Nguyện Lấy Chàng Bánh Bao

Chương 6



" Cái này… " Hắn là sợ liên lụy nàng chứ không phải sợ bị nàng liên lụy đâu, vốn đây là chuyện của hắn, như thế nào lại thành liên lụy hắn rồi, Thạch Mặc bất đắc dĩ nghĩ, nữ nhân này đúng là làm cho hắn không có biện pháp cự tuyệt, hơn nữa…hắn cũng không muốn cự tuyệt…

(mm(cười đểu) : có ai đó phải lòng tỷ tỷ nhà ta r…)

" Tốt lắm tốt lắm, coi như đã đáp ứng rồi, hiện tại ta cũng nên giới thiệu một chút, ta tên là Nhan Mị Nhi, năm nay mười tám tuổi, chưa có hôn phối, không phu không con, không nhà để về, được rồi, tới lượt ngươi. " Mị Ngạn Nhi đem tên của mình sửa lại một chút, nàng cũng không thể dùng tên thật, nếu không thì họ sẽ biết mình là người hoàng tộc mất, còn về vế sau… thì cũng chẳng khác mấy với hiện thực =,=.

" Ta… ta tên là Thạch Mặc, mười chín tuổi, trong nhà còn có một đệ đệ tên là Thạch Triệt, năm nay mười lăm tuổi, ngươi nếu thật sự muốn ở lại thì cũng có thể lưu lại a, hiện tại để ta đi dọn lại căn phòng, từ nay về sau đệ đệ cùng ta ở cùng một chỗ, ngươi sẽ ở tại phòng đệ đệ ta đi. "

Trong nhà này ngoại trừ mặt tiền cửa hàng thì cũng chỉ còn lại hai gian phòng thôi, hắn tính để mình và đệ đệ ở cùng một gian, mặc dù có chút chật chội nhưng vẫn nên để nàng ở thoải mái một chút.

" Vậy có tiện hay không ? " Mị Ngạn Nhi lời này tựu có chút giả tạo, nói thật nàng cũng không muốn sống ở chỗ này, vốn ở căn phòng đơn sơ thế này cũng đã làm nàng ủy khuất rồi, việc ngủ dưới đất chính nàng cũng không biết mình có thể kiên nhẫn tới khi nào nữa.

" Không có việc gì không có việc gì, ta cũng phải đi sửa sang lại một chút, phiền ngươi ngồi đây giúp ta trông coi cửa hàng a. " Thạch Mặc cười cười, làm người khác không khỏi cảm thấy hắn khá ngốc, thấy Mị Ngạn Nhi gật gật đầu đáp ứng liền từ cánh cửa ở phía sau mà đi vào trong nhà.

Mị Ngạn Nhi đứng ở cửa hàng thu hồi lại một chút gương mặt sáng ngời, lộ ra một nụ cười tà tứ, con mắt hưng phấn lóe sáng nhìn nội thất quanh cửa tiệm.

Có còn hơn không, vậy cũng coi như tìm được đồ chơi mới đi, nam nhân khi trưởng thành tuy khó coi như vậy nhưng nàng lại cảm thấy rất khả ái a…



Phòng nhỏ, đồ đạc cũng ít, Thạch Mặc mới thu dọn một chút liền đi ra, sau lưng còn dẫn theo một thiếu niên nhỏ nhắn xinh xắn khiến Mị Ngạn Nhi không khỏi nhìn kỹ một chút, trong lòng không khỏi kinh ngạc, thật là một hài tử xinh đẹp a…

Ngũ quan quá phận xinh xắn, tóc dài đen nhánh, làn da trắng nõn nà, khí chất nhu nhược, thực sự khiến ta có chút tiếc hận không thể yêu ngay lập tức, làm cho nàng cảm giác muốn che chở y đến dào dạt, đây chính là đệ đệ mà Thạch Mặc giới thiệu a. Bất quá, Mị Ngạn Nhi lại có chút hoài nghi, hai người này thật sự là thân huynh đệ ư, nếu như là thật… cái này cũng quá kinh ngạc đi ?

" Nhan cô nương, đây là đệ đệ Thạch Triệt của ta, Triệt nhi, vị này chính là Nhan Mị Nhi cô nương mà ta nói với ngươi. "

" Nhan cô nương hảo. " Giọng nói Thạch Triệt cũng rất dễ nghe, uyển chuyển nhu hòa làm cho người ta cảm giác rất thoải mái.

" Đừng có khách khí như vậy, còn gọi cái gì là Nhan cô nương a, đại ca ngươi đã gọi ta là Mị Nhi vậy thì ngươi cứ thuận theo mà gọi ta là Mị Nhi tỷ tỷ, còn ta sẽ gọi tên của các ngươi, thế nào ? " Mặc dù đã hỏi như vậy nhưng hiển nhiên Mị Ngạn Nhi giọng điệu vẫn không quan tâm mà chối bỏ.

Thạch Mặc tính vốn ôn hòa, tự nhiên cũng sẽ không so đo, chỉ đơn giản gật đầu một cái đáp ứng.

Mị Ngạn Nhi cứ thế cư trú ở trong tiệm bán bánh bao, cùng hai huynh đệ Thạch Mặc, Thạch Triệt mà lại không giống hai huynh đệ sống chung một chỗ.

(mm tung bông : ye ye ye, happy ending a…)



Bất tri bất giác ba ngày lại trôi qua, Mị Ngạn Nhi để một tờ giấy xuống sàn rồi ngồi lên, so với đống bánh bao trắng trắng mềm mềm phía sau cũng chẳng khác nào bánh bao vương đứng đầu thần dân.

Ai, nghĩ nàng nói như thế nào cũng là đường đường tiểu vương gia đâu rồi, làm sao lại cái gì cũng không biết... Nhóm lửa không biết, nấu cơm không biết, quét dọn phòng cũng không, bất quá những điều này đều là do nam nhân làm, nàng không biết là đúng rồi, chính là... vì cái gì nàng liền bổ củi, nấu nước .. cũng làm không tốt...

Bất quá khá tốt, trải qua ba ngày tìm kiếm, nàng cũng đã tìm được một chuyện nàng có thể làm được... chính là... ngồi ở chỗ này bán bánh bao, chỉ là cái này thực rất nhàm chán a...

Cũng trong ba ngày nay ở chung này, nàng đại khái cũng hiểu được tính cách cùng cuộc sống của hai huynh đệ này, Thạch Mặc ôn hòa lại thiện lương, dù bề ngoài có tục tằng nhưng tâm tư lại săn sóc chu đáo, chịu khổ nhọc mà không có bất kỳ câu oán hận, hơn nữa còn luôn lộ ra khuôn mặt tươi cười thật thà phúc hậu khiến cho người nhìn thấy cũng cảm thấy thực ấm áp.

Đệ đệ Thạch Triệt thì lại ôn nhu như nước, có chút nhát gan, có chút nhu nhược, cũng có chút tự ti, nói đến đây cũng không khỏi làm cho phải nàng tiếc hận, không nghĩ tới tiểu nam hài xinh đẹp như vậy, đôi mắt cũng rất linh động mà lại cái gì cũng đều nhìn không thấy... thật sự là đáng tiếc cặp mắt đen bóng kia...

Mỗi buổi sáng trong cuộc sống tự lập của hai huynh đệ thực sự rất ấm áp, Thạch Mặc phụ trách một ít gia vụ phức tạp tỷ như nấu cơm, quét dọn, mà Thạch Triệt thì sẽ vì ca ca giặt quần áo, làm một ít chuyện nằm trong khả năng của y.

(gia vụ: công việc)

Hai người trong lúc đó vô tình lại tạo nên một loại ăn ý dị thường, dù không quan sát đối phương làm gì cũng tự hiểu tiếp theo những gì mình nên làm, làm cho Mị Ngạn Nhi - người vẫn luôn cảm thấy hai huynh đệ này rất phiền toái cũng không khỏi có chút hâm mộ.

"Muội tử, cho hai cái bánh bao." Giọng nói của bác gái cắt đứt đi suy nghĩ của Mị Ngạn Nhi, Mị Ngạn Nhi hữu khí vô lực bao lại hai cái bánh bao đưa cho bác gái kia.

(hữu khí vô lực: phân tâm, không chút khí lực, biếng nhác)

Lúc bác gái đi, Mị Ngạn Nhi lại lâm vào trong suy nghĩ của mình

Hai người huynh đệ này... lúc trước nàng bị Thạch Mặc hấp dẫn, không biết có phải là do luôn được nam nhân xinh đẹp bao quanh hay là do lần đầu tiên đụng phải một nam nhân tục tằng khó coi đến vậy, thế nhưng nàng lại cảm thấy hắn khá đáng yêu. Hơn nữa nàng lại không có nơi nào để đi nên mới quyết định liền sống ở đây, rồi sau đó nàng lại biết được đệ đệ Thạch Triệt ôn nhu như nước, y cũng là sở thích nam hài mà nàng thích, thế là lại càng kiên cố hơn quyết tâm ở lại chỗ này.

Chỉ là hai người huynh đệ này tựa hồ đối với nữ nhân đều rất trì độn, nhất là khi nàng ở trước mặt bọn họ làm ra nhiều hành động để kéo gần lại khoảng cách, nhưng tựa hồ họ lại quên nàng là một nữ nhân...

Hơn nữa, nàng cảm giác Thạch Mặc tựa hồ vẫn luôn trốn tránh nàng, cũng không phải biểu hiện rất rõ ràng, nhưng luôn đối với nàng giữ khoảng cách, hơn nữa lúc nói chuyện ánh mắt cũng sẽ đặt ở chỗ khác làm cho nàng cảm giác có chút kỳ quái, cũng có chút nhụt chí.

Tựa hồ, đối mặt với hai người huynh đệ này, nàng - người một mực vẫn luôn lấy sức quyến rũ của mình làm kiêu ngạo liền toàn bộ rủ hết không còn sót lại một mảnh...

Chẳng lẽ nếu không còn địa vị quyền thế, không còn vẻ ngoài tà mị, nàng thực sẽ như vậy một điểm quyến rũ cũng không có sao? Không không không, nàng tại sao lại nghĩ như vậy chứ, nhất định là do hai huynh đệ kia quá trì độn rồi, mới không cảm thấy nàng tốt, như vậy... nàng có nên hay không làm gì đó để giành được sự chú ý của bọn hắn?

Chỉ là... rốt cuộc nên hấp dẫn ai đây? Mị Ngạn Nhi nghĩ nghĩ, Thạch Mặc gương mặt tươi cười đáng yêu, thật thà phúc hậu, lại nghĩ tới Thạch Triệt bộ dáng nhu nhược ngại ngùng, trong lúc nhất thời nàng có chút tâm tình bất định.

Không bằng... lớn nhỏ hai người nàng đều ăn sạch đi, dù sao cũng là chơi đùa thôi mà, nếu đã thế sao lại không đùa tận tình chứ... Nghĩ vậy, Mị Ngạn Nhi khóe miệng lộ ra một nụ cười tà tứ, thực sự chính là bất hảo nga...

Nàng mặt ngoài tuy vô lại, lại có tính khí khá nóng nảy nhưng người bên cạnh nàng ai cũng hiểu rõ một điều, nàng là một người không thể đắc tội, keo kiệt, âm độc, tàn nhẫn, phong lưu, dạo chơi nhân gian. Nàng cũng không phải vô tình, chỉ là vô tình ấy của nàng người khác lại nhìn ra lãnh khốc mà thôi, tính cách này ngày thường cũng không biểu hiện ra ngoài, nhưng nếu quả thật đụng phải sự tình gì đó thì nàng liền lộ ra một bộ mặt khác của mình khiến cho người ta sợ hãi.

Nàng không biết mình vì sao lại đối với hai người nam nhân này có hứng thú, nhưng một khi đã có hứng thú, như vậy nhất định phải khiến cho bọn họ hiểu được tâm ý của nàng. Hơn nữa nàng hiện tại cũng có rất nhiều thời gian, hảo hảo hưởng thụ cái loại cuộc sống bình thường nhàm chán cũng là một việc không tồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.