Nguyên Long

Chương 15: Hỗn Nguyên Công



Dịch: Sói già đơn độc

Cuốn công pháp Hỗn Nguyên Công cũng bị Vương Thắng nhét vào trong nạp giới, sau đó hắn dùng các vật dụng của Bảo Khánh Dư Đường cung cấp chế tạo lại đường cát một lần nữa trước mặt cô gái cùng tên mập quản lý ngay trong phòng khách. Sau khi kiểm tra thì xác định giống y đường cát mà Vương Thắng mang đến. Tận tình chỉ dạy phương pháp luyện chế đường cát của mình cho Bảo Khánh Dư Đường.

Ngay khi hắn vừa chuẩn bị ra về, cô gái che mặt sực nhớ đến muối trắng mà Vương Thắng nói lúc nãy, nàng làm sao chịu để miếng mồi bay đi cơ chứ. Nhưng vẫn tỉnh táo hỏi vu vơ một câu:"Tiểu nữ xin mạn phép hỏi tiên sinh! Lúc nãy tiểu nữ có nghe ngài nhắc đến một loại muối trắng như tuyết, không biết nếu so sánh với loại muối bình thường thì như thế nào?"

Vương Thắng cười cợt, hắn biết chắc cô gái này sẽ hỏi đến chuyện này nên tiện tay móc từ trên người(móc đấy hehehe) một cái túi nhỏ ném cho nàng. Cô gái che mặt bắt được mở ra xem, trong đó đựng một ít muối trắng tinh khiết. Quả thật là trắng như tuyết, lấp lánh như ngọc, không hề có một chút tạp chất, chưa kể từng hạt muối đều nhỏ li ti khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng yêu thích.

Đưa tay nhón mấy viên bỏ vào trong miệng thưởng thức, ánh mắt cô gái che mặt loé lên tia sáng long lanh. Vừa muốn mở miệng nói điều gì thì Vương Thắng đã lên tiếng trước:

"Chỉ tính Đường Cát thì vụ làm ăn của chúng ta đã rất lớn rồi. Bây giờ lại đòi muối tinh, bộ cô không sợ cả cái Bảo Khánh Dư Đường của cô chết lúc nào cũng không biết à?” Lúc cô gái che mặt nhấc khăn để nếm thử mùi vị của muối, Vương Thắng chỉ thấy được thoáng qua một cái cằm vô cùng mĩ lệ cùng nửa cái miệng anh đào nhỏ nhắn. Tuy không nhìn rõ dung nhan nhưng cũng không thể che đi vẻ xinh đẹp. Người con gái xinh đẹp thông minh vừa nghe lời nhắc nhở này của Vương Thắng lập tức ngẩn ra, nhìn muối trắng một lúc mới có phải ứng, hướng về phía Vương Thắng cúi đầu:"Đa tạ tiên sinh chỉ điểm."

Đúng như Vương Thắng nói, Bảo Khánh Dư Đường chỉ cần độc quyền buôn bán Đường Cát đã khiến vàng bạc chất thành núi rồi, nếu giờ tham lam muốn cả muối tinh thì thật không biết bị giết bao nhiêu lần nữa.

Vương Thắng mấy lần làm ăn với Bảo Khánh Dư Đường đều thuận lợi, cũng coi như quen biết cho nên mới cho bọn họ một lời cảnh cáo. Nếu không thì hơi đâu đi quản việc bọn họ tìm chết cơ chứ.

Việc đầu tiên Vương Thắng làm khi vừa trở về căn phòng nhỏ của mình chính là đem toàn bộ trang thiết bị cùng súng ống cho vào nhẫn trữ vật. Sau khi làm xong hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, coi như sau này không cần phải lo lắng an toàn cho đồ dùng nữa.

Cái nhẫn này nếu nhìn thoáng qua thì rất giống với trang sức dành cho phụ nữ. Một tên đàn ông lực lưỡng như Vương Thắng đeo trên tay cũng khiến hắn cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. Chưa kể hình dáng cái nhẫn này lại vô cùng bắt mắt, nhìn thoáng qua thì ai cũng sẽ biết đó là một cái nhẫn trữ vật chính hiệu, nếu để người khác thấy được không phải sẽ khiến Vương Thắng mất ăn mất ngủ hơn sao? Cho nên bắn không đeo nhẫn ở ngón tay mà luồn thẳng vào sợi dây truyền đèo trên cổ.

Chưa hết, hắn còn tiêu tốn hai ngày để làm quen với nạp giới. Luyện tập nhuần nhuyễn cách cất và lấy đồ một cách nhanh hiệu quả nhất. Vương Thắng biết tu vi mình còn thấp, linh khí không đủ, nếu chẳng may gặp kẻ địch mạnh mẽ, không kịp lấy ra trang bị thì sẽ rất nguy hiểm.

Giống như ngày còn trong quân đội, hắn tốn rất lâu để luyện tập rút súng thì bây giờ lấy đồ từ trong nhẫn trữ vật cũng như vậy. Sau nhiều lần thử nghiệm, với lượng linh khí ít ỏi của mình hắn mới thành thạo sử dụng nạp giới, lúc này mới tạm dừng.

Nạp giới có một đặc điểm rất đặc biệt. Không cần biết đồ vật ngươi cất nặng bao nhiêu, chỉ cần cho vào trong nhẫn thì sẽ nhẹ như không khí, không những thế tất cả đồ dùng khi cho vào nhẫn đều giữ nguyên hiện trạng, không bị chấn động bên ngoài làm ảnh hưởng.

Đây quả nhiên là đồ tốt. Không cần nói trọng lượng khiến Vương Thắng mệt mỏi khi di chuyển. Chỉ cần không bị chấn động mạnh thì súng ống cùng lựu đạn đều được bảo quản, không lo cướp cò, chỉ cần lấy ra liền có thể lập tức tấn công, tiết kiệm được rất nhiều khoảng thời gian chuẩn bị.

Sau khi bắt đầu quen tay, Vương Thẳng mới chuyển sự chú ý đến Hỗn Nguyên Công.

Một công pháp trụ cột rất có ý nghĩa với Vương Thắng lúc này. Sau khi đọc sơ lược từ đầu đến cuối Hỗn Nguyên Công một lần, hắn liền nở một nụ cười hạnh phúc. Công pháp này giống như loại công pháp Vương Thắng từng luyện tập ở Trái Đất, nhưng đầy đủ và chi tiết hơn rất nhiều.

Nói trụ cột công pháp cho oai chứ thực chất đây chính là một bản rút tóm tắt đơn giản. Mục đích của công pháp này là muốn người tu luyện ngưng thần tĩnh khí, sau đó đem tâm thần toàn bộ đều tập trung vào Nguyên Hồn trong người, khống chế Nguyên Hồn hấp thu linh khí, chỉ đơn giản như vậy.

Không trách là công pháp cơ bản, đúng là cơ sở không thể cơ sở hơn. Theo như lời ông thầy dạy mình, cái này đúng là công pháp dành cho đám trẻ con vừa mới dung hợp Nguyên Hồn tiến vào trạng thái hấp thu linh khí.

Sở dĩ Vương Thắng cười tươi như vậy, đơn giản vì hắn đã từng nhìn thấy một loại công pháp hoàn chỉnh tự xưng "Thái Cực Hỗn Nguyên Công" cũng giống như Hỗn Nguyên Công mà hắn mới lấy được này, đều phải thả lỏng cơ thể, tập trung tinh thần, chỉ có thêm một khái niệm về Thái Cực và không có liên quan đến Nguyên Hồn mà thôi.

Hắn từng đọc rất nhiều sách diễn tả phương pháp ngưng thần, nếu so với quyển Hỗn Nguyên Công còn chi tiết hơn gấp trăm lần. Phải biết trên Trái Đất có rất nhiều chuyên gia tìm hiểu và diễn giải phương pháp này.

Trong những tháng ngày huấn luyện xạ thủ, Vương Thắng đã tìm hiểu rất nhiều cách để giúp hắn có thể trong nháy mắt tiến vào trạng thái tĩnh tâm. Yoga, ngồi thiền, tưởng tượng kính thưa các thể loại, tất nhiên trong đó cũng có cả Thái Cực Hỗn Nguyên Công.

Xem hết toàn bộ cuốn bí kíp, Vương Thắng cũng không phải nhìn laun lần hai. Ngay tại giữa phòng đứng thẳng, vai và khửu tay hạ xuống, một lúc say hai tay ôm đầu, toàn thân thả lỏng, rất nhanh tiến vào trạng thái.

Con cá chép Nguyên Hồn của Vương Thắng vẫn hai màu đen trắng không thay đổi. Vương Thắng bắt đầu tưởng tượng Nguyên Hồn của mình có thể sinh ra ý thức tự động hấp thụ linh khí, đây là điều mà cuốn sách nói rõ.

Ý thức chiến đấu (Vương Thắng gọi cái bóng màu xám như vậy, dù sao nó cũng có bản năng của một sát thủ, gọi cái bóng hoài cũng kỳ cục) lúc này cũng làm một động tác y hệt Vương Thắng, giống như nó hiểu được những tinh tuý của Thái Cực Hỗn Nguyên Công để tu luyện vậy.

Mục tiêu của Vương Thắng là tạo ra một cái hố đen. Ý thức chiến đấu bên cạnh cũng giống như đang giúp đỡ. Không tốn quá nhiều thời gian, Vương Thắng phát hiện lượng linh khí tràn vào không gian Nguyên Hồn bắt đầu bị cái hố đen nhỏ hấp thu, tốc độ từ từ tăng dần.

Vương Thắng nhận ra, chủ động hấp thu có hiệu suất cao hơn rất nhiều so với hấp thu bị động. Thời gian lâu dần, cái động kia đã bắt đầu thành hình, linh khí xung quanh chính là do lực hút từ cái động đen này kéo tới. Lúc này, lực hấp thụ linh khí đã nhanh gấp mười lần so với trước đây. Nhưng nói gì thì nói, từng này linh khí cũng không bằng do Bồi Nguyên Đan cung cấp. Như vậy thì khi nào không gian mới hoàn thành cơ chứ? Quay đi quay lại muốn đứng top thì phải nạp tiền hazzz.

Đang than thân trách phận thì bỗng nhiên Vương Thắng sực nhớ ra. Hỗn Nguyên Công này còn thiếu hai chữ Thái Cực. Hắn lần thứ hai tưởng tượng, thử biến cái động đen trở thành một vòng Thái Cực Đồ xoay tròn. Cho dù có là dòng nước cũng sẽ tăng tốc độ lưu động trên diện rộng, cho dù linh khí thì cũng không ngoại lệ.

Vừa mới nghĩ tới thôi, cái bóng xám đã bắt đầy thực hiện. Nó cố gắng điều khiển linh khí bắt đầu quay vòng tròn xung quanh động đen.

Lần thay đổi này mất gần mười tiếng đồng hồ, Vương Thắng vẫn đứng tại chỗ, duy trì tư thế không nhúc nhích.

Mặc dù đã có sự hỗ trợ của ý thức chiến đấu trong vòng mười tiếng này nhưng Vương Thắng cũng chỉ miễn cưỡng hoàn thành được Thái Cực Đồ nhưng vẫn chưa khiến vòng Thái Cực này xoay tròn. Tốc độ hấp thụ linh khí bắt đầu chậm lại, hắn biết lúc này mình đã rất mệt mỏi rồi, cần phải nghỉ ngơi.

Hít thở một cách nhẹ nhàng, Vương Thắng từ từ hạ cánh tay xuống, dừng lại việc tu luyện. Kiếm một vài thứ ăn vào bổ sung thể lực, sau đó làm một vài động tác thể lực ( lại hít đất chứ gì -.-) rồi mới nghỉ ngơi.

Tu luyện vốn là một công việc gian khổ lâu dài, cần phải có sự kiên trì, không phải một sớm một chiều có thể đạt được. Hắn hiểu câu dục tốc bất đạt, không nên quá vội vã. Lao động hăng say thành công sẽ đến, Vương Thắng có đủ kiên trù để hoàn thành việc này.

Nghỉ ngơi một lúc lấy lại thể lực. Hắn quan sát xung quanh, xác định không có gì thay đổi mới lại tiến nhập vào trạng thái tu luyện một lần nữa.

Vừa bắt đầu tu luyện Thái Cực Hỗn Nguyên Công, cái bóng cũng chủ động hỗ trợ, Vương Thắng cũng bắt đâu đem Thái Cực Đồ trên người cá chép cố gắng xoay tròn, rốt cuộc cũng lần thứ hai xuất hiện cảm giác linh khí tràn vào giống như đang dùng Bồi Nguyên Đan. Trên người của con cá chép lập tức xuất hiện một luồng khí hình Thái Cực xoay tròn.

Hình Thái Cực lúc vừa hình thàng vẫn còn xoay chậm rãi, dần dần tốc độ tăng lên cuối cùng ổn định mười giây một chu kì, tốc độ hấp thu linh khí cũng đạt đến cực hạn. Dựa theo Vườn Thắng tính toán, tốc độ hấp thu linh khí bây giờ tăng lên gấp mười lần, còn nhanh hơn cả tốc độ khi dùng Bồi Nguyên Đan nữa.

Lượng linh khí hùng hồn ngay trước mặt Vương Thắng lũ lượt kéo nhau đến khiến Nguyên Hồn lần thứ hai phát sinh biến hoá. Từng sợi tơ màu hồng bắt đầu xuất hiện trên người cá chép, giống như người ta dùng mực vẽ lên, dần dần hoàn thành.

Bên trong cá chép, luồng khí vẫn xoay tròn ổn định theo hình thái cực, không cần sự điều khiển của Vương Thắng nữa, lúc này hắn mới ngừng lại.

Được một lượng lớn linh khí bao phủ khắp cơ thể, lại còn thẩm thấu vào tận nội tạng khiến tinh thần Vương Thắng lúc này vô cùng thoải mái.

Dựa theo lời giáo viên từng nói, giai đoạn nhập môn, tu luyện công pháp cơ bản để hấp thu linh lực tẩm bổ da dẻ bắp thịt, sau đó mới từ từ đến nội tạng. Đợi đến khi xương cốt được tẩm bổ xong thì mới coi như đã hoàn thành giai đoạn nhập môn. Đợi đến khi bản thân dự định được điều kiện thăng cấp cùng cấu trúc của Nguyên Hồn thì mới có thể xung kích cảnh giới khác.

Thế mà Vương Thắng chỉ tốn mười mấy ngày đã hoàn thành đến giai đoạn tẩm bổ nội tạng. Nếu lão giáo viên biết chuyện này thì đảm bảo sẽ sợ tới trợn mắt cho xem.

Tuy thành nhỏ này bao năm nay không có mấy thể loại thiên tài quái vật nhưng những thanh niên ưu tua cũng không phải ít. Những kẻ đó để đạt được trình độ giống Vườn Thắng cũng phải tốn ba bốn tháng, chưa kể việc Cương Thắng còn phải chữa trị lại cho tàn hồn, cái này chưa bao giờ xảy ra.

Chỉ có điều Nguyên Hồn của Vương Thắng lại là bất nhập lưu, khi khai phá khiếu huyệt thì cũng chỉ có một cái. Cũng vì thế nên cá chép của hắn mới bị gọi là không đủ tư cách. Thấp hơn năm khiếu huyệt đã là rác rưởi, còn Vương Thắng của chúng ta lại còn thê thảm hơn nữa, một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.