Nghe Dương Phong “thâm tình thổ lộ”, Dương Quân khoé miệng nhất thời co quắp.
Mẹ nó, lại là cái chiêu này? Ngươi tưởng ta sẽ lại mắc lừa nữa sao?!
Không sai, trong những năm Phong Nguyệt rời đi, Dương Phong tại Dương phủ từng có không ít lần “quậy phá”, nhưng mà mỗi lần khi Dương Quân muốn nổi trận lôi đình, thì Dương Phong lại dùng ra chiêu này.
Hừ! Vừa mới ta nghĩ ngươi uống rượu vào nổi điên, đã ngươi không say như vậy rất tốt.
Ta sẽ lại không mắc lừa, ngươi tưởng nói vài câu thâm tình là có thể xong sao?!
Phanh!
Nhưng mà Dương Quân còn chưa nói cái gì liền bị Phong Nguyệt bên cạnh cho một cước.
“Lão nương còn chưa có chết, ngươi dám đánh con trai ta?!”.
Phong Nguyệt tức giận quát, sau đó vội đứng dậy đi tới bên cạnh Dương Phong, đem hắn ôm vào lòng, bàn tay còn không ngừng xoa lấy một bên mặt của Dương Phong mới bị Dương Quân đánh kia, âm thanh bất mãn vang lên.
“Ngươi hạ thủ nặng như vậy làm gì? Đều lưu lại dấu tay”.
Dương Phong khoé miệng từ từ nhếch lên, ánh mắt đắc ý nhìn Dương Quân như thể đang nói.
“Ngươi có giỏi đánh tiếp nha”.
Dương Quân: …
Nhìn ánh mắt bất lực của Dương Quân, Dương Phong cũng không tiếp tục hố ông ta.
Hắn đưa tay kéo lấy tay Phong Nguyệt, để nàng ngồi xuống phía đối diện, sau đó nghiêm túc nói.
“Cha, mẹ.
Những lời kia mặc dù khó nghe, nhưng ta nói đều là thật lòng.
Ta sẽ không ép buộc các ngươi, chỉ mong các ngươi suy nghĩ rõ ràng một chút”.
“Lão cha, ngươi bỏ lại Dương Khinh Tâm, điều này thực sự không tốt lắm, có thời gian liền trở lại thăm nàng một chút.
Tuy rằng ta tạm thời không chấp nhận nàng, nhưng mà nói thế nào nàng cũng là huyết mạch Dương gia.
Ngươi nên quan tâm một chút”.
“Còn có, mẹ.
Ngươi cũng vậy.
Những chuyện trước kia ta liền không nói, đừng quá xem trọng mặt mũi.
Lão cha có thể quyết tâm tới đây, cũng đủ thấy được hắn đối với ngươi là một lòng”.
“Hơn nữa, người đã chết nhiều năm, cũng không cần cùng một người đã mất mà so đo cái gì.
Ta liền nói nhiều như vậy, các ngươi suy nghĩ một chút”.
Nói xong, Dương Phong đứng lên muốn đi, nhưng mà vừa đứng lên, hắn liền cảm thấy cơ thể có chút lảo đảo, sau đó vài giây sau hắn liền ngã xuống.
Dương Tuyết ở phía sau nhanh tay đỡ lấy hắn.
“Dương Tuyết, ngươi bỏ cái gì vào trong canh giải rượu?”.
Phong Nguyệt nhướng mày hỏi.
“Cái này… phu nhân, ta tưởng thiếu gia đã say, lại sợ nói ra lời nào đó… không đúng.
Cho nên ta bỏ một ít… thuốc an thần vào”.
Dương Tuyết lúng túng nói.
Phong Nguyệt: …
Dương Quân: …
“Được rồi, ngươi mang thiếu gia về phủ đi”.
Phong Nguyệt phất tay nói.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Vâng, phu nhân”.
Rất nhanh, Dương Tuyết liền mang Dương Phong rời đi.
“Nha đầu này… tâm tư rất tốt”.
Dương Quân nhẹ giọng nói.
Dương Tuyết làm như vậy, cũng không phải là sợ Dương Phong nói ra lời không nên nói, mà là sợ họ sẽ đánh Dương Phong mà thôi.
Điều này hai người họ nhìn rất rõ ràng, Dương Tuyết không che giấu được họ.
Bất quá, chính vì nhìn thấu điểm này, cho nên hai người mới vui mừng.
“Hừ! Đây là đương nhiên, ánh mắt nhìn người của ta sao có thể kém”.
Phong Nguyệt lạnh lùng nói.
“Cái này… Tuyết nhi, ta…”.
“Không cần nói.
Những chuyện cần biết ta đều đã biết, chờ ngươi tự mình nói ra cũng không biết chờ tới ngày tháng năm nào.
Ta nghĩ nếu không phải tiểu Phong hôm nay nói ra những lời kia, ngươi còn lâu mới nói ra, phải không?”.
Phong Nguyệt khinh bỉ nhìn hắn nói.
“Xin lỗi”.
Dương Quân thở dài nói.
“… Được rồi, nể mặt tiểu Phong, ta không so đo với ngươi.
Bất quá nếu sau này ngươi còn…”.
“Tuyệt đối không còn, ta cam đoan”.
Nghe được Phong Nguyệt chịu tha thứ mình, Dương Quân liền vội nói.
Nếu để người khác thấy đường đường là vương gia, Bình Minh Đế Quốc đại tướng quân lại có bộ dáng hèn mọn như bây giờ, sợ rằng nhiều người sẽ kinh ngạc tới hoài nghi nhân sinh.
…
Mở mắt ra, Dương Phong liền thấy mình đang nằm trong phòng ngủ.
Hắn ngồi dậy nhìn quanh một chút, nhất thời không biết mình tại sao lại ở chỗ này.
Nhưng sau đó hắn liền nhớ tới chuyện ngày hôm qua, nghĩ tới chén canh mình uống, nhất định là có vấn đề.
“Thiếu gia, ngươi tỉnh rồi”.
Ngay tại lúc này, một âm thanh vang lên đem Dương Phong doạ cho giật nảy mình.
Ánh mắt nhìn qua, liền thấy được Dương Tuyết không biết từ lúc nào lại xuất hiện ở đó.
“Không phải.
Ngươi từ đâu chui ra? Vừa mới ta rõ ràng không thấy người trong phòng, ngươi…”.
Dương Phong nhất thời không hiểu ra sao.
“Thiếu gia, vừa mới ta ở bên kia”.
Dương Tuyết bật cười chỉ về phía góc phòng nói.
Dương Phong hơi nhóm người lên nhìn qua, liền thấy được ở một bên có một cái bàn, trên bàn đặt lấy đồ ăn vẫn còn nóng hổi.
Vừa mới hẳn là Dương Tuyết đứng ở đó, cho nên hắn mới nhìn không thấy.
Mẹ nó, kém chút đem hắn doạ phát sợ.
— QUẢNG CÁO —
Event
Chờ đã!
“Chén canh giải rượu hôm qua… ngươi bỏ cái gì vào?”.
Dương Phong cẩn thận nhìn lấy Dương Tuyết hỏi.
“Thiếu gia, hôm qua ta sợ ngươi… nói lời không nên nói, cho nên ta liền bỏ một ít thảo dược an thần vào, thiếu gia ngươi đừng trách”.
Dương Tuyết đáp.
“Một ít?”.
Dương Phong nhất thời trợn tròn mắt.
Thần mẹ nó một ít.
Có loại thảo dược nào uống vào một cái, một lúc sau liền lăn ra ngủ không? Ngươi cho rằng ta chưa học qua thảo dược học sao?!
“Thiếu gia, mau rửa mặt rồi ăn sáng, trễ thêm chút nữa là đến giờ ăn trưa rồi”.
Dương Tuyết cười cười, sau đó bưng lên thau nước cùng khăn mặt mang lên nói.
Dương Phong: …
“Được rồi, ngươi ra ngoài đi, ta tự mình làm được”.
Dương Phong im lặng nói.
“Thiếu gia, cái này không được.
Phu nhân đã căn dặn rõ ràng, cho tới khi ngươi trở lại học viện, trong thời gian này ta sẽ là nha hoàn của ngươi”.
Dương Tuyết lắc đầu nói.
“Nha hoàn phải không? Là kiểu chuyên môn phụ trách làm ấm giường sao?”.
Dương Phong nhếch miệng hỏi.
“Thiếu gia, nếu như ngươi muốn, cũng không phải không được.
Bất quá ta sợ thiếu gia ngươi sẽ phải bò ra ngoài”.
Dương Tuyết nghe vậy mỉm cười đáp, bât quá trong lời nói của nàng không che giấu sát khí chút nào.
Dương Phong: …
Quên đi.
“Được rồi, để ta tự làm.
Ta không có thói quen để người khác hỗ trợ”.
Dương Phong nói xong liền đứng dậy đi tới.
Một lát sau hắn liền vệ sinh xong.
Dương Tuyết bưng lên đồ ăn đặt lên bàn, sau đó mỉm cười nói.
“Thiếu gia, thỉnh từ từ dùng”.
Nói xong nàng liền đi ra ngoài.
Dương Phong hơi nhíu mày, làm sao hắn lại có một loại cảm giác quái dị đâu?!
Đưa mắt nhìn xuống đồ ăn trên bàn, nhìn một lúc cũng không phát hiện cái gì kỳ quái, hắn lại đứng dậy ra ngoài nhìn quanh một chút, xung quanh ngoài một ít lính gác đi tuần ra cũng không thấy bóng dáng Dương Tuyết ở đâu.
Không có lý nào nha.
Thái độ của Dương Tuyết… có chút kỳ lạ.
Trở lại phòng, Dương Phong đem đồ ăn ăn xong, sau đó liền đi ra ngoài.
— QUẢNG CÁO —
Event
Nhưng mà khi đi gần đến đại sảnh, hắn liền kinh ngạc không thôi.
“Nhan nguyên giáo? Sao ngươi lại tới đây?”.
Hắn thấy được Nhan Tử Huyên lúc này đang đứng ở trên sân phía trước đại sảnh, trên người nàng mặc một bộ lễ phục rất xinh đẹp.
Chỉ là hắn không hiểu nàng tới đây làm gì.
“Thế nào? Ta không phải đã nói sẽ tới sao? Ngươi muốn thất hứa?”.
Nhan Tử Huyên thấy Dương Phong hỏi vậy liền mỉm cười hỏi lại.
“Không phải.
Chỉ là ta có chút bất ngờ”.
Dương Phong nói xong liền nhìn vào bên trong đại sảnh, bên trong cũng không có người nào.
Chẳng lẽ nàng tới đây một mình?!
“Không cần nhìn, ta là tới một mình”.
Nhan Tử Huyên nhìn ra được ý nghĩ của hắn liền bình tĩnh nói.
“Ngươi tới một mình? Không có ai đón tiếp sao?”.
Dương Phong nhíu mày hỏi.
“Không phải, ta đến từ sớm rồi.
Đã cùng quận chủ nói chuyện rất lâu.
Quận chủ vừa mới có chút chuyện cần giải quyết nên rời đi, cho nên ta liền đứng đây hít thở không khí trong lành một chút”.
“Chỉ là không nghĩ tới, mặt trời đều sắp lên tới đỉnh đầu ngươi mới chịu dậy”.
Nhan Tử Huyên nhếch miệng nói.
Nghe vậy, Dương Phong cũng không có phản bác, hắn lên tiếng dò hỏi.
“Muốn vào trong ngồi một chút không?”.
Nhan Tử Huyên nghe vậy, biết Dương Phong muốn biết nàng có yêu cầu gì, cho nên liền gật đầu đáp ứng.
Hai người vào trong, Dương Phong để cho người mang trà lên, sau đó vào thẳng vấn đề nói.
“Nhan nguyên giáo, không biết chuyện ngươi nói kia là chuyện gì?”.
“Gấp gáp như vậy? Ngươi không muốn biết ta cùng quận chủ đã nói những gì sao?”.
Nhan Tử Huyên hỏi.
“Nếu như ta muốn biết, ta sớm đã hỏi”.
“Phải không? Vậy nếu như ta cùng quận chủ nói muốn thông hôn đâu?”.
Nhan Tử Huyên nở ra nụ cười giảo hoạt hỏi.
Phốc!.