Hiện tại, trong vương phủ chỗ nào cũng náo nhiệt hết cả. Đám hạ nhân, hễ cứ rảnh rỗi là lại tụ vào một chỗ bàn tán, chia sẻ thông tin nghe ngóng được, có kẻ còn trích nguyên văn lệnh của chủ tử để chứng minh. Tóm lại, trông chẳng khác nào không khí của đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc. Còn Tụ Bạch đình viện và Y Hồng đình viện thì chẳng phải nói, vì liên quan đến chuyện sống còn nên cả nhóm nam sủng lẫn thị thiếp, tai đều căng mắt đều mở to hết cỡ để theo dõi. Đáng tiếc, chưa ai được vinh dự vào phòng riêng của vương gia, trung tâm của vương phủ, cho dù là kẻ được sủng ái nhất.
Kỳ lạ nhất là ở chỗ này!
Phong thanh rằng, hình như vương gia bị cảm! Quan trọng hơn, hắn không để sủng cơ chăm sóc mà chỉ cho một người ở lại, là người có giọng hát hay nhưng khuôn mặt thì xấu vô cùng tận xuất hiện trong buổi nhạc hội lần trước!!!
Hơn nữa, cơ hồ người này đã được vào phòng riêng của vương gia, ngày đêm săn sóc hắn.
Điều này đã thổi bùng ngọn lửa đố kị trong lòng lẫn ngoài mặt cho toàn bộ dân cư hậu viện, song không một ai dám trực tiếp đi hỏi hay thăm dò gì hết mà chỉ cố gắng moi móc chút thông tin từ đám nha hoàn nô tài.
Hỏi: Vì sao phải thế?
Đáp: Ngươi cho rằng nên chọc giận một nhân vật thống trị thiên hạ sao?
Bao phủ bên ngoài là một bầu không khí quỷ dị và trong phòng cũng…
“Hỗn đản! Rốt cuộc ngươi muốn nằm đến bao giờ?!”Nhược Ngữ đã chịu hết nổi. Đại phu nói hắn đã sớm khỏi ốm nhưng tại sao ta vẫn phải chăm sóc hắn?! Đã vậy còn nằm thoải mái trên giường xem công văn, trưng ra dáng vẻ tiêu diêu tự tại???
Ta đâm! Ta đâm!
“Tiểu Ngữ, ngươi còn làm thế nữa thì ăn quả táo ấy như nào a” Lý Nhứ Ca buông công văn, nhìn ái nhân đang hậm hực ngồi gọt táo với vẻ sủng nịch.
“Vậy khỏi cần ăn.” Nhược Ngữ lạnh lùng nói. Tên chết tiệt này, tự mình làm hại mình mà còn dám coi ta là bảo mẫu, sai đông sai tây!!!
“Không được a Đại phu bảo phải tĩnh dưỡng thật tốt. Ta muốn ăn, đút a”
“……”
“Tiểu Ngữ, ngươi quên vì sao ta sinh bệnh rồi à?” Lý Nhứ Ca cười gian, vặn lại. Thấy bộ dạng muốn phản bác nhưng không thể của con người trước mắt, hắn không tránh khỏi cảm thán, lần nào cũng như vầy a
“Ta phát hiện ra da mặt ngươi càng ngày càng dày.” Nhược Ngữ miễn cưỡng ngồi xuống cạnh giường.
Nhìn miếng táo không ra hình dạng của miếng táo được đưa tới tận mặt, Lý Nhứ Ca cười khổ rồi miễn cưỡng mở miệng, tiện thể ôm luôn đối phương vào lòng, tận hưởng hương vị quen thuộc.
“Tiểu Ngữ, ngươi không biết hiện giờ ta hạnh phúc thế nào đâu…”
Tuy không thấy được cảm xúc của Nhược Ngữ nhưng động tác vỗ nhẹ lên lưng Lý Nhứ Ca cũng đủ chứng minh hắn đang vô cùng hạnh phúc. Bầu không khí ngọt ngào ngập tràn căn phòng.
“Đúng rồi!” Nhược Ngữ khẽ đẩy Lý Nhứ Ca ra, ngẩng đầu nói: “Có việc kỳ lạ lắm, mỗi lần gặp đám nha hoàn ta đều thấy các nàng nhìn ta chằm chằm, ánh mắt rất khó hiểu. Những người khác cũng vậy.”
Lý Nhứ Ca sớm đã hiểu rõ nhưng thần tình vẫn ra vẻ ngạc nhiên, giả vờ hỏi: “Là ai? Để ta móc mắt bọn chúng ra.”
Rất nhanh, Nhược Ngữ đánh nhẹ lên người vị vương gia thống lĩnh thiên hạ, hung hăng cảnh cáo: “Ngươi dám? Ta đây sẽ móc mắt ngươi!”
“Ha ha ha không dám không dám Trên đời này chắc chỉ có ngươi dám nói chuyện cùng ta với giọng điệu này.”
“Ngươi nói cái gì?”
“Không có gì.” Lý Nhứ Ca vuốt ve mái tóc đen dài, thầm nghĩ, hắn luôn vấn tóc đơn giản nhưng vẫn rất đẹp.
“Đúng rồi, ta không có mang diện cụ, khó trách bọn họ nhìn ta như vậy… Đợi đã!” Nhược Ngữ kích động nhìn đối phương, “Làm sao ngươi có thể nhận ra ta?”
“Ngươi thật sự muốn biết?”Lý Nhứ Ca nới lỏng lực tay, mỉm cười.
“Ừ.” Thật không hiểu nổi, lần thứ hai cũng bị hắn phát hiện. Chẳng nhẽ hắn có Hỏa Nhãn Kim Tinh.
Lý Nhứ Ca không trả lời, đưa ánh mắt nồng nàn tình yêu (trái tim bắn vô tội vạ) nhìn ái nhân. Mãi đến lúc có người bắt đầu nóng nảy, hắn mới nhẹ nhàng cầm tay người ấy đặt vào phía trái ngực mình, nơi chứa trái tim đang đập mạnh mẽ.
“Bởi chỉ mỗi khi thấy ngươi nó mới có thể đập nhanh như vậy.” (chết em)