Nguyên Nhược Ngữ

Chương 73



Chờ tới lúc Nguyên Nhược Ngữ mang Phi Lăng ra khỏi địa lao, Phi Lăng vẫn cứ ngẩn ngơ. Nguyên Nhược Ngữ không biết nói gì, lúc nghĩ ra lại thấy đỏ mặt. Mình cư nhiên chủ động hôn hắn…

Ra khỏi cửa, tiếng chém giết phía ngoài vẫn chưa dừng. Nguyên Nhược Ngữ đơn giản kể lại mọi chuyện cho Phi Lăng, hai người bắt đầu nơi nơi tìm người. Hóa ra, bọn họ đã giết tới trung tâm Ma giáo rồi, Nguyên Nhược Ngữ muốn nhanh chóng đi lại, kết quả, Phi Lăng vì quá yếu, không thể đuổi kịp bước chân của Nguyên Nhược Ngữ.

“Ngươi ở đây. Ta muốn ra kia xem thử…..”

“Không! Có đi thì phải cùng đi!” Phi Lăng kiên trì kéo tay Nguyên Nhược Ngữ, bản thân đứng lên định vận khí, kết quả lại phun ra một bụm máu.

“A… Ngươi không sao chứ?” Nguyên Nhược Ngữ sợ hãi, đỡ Phi Lăng tìm một tảng đá ngồi xuống, Phi Lăng lại vẫn nắm chặt tay Nguyên Nhược Ngữ không buông. “Ngươi sao lại ngốc như vậy….”

“Không… Tiểu Ngữ… Ngươi không được bỏ lại ta…”

Lúc ngươi nhìn thấy một nam nhân to hơn ngươi lại dùng ánh mắt khẩn cầu kêu ngươi đừng rời khó hắn, yếu đuối, bất lực như vậy… Cảm giác trong lòng thực không lừa người.

Bản thân rất yêu nam nhân trước mặt, cho dù hắn là ca ca của mình.

“Ta nói rồi, ta sẽ không bao giờ rời khỏi ngươi nữa…” Nguyên Nhược Ngữ vươn tay xoa khuôn mặt có chút nhếch nhác của Phi Lăng, trong ánh mắt tràn đầy ôn nhu cùng nghiêm túc.

“Sẽ không rời đi sao?…. Vậy mang ta đi cùng.” Phi Lăng vẫn rất kiên quyết. “Cho dù ngươi đi đâu, đều mang ta đi….”

“Nhưng…” Nguyên Nhược Ngữ sốt ruột muốn biết tình tình chiến sự như thế nào, nhưng lại không thể bỏ Phi Lăng lại….

“Không có nhưng…” Phi Lăng lôi ra một thứ từ trong ngực, lúc ban đầu Nguyên Nhược Ngữ còn chưa nhận ra sau đó liền rõ ràng. Cái đó là….

“Vì sao….”

Vì sao hắn còn giữ chiếc trâm mình dùng để đâm hắn lúc trước? Phi Lăng… Phi Lăng… Ngươi thực sự là một kẻ ngốc chính cống a…

“Lần này, cho dù ngươi đâm thế nào, ta cũng sẽ không buông tay ra… Coi như ngươi dùng dao chém ta, một tay đứt mất, ta vẫn còn một tay… Ta sẽ dùng tất cả để giữ chặt lấy ngươi…”

Biết lời Phi Lăng không chỉ chỉ việc lúc này, lời hắn… là hứa hẹn cả đời…

Nguyên Nhược Ngữ có thể cảm thấy sự sợ hãi cùng kiên trì của Phi Lăng. Nguyên Nhược Ngữ chậm rãi vươn tay ra, ôm lấy Phi Lăng, nhẹ giọng nói, “Ngươi không biết… cái hôn kia có nghĩa gì sao?”

May là từ phía Phi Lăng không nhìn thấy, vì Nguyên Nhược Ngữ cảm thấy nói ra những lời này, mặt giống như bị lửa đốt. Phi Lăng lại ngờ nghệch đáp lại, “… Không biết.”

Ngốc chết mất! Nguyên Nhược Ngữ tức giận buông Phi Lăng ra, “ Không biết thì thôi!”

“Chờ chút!!” Phi Lăng thấy Nguyên Nhược Ngữ muốn đứng dậy, một tay kéo hắn lại. “Ta không biết… Nhưng, ngươi không được đi…”

“… Ngươi ngốc muốn chết.” Nửa ngày, Nguyên Nhược Ngữ mới phun ra được một câu này.

“Ừm… Thật sự là như ta nghĩ sao? Tiểu Ngữ… ý ngươi…” Phi Lăng đỏ mặt, ôm lấy Nguyên Nhược Ngữ không buông. Nguyên Nhược Ngữ có thể nhìn thấy vành tai hồng hồng của hắn.

“…. Đồ ngốc! Bây giờ thì không phải!”

“Gì?! Vì sao?” Phi Lăng có chút luống cuống nhìn Nguyên Nhược Ngữ, Nguyên Nhược Ngữ cảm thấy nhất thời thực buồn cười. Lúc này đây, nụ cười của Nguyên Nhược Ngữ đại khái chỉ có trong mộng của Phi Lăng mới có thể nhìn thấy đi? Phi Lăng mê muội áp mặt lại gần… Cho rằng, hiện tại, kỳ thực cũng chỉ là một giấc mộng của hắn mà thôi…

Kết quả, Nguyên Nhược Ngữ không có trốn tránh, mà lẳng lặng nhìn Phi Lăng tới gần. Nhìn ánh mắt chăm chú nhìn mình của hắn, tinh quang tràn đầy trong đó… Mình, kỳ thực cũng thích cảm giác ôn nhu ấm áp này của Phi Lăng…..

Lúc hai đôi môi chạm vào nhau, Phi Lăng mới thực sự cảm thấy, tất cả, đều là thực… Tiểu Ngữ chưa có chết… Hắn hôn ta… Sau đó ta hôn hắn… mà hắn không cự tuyệt…..

Một nụ hôn đơn giản, lại càng khiến Phi Lăng bất an. Rốt cuộc có phải như mình nghĩ hay không?

Nguyên Nhược Ngữ cũng nhìn chằm chằm Phi Lăng. Nhìn hắn vẫn là một vẻ bất an, đành phải đứng lên.

“Ngươi muốn đi đâu?” Nguyên Nhược Ngữ vội vàng hỏi, cũng đứng theo lên. Kết quả Nguyên Nhược Ngữ chỉ nhẹ nhàng nòi.

“Nguyên Phi Lăng… Ta thích ngươi… Không phải loại tình thân kia… Nếu ngươi cũng thích ta, liền thử đuổi theo đi.”

Nói xong, Phi Lăng đơ ra. Nguyên Nhược Ngữ lại đã cất bước, đi về phía trước. Không hề dùng khinh công….. Phi Lăng vào lúc Nguyên Nhược Ngữ muổn rẽ không thấy đâu nữa, động nhiên giật mình thức tỉnh! Tiểu Ngữ vừa rồi nói….

Phi Lăng cơ hồ dùng khí lực toàn thân đuổi theo

…..

Lúc hai người đi tới, người của các đại môn phái đã bao vây trên sân, bị vây khốn ở giữa, là Nam Cung Li cùng đám người Ma giáo. Nguyên Nhược Ngữ nhìn thấy tiểu Điệp, còn có Lưu Tô. Lúc này nhìn qua, phía người nhiều đã chiếm ưu thế cường đại.

“Ma đầu! Ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi!”

Tiếng một lão nhân rất có lực đạo từ đám người truyền lại, Nguyên Nhược Ngữ kinh ngạc phát hiện, lão nhân đó là lão đầu cảnh cáo mình lúc mình ở Tiêu phủ.

“Nghiêm Chấn! Đồ tiểu nhân đê tiện nhà ngươi!!” Trong Ma giáo có người bất mãn kêu, sau đó là một trận chửi bới lẫn nhau… Nguyên Nhược Ngữ đau đầu nhìn một đám người không ngừng ầm ĩ… Còn chưa có ai phát hiện ra Minh chủ của bọn họ đang ở chỗ này. Trên người mỗi người đều có vết máu. Nguyên Nhược Ngữ nhìn một vòng, kết quả không thấy bóng dáng Tiêu Nam cùng Lý Nhứ Ca. Ngược lại ở bên cạnh Nghiêm Chấn lão nhân kia thấy một người rất không ngờ!

Cư nhiên là Tiêu Mộc Dao?!!

Nàng sao lại ở đây?…. Phi Lăng nói cho mình biết, Nghiêm Chấn chính là trưởng lão đầu trong truyền thuyết của Thần Long giáo. Thiếu chủ của bọn họ cũng kính hắn ba phần. Thế nhưng cái đó cùng Tiêu Mộc Dao có quan hệ gì.

“Giết Ma giáo!!! Diệt Ma giáo!!! ———” Trong bạch đạo từng trận tiếng hoan hô, hò hét… Nam Cung Li nhíu mày, nhấc thanh kiếm đen trong tay lên, xem ra, một trận ác đầu là không tránh khỏi.

Bầu không khí đạt tới điểm cao nhất.

Lúc Phi Lăng muốn đi ra ngăn cản mọi người, Nguyên Nhược Ngữ hô to.

“Cẩn thận!!! ———”

Nam Cung Li bị tiếng của Nguyên Nhược Ngữ làm cho giật mình, sau đó thân ảnh ngừng lại một chút. Rất nhanh muốn tránh đòn đánh lén từ sau lưng, đáng tiếc vẫn quá muộn. Một kiếm đâm vào hông hắn. Máu theo thân kiếm phun ra không trung.

Nam Cung Li xoay người đánh một chưởng về phía người cầm kiếm, lực đạo mười phần, nháy mắt đánh chết người kia.

Lúc mọi người thấy rõ, chết dưới nền đất, cư nhiên là phu nhân của Nam Cung Li… Lưu Tô!

Mà bạch đạo không quan tâm tới nội loạn của Ma giáo, vừa thấy Nam Cung Li đã thụ thường, liền ào ào xông lên muốn giành phần công lớn này… Kết quả, liền bắt đầu một trận ác chiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.