Đây là lần đầu tiên
Thạch Mặc đi ra từ cửa chính của Ngạn vương phủ, ngoài cửa đã chuẩn bị
xong một cỗ xe ngựa, một gã sai vặt nhanh nhẹn xốc lên màn xe ngựa của
Thạch Mặc.
" Công tử, mời lên xe. "
Thạch Mặc nhẹ gật đầu nói cám ơn, liền chui vào xe ngựa, màn xe ngựa thả xuống, cản trở tầm mắt của mọi người.
Thạch Mặc im lặng ngồi trong xe, khẽ cau mày, trong lòng đang suy nghĩ, lại
luôn không có đầu mối, cho đến khi xe ngựa đã dừng lại thì vẫn chưa nghĩ ra cái gì.
" Công tử, mời xuống xe. " Ở bên ngoài xe ngựa truyền đến giọng nói của gã sai vặt, sau đó màn xe lại được xốc lên lần nữa,
Thạch Mặc nhìn bên ngoài xuyên qua cửa sổ xe, thì phát hiện bên ngoài là một trang viên, trên cửa chính trang viên có ghi vài chữ to, rồng bay
phượng múa xinh đẹp vô cùng, chỉ là hắn không biết chữ, nên không biết
nơi này là nơi nào.
Thạch Mặc không biết nơi này là nơi nào,
nhưng nhìn thấy cánh cửa khí thế như thế, thì nhất định không phải là
nơi tầm thường, rất giống phủ trạch của một vị đại nhân nào đấy.
Được gã sai vặt dắt xuống xe, Thạch Mặc liền nhìn thấy vài người.
" Người là Thạch công tử sao? " Một nữ nhân trông có vẻ ổn trọng trong số họ đi tới, mang theo một tia cung kính không khác biệt lắm.
Mà hai tiểu cô nương phía sau rõ ràng là càng thêm kinh ngạc.
Thạch mặc có chút khó chịu hơi nghiêng người sang bên cạnh, không muốn trực tiếp thừa nhận cái loại ánh mắt đó.
" Vâng, chúng tôi là người của Ngạn vương gia, vị này chính là Thạch công tử, vương gia kêu chúng tôi tới, đây là thiếp mời." Gã sai vặt vừa mới
vén rèm cho Thạch Mặc nói nói rồi lấy ra một thiếp mời, xem ra đã được
phân phó kỹ càng.
" Thạch công tử, tiểu nhân là quản gia của phủ
tướng quân, vương gia có phân phó, người sau khi đến đây thì sẽ do tiểu
nhân dẫn đường cho người, xin người đi theo tiểu nhân. " Nữ nhân nói
xong rồi dùng một tư thế dẫn đường.
Thạch Mặc nhẹ gật đầu, cũng không nhiều lời, kỳ thật cũng không biết nên nói gì, liền đi theo quản gia đi vào phủ tướng quân.
…
Bố cục phủ tướng quân hình như rất chặt chẽ cẩn thận, hành lang đình các
đều rất trật tự, dường như tản ra một loại hương vị ổn trọng.
Theo quản gia tiến vào, Thạch Mặc nhìn thấy được một ít hạ nhân, mỗi người
hình như đều tò mò đối với hắn, ánh mắt luôn vô tình hay cố ý mà rơi vào trên người hắn, sau đó người đi sau cùng sau khi đi qua bên cạnh hắn
cũng giống như đang tham khảo thứ gì, tuy hắn không nghe được gia nhân
kia rốt cuộc đang nói cái gì, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái như cũ.
Có chút khó chịu kéo kéo quần áo trên người mình, đây là thứ Huyễn Nhi đưa hắn mặc vào trước khi xuất phủ, một kiện y phục hoa lệ xinh đẹp nhưng
vẫn không mất đi vẻ trang nhã, Mị Ngạn Nhi mấy ngày trước đã đưa tới,
hắn cũng không nhìn qua, lại bị Huyễn Nhi ghi nhớ rồi đem ra.
Hắn vốn không nghĩ sẽ mặc nó, y phục như thế không thích hợp với hắn, nhưng Huyễn Nhi lại nói không thể mặc như ngày thường mà ra ngoài, bằng không sẽ làm mất mặt vương phủ, nên Thạch Mặc tuy rằng không muốn, nhưng lại
cau mày tùy ý để Huyễn Nhi loay hoay, y phục rườm rà như thế căn bản là
hắn không biết mặc.
Hắn thật sự không xứng với trang phục này a…
" Công tử, vương gia cùng các vị đại thần đang ở bên trong, mời người
vào. " Quản gia đem Thạch Mặc tới bên ngoài đại sảnh, liền dừng lại bước chân, để cho Thạch Mặc tự mình đi vào.
Thạch Mặc dừng lại một chút, nói với quản gia một tiếng cám ơn nhẹ nhàng, toàn thân liền có chút khẩn trương mà đi vào…
…
Sự xuất hiện của Thạch Mặc liền cắt đứt cuộc trò chuyện của mọi người,
trong giây lát, trong phòng vốn đang náo nhiệt cũng trở nên an tĩnh, tầm mắt Thạch Mặc liếc tới liền rơi vào một bóng dáng đang ngồi ở trên
giường êm, Mị Ngạn Nhi đang tựa người rất tùy ý ở chỗ đó, toàn ra tản ra một khí tức lười biếng.
" Tới đây. " Mị Ngạn Nhi đương nhiên cũng nhìn thấy Thạch Mặc, ngồi trên giường êm, hướng tay phải về phía thạch mặc.
Tầm mắt của mọi người xung quanh đều chuyển dời đến trên người Mị Ngạn Nhi, sau đó theo động tác của Mị Ngạn Nhi mà nhớ tới trên người Thạch Mặc.
Trong phòng vốn có chín người, tính thêm Thạch Mặc, bây giờ là mười người, năm nam năm nữ không chút sai biệt.
Thạch Mặc cũng không quan tâm khi bị soi mói, cũng không so đo mối quan hệ
vốn đang phức tạp mâu thuẫn với Mị Ngạn Nhi, hướng về phía nàng mà đi,
tuy vẫn đang trong trạng thái kỳ quái với Mị Ngạn Nhi, nhưng nơi đây là
một nơi xa lạ, đối với những người lạ lẫm này, hắn dù không tin tưởng Mị Ngạn Nhi, thì cũng phải nguyện ý dựa dẫm vào Mị Ngạn Nhi.
Thạch
Mặc đi qua cũng không chủ động nắm lấy tay của Mị Ngạn Nhi, hắn cũng
không thể nào làm động tác này trước những con mắt nhìn trừng trừng của
mọi người, Mị Ngạn Nhi đương nhiên cũng nghĩ đến việc này, nàng chủ động cầm lấy tay của Thạch Mặc, kéo hắn vào trong ngực nàng.
Thạch
Mặc không nghĩ tới Mị Ngạn Nhi sẽ làm động tác như vậy, không đề phòng
mà ngã vào trong ngực Mị Ngạn Nhi, vừa muốn giãy dụa, lại chợt nghe thấy Mị Ngạn Nhi ghé vào lỗ tai hắn nói.
" Đừng cử động, phối hợp với ta một chút. "
Giọng nói của Mị Ngạn Nhi rất nhẹ, nhiệt khí thở ra thổi lên tai Thạch Mặc,
toàn thân Thạch Mặc nóng lên, mặt liền đỏ bừng, cũng không còn giãy dụa, tùy ý để Mị Ngạn Nhi ôm lấy.
" Vương gia, có nên giới thiệu một chút không? "
Trong phòng khách đều trưng bày giường lớn nệm êm, ngoại trừ Thạch Mặc và Mị
Ngạn Nhi thì còn có bốn đôi nam nữ khác đang ngồi ở xung quanh, người
lúc này nói chuyện là một nữ nhân rất có khí thế, thành thục ổn trọng
lại mang theo chút lạnh lùng.
" Thạch Mặc, những người này đều là bằng hữu của ta, từ nay về sau nhớ một chút là được, không cần nhiều
lời làm gì. " Mị Ngạn Nhi nhíu lại lông mày, dùng một ngữ điệu vô cùng
lười biếng nói ra.
" Vương gia, người nói như vậy là không được
a, sao lại cấm người ta nói chứ. " Người mở miệng lần này là nữ nhân có
một nụ cười vô cùng giảo hoạt, làm cho người ta liên tưởng nụ cười của
nàng ấy giống một con vật nào đó.
Trực giác của Thạch Mặc cảm giác nữ nhân này rất nguy hiểm.
" Sợ hắn học cái xấu của ngươi mà. " Mị Ngạn Nhi trêu chọc lại, nhíu mày nói với mọi người xung quanh, trừng mắt nộ khí.
" Sợ là học phải cái không tốt của ngươi thì có, tại sao theo chúng ta
lại là học cái xấu? " Một nữ nhân khác lại mở miệng, ngũ quan đoan
chính, khiến cho người khác nhìn thấy đã cảm nhận được một loại hương vị chính trực…