thêm cực nóng, nàng thực hận tức giận, cũng thật đau lòng…

Tại sao lại lại thương tâm, làm sao có thể thương tâm… Nàng giận Thạch Mặc, hận Thạch Mặc, càng giận chính mình, một người nam nhân mà thôi, chính là, nàng tuy an ủi mình như vậy nhưng lại như trước cũng không buông bỏ được…

Loại như ảnh tùy hình( giống như) cảm giác thật tình của mình bị phản bội, theo nàng rời khỏi thượng thư phủ trở về cũng không biến mất qua, nàng ghét nhất chính là bị người khác phản bội, nàng nhất định sẽ làm cho người kia chết không toàn thây, hối hận không kịp, nhưng là… lúc kia, khi Thạch Mặc ở trước mặt nàng, nàng mặc dù có xúc động muốn giết hắn lại vẫn như cũng không hạ thủ được…

Chính là… như vậy buông tha sao ? Chỉ đơn giản như vậy buông tha người kia phản bội nàng sao ?

Không ! tuyệt đối không ! Mị Ngạn Nhi nàng làm sao có thể buông tha người phản bội nàng kia, nàng nhất định phải cho hắn nếm được cái tư vị hối hận là như thế nào, còn cái kia quản gia thượng thư phủ, chỉ là một cái quản gia mà dám cùng nàng đoạt nam nhân, quả thật đúng là không muốn sống nữa !

Bất quá nhiều hơn cái oán khí, nàng còn muốn hành động để trả thù, cũng chờ một chút đi, nàng hiện tại rất tức giận, rất phẫn nộ, nhưng toàn thân dường như mất đi khí lực, thầm nghĩ hảo hảo đợi một người, cái gì cũng không nghĩ nữa, cũng không làm cái gì…

Cả phòng một đống bừa bộn, Mị Ngạn Nhi nằm trên cái giường xem như còn sạch sẽ, lẳng lặng nhắm mắt lại… Chỉ chốc lát liền ngủ mất…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.