Nguyện Lấy Chàng Bánh Bao

Chương 7: Chương 7



Vào buổi tối, ba người ngồi vây quanh tại một cái bàn nho nhỏ, trên bàn bày biện ba cái mâm đồ ăn, một cái mâm đựng bánh bao, một cái mâm đựng dưa muối, cuối cùng là một dĩa khoai tây nhỏ nhăn meo móc , không khỏi keo kiệt đến đáng thương đi TT,TT.

Mị Ngạn Nhi trong lòng thở dài, nhưng vẫn chấp nhận số phận bắt đầu ăn, nàng đã liên tiếp ăn ba ngày khoai tây rồi, nhưng… cũng đừng mỗi ngày đều phải có món khoai a…

Bất quá tuy trong nội tâm có chút bất mãn nhưng nàng vẫn không chút nào biểu hiện ra ngoài, vì nó cũng khá là thơm ngon, với lại nam nhân kia mỗi lần đến thời điểm này đều dùng ánh mắt áy náy cũng có lỗi nhìn nàng… Hơn nữa nàng mỗi ngày ngoài việc bán bánh bao thì còn lại cái gì cũng không làm, có thể ăn được cái này thì cũng coi như thỏa mãn rồi.

Bữa tối rất nhanh ăn xong, Thạch Mặc thu thập bát đũa xong liền vịn Thạch Triệt đi nghỉ ngơi, Mị Ngạn Nhi có chút nhàm chán nằm ở trên giường.

Trước kia vào lúc này, nàng khả năng còn cùng nam nhân nào đó phong lưu khoái hoạt, nhưng hiện tại mỗi tối nàng chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi, vì không có tiền mua đèn cầy nên lúc trời tối liền cái gì cũng không thấy đường được, cuộc sống như vậy cũng vô cùng nhàm chán a, chỉ là… thực sự không rời đi được, nàng muốn dựa vào thuật dịch dung của mình mà rời khỏi Hoàng Thành, hơn nữa muốn có bạc cũng không phải việc khó, nhưng nàng vẫn không có rời đi, chỉ là nội tâm nàng lại muốn ở nơi đây trải qua cuộc sống nhàm chán nghèo khổ…

Đây là tại sao chứ ? Đáp án không phải rất rõ rồi sao, cũng không tính là rất khó khăn…

Thật sự là ngủ không được a, suy nghĩ lung tung vài ngày rồi cũng nên suy nghĩ kỹ lại một chút, nhưng nàng hiện tại trong đầu lại cảm thấy trống trơn một mảnh, cái gì cũng không nghĩ được, đã như vậy… hay là đi ra ngoài một chút đi…

Chỗ bọn họ ở hiện tại là một tiểu phòng nhỏ, không có sân ngoài, chỉ có có hai gian phòng cùng một phòng bếp nho nhỏ, phía trước là một mặt tiền cửa hàng, nó cũng được tách từ phòng ra, cả bố cục cũng rất chen chúc.

Mị Ngạn Nhi vừa đi ra khỏi cửa phòng liền đụng phải Thạch Mặc cũng cùng lúc đi ra khỏi phòng.

" Ngươi muốn làm gì ? " Mị Ngạn Nhi mở miệng trước.

" Định vá lại quần áo cho Triệt nhi, trong phòng mờ quá, định ra ngoài cho nó sáng hơn. " Thạch Mạc trả lời, trong bóng tối giọng hắn khàn khàn tựa hồ càng thêm trầm thấp.

" Ta cũng định ra ngoài, hay chúng ta cùng đi a. "

" …Ân, hảo. "

(mm : bảng convert dịch thành " dạ " nhưng mm lại thấy không hợp xưng hô cho lắm nên sẽ dùng nguyên gốc hán việt là " ân " :3 )

Hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng, ngồi ở bậc thang trước cửa phòng.

Bên ngoài nếu so với trong phòng thì lại sáng thêm rất nhiều, Mị Ngạn Nhi ánh mắt nhìn Thạch Mặc trong tay cầm quần áo để may vá lại.

Thạch Mặc chuẩn bị xong đồ may vá, dường như cũng rất thuần thục may vá quần áo, bàn tay dày rộng cũng rất nhanh nhẹn.

" Thạch Mặc, y phục của ta cũng bị thủng, người giúp ta sửa lại được không ?" Ở một chỗ vải ngăn tầm mắt hắn, nhìn ở tay áo bên trái của Mị Ngạn Nhi, ngón tay khẽ hé ra một lỗ thủng.

" A… hảo, ở nơi nào, ngươi đem ra đi, ta sửa cho. " Thạch Mặc gật đầu đáp ứng, hắn thật cao hứng khi có thể giúp đỡ nàng a.

" Cám ơn. " Mị Ngạn Nhi cởi đi áo khoác của mình, đưa cho Thạch Mặc.

Thạch Mặc có chút xấu hổ, không nghĩ tới lại là áo khoác ngoài của nàng, đem ánh mắt của mình nhìn tới, không nghĩ nàng chỉ mặc mỗi cái áo đơn.

Nương theo ánh sáng trong đêm đen, Mị Ngạn Nhi thấy được mặt Thạch Mặc có chút ửng đỏ, trong lòng không khỏi hí hửng vui vẻ.

Đầu tháng chín ban đêm có chút mát mẻ, nhất là việc mặc mỗi áo đơn ngồi ở bên ngoài thì càng cảm giác được những cơn gió nhè nhẹ man mát, bất quá Mị Ngạn Nhi có nội lực trong người cũng không cảm thấy lạnh, chỉ là Thạch Mặc lại có chút bận tâm, hắn vốn cầm lấy y phục của Thạch Triệt liền để sang một bên, nâng áo của Mị Ngạn Nhi, chỉ là một cái lỗ nhỏ, vài cái vá nữa thôi cũng dùng tốt lắm.

" Đây. " Thạch Mặc đưa qua quần áo, ánh mắt vẫn còn chút dao động, không dám nhìn về hướng Mị Ngạn Nhi, niên đại này, nam nữ hữu biệt, hắn một cái nam tử còn chưa xuất giá đúng là vẫn còn một chút cố kỵ.

(Nam nữ hữu biệt: kiểu như nam nữ thụ thụ bất thân.)

Mị Ngạn Nhi cầm lấy áo, ánh mắt một mực hài hước trở nên thâm trầm không ít, trong bóng đêm dị thường sáng ngời

Đây là lần đầu tiên có người vì nàng mà vá bố y… nắm lấy tay áo, Mị Ngạn Nhi không khỏi nghĩ đến điều đó.

Kỳ thật… có đôi khi người đang ở thời điểm cảm động sẽ xem nhẹ mộtt vài vấn đề, tỷ như… nàng đường đường một tiểu vương gia như thế nào mặc quần áo có miếng vá, cho dù có một đống lớn người nguyện ý vì nàng vá, cũng không thấy được có người thực sự dám làm thế a…



Thời gian cứ thế hai ngày trôi qua, phiền toái tựu một lần nữa lại ghé thăm.

Nam nhân ngày đó bị Mị Nhạn Nhi đuổi đi, lại mang theo bốn nữ nhân tráng kiện xuất hiện ở trong tiệm bánh bao.

" Chính là nàng, ngày đó chính là có nàng ta, các ngươi mau bắt nàng ta lại. " Trương mai công chỉ vào Mị Ngạn Nhi hô to, mấy người phụ nhân sau lưng cũng không nói nhảm, liền tiến lên bắt Mị Ngạn Nhi, lại bị Mị Ngạn Nhi nhẹ nhàng linh hoạt trốn khỏi, Thạch Mặc ở trong phòng cũng nghe thấy âm thanh, dặn Thạch Triệt ngàn vạn không cần phải đi ra, dặn xong liền đi ra khỏi gian phòng tiến đến mặt tiền cửa hàng.

" Uy, nữ nhân ngươi tốt nhất là thúc thủ chịu trói, ngoan ngoãn theo chúng ta đi, bằng không cũng đừng trách ta không khách khi. " Bốn nữ nhân tráng kiện âm tàn nói, ánh mắt nhìn Mị Ngạn Nhi như nhìn đang nhìn một người chết.

" Hừ, không khách khí liền không khách khí, các ngươi cho rằng ta sợ các ngươi à, chỉ là vài tên tay sai thôi, cũng dám trước mặt bổn cô nương mà kêu gào. " Cũng tốt, rốt cuộc đã tới rồi, nàng cũng đã nhàm chán bốn năm ngày, mỗi ngày cũng không có việc gì làm, đều có chút không giữ ý tứ mà mặt dày ăn chùa(mm :chẳng lẽ để cho chết đói :v), đương nhiên nàng cũng có ý nghĩ ăn không cơm của người ta nga.

" Ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, bọn tỷ muội, quản gia nói nhất định phải đem nàng bắt về, động thủ ! " Nữ nhân nói xong liền dẫn đầu đoàn người lao đến, ba người còn lại cũng không rớt lại phía sau, cùng một chỗ đánh tới.

Mị Ngạn Nhi võ công tuy không phải tuyệt đỉnh cao thủ nhưng đối phó với loại cá nhỏ tôm nhỏ này cũng đủ dư dả, chỉ cần vài cái đá chân đã đem bốn nữ nhân đạp đến góc tường.

" Hừ, đồ bỏ đi. " Mị Ngạn Nhi vỗ vỗ tay, thưởng cho bốn nữ nhân hai lời bình.

Trương mai công mở to hai mắt nhìn không tin nổi trong nháy mắt người của hắn đã bị giải quyết, đám người này là chính hắn lãng phí rất nhiều nước miếng mới giựt giây được Đặng quản gia phái ra a.

" Như thế nào còn chưa cút đi, có phải cũng muốn chờ ta đánh ngươi không? " Mị Ngạn Nhi vừa nói vừa chính mình nới lỏng một chút gân cốt, toàn thân két két vang lên liên tục, Trương mai công sợ tới mức lui về sau vài bước.

" Ngươi… coi như ngươi lợi hại, người chờ đấy, ta không tin ta không trị được ngươi. " Trương mai công sau khi quăng xong câu nói sau cùng này cũng không cần quay đầu mà chạy thẳng đi, bốn nữ nhân cũng giãy dụa đứng lên, sau khi hung dữ trừng mắt Mị Ngạn Nhi cũng từ đó biến mất không còn xuất hiện.

Các bạn hàng xóm vừa mới nãy bởi vì sợ phiền phức mà trốn đi, cũng đều chạy ra chỉ trỏ không biết nói gì đó.

" Tốt lắm, không có việc gì rồi, ngươi đi lấy bánh bao đi. " Mị Ngạn Nhi phủi tay, vẻ mặt thoải mái đối với Thạch mặc nói ra.

Thạch Mặc giật giật miệng giống như muốn nói gì, nhưng cuối cùng cũng không có mở miệng, mang theo gương mặt lo âu đi tới phòng bếp.

Sau khi thạch Mặc rời khỏi, Mị Ngạn Nhi cất đi sắc mặt khinh thường âm trầm xuống, nhìn đến phương hướng Trương mai công biến mất lộ ra tia cười lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.