Thời gian trôi mau, nháy mắt đã qua hai năm, không ai đuổi theo tố cáo thời gian tại sao lại trôi qua nhanh như thế, chỉ là trong lúc bất tri bất giác, quá khứ cũng đã trôi qua, rất nhiều người liền một chút câu cảm thán thời gian cũng đều không có.
" Vương gia, hôm nay người như thế nào lại có thời gian cùng thiếp thân ngắm hoa ? " Thanh âm nam nhân mềm mại khẽ nói.
" Thế nào, ngươi mất hứng khi cùng bổn vương ở chung sao ? " Nữ Nhân dựa theo lời nói mà hỏi lại.
" Làm sao có thể chứ, thiếp thân cao hứng còn không kịp. " nam Nhân thuận theo mỉm cười, vẻ mặt ôn nhu.
" Cao hứng là tốt rồi, ngươi mà cao hứng thì tiểu bảo bảo trong bụng cũng cao hứng. " Mị Ngạn Nhi nói xong, tay liền xoa lên bụng nam nhân, nam nhân ôn nhu hợp theo động tác của Mị Ngạn Nhi, trên mặt nở một nụ cười hạnh phúc.
Mị Ngạn Nhi nhìn ở trong mắt, không khỏi nghĩ đến mình cũng có năng lực làm cho người ta hạnh phúc, người nam nhân không biết quý trọng kia coi như cũng là một tổn thất to lớn đối với y…
Không hẹn mà gặp, Mị Ngạn Nhi lại nghĩ tới nam nhân kia, nam nhân vừa làm cho nàng đau vừa làm cho nàng hận, cũng không khỏi nhớ tới hai năm trước, cái đoạn cuộc sống có chút đen tối của chính mình…
Bất quá, dù nàng đôi lúc cũng cảm thấy thống khổ mỗi khi nhớ lại, rồi nó cũng sẽ bị thời gian làm nhạt dần đi, nàng đã có một khoảng thời gian không ngờ tới đối với nam nhân kia rồi, chỉ là không biết vì cái gì mà gần đây lại nhớ đến nam nhân kia… Mà lại là dưới tình huống đại khái sau khi chính phu của mình mang thai mới xuất hiện a.
Chuẩn xác mà nói là sau khi nam nhân này biết mình mang thai, trong mắt lại chảy ra loại mừng rỡ vui mừng, chói mắt đến kỳ diệu, làm cho nàng lại nhớ tới Thạch Mặc, không biết vì sao, ánh mắt ôn nhu như nước ấy lại làm nàng đột nhiên cảm thấy áy náy, cũng làm cho nàng không khỏi hỏi một câu : " Nếu như hài tử không còn… ngươi sẽ như thế nào ? "
Nhớ đến lúc ấy, nam nhân này liền sững sờ, sau đó đau thương nói một câu : " Nếu như hài tử không còn, ta đây có lẽ sẽ chết mất a, hoặc là sống không bằng chết… "
Nàng biết rõ hài tử rất là quan trọng đối với một người nam nhân, nhưng bây giờ nghe thấy thì lại cảm giác có chút sởn gai ốc, không khỏi nhớ tới Thạch Mặc, nếu như hắn biết mình xóa sạch đứa con của hắn, hắn sẽ như thế nào… Tiếp lại nghĩ tới, người nam nhân kia rời đi có phải hay không là vì thế, tuy nàng hạ lệnh làm cho tất cả mọi người câm miệng, nhưng mà không thể khẳng định người nam nhân kia cũng không biết…
Một nam nhân thật không thể bình tĩnh nổi nếu biết mình bị phá thai…
Nói đến chính phu của nàng, y là nhi tử của thừa tướng, là một nam tử có tài văn chương nhu nhược ôn nhu, làm cho người ta đau lòng cũng làm cho người ta tâm tình thương yêu, nhưng là, nhưng là không cách nào làm nàng yêu hắn, lúc trước lấy hắn cũng là vì hờn dỗi, nghĩ muốn chứng minh mình không phải chỉ là một hòn đá lặng lẽ, lại muốn làm cho Thạch Mặc phải hối hận khi rời đi chính mình, nàng cũng có thể làm cho người khác hạnh phúc, rời đi nàng chính là một việc sai lầm !
Mà nàng cưới chính phu này cũng đã được một năm rưỡi thời gian, sau khi nàng cưới chính phu thì cũng đã chính thức nạp Âm Trữ làm tiểu thiếp, cấp cho Âm trữ một danh phận, bất quá, Âm Trữ nhưng vẫn không hoài thai, nàng cũng không để tâm cho lắm, chỉ là Âm Trữ tựa hồ có chút lo lắng.
Về phần sau khi nàng cưới chính phu xong thì cũng được hòang thượng phong vương, biệt viện trên cơ bản cũng vì thế mà được mở rộng rất nhiều, đã trở thành phủ đệ của nàng.
" Vương gia, ngài thích nữ hài hay nam hài ? " Nam nhân ôn nhu hỏi, trong mắt đều là chói lọi hào quang của phụ tử.
Mị Ngạn Nhi thu hồi lại ký ức, nhàn nhạt cười, tùy ý nói một câu: “Nam hài nữ hài đều tốt, ta đều yêu thích.”
Cái này cũng không tính là qua loa, nàng thật sự đã nghĩ như vậy,
Nam nhân này, là chính phu của Mị Ngạn Nhi, nhi tử của tể tướng đương triều, tài tử vang danh Hoàng Thành, Trọng Minh Thu, như minh nguyệt thu thủy*, là ôn nhu như vậy.
*minh nguyệt thu thủy: *xoa xoa cầm* hình như nghĩa là mềm mại như trăng, dịu dàng như nước thì phải.
“Vương gia, người gần đây tựa hồ tâm tình có chút không tập trung, ngươi gặp sự tình gì sao?”
“… Trong triều có một ít sự tình, không có trở ngại gì.” Không thích nói dối, nhưng lại không thích cho người khác biết tâm tư của mình, Mị Ngạn Nhi đưa ra một lý do, trong triều gần đây thật sự đã phát sinh sự tình, bọn du mục man di không biết như thế nào lại tụ tập với nhau, hành tung quỷ dị, làm cho người ta không khỏi nghi hoặc.
“Trong triều mọi việc bận rộn, Vương gia người vô cùng mệt nhọc, cũng cần phải chú ý thân thể.”
“Ân, Vương phi cũng phải chú ý nghỉ ngơi, thân thể của ngươi so với bổn vương còn quan trọng hơn, bổn vương…” Mị Ngạn Nhi còn chưa nói xong thì Mộng Nhi chính là vẻ mặt phức tạp đi tới…
Trải qua hai năm, Mộng Nhi đã trở thành tổng quản của vương phủ, tuổi còn nhỏ nhưng lại quản lý Vương phủ đều trọn vẹn, làm cho Mị Ngạn Nhi ít đi không ít phiền toái, nhưng không biết sự tình gì phát sinh mà lại làm hắn xuất hiện với một vẻ mặt như thế.
“Làm sao vậy?” Còn không đợi Mộng Nhi nói chuyện, Mị Ngạn Nhi tựu mở miệng hỏi.
“Nô tài tham kiến vương gia, tham kiến vương phi… Là có người muốn gặp vương gia, không biết Vương gia người có thể gặp người đó hay không?”
“Có người muốn gặp bổn vương? Là người phương nào?” Muốn gặp nàng cũng không ít, nhưng có rất ít người có thể làm cho Mộng Nhi lộ ra vẻ mặt như thế, người này xem ra không tầm thường.
“Dạ, là Thạch công tử!”
“Thạch Triệt? Hắn muốn gặp bổn vương làm cái gì!” Mị Ngạn Nhi sắc mặt trầm xuống, tuy nàng có thể chính mình nghĩ đến Thạch Mặc, nhưng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào ở trước mặt nàng nhắc tới Thạch Mặc, cũng không thích có người nào dám nhắc tới Thạch Mặc và những sự việc liên quan đến y, đương nhiên cho dù đó là Thạch Triệt đã một mực sống tại vương phủ tận hai năm.
Nàng tìm Thạch Mặc nửa năm, lại một chút dư âm cũng không có, nàng cũng đã quyết định để cho Thạch Triệt thay cho Thạch Mặc chuộc tội rồi, Thạch Mặc không trở lại, nàng oán khí không tan biến, Thạch Mặc liền vĩnh viễn đều đừng nghĩ muốn rời đi.
“Không, không phải Thạch Triệt công tử, Thạch Mặc công tử đã trở lại, hắn…” Mộng nhi còn chưa nói hết liền gặp chủ tử nhà mình mạnh mẽ đứng lên, trên mặt biểu lộ cũng không biết là kinh hỉ hay phẫn nộ, làm cho lời muốn nói ra cũng phải ngậm lại.
“Nói tiếp!” Mị Ngạn Nhi cắn răng nén ra vài chữ.
“Thạch Mặc công tử ở bên ngoài cầu kiến, hy vọng có thể gặp mặt người, người xem…” mộng Nhi kỳ thật còn có một sự kiện không dám bẩm báo, bất quá chuyện của Thạch công tử tốt nhất nên để chủ tử của mình tự thân giải quyết.
“Hắn muốn gặp ta… bổn vương… không, bổn vương không muốn gặp hắn, bổn vương mới không cần gặp hắn, ngươi để cho hắn đi đi, đi thật xa…” Mị Ngạn Nhi lời này chính là đang hờn dỗi, tâm tình của nàng đang muốn gặp hắn đến bức thiết, tại thời điểm chính mình đã buông tha. nhưng lại vẫn như cũ mà kích động không thôi, chỉ là, hắn dựa vào cái gì mà nói hắn muốn gặp nàng…
“Việc này, nô tài đi nói lại với Thạch công tử…” Mộng nhi không muốn chủ tử nhà mình phản ứng như vậy, nhưng cũng không dám nói thêm gì, đành phải lĩnh mệnh rời đi.
Ánh mắt Mị Ngạn Nhi phức tạp nhìn bóng dáng Mộng Nhi rời đi, thẳng tới khi Trọng Minh Thu nói chuyện mới phát hiện ở đây còn dư ra một người, nàng nói mấy câu làm cho Trọng Minh Thu rời đi, sau đó nghĩ nghĩ liền gọi Lưu Khê xuất hiện.
“Đi theo người nam nhân kia, vô luận như thế nào cũng không để cho hắn nhìn thấy.”
“Dạ!”
Nhìn Lưu Khê rời đi, Mị Ngạn Nhi ngồi trên ghế đá ở đình nghỉ mát, thật lâu không nói gì…