Nguyện Lấy Chàng Bánh Bao

Chương 27



Buổi sáng, tại trước khi Thạch Mặc tỉnh dậy, Mị Ngạn Nhi liền mở mắt ra, một đêm phóng túng làm cho nàng có một loại cảm giác thỏa mãn không nghĩ muốn đứng dậy, nhưng lại có chuyện trọng yếu không thể không rời đi.

Nâng lên thân nhìn sang nam nhân bên cạnh, nhăn mày có chút nhăn lại tựa hồ lên án nàng đêm qua thô bạo, trên người có vô số điểm dấu vết xanh đỏ, nói rõ nàng giữ lấy, làm cho nàng nhìn xem mà không tự giác được lộ ra tiếu dung hiếm gặp.

Người nam nhân này rốt cuộc cũng thuộc về nàng rồi, trước kia bất luận người kia là ai thì sau này nàng tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ ai lây nhiễm hắn, về việc người làm thương tổn thân thể hắn, nàng cũng tuyệt đối sẽ không làm cho bọn họ sống khá giả… Trước hết phải đem cái tên quản gia nhìn không thuận mắt kia khai đao a.

Mà người nam nhân này thì nàng quyết định không hề tức giận, tuy vẫn ghen ghét với nữ nhân đoạt lấy lần đầu của hắn, nhưng hắn hiện tại thuộc về nàng không phải sao ? Nàng sẽ làm người nam nhân này quên đi nữ nhân kia, vô luận nữ nhân kia là ai…

Đứng dậy, rời đi, động tác đều rất nhẹ, là cố ý cũng là tự nhiên, đương lúc Mị Ngạn Nhi rời đi, Thạch Mặc vẫn như cũ ngủ tiếp.



Mị Ngạn Nhi cưỡi ngựa chạy đi, cũng không lâu lắm liền đến Thương vương phủ, thị vệ trong vương phủ đã quen thuộc với gương mặt này của Mị Ngạn Nhi, liền cung kính mở cửa cho nàng, làm cho nàng đi vào.

Thị vệ gia nô của vương phủ kỳ thật sống cũng không dễ dàng, trong phủ chủ tử thật quá nhiều, mỗi người tính cách đều có chút quái dị, bọn họ nếu không học một chút thông minh linh động thì thật đúng là đần độn không ít.

Một đường không trở ngại, Mị Ngạn Nhi cũng không trở lại đình viện mà trực tiếp hỏi đám người dưới, rồi đi đến chỗ thư phòng của Thương vương gia.

Tổng quản Linh Lam đứng ở ngoài cửa, Mị Ngạn Nhi từ rất xa tựu thấy được nữ nhân này thật đúng có chút vô cùng nghiêm túc.

" Tiểu vương gia, mời người vào a. " cũng không thông báo, Linh Lam liền trực tiếp mở cửa, xem ra mẫu vương đã sớm phân phó tốt.

Mị Ngạn Nhi nghĩ tới đây liền lập tức nhấc lên tinh thần, toàn thân đề phòng.

" Mẫu vương. " Mị Ngạn gọi một tiếng với người đang ngồi trên ghế, sau đó mới bắt đầu đánh giá mẫu vương ngày hôm nay ra sao.

Một thân trang phục đi xa, quả nhiên không khác mấy với nàng dự liệu.

" Vương phủ tựu giao cho ngươi, có việc thì cùng Linh Lam bàn bạc là được. " Mị Li Thương nhàn nhạt phân phó nói.

" Vâng. "

" … " Mị Li Thương cũng không nói chuyện.

" Mẫu vương, người nếu không có gì phân phó, hài nhi phải đi gặp phụ phi. " Mẫu vương phải đi, tự nhiên cũng mang theo chín phụ phi của bà.

" Ngươi đi đi… Ân… Ngạn nhi, ngươi gương mặt này rất khó coi, nếu thấy không tốt, hay là liền trở về đi. " Mị Li Thương đầu tiên là nhẹ gật đầu không sao cả, sau đó lại bổ sung một câu.

Mị Ngạn Nhi có chút chán nản, nhưng vẫn là bất đất dĩ, đành phải cắn răng đáp lại nói : " Vâng, hài nhi đã biết. "

Sau đó Mị Ngạn Nhi lại đi bái biệt phụ phi Ngôn Phi Ngữ, Ngôn Phi Ngữ thấy ánh mắt nàng có chút quái dị, nhưng lại có chút vui mừng, làm cho đầu nàng đầy sương mù, nhưng phụ phi thoạt nhìn thật là cao hứng nên Mị Ngạn Nhi cũng không để trong lòng, mãi cho đến giữa trưa, phụ mẫu hai người lại tiếp tục cùng nhau ăn cơm trưa, sau đó không đợi Mị Ngạn Nhi nói gì nữa thì Mị Li Thương liền phái người đi, nói muốn mọi người tập hợp, lập tức muốn li khai.

(mm : hình như Mị Lị Thương không có vương phi, còn Ngôn Phi Ngữ là phụ thân của nàng nên mới ở văn án ghi là vương phi, mình cũng không hiểu cho lắm…)

Mị Ngạn Nhi theo phụ phi cùng đi ra, đi vài bước liền gặp phải vài bóng dáng, phần lớn đều là bọn huynh đệ tỷ muội cùng phụ phi của nàng, một đường hướng tiền viện đi tới.

Cũng phải nói, mẫu vương nàng diễm phúc thật đúng là sâu, không chỉ tìm được nhiều mỹ nhân với những nét phong tình khác nhau làm bạn đời, còn có thể làm cho bọn họ cùng nhau một chỗ hòa thuận vui vẻ chung sống, thật là làm cho nàng có chút hâm mộ cùng bội phục…

Nếu như có thể mà nói, nàng cũng muốn mang theo Thạch Mặc chu du khắp nơi, Thạch Mặc hắn chắc cũng chưa từng rời đi nơi này bao giờ…

Một hồi hàn huyên qua đi, Mị Ngạn Nhi tựu nhìn theo mẫu vương cùng các vị phụ phi li khai vương phủ, xe ngựa xa hoa lập tức chậm rãi rời khỏi tầm mắt nàng, đồng thời cũng mang theo náo nhiệt nơi vương phủ rời đi…

Chỉ còn lại chín người đứng tại chỗ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhìn nhau cười liền cũng đều tự rời đi, đây là lúc bọn hắn huynh đệ tỷ muội ở chung ăn ý, cũng không phải không thân cận, chỉ là không cần dối trá ứng đối mà thôi.



Xế chiều hôm đó, Mị Ngạn Nhi tại chính mình trong đình viện tìm được nước thuốc tẩy đi ngụy trang, chỉ chốc lát tựu khôi phục lại Mị Ngạn Nhi tà mị tiêu sái, tuấn dật phi phàm.

" Chủ tử, người như vậy vẫn là hảo nhất. " Tiểu Mộng nhi từ trong nội tâm nói, con mắt tựa hồ cũng sáng lên không ít.

" Hừ. " Nghe được lời Mộng nhi nói, Mị Ngạn Nhi khinh thường hừ một tiếng, đồng thời cũng nghĩ đến câu nói của mẫu vương.

" Hì hì, chủ tử, người như vậy nhìn thật rất tốt xem a, người nếu trước kia như vậy ra ngoài, còn không biết sẽ làm say mê muốn chết không ít công tử a. " Tiểu Mộng nhi cũng không sợ nàng hù, hắn biết rõ chủ tử hôm nay tâm tình hảo, khóe mắt một mực đều mang theo vui vẻ, bằng không hắn cũng không dám nói vậy.

" … Ngươi không nói thì chủ tử ta cũng biết rõ, tốt lắm, chúng ta trở về đi, ngươi cũng chuẩn bị ít đồ, lần này đi biệt viện khả năng sẽ ở lại thường xuyên. "

" Dạ ! "



Đương thời điểm Mị Ngạn Nhi trở lại biệt viện một lần nữa thì cũng đã đến thời điểm sắp dùng bữa tối, bọn hạ nhân thấy chủ tử đem gương mặt xuất sắc trở về liền trở nên hưng phấn không ít, dù sao thì đẹp mắt ai cũng nguyện ý ngắm, nhìn thấy gương mặt này của chủ tử, bọn hắn càng trở nên có khí lực.

" Chủ tử, người dùng bữa tối ở đâu ? " Tiểu Mộng nhi hỏi, nhưng trong nội tâm đã có sẵn đáp án, tuy không biết tâm tư của người đối với vị Thạch công tử này là gì, nhưng nhìn được chủ tử ngày hôm qua tức giận liền sau một đêm tâm tình trở nên hảo, hắn nghĩ vị Thạch công tử này hơn phân nửa chính là được chủ tử coi trọng.

" Chủ tử, người đã trở lại. " Mị Ngạn Nhi còn chưa nói lời nào thì lại nghe thấy một thanh âm khác tới, người tới chính là quản gia biệt viện Tùy Văn Hạo , một cái nam nhân ba mươi tuổi lịch sự tao nhã.

" Văn Hạo, biệt viện… hôm nay có tốt không ? " Kỳ thật, Mị Ngạn Nhi muốn hỏi chính là Thạch Mặc hôm nay có khỏe không, nhưng lại cảm thấy như thế lại vô cùng trực tiếp, tựu liền hỏi sang chuyện biệt viện.

" … Mọi chuyện đều tốt. " Hắn hết thảy đều nhìn ra được, chỉ là vị kia Thạch công tử có chút không thích hợp, quá an tĩnh…

Mị Ngạn Nhi nghe xong câu trả lời liền nhíu mày, cũng không hỏi nhiều, liền hướng đến gian phòng của mình đi đến.

Đến cửa ra vào, Mị Ngạn Nhi đang muốn đẩy cửa thì chợt nghe đến bên trong truyền đến thanh âm của Huyễn nhi..

" Thạch công tử, người ăn ít như thế thì làm sao được chứ, ngài hay là ăn nhiều một chút a, bằng không thân thể sẽ chịu không được. "

" … Huyễn nhi, ta thật sự ăn no, không có quan hệ, ngươi tựu dọn đi thôi. " Thanh âm Thạch Mặc nhàn nhạt, tựa hồ nghe không rõ cho lắm.

" Công từ, người buổi sáng ăn đã ít, giữa trưa cũng ăn một ngụm xong liền không ăn nữa, hiện tại cũng là buổi tối rồi, người vẫn như vậy thì thân thể sẽ chịu không nổi mất, người ăn nhiều hơn một chút được không? " Thanh âm Huyễn nhi đều mang theo ý vị khẩn cầu rồi, hiển nhiên sự tình có chút nghiêm trọng.

Mị Ngạn Nhi đứng ở ngoài cửa, có chút nhíu mày, nhấc chân đi vào…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.