“Ngươi cư nhiên dám đánh ta?!!” Nữ nhân kia chấn kinh che mặt mình, lửa giận trong mắt đã hoàn toàn bốc lên. Hiện tại Nguyên Nhược Ngữ mới nhìn rõ dung mạo của nữ tử, thực sự có thể coi là đẹp, chỉ là thành phần nhân tạo quá nhiều, trang điểm trên mặt cho người ta cảm giác không tốt, còn có mùi hương hoa nồng nặc. Vẻ méo mó trên mặt lúc tức giận cũng, so với Thất Dạ… Không, có lẽ căn bản không thể so sánh đi?
Nghe giọng, Nguyên Nhược Ngữ biết thiếu nữ xông thẳng vào này là Đại tiểu thư Mộc gia tiếng tăm vang xa, Mộc Kiều Dung. Quả nhiên là một thân kiêu căng ngạo nghễ.
Nguyên Nhược Ngữ không hề muốn cùng nàng nhiều lời, kéo tiểu Lý định rời khỏi đây. Chỉ là Mộc Kiều Dung không nghĩ vậy, nàng hận không thể xé Nguyên Nhược Ngữ thành hai mảnh, có chút không khống chế được xông tới, nắm lấy vai Nguyên Nhược Ngữ định cho hắn một cái tát. Nhưng lần này, tiểu Lý cười nhạo nhìn nàng, cũng không tới ngăn cản, Nguyên Nhược Ngữ cũng lẳng lặng nhìn nàng. Vì, lúc nàng bắt được Nguyên Nhược Ngữ, Nguyên Nhược Ngữ đã thấy người sau lưng nàng.
Cái tát còn chưa hạ xuống, tay Mộc Kiều Dung đã bị giữ lấy. Nàng kinh ngạc quay đầu, liền thấy ánh mắt thâm trầm của Tiêu Nam. Lúc này, cọp mẹ lập tức biết thành thỏ con. Cả người theo ánh mắt cũng bắt đầu khẽ run rẩy, đúng một vẻ điềm đạng đáng yêu. Nguyên Nhược Ngữ bất đắc dĩ, mà trong mắt tiểu Lý lại là khinh thường.
“Tiêu ca ca….” Mộc Kiều Dung không biết Tiêu Nam đã thấy được bao nhiêu, nhưng nàng thật sự cảm thấy sợ hãi, bị khí thế của Tiêu Nam dọa sợ, “Là hắn trước!….”
“Tiêu ca ca?!” Mộc Kiều Dung nhìn vẻ vô tình của Tiêu Nam, sắc mặt dần trắng bệch. Lúc trước Tiêu ca ca không như thế này, hắn sẽ cười với mình, tuy không nói gì với mình, nhưng trước này chưa từng làm dữ với mình. Từ sau khi người kia đến, liền thật khó gặp mặt Tiêu ca ca. Hắn chỉ luôn tìm cha, không để ý tới mình, kêu hắn bồi mình cũng vậy. Nhưng dù là lúc hắn rất bận, chỉ cần nghe thấy người kia thế này thế kia, liền vứt hết mọi chuyện đi tìm người nọ! Thậm chí có thể vứt cả chuyện của cha không quản!
Phải a. Muốn cha ép hắn chấp nhận thành thân, hắn đồng ý rồi. Cho dù là ước định gì với cha cũng được, thế nào cũng được, hắn đồng ý thành thân vậy ta sẽ là thê tử của Tiêu ca ca! Hắn nên bồi bên cạnh ta! Lại tính cái gì? Chẳng qua là… một kẻ ti tiện mà thôi! Dựa vào cái gì?!!
Không cho ta đi vào nơi này, hạ độc cũng thất bại, tìm sát thủ cũng thất bại. Tiêu Nam! Ngươi rốt cuộc coi ta là cái gì?! Ta là Mộc Kiều Dung! Chưa từng có ai có thể đối với ta như vậy!!!
Hôm nay thoát khỏi đám thị vệ đáng ghét kia, ta cũng không tin, ta tìm không thấy người!!! Nguyên Nhược Ngữ!!!
“Ta không đi!! Trừ phi hắn chết!!!” Mộc Kiều Dung giống như mất khống chế thét về phía Nguyên Nhược Ngữ, vươn tay định bắt lấy Nguyên Nhược Ngữ. Chỉ là, lần này, Mộc Kiều Dung hung hăng bị Tiêu Nam một chưởng đánh ngã xuống đất, sắc mặt không rõ vui buồn, “Cút.”
Mộc Kiều Dung giống như không tin nhìn mình ngã trên nền đất, mà người kia lại hảo hảo đứng sau lưng Tiêu Nam. Nàng như phát điên gào lên, “Ngươi sao dám làm thế với ta?! Không có ta, ngươi còn có thể làm gì?!!”
Tiêu Nam không thèm để ý tiếng gào thét của Mộc Kiều Dung, chỉ ôm eo Nguyên Nhược Ngữ, đi vào trong phòng. Đột nhiên xuất hiện thị vệ đứng trên thảm cỏ, không nói gì, kéo tay Mộc Kiều Dung, mang nàng đi.
Từ nơi không xa còn truyền đến giọng Mộc Kiều Dung, “Tiêu Nam!! Ngươi sao có thể đối với ta như thế này?!! Ngươi phải lấy ta!! Ngươi sao có thể…. Tiêu Nam! Ngươi sẽ hối hận!!!… Ngươi nhất định sẽ hối hận….”
……
“Xin lỗi, là ta sơ sẩy, sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa.” Tiêu Nam trấn an Nguyên Nhược Ngữ, Nguyên Nhược Ngữ chỉ ngơ ngác nhìn hắn, theo hắn vào trong phòng.
Nguyên Nhược Ngữ lục tung tủ đồ tìm được thuốc trị thương, kéo tiểu Lý để hắn ngồi lên ghế. Nhìn nửa bên mặt đã sưng vù, trong mắt Nguyên Nhược Ngữ hiện lên tia khổ sợ cùng yêu thương, “Ngươi sao lại ngốc thế….”
“…. Ta là hạ nhân, đương nhiên là đỡ giúp ngươi rồi.” Tiểu Lý nhìn Nguyên Nhược Ngữ, có thâm ý khác.
“Không được nói như vậy nữa!” Nguyên Nhược Ngữ có chút tức giận vỗ đầu tiểu Lý, tiểu Lý ‘ai ui’ kêu đau một tiếng. Nguyên Nhược Ngữ vội vàng xem xem hắn có sao không, kết quả phát hiện mình bị trêu chọc, thật không biết nên giận hay nên cười. “Ngươi a, đừng có động đây, ta giúp ngươi bôi thuốc.”
Tiêu Nam ở bên cạnh nhìn Nguyên Nhược Ngữ cẩn thận bôi thuốc cho tiểu Lý, mắt rất nhanh lóe lên một tia sáng, nhưng không thoát khỏi ánh mắt của tiểu Lý. Hắn chỉ ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn vẻ chăm chủ của Nguyên Nhược Ngữ, đột nhiên phát hiện, tim mình cũng không khỏi đập nhanh hơn.
Lông mi hắn thật dài, da trắng như tuyết, chiếc mũi xinh xắn, cánh môi hồng phấn mê người, nhất là, cặp mắt kia, bên trong là cái gì vậy? Là đồng tình, thương hại? Hay là quan tâm?… Vốn cho rằng bản thân vô cùng ghét loại sắc mặt này, nhưng vì sao, nếu là người này, trong lòng lại cảm thấy thoải mái như vậy? Thực muốn được hắn nhìn chăm chú như thế này.
Cảm giác quen thuộc khó hiểu với hắn, rốt cuộc là thứ gì? Ở bên cạnh hắn, cảm giác này lại càng ngày càng mạnh mẽ, giống như, bản thân lúc trước có quen biết hắn. Cảm giác trước nay chưa từng có… rốt cuộc là….
Không nghĩ nhiều như vậy, chầm chậm nhắm mắt lại, cảm thụ ngón tay hắn mang theo thuốc cao lạnh lẽo bôi lên mặt, cẩn thận tỉ mỉ như vậy. Được người khác coi trọng, được người khác quan tâm, được người khác thương yêu….. Một cảm giác ngọt ngào kì lạ từ đáy lòng trào lên, chưa bao giờ có, giống như thứ gọi là ‘hạnh phúc’.
Tiêu Nam chờ Nguyên Nhược Ngữ bôi thuốc xong, ôm lấy người hắn, âm thầm nhìn tiểu Lý một cái, phát hiện không có phải ứng gì, liền nói, “Mấy ngày nay cẩn thận một chút, bọn ta cắt đứng chuyện làm ăn của Ma giáo. Lão đầu Mộc gia cũng đứng về phía bọn ta, không biết là đâu thật đâu giả. Xem hành động của Ma giáo cũng sắp bắt đầu rồi. Ngươi tốt nhất ở trong này đừng đi đâu.”
“Ngươi muốn giam giữ ta?” Nguyên Nhược Ngữ thản nhiên nói, nhưng Tiêu Nam biết, kỳ thực, hắn không hề muốn luôn bị mình bảo hộ thế này. “Lần này, ngoan ngoãn nghe lời ta đi. Ta không muốn ngươi bị thương.”
“…..” Nguyên Nhược Ngữ nhìn ánh mắt kiên trì của Tiêu Nam, đành phải đồng ý.
…..
Nhưng mà, chỉ không ngờ, mọi chuyện lại đến nhanh như vậy.
Lúc trước tiểu Lý mạc danh kỳ diệu bị điều đi, nói là mắc phải quái bệnh. Chỉ là Nguyên Nhược Ngữ cảm thấy không có đơn giản như vậy. Lúc đi thậm chí còn không nói lời từ biệt với Nguyên Nhược Ngữ, giống như bị ép đi. Mà chuyện của tiểu Lý, Nguyên Nhược Ngữ không cách nào đi chất vấn Tiêu Nam. Bởi vì, ba ngày nữa, sẽ là ngày Tiêu Nam thành thân. Nguyên Nhược Ngữ không ngừng tự bảo mình, giống như bọn họ nói, sẽ có cách. Tiêu Nam sẽ không thành thân, nhưng nhìn những mảnh giấy đỏ dán trên tường ngoài, Nguyên Nhược Ngữ cảm thấy trong lòng xao động, chỉ là ngay cả tiểu Lý cũng không bên cạnh mình.
Kỳ thực có đôi lúc rất nhớ mong hài tử vừa như đệ đệ vừa như trưởng bối kia.
Đây là chuyện gì a…. Nguyên Nhược Ngữ có chút bực tức ném thức ăn cho cá vào trong hồ, đám cá vội vàng bơi vào giữa. “Các ngươi cái gì cũng không cần nghĩ…”
……
Ba ngày rất nhanh trôi qua.
Trong khoảng thời gian đó, Tiêu Nam không đến thăm mình đến một lần. Nguyên Nhược Ngữ tuy tin tưởng Tiêu Nam, nhưng vẫn cảm thấy bất an. Kỳ thực, vào ngày thứ ba, vẫn là có một người đến gặp mình. Là một lão nhân rất có khí thế uy nghiêm.
Đối mặt với lão nhân đó, không biết vì sao, Nguyên Nhược Ngữ cảm thấy trong lòng không thoải mái. Hắn không biết đó là ai, cũng không biết đến tìm mình làm gì. Chỉ là cứ nhìn chằm chằm mình như vậy, hỏi một vài câu kỳ quái.
Cũng không phải chuyện quan trọng gì, chỉ là, lúc sắp đi, Nguyên Nhược Ngữ vẫn không biết đó rốt cuộc là ai. Mở miệng hỏi, lại nhận được một câu, “Ngươi tốt nhất đừng thành vật cản. Nếu không….”
Nửa câu sau không nói ra, nhưng Nguyên Nhược Ngự lại có chút sợ hãi, là bị ánh mắt của lão nhân này dọa sợ, thứ ánh mắt mang theo sát khí. Lão nhân kì quái, nhưng có thể tự do ra vào đây, khẳng định là người không đơn giản.
Nguyên Nhược Ngữ cảm thấy mọi chuyện cảm ngày càng khó bề phân biệt.
Đợi đến tối hôm đó, tất cả vẫn rất bình yên. Nhưng, Nguyên Nhược Ngữ lại gặp được tiểu Lý lâu ngày không gặp.
“Ngươi sao lại quay về?….” Nguyên Nhược Ngữ vui vẻ muốn xoa đầu hắn, nhưng lại bị ngăn cản. Tiểu Lý nghiêm túc hiếm thấy nói, “Ngươi tốt nhất nên rời khỏi nơi này.”
“Vì sao?…..” Nguyên Nhược Ngữ còn chưa nghĩ kĩ về sắc mặt cùng câu hỏi kỳ quái của tiểu Lý, nhưng ngoài tường một loạt tiếng động ồn ào. Không giống âm thanh thành thân, mà giống âm thanh giết chóc.
“Xảy ra chuyện gì?” Nguyên Nhược Ngữ có chút sợ hãi nghe những tiếng động ngày một lớn bên ngoài, tiếng thét, tiếng khóc, tiếng đao kiếm va chạm….
“Là lão đầu Mộc gia chết rồi.” Tiểu Lý không có biểu tình đứng sau lưng Nguyên Nhược Ngữ, nhàn nhạt nói.
“A, vì sao….” Nguyên Nhược Ngữ giật mình quay đầu nhìn tiểu Lý, phát hiện sắc mắt hắn thậm chí là lạnh lùng. Tiểu Lý như vậy khiến Nguyên Nhược Ngữ sợ hãi, giống như nhớ ra một chút chuyện không tốt, những ký ức đáng ghét đó.
“Ma giáo giết tới rồi. Tiêu Nam đoán rất chuẩn, đáng tiếc, năng lực không đủ. Hắn hẳn không ngờ tới, Ma Sát Thất Quân cũng tới.” Tiểu Lý chầm chậm nói, dường như những tiếng động bên ngoài căn bản không ảnh hưởng tới hắn. Hắn vẫn một vẻ cao cao tại thượng, quan sát chúng sinh.
Nguyên Nhược Ngữ lùi về sau một bước, vẻ mặt ngưng trọng nói, “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“…. “ Giống như biết Nguyên Nhược Ngữ sẽ hỏi vậy, tiểu Lý nhìn Nguyên Nhược Ngữ, trầm mặc một hồi, ung dung nói, “Cái này hẳn nên là ta hỏi, ngươi… rốt cuộc là ai?”
Cái gì? Có ý gì?
Ngay khi Nguyên Nhược Ngữ nghi hoặc nhìn tiểu Lý, thấy Tiêu phủ không biết từ lúc nào, ánh lửa giống như một con trồng lửa lượn vòng trên không trung Tiêu phủ. Cả Tiêu phủ đột nhiên bị lửa vây quanh, thanh âm kinh sợ, thanh âm chết chóc bên ngoài không ngừng.
Đêm đó, giống như bị thiêu đốt.
……
Nguyên Nhược Ngữ quay người lại, liền thấy Mộc Kiều Dung mặc y phục tân nương đỏ rực nghiêng ngả đứng ở cửa vào đường nhỏ, trên mặt là vẻ điên cuồng đáng sợ, cầm trong tay một thanh trường đao, chậm rãi đi về phía Nguyên Nhược Ngữ….