Nguyên Phối Của Hầu Gia

Chương 29



Bởi vì phải dẫn các chủ tử đến soi rồng đen, vợ chồng Ngưu thị cũng hơi căng thẳng. Ngưu Căn Thủy liên tục nhắc nhở vợ của mình phải chăm sóc các chủ tử, còn việc có thể bắt được bao nhiêu rồng đen thì tạm thời không cần quan tâm.

Ngưu tẩu nghe hắn nói vậy càng căng thẳng, lúc nói lại với Úc Vân Từ cũng không thể nói mạch lạc.

“Không sao, bọn ta chỉ đi theo phía sau ngươi nhìn xem thôi. Đều là những đứa trẻ tò mò, Khuông thiếu gia muốn đi xem, ta làm sư mẫu nên phải đi cùng.”

Tất nhiên Ngưu tẩu không cho rằng buổi tối phu nhân muốn đến nông thôn hương dã xem bọn họ bắt rồng đen, không khỏi nói thầm phu nhân xinh đẹp lương thiện, quan tâm Khuông thiếu gia như vậy.

“Phu nhân, ban đêm có nhiều muỗi, người phải che kỹ mặt và tay.”

Y phục của người xưa chỉ để lộ mặt và tay ra ngoài. Úc Vân Từ hiểu, mỉm cười gật đầu.

Thấy hoàng hôn ngả về tây, chân trời có từng đàn dơi bắt đầu bay ra ngoài. Chân trời dần dần tối, khói bếp lượn lờ ở xa xa, còn có tiếng phụ nhân nhà nông lớn tiếng gọi con nhà mình, giống như đang đặt mình vào bức tranh sơn thủy.

Ngưu tẩu mặc y phục cũ màu xám tro, đầu đội mũ rơm, trên mũ rơm có đặt bó khăn để phòng muỗi. Nàng ta đeo một giỏ trúc bên hông, tay cầm một cái gắp.

Khuông Đình Sinh mặc trang phục màu đen như bình thường.

Tất nhiên là Úc Vân Từ biết sự lợi hại của muỗi ở nông thôn, nếu trong viện tử ở thôn không xông hai đống lá ngải, e là cả người cũng có thể bị muỗi khiêng đi.

Cái gọi là cuộc sống điền viên, thật ra không hề đẹp như trong tranh.

Chờ sau khi tối hoàn toàn, bọn họ đã tới cửa sau của thôn.

Ngưu tẩu và Khuông Đình Sinh mỗi người cầm một bó đuốc, ngọn lửa rất lớn, dầu có thể để một bó đuốc cháy đến hai khắc. Nhóm người họ cầm theo bốn cây đuốc, có thể dùng trong một canh giờ.

Úc Vân Từ đi phía sau bọn họ, đầu đội nón mành, bàn tay kéo thật chặt vải của nón mành. Cao thị bế Đàn Cẩm đi ở phía sau cùng, Cẩm nhi cũng ăn mặc rất kín.

Cho dù như vậy, những con trùng bay thành đàn trong ruộng thỉnh thoảng vẫn chui vào trong nón mành. Nghe âm thanh “vo vo” của chúng, người không yếu ớt như Úc Vân Từ cũng phải nhíu mày.

Ánh lửa dẫn trùng bay tới nhiều hơn, nhìn từ ánh lửa thấy chúng chi chít, rất khó chịu.

Tất nhiên Ngưu tẩu đã quen, vung cây đuốc xua đuổi những con trùng bay. Nhưng không bao lâu, những con trùng bay đó lại tụ đến, cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Giữa đồng ruộng, nhìn từ xa vẫn có thể thấy ánh đuốc khác. Chắc là ban đêm thôn dân gần đây đi soi rồng đen, đánh nha tế.

Ngưu tẩu dùng bó đuốc chiếu từng bờ ruộng ở gần.

Quả nhiên, không bao lâu đã gắp được hai con rồng đen bỏ vào trong giỏ trúc.

Úc Vân Từ đứng phía sau nhìn, khen ngợi sự thông minh của người xưa.

Tiếng côn trùng, tiếng ếch kêu nối liền nhau. Hơi ẩm trong ruộng và hương thơm của lúa mạ xanh giữa đất trồng, cùng với màn trời đen kịt, khiến nàng cảm thấy mình thực sự đã đến một thời không khác.

Khuông Đình Sinh nóng lòng muốn thử, Ngưu tẩu liền đưa cái gắp trong tay cho hắn.

“Khuông thiếu gia, rồng đen vừa ló đầu, ngài phải gắp nó lên.”

“Ừ.”

Khuông Đình Sinh một tay cầm bó đuốc một tay cầm cái gắp, đến gần bờ ruộng. Khoảng một lúc sau, Úc Vân Từ ở sau lưng hắn nhìn thấy hắn gắp một con rồng đen lên, lưu loát bỏ vào giỏ trúc của Ngưu tẩu.

Từ đầu tới cuối thiếu niên luôn im lặng, nhưng ánh mắt lấp lánh.

Đây là thiếu niên gánh vác hưng vong của gia tộc, các trưởng bối trong nhà cũng đè nặng trách nhiệm làm vẻ vang Khương gia lên người hắn. Nhưng hắn có dày dạn thế nào thì cũng chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi.

Ánh sáng trong mắt hắn giống như ngôi sao trong bầu trời đêm, ngũ quan đẹp bởi vì phấn khởi trong lòng mà dát lên một vẻ tươi sáng.

Nàng cầm lòng không đậu khen: “Ngươi thật lợi hại!”

Khuông Đình Sinh như chưa từng được khen ngợi như vậy nên hơi sửng sốt, sau đó có hơi không tự nhiên, cuối cùng cố gắng lấy lại dáng vẻ lạnh lùng ngày thường.

“Sư mẫu muốn thử không?”

Hắn đưa cái gắp sang, nàng nâng tay nhận lấy, hắn thì giơ bó đuốc chiếu giúp nàng.

Trong nước bên ruộng, có một con rồng đen đang thở bong bóng, bị ánh lửa chiếu vào cũng không động đậy. Nàng dùng cái gắp để gắp nó lên, bỏ vào trong giỏ trúc của Ngưu tẩu.

Ngưu tẩu rất kinh ngạc, nàng ta còn tưởng quý nhân giống như phu nhân đều cao cao tại thượng. Không ngờ phu nhân không chỉ xinh đẹp lương thiện, còn rất hiền lành.

Úc Vân Từ đã thử thì trả cái gắp cho Khuông Đình Sinh, Khuông Đình Sinh lại đưa cho Ngưu tẩu, một mình Ngưu tẩu bắt rồng đen.

Thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện của những người tìm rồng đen từ xa truyền tới, bởi vì cách khá xa nên không nghe rõ ràng. Nhưng giọng điệu của bọn họ, dường như rất vui sướng.

Lúc mới bắt đầu Đàn Cẩm còn thích thú, không bao lâu đã ngáp ngủ.

Ngưu tẩu đi đằng trước rất lâu không nghe thấy giọng nói của các chủ tử, thấp thỏm trong lòng: “Phu nhân, thiếu gia, đêm khuya nhiều sương, hay là nô tỳ đưa các ngài trở về.”

“Không cần, ngươi cứ làm đi, bọn ta tự về.”

Úc Vân Từ nói xong, Cao thị liền bế Đàn Cẩm quay lại, Khuông Đình Sinh ở đằng trước cũng xoay người, đốt bó đuốc đi tới phía trước soi đường cho họ.

Mặc dù tính tình của thiếu niên rất kỳ cục, nhưng hành động rất có giáo dưỡng.

Cách đó không xa, một bóng người cao lớn đứng thẳng, dường như hòa vào với bóng đêm. Đợi đến gần, trong ánh lửa lờ mờ, mặc dù không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng có thể cảm nhận được khí thế tỏa ra từ hắn.

Mấy người bước ra đường ruộng thì nghe thấy Cao thị “á” một tiếng. Sau đó nghe Đàn Cẩm lơ mơ gọi “Cữu cữu”.

Úc Vân Từ kinh ngạc, không phải Hầu gia về thành rồi sao? Sao đã quay lại rồi? Buổi chiều hắn mới răn dạy mình phải giả bộ cho giống, mình lại bị hắn bắt gặp đi lang thang trên đồng ruộng vào giữa đêm, phải làm thế nào mới được đây?

Cao thị đã nhanh chóng bế Đàn Cẩm vào thôn, Khuông Đình Sinh do dự nhìn nàng, hành lễ với Cảnh Tu Huyền xong thì cũng đi vào thôn.

Trước khi đi, hắn đưa bó đuốc trong tay cho nàng.

Nàng cầm lấy bó đuốc, khô khan nói: “Hầu gia, sao ngài đã về rồi?”

Cứ nghĩ hắn sẽ không đến nữa, nhiều nhất qua hai ngày sẽ phái người tới đón bọn họ trở về. Nào ngờ đêm nay hắn đã quay trở lại, hại mình bây giờ bị hắn bắt tại trận.

Nàng cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân của mình.

Đột nhiên một con rắn màu nâu đậm bò tới, nàng không nhúc nhích, trơ mắt nhìn con rắn bò qua trên giày của nàng.

Hắn cũng thấy con rắn đó, bởi vì phản ứng bình tĩnh của nàng mà hơi nheo mắt.

Nữ tử này, thật sự không giống những người khác.

“Nàng không sợ sao?”

Úc Vân Từ nhìn con rắn đó chui vào trong bụi cỏ, lúc này mới động chân: “Con rắn đó không có độc, sẽ không cắn người.”

Tất nhiên hắn biết đó là một con rắn cỏ, thật sự không cắn người. Nhưng từ đâu mà nàng biết được? Nhìn cách ăn nói của nàng, không giống như nữ tử xuất thân hương dã. Có thể nàng biết rắn sâu ở thôn quê, nhưng không giống như cô nương được nuôi nấng trong khuê phòng ở hậu trạch.

Rốt cuộc nàng là ai, đến từ đâu?

“Làm sao nàng biết nó không có độc, hay là nông dân kia nói với nàng?”

Giọng nói thản nhiên, vô cùng rõ ràng trong ban đêm vắng vẻ.

Nàng “ừ” một tiếng, mặc dù bị hắn nhìn ra không phải nguyên chủ, nhưng liên quan tới lai lịch của mình, nàng vẫn không muốn nói trắng ra. Nói nhiều sai nhiều, nói ít sai ít, đây là điều hắn đã dạy.

“Những lời ta đã nói với nàng, nàng đều xem là gió thoảng qua tai sao?”

Hắn quan sát bộ đồ nàng mặc, ban đêm đội nón mành, chẳng ra làm sao.

“Hầu gia, ta không dám quên những gì ngài dạy. Nhưng là người sống, không thể ngụy trang mãi mãi được. Ta cảm thấy ở trước mặt người khác chúng ta có thể đóng giả dáng vẻ mà người ta thích, ở sau người ta thì làm chính mình, ngài nói đúng không?”

Hắn nhìn nàng, ánh mắt u ám. Ánh lửa chiếu vào trong đôi mắt của hắn, nhảy lên.

Không biết qua bao lâu, lâu đến mức nàng nhìn một bầy trùng bay tụ tập xung quanh bó đuốc rồi tản đi, cứ lặp lại như thế hơn mười lần mới thấy hắn động đậy, nhấc chân đi về phía thôn.

Nàng thở phào, đi theo phía sau hắn.

Đêm nay đã định là một đêm không ngủ, cho dù trong phòng xông lá ngải, nhưng vẫn có mấy con muỗi bay tới bay lui trong phòng. Bọn chúng ở ngoài màn mỏng, muốn chui vào.

Nàng có thể nghe thấy chúng phát ra tiếng “vo vo”, bị phóng đại trong ban đêm yên tĩnh.

Không ngoài dự đoán, nàng mất ngủ.

Mấy ngày trước đây, ngày nào cũng đấu tới đấu lui với đám người Phương thị và Đỗ thị để bảo vệ tính mạng, nàng vẫn ngủ ngon lành. Bây giờ người uy hiếp đến mạng sống tạm thời bị nàng đánh lui, nàng lại không ngủ được.

Trằn trọc xoay người mấy lần, Thải Thanh ngủ trên giường nhỏ nhẹ nhàng hỏi: “Phu nhân, người ngủ không thoải mái sao?”

So với Hầu phủ, mặc dù giường trong thôn được trải đệm chăn lấy từ phủ mà vẫn hơi cộm. Nhưng nàng không phải vì chuyện này, mà là vì chuyện xảy ra ban ngày.

“Không sao, lạ giường mà thôi.”

Thải Thanh “ồ” một tiếng, đêm tối lại trở về yên lặng.

Úc Vân Từ nghĩ về chuyện ban ngày, mỗi câu nói của Hầu gia lúc nhìn thấu mình, đều được nàng tỉ mỉ nhớ lại.

Càng nghĩ thì càng cảm thấy hắn rất đáng sợ.

Đồng thời âm thầm vui mừng, mặc dù hắn đã nhìn thấu nàng, nhưng vẫn sẵn lòng bảo vệ nàng.

Ngày thứ hai nàng dậy sớm, phát hiện Khuông Đình Sinh rời đi trước từ lúc nào. Đám người Thải Thanh đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, chờ nàng dậy dùng cơm sáng rồi chuẩn bị lên đường về.

Cảnh Tu Huyền cưỡi một con tuấn mã màu đỏ thẫm đi ở phía trước. Tư thế uy vũ, phong thái bất phàm. Gương mặt anh tuấn lạnh lùng, cơ thể gầy mà khỏe. Hắn kéo dây cương, nhàn nhạt liếc nhìn nàng.

Nàng được Thải Thanh đỡ, bước vào xe ngựa.

Lúc màn xe buông xuống, chỉ thấy hắn mạnh mẽ kẹp bụng ngựa, con ngựa lập tức chạy như bay.

Trong một góc bên ngoài Hầu phủ, Úc Sương Thanh đang lo lắng chờ đợi. Nàng ta không muốn gả cho Ngô Trọng Lâm, nơi lụi bại như phủ Chung Sơn bá, gả vào đó đâu có cuộc sống tốt đẹp.

Vì hạnh phúc của mình, nàng ta bằng lòng đánh cược lần cuối.

Nàng ta nhìn chằm chằm ven đường, trông chờ bóng người cao lớn xuất hiện. Có vẻ như ông trời thuận theo mong muốn của nàng ta, nàng ta nghe thấy tiếng vó ngựa, nhìn sang liền thấy nam tử ngày nhớ đêm mong.

Cảnh Tu Huyền xoay người xuống ngựa, đưa dây cương cho Tả Tam.

“Hầu gia…”

Úc Sương Thanh đi ra từ trong góc, nhẹ nhàng hành lễ.

Váy dài thắt eo tay áo rộng màu trắng thuần, bên váy thêu hoa lan bằng chỉ bạc. Theo bước đi của nàng ta, chỉ bạc được ánh mặt trời phản chiếu, lấp lánh chói mắt. Bàn về cách ăn mặc trang điểm, Úc Sương Thanh nhận được chân truyền từ Phương thị, tất nhiên hai mẹ con họ biết trang điểm thế nào có thể lấy được sự thương xót của nam nhân.

Nhưng rõ ràng là nàng ta nghĩ đàn ông trên thiên hạ đều giống như Úc Lượng.

“Hầu gia… tiểu nữ có chuyện muốn nói với ngài…”

Trong đôi mắt hạnh của nàng ta toàn là ngưỡng mộ, mẹ từng nói, nam nhân đều thích nữ tử mến mộ mình. Nam tử càng kiên cường, càng thích nữ tử dịu dàng.

Cha đã khuất phục dưới sự thùy mị của mẹ, sủng ái nhiều năm.

Trong mắt nàng ta chỉ có người nam nhân luôn nhớ thương, chỉ muốn bày tỏ hết mến mộ và uất ức trong lòng, ngay cả xe ngựa đi theo đằng sau cũng không nhìn thấy.

Úc Vân Từ ở trong xe ngựa nghe thấy giọng nói của nàng ta, cười lạnh một tiếng. Nàng biết mẹ con Phương thị sẽ không dễ dàng cam chịu số phận, quả nhiên, Úc Sương Thanh này đính hôn rồi vẫn chưa từ bỏ ý định, chạy đến cửa Hầu phủ cản người.

Úc Sương Thanh ứa nước mắt, dáng vẻ gọn gàng.

Không ngờ bóng dáng cao lớn đó không hề dừng lại, đi thẳng đến cửa Hầu phủ.

“Hầu gia!”

Nàng ta liều mạng đuổi theo, Tả Tứ sầm mặt duỗi trường kiếm ra, cản đường đi của nàng ta.

“Hầu gia, tiểu nữ có chuyện muốn nói với ngài! Ngài đừng bị Úc Vân Từ lừa gạt, rõ ràng nàng ta là người không an phận, sớm có tư tình với Thẩm biểu ca. Nữ tử tham hư vinh như vậy không xứng với Hầu gia…”

“Đại tỷ, nữ tử mà tỷ vừa nói là ta sao?”

Úc Sương Thanh cứng người quay đầu, thấy Úc Vân Từ đang đứng một bên. Lúc này nàng ta mới hiểu, Hầu gia đưa nha đầu chết tiệt này ra ngoài. Bọn họ còn cùng nhau về phủ, chẳng lẽ bọn họ đã…

Thù mới hận cũ cùng xông lên đầu, nàng ta hận không thể ăn sống người trước mặt.

“Nếu đại tỷ muốn tới Hầu phủ làm khách, vì sao không nói trước với ta? Tuy Hầu gia là phu tế của ta, nhưng đại tỷ cần phải tránh hiềm nghi, sao có thể đứng trước cửa ngăn cản Hầu gia, chẳng lẽ là có chuyện gấp sao? Chẳng lẽ mẹ không khỏe?”

Phi, mẹ của nàng ta vẫn khỏe, nha đầu chết tiệt này nói bậy gì đó!

Úc Sương Thanh tức giận, căm tức nhìn người trước mặt.

Rõ ràng là con nha đầu chết tiệt đi theo sau nàng ta dạ dạ vâng vâng, làm sao có thể trở nên vênh vang đắc ý như bây giờ? Nghĩ đến việc nha đầu chết tiệt này giả bộ nhiều năm như vậy, nàng ta liền hận mình sơ suất.

“Ngươi đừng đắc ý...”

Mẹ từng nói, chờ vết thương của Thiệu Lăng biểu ca khỏi, ngày tháng tốt đẹp của nha đầu chết tiệt này sẽ chấm dứt.

Nàng ta không sống tốt, nha đầu chết tiệt này cũng đừng mong yên ổn!

“Ta đắc ý cái gì? Vốn dĩ đều là đồ của ta, chẳng qua là không bị người ta cướp đi mà thôi. Nếu đại tỷ tới làm khách, vậy thì ta bằng lòng mời tỷ vào uống chén trà. Nếu tỷ có mục đích khác, vậy ta chỉ đành đóng cửa không tiếp khách.”

Úc Vân Từ nói xong, ra hiệu cho Cao thị bế Đàn Cẩm nhanh chóng đi vào.

Úc Sương Thanh thấy vậy, đâu sẵn lòng bỏ qua cơ hội này nên vội vàng đuổi theo.

“Ta tới thăm muội muội, muội không ngại mời tỷ vào uống chén trà chứ?”

Nói xong, nàng ta khiêu khích nhìn Úc Vân Từ.

Úc Vân Từ nhẹ nhàng mỉm cười, cất một bước chắn trước trước mặt nàng ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.