Nguyện Nếu Có Kiếp Sau

Chương 5



17.

Bá phụ bị đưa đi, trong sảnh chỉ còn lại ta và a tỷ.

Tỷ ấy rơi nước mắt hỏi ta “A tỷ đã theo những gì muội nói làm rồi, xin muội đừng giành điện hạ với tỷ được không? Tỷ đã chuẩn bị làm Thái tử phi rồi, nếu thật sự thoái hôn ngày sau tỷ phải làm thế nào?”

Cho đến hiện tại, tỷ ấy vẫn chỉ nghĩ cho bản thân mình trước tiên.

Ta trầm mặc mở lời “A tỷ, ta thật sự rất ngưỡng mộ tỷ, có một gương mặt giống mẫu thân đến thế.” Tỷ ấy ngây ngốc tại chỗ, ta đem mặt sắc của chiếc nhẫn xoay vào lòng bàn tay, nhấc tay tát tỷ ấy một cái, để lại một vết cắt sâu trên mặt a tỷ “Nhưng tỷ không xứng với nó.”

Ta thuận tay đẩy tỷ ấy ra xa, mùi phấn son trên người a tỷ khiến ta thấy buồn nôn “Cái tát này là ta thay cha mẹ dạy cho ngươi, từ nay về sau ta không có người tỷ tỷ như ngươi. Còn về vị trí Thái tử phi, ta cũng không hiếm lạ gì, ngươi tốt nhất là giữ cho thật chắc vào.”

Ta nhấc bước rời đi, nghe a tỷ ở phía sau gào khóc. Hoa dung nguyệt mạo của tỷ ấy không còn nữa, tỷ ấy còn gì để lấy được sự sủng ái của Lý Cẩn. Mà tỷ ấy cũng chẳng biết, từ trước đến nay Lý Cẩn yêu không phải tỷ ấy, cũng chẳng phải ta. Thứ hắn yêu chỉ là một đoạn hồi ức mà thôi. Trong đoạn hồi ức đó, hắn tự do tự tại, thanh lãnh trong sạch, không cần toan tính, không có cửu tử nhất sinh, toàn thân không dính chút bùn đất mà hai tay cũng chưa nhiễm máu tươi.

Ngày bá phủ bị xử trảm là một ngày mưa to. Ta đứng trong đình, nhìn lá chuối ngoài vườn đến xuất thần. Thẩm Phù Xuyên hạ triều từ sớm, đại khái là đặc biệt quay lại bầu bạn với ta.

Hắn khoác áo choàng cho ta, trêu chọc “Vốn đợi nàng gả qua, bản công sẽ từ từ giúp nàng thu thập bá phụ, không ngờ đến lần bệnh này của Thái tử lại đem chuyện này giải quyết gọn gàng.” Hắn nắm lấy tay ta “Tay nàng vì bản công dính máu, bản công lại không vì nàng mà làm được chút chuyện, nàng không cảm thấy thua thiệt gì chứ, Tô Dung Nguyệt.”

Ta cười nhẹ, ngẩng đầu nhìn phủ Phụ quốc công mỹ lệ, nói thẳng “Dùng một mạng đổi được một đời vinh sủng, tính thế nào cũng không phải là lỗ.”

Hắn nói đùa “Nàng không sợ ta đổi ý, không muốn nàng nữa à?”

Ta hất tay hắn ra, quay người bước đi. Đợi hắn đuổi kịp, ta mới lườm hắn “Ngài không phải không muốn ta nữa sao, ta cho ngài cơ hội trốn ta, ngài còn đuổi theo làm gì?” Ta nhẹ nhàng nói, còn cố tình rơi vài giọt nước mắt.

Thẩm Phù Xuyên nắm lấy cánh tay ta, kéo ta vào lòng, liên tục dỗ dành “Sắp gả vào cửa rồi mà còn khó chọc như vậy! Được rồi, là bản công sai rồi, cầu cô nương vả miệng.”

Ta thật sự vỗ nhẹ lên môi hắn, vặn vẹo thân mình không để cho hắn ôm “Trêu ta vui lắm sao, ngài chỉ suốt ngày biết trêu chọc ta, ta gần đây gặp ác mộng ngài đều không biết, chỉ biết làm sao cho chính mình vui vẻ.”

Hắn ôm ta thật chặt, hỏi “Mơ thấy gì rồi?”

Ta trầm mặc một lúc mới lí nhí lên tiếng “Dương Oánh Oánh, đêm đêm nhập mộng tìm ta, trông nàng ta rất đáng sợ, thất khiếu chảy máu, muốn ta đền mạng …” Ta nhịn không được thút thít vài tiếng.

Thẩm Phù Xuyên vỗ nhẹ lưng ta, rất không có ý tứ mà cười nói ta nhát gan. Hắn tháo bùa hộ mệnh trên thắt lưng, buộc nó vào người ta, véo mũi ta nói “Lần sau nàng ta đến tìm nàng, nàng cứ nói người muốn mạng nàng ta là Thẩm Phù Xuyên ta, muốn đòi mạng cũng đừng đòi sai người.”

18.

Vào ngày đại hôn của ta và Thẩm Phù Xuyên, hắn đặc biệt vì ta mà tìm một vương tộc thế gia trăm năm tiễn ta xuất giá. Hắn đối với ta rất tốt, vừa chu toàn mọi mặt, vừa tinh tế tỉ mỉ.

Ta đem cây trâm định tình cài vào tóc, trang nương nắm tay ta nói “Này, có vẻ không hợp lắm.”

Ta nhìn nữ tử trong gương, quen thuộc mà xa lạ, kiên quyết nói “Ta chính là muốn mang nó cùng ta xuất giá.” Ta phải mang nó mãi mãi, nếu không ta sợ ta sẽ quên đi những ký ức đó, quên đi mình là ai.

Thẩm Phù Xuyên tới nghênh thân.

Hắn cầm đầu kia của dải lụa đỏ, nhỏ tiếng nói với ta “Thái tử ở đằng kia hồng cả mắt, nhìn như sắp xé xác bản công đến nơi vậy.”

Tim ta trật một nhịp, hi vọng Lý Cẩn không làm ra chuyện gì hoang đường. Thế nhưng trời không chiều lòng người, đi được nửa đường Lý Cẩn thật sự ở giữa phố ngăn kiệu. Ta ngồi bên trong, nghe tiếng ai đó rút kiếm.

“Quốc công đại nhân, ngươi dám chĩa kiếm vào Cô sao? Ai cho ngươi cái gan đó!” Câu này của Lý Cẩn cũng đủ uy phong của một vị trữ quân.

Thẩm Phù Xuyên cười lạnh “Điện hạ, Dung Nguyệt ta cưới chắc rồi. Hôm nay đừng nói là ngài, ngay cả thiên vương lão tử có tới, tới một người ta gi.ết một người, tới hai người vậy ta gi.ết cả đôi! Chỉ hi vọng điện hạ thủ lễ, đừng để mọi người mất mặt.”

Hai người bên ngoài tiến thoái lưỡng nan, ta chỉ đành mở miệng “Quốc công gia, nếu điện hạ có lời muốn nói, vậy để ngài ấy nói đi.”

Ta không tiện ra ngoài, Lý Cẩn nhấc tấm rèm, thăm dò “Dung Nguyệt hiện tại vẫn còn kịp, đừng gả cho người khác, Cô đưa nàng đi, có được không? Chúng ta rời khỏi nơi này, không cần sợ người khác đến làm phiền…”

Rời đi? Như thế nào rời đi? Hắn không phải vẫn tưởng rằng Thánh thượng sẽ để hắn sống mà rời kinh chứ?

Ta đưa tay cho hắn một bạt tai “Tỉnh chưa?”

Hắn cắn chặt răng, âm trầm hỏi ta “Nàng nhất định phải sống mệt mỏi thế này sao?”

Ta mắng “Tỉnh rồi thì cút ra ngoài.”

Sự cố nhỏ này không ảnh hưởng mấy đến hôn lễ của ta. Đêm đến, Thẩm Phù Xuyên nửa say nửa tỉnh vén khăn trùm đầu của ta. Hắn khuỵu gối, cẩn thận nhìn ta “Thật đẹp. Không uổng ta khắc chế một đời, cuối cùng lại gặp phải nàng.”

Ánh mắt hắn mơ màng lại thêm chút phong lưu câu dẫn, ta kéo cổ áo hắn, đẩy hắn xuống giường, ngón tay lướt từng đường trên khuôn mặt hắn, cười kiều diễm “Trên đầu chữ sắc có treo một thanh đao, Thẩm đại nhân, ngài phải cẩn thận đấy.”

Câu nói này, nói cho hắn cũng là nói cho ta.

19.

Sau hôn lễ, ta và Thẩm Phù Xuyên sống vô cùng hòa thuận và thoải mái. Là con người một lòng đặt tâm trên triều đường, hắn không có bất kỳ suy nghĩ dư thừa với nữ nhân, đem tất cả d*c vọng đặt trên người ta. Thành hôn tháng thứ ba, ta hoài thai, Thẩm Phù Xuyên cực kỳ vui mừng, từ một người có chủ kiến biến thành chỉ nghe lời ta. Cuộc sống của ta trôi qua vô cùng thoải mái.

Nhưng khi ta ngồi trước gương đồng nhìn cây trâm ngọc trên tóc, nước mắt lại không nhịn được rơi xuống. Đại thù chưa báo, lúc nào mới là những ngày thật sự thoải mái?

Giữa hạ, ta theo Thẩm Phù Xuyên nhận thánh ân, đến một sơn trang nghỉ mát. Hắn gần đây rất bận, cả người đều gầy đi một vòng, nghe nói là vì giải quyết việc Dương tướng quân tại biên cương có ý tạo phản. Hắn không đề cập chuyện này trước mặt ta, có lẽ là sợ ta nghĩ đến Dương Oánh Oánh mà động thai khí.

Thế nhưng đêm nay, ta vẫn không tránh khỏi ác mộng. Người gi.ết qua người vô tội, trên tay không có gì khác ngoài máu tươi. Thẩm Phù Xuyên ôm ta vào lòng khẽ vỗ về, thay ta lau mồ hôi trên trán, trực tiếp nói hối hận. Hắn nói, ban đầu không nên để ta làm những chuyện bẩn thỉu như vậy, là hắn đã hại ta, mỗi lần nghĩ lại, hắn đều đau lòng không thôi.

Ta cười nhẹ “Không sao, ta nói rõ với nàng ta rồi, về sau có chuyện gì thì đi tìm ngài là được.”

Hắn xoa tóc ta, gật đầu khen ta làm rất tốt.

Ngày thứ hai, hắn mở đôi mắt xanh đen, thất thần một lúc mời rời giường, thoạt nhìn tinh thần có chút tệ. Ta đem thuốc bổ cho hắn theo thường lệ, hắn nhìn bát thuốc một lúc lâu, lại bảo ta đem cho hắn chút điểm tâm ngọt. Đợi ta trở lại, bát đã rỗng không, hắn cũng cầm theo điểm tâm ra khỏi cửa.

Ta nhìn quanh phòng, mở cửa sổ ra mới thấy một vũng bùn đen ở dưới gốc cây, ngửi một hồi mới thấy đây là mùi thuốc bổ.

Thẩm Phù Xuyên không uống bát thuốc đó, ta cũng không lấy làm ngạc nhiên.

Mỗi ngày ta đều đem thuốc cho hắn, sau đó đi làm việc riêng, cho hắn có thời gian bỏ thuốc. Chỉ là thời gian dài không dùng thuốc bổ, tinh thần hắn ngày càng sa sút, có lúc sẽ nói nhảm như người mất hồn. Kể cả Thái y viện có muốn chữa, cũng không chẩn ra được hắn bị bệnh gì. Dần dần, người kinh sợ hằng đêm từ ta biến thành hắn.

Hắn bắt đầu không ngủ thường xuyên. Ban ngày thì tinh thần phấn chấn chạy đây chạy đó, đêm đến chỉ tựa vào bàn chợp mắt một lát rồi lại giật mình tỉnh giấc. Lâu ngày, từ một người tuấn lãng phong dật, hắn biến thành một con ma gầy yếu.

Có một đêm, ta mở mắt nhìn thấy hắn ngồi bên thành giường, tay đặt trên cổ ta, như thể muốn lấy mạng ta. Nhưng hắn chỉ cười ôn nhu “Có phải nàng sợ rồi không?”

Ta không lên tiếng, hắn bèn chuyển tầm mắt xuống bụng ta. Tay hắn xoa nhẹ bụng ta, tựa hồ như rất hối tiếc mà nói “Có phải ta sẽ đợi không nổi không …”

Ta nắm lấy tay hắn, ngồi dậy hỏi có phải xảy ra chuyện gì rồi không. Hắn nhìn ta chăm chú, lát sau mới cười nhẹ, đáp “Ngày sau ta ngủ ở thư phòng. Gần đây tinh thần hay hốt hoảng, ta sợ làm hại mẹ con nàng.”

Về sau, hắn thật sự không bước vào phòng ngủ của ta.

20.

Có những màn kịch, khi bắt đầu thì kinh thiên động địa, lúc kết thúc lại vô ảnh vô thanh.

Dùng câu này để hình dung ta và Thẩm Phù Xuyên, đúng là thích hợp.

Vào ngày thẩm vấn Dương tướng quân, ta giả trang tiểu thái giám, theo bên cạnh Lý Cẩn, ở Ngự thư phòng xem kịch.

Thẩm vấn được nửa chừng, binh lính dẫn một nữ nhân đầu tóc bù xù, gương mặt toàn máu đến, cẩn thận nhìn lại, lại là Dương Oánh Oánh được xác nhận đã ch.ết kia.

Lúc đó, ta chỉ phong huyệt cho nàng ta, để Lý Cẩn gọi Dương tướng quân giúp nàng ta tạo hiện trường giả ch.ết, lấy được niềm tin của Thẩm Phù Xuyên, chính là vì chờ thời khắc này.

“Thẩm Phù Xuyên, ta nói rồi, ta muốn ngươi đền mạng!” Nàng ta nở một nụ cười nham hiểm, Thẩm Phù Xuyên đột nhiên sụp đổ.

Hắn lắc đầu, như thể không phân biệt được đâu là mộng đâu là thực. “Không phải ta, ta chỉ phụng mệnh hành sự, ngươi nếu như muốn tìm người đền mạng không cần đến tìm ta, cũng không cần đến tìm thê nhi (vợ và con cái) ta!”

Tim ta như quặn lại, rất đau, không nghĩ tới đến lúc này hắn vẫn nghĩ cho ta.

Đáng cười biết bao cơ chứ!

Hắn hoài nghi ta từ lâu, nhưng vẫn luôn không vạch trần ta. Hắn cho rằng nếu đem bát thuốc bổ kia đổ đi thì có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng thật đáng tiếc, bát thuốc kia thực sự chỉ là một bát thuốc bổ mà thôi. Còn thứ độc đã hại hắn thật ta đã sớm bỏ vào mứt chà là mà hắn thích ăn, không màu, không vị, không mùi, không ai có thể phát hiện ra.

Ta nên vui mừng mới phải, nhẫn nhịn mưu tính cả một năm, cuối cùng cũng đến ngày này.

Thế nhưng nhìn hắn luôn miệng nói không cho phép hại thê tử ta, ta lại không khống chế được bước đến bên cạnh hắn. Lý Cẩn sống ch.ết giữ chặt ta “Thanh tỉnh một chút!”

Ta hồi thần đứng nguyên một chỗ, nhìn Thẩm Phù Xuyên rút cây trâm ngọc trên tóc đâm tới Dương Oánh Oánh.

Khi bị người ta ép ngã dưới đất, hắn vẫn luôn nói “Hoàng mệnh khó trái! Hoàng mệnh khó trái!”

Gương mặt Thánh thượng tái đi, lời của Thẩm Phù Xuyên chẳng khác nào chỉ thẳng Hoàng thượng hạ lệnh cho hắn gi.ết ch.ết cốt nhục của lão thần. Mà, một khi đã xuất hiện một Dương Oánh Oánh, về sau sẽ có vô số Dương Oánh Oánh. Nhất thời, các hạ thần đều hoài nghi khó giả, phiền phức của mình, phải chăng cũng là vết tích của hoàng đế chăng?

Trong một khắc đó, người ngồi trên hoàng vị kia phải chịu bao nhiêu nghi vấn, “Ăn nói xằng bậy! Thẩm quốc công điên rồi! Người đâu, lôi hắn xuống, xử ch.ết!”

Một khắc đó, Thẩm Phù Xuyên nhất định không sống nổi nữa.

Ta nhìn hắn bị người khác lôi ra khỏi thư phòng, thần sắc đột nhiên thanh tỉnh, hắn nhanh chóng kêu lên “Mọi việc đều là hành vi của một mình thần, cầu Thánh thượng không cần thương tổn phụ mẫu thê nhi của thần …”

Hắn dường như nhìn thấy ta, còn cười với ta, cười nói “Đừng sợ.”

……

Một trận trầm mặc qua đi, Thánh thượng mở miệng “Tiếp tục, ban nãy thẩm vấn đến đâu rồi?” Thẩm Phù Xuyên đích xác là muốn mạng của Dương Oánh Oánh, nên hắn vẫn luôn điều tra Dương tướng quân cấu kết với địch mưu phản. Nhưng nói cho đến cùng, hắn cũng chỉ là con dao sắc trong tay Thánh thượng, mà con dao này muốn chém hướng nào, vậy phải xem người cầm dao là ai muốn như thế nào.

Không khí nhất thời an tĩnh, mà trận an tĩnh này là quân thần giao tranh, sóng ngầm cuồn cuộn.

Qua một khắc, Thánh thượng cũng đành chọn cách mềm mỏng. Ông ta đứng dậy, đến trước mặt Dương tướng quân, vươn tay ra đỡ “Dương tướng quân mau đứng dậy, là Trẫm hồ đồ rồi, Dương tướng quân trung với triều ta, sao có thể thông địch phản quốc được. Thẩm Quốc công kia lá gan cũng không nhỏ, dám lừa gạt Trẫm, khiến Trẫm suýt nữa phạm phải sai lầm lớn.”

Dương tướng quân không chịu đứng dậy, vẫn quỳ dưới đất, nghiến răng mà nói “Thánh thượng vất vả nhiều năm, nay cũng nên an hưởng tuổi già, việc trong triều cũng nên để Thái tử lo liệu.”

“Xuất khẩu cuồng ngôn! Ngươi, ngươi có ý gì?” Thánh thượng lắc ngón tay, nhìn phản ứng của đám quần thần hai bên trái phải.

Không ai phản ứng lại ông ta.

Ai lại có thể vì một người có tâm hoài nghi vô cùng nặng mà bán mạng chứ? Lo lắng hết lòng nhưng không một ngày yên tâm. Hôm nay là Dương tướng quân, ngày mai có thể là ngươi, là ta, là mỗi vị thần tử ở đây. Tuy nói, quân bắt thần tử, thần bất tử bất trung, nhưng có mấy ai thật sự cam tâm tình nguyện chứ?

E là, chỉ có mình Thẩm Phù Xuyên.

Ta mơ hồ nhớ lại lời Lão thái quân, đại trung thần thường là người ngu muội. Bà ấy mỗi lần nhìn thấy Thẩm Phù Xuyên, đều sẽ thở dài cảm thán “Cần gì phải vậy? Cần gì phải vậy!”

Cần gì phải vì bậc đế vương tàn khốc vô tình mà bán cả mạng mình?

Thánh thượng bị chọc giận tới ngất đi, ta thừa cơ chạy ra khỏi thư phòng. Lúc ta tìm thấy Thẩm Phù Xuyên, hắn bị người ta đâm xuyên bụng, nằm liệt trong góc như con cá ch.ết đợi người đến thu xác.

Lần đầu gặp gỡ, hắn phong quang vô hạn, giờ đây lại chật vật đến thảm hại.

Ta ôm hắn vào lòng, hắn thở ra một hơi nặng nhọc, cười toe toét, để lộ hàm răng nhuốm máu “Ta … đang đợi nàng, ta còn tưởng, nàng sẽ không tới …” Tay hắn gạt nước mắt của ta, dỗ dành “Khóc cái gì, ta ch.ết rồi, nàng nên vui mới đúng …” Ta mới phát hiện, trên mặt ta không biết từ lúc nào đã ướt đẫm.

Tầm mắt rơi vào cây trâm ngọc trên đầu ta, hắn nói “Trâm của mẫu thân nàng, thật hợp với nàng. Nàng đã sớm biết, cái ch.ết của phụ mẫu nàng có liên quan tới ta sao?”

Phải, ta đã sớm biết, vào ngày mưa hôm đó, khi hắn vứt cho ta cây trâm ngọc, kết cục của hắn và ta đã được định sẵn.

Phụ mẫu ta ch.ết, do hắn bày mưu, do bá phụ động thủ, nhưng cuối cùng người được lợi lại chỉ có đương kim hoàng thượng.

“Thẩm Phù Xuyên, ta hận chàng, chàng có biết không?”

Hắn gật đầu “Dung Nguyệt, xin lỗi nàng. Nếu sớm biết đời này ta sẽ có thê tử hiền huệ, có con cái đáng yêu, ta nhất định, nhất định sẽ không vì công danh mà bất phân trắng đen trái phải, cái gì cũng dám làm …”

Hắn thở hổn hển, ho ra một ngụm máu lớn, gấp gáp muốn dùng sinh mệnh ít ỏi còn sót lại nói cho ta biết hắn có bao nhiêu hối hận, lại yêu ta biết bao nhiêu, muốn cùng ta trải qua quãng đời còn lại. Chúng ta có thể sẽ có ba bốn đứa con, sau đó con cái lại có hài tử của mình, đợi đến khi hai chúng ta tóc bạc đầy đầu, nhìn con cháu trong nhà cũng đủ vui vẻ, hạnh phúc.

Thế nhưng, mọi thứ đã quá muộn.

Ta nhìn đôi tay buông thõng, lồ ng ngực không còn lên xuống nữa của hắn, áp mặt vào khuôn mặt ngày một lạnh đi, nhỏ tiếng nói một câu “Ta cũng yêu chàng.”

Thế nhưng ta yêu hắn, ta lại không thể yêu hắn. Mỗi thời khắc ta yêu hắn, cảm giác tội lỗi sẽ biến thành một con dao sắc nhọn đục khoét trái tim ta. Yêu hắn là một sai lầm ta không nên mắc phải, thế nhưng ta vẫn sai, vẫn lừa mình dối người mà nhận mọi sủng ái hắn dành cho ta.

Vậy nên, báo ứng của ta, ta cũng nên nhận rồi.

21.

Sau khi Thẩm Phù Xuyên ch.ết, những ngày sau đó đối với ta mà nói quả thật bình thường.

Thánh thượng mất đi thanh đao sắc bén, trong tay chỉ còn một đống sắt vụn, ông ta cũng hết cách chỉ còn thoái vị nhường ngôi. Các huynh đệ của Thẩm Phù Xuyên nhao nhao giành chức tước, Lão thái quân làm chủ, muốn ta sau này quản gia, nói trong bụng ta mới là con cháu dòng chính đích thực, cộng thêm một đạo thánh chỉ của Lý Cẩn, phong ta làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, cũng không ai dám nói từ “không”.

Vốn dĩ, ta muốn bỏ đứa trẻ này đi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nó có tội gì đâu?

Hoặc là, do ta cũng có tư tâm.

Ta hạ sinh hài tử, đặt tên “Dung Xuyên”.

Nó ngày một lớn, tướng mạo cũng ngày càng giống phụ thân nó. Năm nó năm tuổi, Lý Cẩn triệu nó tiến cung làm bạn với hoàng tử. Nghe nói, lá gan của nó lớn, ai cũng đù thích nó, chỉ trừ Tô Dung Ngọc.

Ta thường phát hiện, sau khi Dung Xuyên tiến cung rồi hồi phủ, trên người sẽ mang theo những vết thương xanh tím. Truy vấn kỹ càng, nó mới hồi đáp ta “Là di mẫu véo con.”

Ngày hôm sau, ta theo nó tiến cung, đến thẳng Nguyệt Dung các. Vừa gặp Tô Dung Ngọc, ta không nói hai lời mà trực tiếp đạp nàng ta ngã xuống đất, đánh nàng ta túi bụi.

Lý Cẩn đứng sau lưng ta nhìn không sót một động tác, Tô Dung Ngọc cầu xin hắn làm chủ, nói ta tự tiện hành hung cung phi, nhưng hắn cái gì cũng không làm.

Sau này, ta nghe nói Tô Dung Ngọc mưu hại hoàng tự, biếm vào lãnh cung, rồi cũng không còn sau này nữa.

Tháng ngày của ta trôi qua càng yên ổn.

Năm Dung Xuyên mười hai tuổi, nó lục nghệ giai tinh, là một tiểu công tử nổi trội trong đám bạn đồng trang lứa. Ai cũng nói nó là vinh quang của Phụ quốc công phủ, duy chỉ có ta ngày càng sợ hãi. Bởi vì, Dung Xuyên nói với ta thế này, hoàng ân như núi, bảo hộ cho nó, cho ta, cho mỗi người ở Phụ quốc công phủ, nó không có gì báo đáp, nên chỉ có thể tận trung với trời đất, với triều đình, với Lý Cẩn.

Đêm hôm ấy, ta ôm bài vị của Thẩm Phù Xuyên, mất ngủ cả một đêm.

Con trai chàng thật sự là càng ngày càng giống chàng.

Ta không cho phép Dung Xuyên tiến cung nữa. Nó vì chuyện này mà cùng ta nháo tới mấy ngày liền, khiến cho ta lần đầu dùng gia pháp ứng đối với nó. Lý Cẩn sai thái giám tới đón nó đi, ta liều mạng xông vào Ngự thư phòng, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh quỳ ba ngày.

Ta chỉ còn mỗi Dung Xuyên, ta không thể để nó đi vào vết xe của phụ thân nó. Làm một đại trung thần … quá khổ, thực sự là quá khổ!

Về sau, Dung Xuyên đến đón ta. Nó còn nhỏ, không hiểu tại sao ta lại ngăn cản tiền đồ của nó. Nhưng sau tất cả, ta vẫn là mẫu thân của nó, nó không nhẫn tâm nhìn bộ dạng cầu xin người khác của ta.

Ta hỏi nó “Làm một công tử nhàn tản có được không?”

Nó gật đầu nói “được”, nhưng ta biết, nó không can tâm.

Năm nó hai mươi sáu tuổi, phía Nam có lụt lớn, không người phụ trách. Ta mới thay nó cầu xin, để nó đi thực hiện hoài bão của mình. Tài trí của nó ta biết, Lý Cẩn năm lần bảy lượt muốn lợi dụng nó, đều bị ta ngăn cản.

Ta nghĩ, nó ở lại kinh thành mà ngày đêm khiến ta sợ hãi, không bằng để nó đi xa một chút. Chịu chút khổ cực thì tính làm gì, chung quy cũng là tạo phúc cho bách tính, có ch.ết cũng coi như ch.ết có giá trị.

Đêm trước ngày khởi hành, nó nhìn một đầu đầy tóc hoa râm của ta, khóc rồi. Khóc cái gì chứ, thân thể ta vẫn còn tốt lắm, cũng không phải là không gặp được nữa.

Mùa đông đến, ta chịu một trận phong hàn, kỳ thực có thể trị dứt, nhưng ta cảm thấy không cần thiết làm gì. Hiện nay, Dung Xuyên đã thành gia, cô nương đó cũng là con cháu danh môn, nhân phẩm chính trực, ta cũng rất thích. Sau này, Dung Xuyên cũng có người bầu bạn rồi…

Vậy Thẩm Phù Xuyên thì sao? Hắn đầu thai chưa, hay vẫn còn đang đợi ta?

Nếu như vẫn đang đợi ta, vậy hắn cô độc biết bao chứ. Ta không muốn để hắn lạnh lẽo một mình như thế.

Lập xuân, ta cuối cùng cũng không gượng dậy nổi nữa.

Tiểu nha đầu nói, Dung Xuyên có về thăm ta, nhưng khi ta mở mắt lại trông thấy Thẩm Phù Xuyên.

“Sao chàng trông vẫn đẹp như vậy chứ?” Ta có chút không phục nhìn hắn, hắn cười nói “Không dễ dàng gì mới gặp được nàng, ta không chỉnh chu bề ngoài thì coi sao được chứ?”

“Chàng nói chàng, tại sao bây giờ mới tới vậy?” Ta khó lắm mới rơi nước mắt, cũng chỉ ở trước mặt hắn mới không có nhiều gánh nặng như vậy, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười.

Hắn đáp lời “Ta vẫn luôn ở đây mà.”

“Vậy mà chàng chưa bao giờ nhập mộng để ta nhìn xem, sao chàng lại nhẫn tâm thế chứ?”

Hắn khẽ cụp mắt, hệt như đứa trẻ làm sai “Ta sợ dọa đến nàng, cũng sợ … nàng không muốn nhìn thấy ta.” Tay hắn đặt trên tay ta, ta nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.

Đời này, đến đây thôi. Người đi đèn tắt, chuyện xưa hận cũ, theo gió mà tan biến thôi.

“Không có gì.” Ta cười với hắn “Sau này chúng ta không xa nhau nữa.”

Nếu như có kiếp sau, ta hi vọng ta và hắn thanh sạch trùng phùng.

Nguyện kiếp sau, hắn không phải một Thẩm Phù Xuyên khắc thê mà ta cũng không phải một Tô Dung Nguyệt thân mang thù hận.

HOÀN.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.