Quan hệ giữa Mị Ngạn
Nhi và Thạch Mặc cũng đã tốt lên, từ sau khi Mị Ngạn Nhi dẫn Thạch Mặc
đến Dịch Thủy đào viên cho đến hiện tại, mọi người trong vương phủ đều
cảm thấy được sự thay đổi trong mối quan hệ giữa hai người bọn họ.
Mị Ngạn Nhi thường xuyên ngủ lại trong phòng Thạch Mặc, vừa giải quyết
chính sự vừa ăn cơm nói chuyện cùng với Thạch Mặc, ánh mắt ngẫu nhiên
cũng sẽ nhìn đến hài tử ở trong lòng Thạch Mặc, lúc ban đầu còn thờ ơ
lạnh nhạt, dần dần cũng cảm thấy hài tử này có chút đáng yêu, nhưng
thỉnh thoảng cũng sẽ ghen tị với hài tử, trách móc nàng tại sao lại
chiếm đoạt quá nhiều thời gian của Thạch Mặc.
Mà vào lúc đó,
Thạch Mặc cũng chỉ cười cười không nói gì, sau đó dùng một loại ánh mắt
như đang suy nghĩ điều gì đó mà nhìn Mị Ngạn Nhi, bầu không khí hòa hợp
giữa hai người làm người ngoài cũng cảm nhận được một chút hạnh phúc,
tuy nhiên, đối với một số người thì đó lại là một điều không may mắn
chút nào.
Vào một buổi sáng của nửa tháng sau, Mị Ngạn Nhi mới
rời khỏi phòng Thạch Mặc không bao lâu, Thạch Mặc liền phải nghênh đón
một người khách khác.
" Thạch công tử, ta có thể vào đây ngồi một chút không? " Nụ cười của Âm Trữ vẫn rất dịu dàng bình thản như thế.
Thạch Mặc nhẹ gật đầu, đưa Niệm Nhi cho gã sai vặt, đón Âm Trữ đi vào.
Đối với nam nhân của Mị Ngạn Nhi, hắn cũng không quan tâm chút nào, chưa
nói đến nhà vương hầu quý tộc, cho dù là nữ nhân nhà bình thường, thì
cũng đã có đến ba phu bốn thiếp, cho nên hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới
sẽ độc chiếm được một mình Mị Ngạn Nhi, hắn nghĩ, chỉ cần Mị Ngạn Nhi
nguyện ý giữ hắn ở bên người, nguyện tình thật lòng đối xử với hắn, như
vậy thôi cũng đủ rồi.
…
Hai người ngồi xung quanh chiếc bàn, gã sai vặt đặt trà bánh lên, liền cung kính rời đi, chỉ để lại hai nam nhân ở một chỗ.
" Bốn năm trước, vương gia đã cứu ta, từ lúc đó trở đi, ta đã trở thành
người của vương gia, lúc vương gia mở miệng muốn ta, cũng là chính ta đã cam tâm tình nguyện đồng ý, ta đã từng cho rằng, chỉ cần ta cố gắng thì có thể làm cho vương gia yêu ta, chỉ cần vương gia không gặp được người trong lòng, thì ta liền có cơ hội, chỉ là, ta hiện tại cũng biết rõ
mình đã không còn cơ hội nữa rồi, bởi vì vương gia nàng đã tìm được
người mà nàng thực sự yêu thích. "
Âm Trữ chậm rãi nói, cuối cùng nhìn Thạch Mặc đang ngồi ở chỗ đó thật sâu.
Thạch Mặc cũng không biết nên nói gì, đành phải giữ sự trầm mặc.
" Lúc vương gia nhìn ngươi cũng không giống lúc người nhìn bọn ta, mặc dù sau khi ngươi rời nơi này thì vương gia cũng đối xử với vương phi rất
tốt, nhưng ta vẫn cảm giác được một loại lạnh nhạt cùng xa cách như cũ,
chỉ có khi nhìn ngươi, trong ánh mắt vương gia mới mang theo một chút
dịu dàng cùng tình cảm ấm áp, lúc đó ta đã biết, ngươi mới là nam nhân
đã chiếm được cõi lòng của vương gia. "
Âm Trữ cũng không muốn thừa nhận sự thật này, nhưng trốn tránh cũng không phải là lựa chọn của hắn khi đối mặt với vấn đề này.
" Lần này ta cũng không muốn nói gì thêm nữa, chỉ là muốn nói cho ngươi
biết, nhất định phải biết quý trọng. Vương gia là một người có thể dựa
vào, ta thật tình chúc phúc cho các ngươi, hi vọng các ngươi có thể vĩnh viễn có được hạnh phúc. "
Âm Trữ cười, trong tươi cười mang theo rất rõ một chút đau thương, nhưng cũng mang theo loại chân thành cùng kiên định.
Thạch Mặc bị Âm Trữ nói đến mà có chút giật mình, hắn không biết vì sao
chuyện mà hắn không hiểu, mà Âm Trữ lại có thể dùng ngữ điệu làm như đã
hiểu ra rồi…
"… Ha ha, ta tới đây cũng chỉ vì muốn nói mấy câu
đó, nói xong thì ta cũng nên rời đi. " Âm Trữ đứng lên, ngay cả chun trà cũng không dùng tới, liền rời khỏi phòng của Thạch Mặc.
Thạch Mặc nhìn bóng lưng của Âm Trữ đã đi xa, cảm thấy, cảm thấy dường như cũng có thể làm cái gì đó…
Hắn không thích lừa gạt, nếu như sự tình lúc trước không tới đột ngột,
không phát sinh vào quãng thời gian ấy, có lẽ cũng sẽ không xãy ra những việc như hiện tại, hắn cũng sẽ không mâu thuẫn rồi giãy dụa, nhưng mà,
nhìn thấy sắc mặt thoải mái của Âm Trữ, Thạch Mặc cảm thấy bản thân cũng có thể dũng cảm để đối mặt với cái gì đó.
Đi ra cửa phòng, Thạch mặc tìm gã sai vặt đang chăm sóc cho Niệm Nhi, nhận lấy Niệm Nhi từ
trong lòng đối phương, ánh mắt dịu dàng nhìn hài tử, trong lòng đã đưa
ra một quyết định…
" Huyễn Nhi, chuẩn bị cho Niệm Nhi một bộ quần áo xinh đẹp, buổi tối vương gia sẽ đến, chút mặc cho Vương gia xem. "
Thạch Mặc phân phó gã sai vặt.
" Vâng " Gã sai vặt rời đi, để lại phụ tử hai người.
" Niệm Nhi, từ ban đầu phụ thân thật sự đã làm sai rồi, cũng không còn
vấn đề gì nữa, nếu sai mà biết sửa thì cũng tốt, vi phụ không muốn làm
ngươi chịu ủy khuất, cho nên, cho dù thế nào đi chăng nữa, cho dù nàng
đối xử với ta như thế nào, ta cũng sẽ không trốn tránh… "
Thạch
Mặc nói với hài tử, giọng nói rất dịu dàng, ánh mắt nhìn ở trên người
hài tử, nhưng lại không có tiêu cự, như đang nhìn vào nơi nào đó không
biết tên…