Thành quốc công phu nhân Phạm thị nhận được thiệp, quả thật rất sững sờ…
Thật sự mình không thể nhớ nổi ngoại tôn nữ đó. Trước đây lúc ra ngoài làm khách, thỉnh thoảng nghe người ta nói đứa bé đó nghe lời Phương thị thế nào, gọi mẹ thân thiết ra sao.
Bà cũng nghe nói mấy tin đồn bên ngoài gần đây, thầm nói chẳng lẽ đứa bé đó thật sự làm căng với Phương thị rồi?
Vẻ mặt của bà bình tĩnh, tuổi tác đã gần sáu mươi, được chăm sóc nhìn như bốn mươi tuổi. Có lẽ lúc còn trẻ vô cùng đẹp, cho nên dáng vẻ bây giờ giống như một mỹ phụ trung niên.
Thế tử phu nhân Liễu thị ngồi bên trái. Liễu thị có gương mặt tròn, mắt hạnh mày liễu, dung mạo đoan trang, dung mạo như vậy chính là gương mặt đại phụ được trưởng bối vừa ý nhất. Nàng ấy gả vào phủ quốc công mười lăm năm, quan hệ mẹ chồng nàng dâu rất hòa thuận.
Đưa tay nhận lấy tấm thiệp Phạm thị đưa tới, sắc mặt của Liễu thị cũng phức tạp.
Chữ trên thiệp cứng cáp mạnh mẽ, bay bổng như rồng bay.
“Đây... là thiệp do Cảnh An hầu tự viết?”
Nhìn chữ viết, khẳng định không phải do nữ tử viết. Nếu không phải ngoại sanh nữ viết, vậy thì chỉ có người khác viết thay. Có thể thay mặt Hầu phu nhân viết bái thiếp, mà còn là nam tử, thì chắc chắc là Cảnh An hầu.
Phạm thị im lặng, bà cũng nghĩ như vậy.
“Mẹ, tại sao con bé đột nhiên muốn qua lại với chúng ta?”
Đừng trách Liễu thị hỏi câu này, thật sự là sau khi đại cô tỷ qua đời, Úc Vân Từ chưa bao giờ bước đến cửa phủ quốc công. Cho dù mỗi lần phủ quốc công tổ chức lễ gặp mặt cũng đến mời, nàng chưa từng đáp lại.
Phạm thị lắc đầu, cũng không đoán ra. Từ khi đứa bé đó gả vào phủ Cảnh An hầu, ngược lại làm ra khá nhiều chuyện.
Chẳng lẽ đúng như người ta nói, những năm qua ngoại tôn nữ đều giả bộ sao?
Nghĩ như vậy trái lại cũng hiểu được. Dù sao cũng là con của đại tỷ nhi, tâm trí hơn xa người thường.
“Cứ mặc kệ con bé muốn làm gì, chờ con bé đến thì biết.”
Phạm thị nói xong, thở dài một hơi.
Mười một năm rồi, ngày tháng trôi qua thật nhanh.
Những chuyện đã qua, không biết đứa bé đó còn nhớ được bao nhiêu? Cũng không biết bây giờ con bé giống ai, khi còn bé rất giống đại tỷ nhi. Nếu như giống như mãng phu họ Úc đó thì…
Hừ!
“Mẹ, bây giờ con bé là Cẩm An hầu phu nhân. Hiền vương điện hạ bái Cẩm An hầu làm thầy, chắc hẳn nương nương cũng bằng lòng để chúng ta qua lại với phủ Cẩm An hầu.”
Đại nhi tức nói đúng, Phạm thị rất hài lòng. Có tầm mắt như vậy, sau này mới có thể làm chủ mẫu của phủ quốc công.
“Con nói đúng, Cẩm An hầu không phải là vật trong ao. Năm đó đại cô tỷ của con có thể chọn trúng hắn làm con rể, An phi nương nương có thể thay Hiền vương điện hạ chọn hắn làm thầy, có thể thấy nhất định hắn có chỗ hơn người.”
Liễu thị nhẹ nhàng cười, rót một chén trà cho bà: “Không phải sao? Con dâu từng thấy từ xa một lần, thật sự là tài năng xuất chúng, phong thái bất phàm.”
Bà nhận lấy chén trà, nhấp một ngụm, có vẻ hơi hài lòng.
“Con chuẩn bị cho tốt.”
“Vâng, mẹ, con dâu biết rồi.”
Qua hai ngày, đến ngày Úc Vân Từ tới, Liễu thị tự dẫn người đứng ở cửa nghênh đón. Thấy ngoại sinh nữ mà nàng ấy đã mười năm chưa gặp, lúc đầu nàng ấy hơi sửng sốt.
Không phải sửng sốt vì dung mạo của Úc Vân Từ, mà là Úc Vân Từ rất giống đại cô tỷ.
Úc Vân Từ đã sớm học quy củ mà hành lễ, thử thăm dò: “Người là cữu mẫu sao?”
Liễu thị vội vàng kéo tay nàng, lập tức đánh giá, trong ánh mắt toàn là vui vẻ yên tâm, thái độ thân thiết: “Ta chính là cữu mẫu của con, thoáng cái đã nhiều năm như vậy, con cũng trở nên xinh đẹp, thật sự rất giống mẹ của con. Mau vào trong thôi, ngoại tổ mẫu của con nhắc con mãi, mong con tới đó.”
Hai người đi qua cửa thùy hoa, vào nội viện.
Vân Từ đi theo nàng ấy, đi qua đường đá nhiều cổ thụ. Tất nhiên phủ quốc công thâm sâu hơn Hầu phủ. Dù là cổ thụ xanh biếc, hay là cây tử đằng uốn lượn trên cây cột ở đình, đều không khỏi thể hiện phong vận trăm năm của phủ đệ này.
Phạm thị ngồi ở trong phòng khách, không ngừng nhìn ra ngoài cửa. Thấy Liễu thị dẫn một nữ tử trẻ đi vào, nhìn dung mạo thanh tú đó đã biết chắc là ngoại tôn nữ.
Bà cũng sửng sốt giống như Liễu thị.
Nghĩ rằng ngoại tôn nữ lớn lên giống đại tỷ nhi, không ngờ lại giống như vậy.
Trong nhất thời, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Đợi nghe thấy có người gọi bà là ngoại tổ mẫu, bà mới lấy lại tinh thần, vội cho người đỡ Úc Vân Từ dậy, nói thẳng: “Đứa bé ngoan, ngoại tổ mẫu nhớ chết được. Mau... mau đến chỗ ngoại tổ mẫu...”
Úc Vân Từ nghe lời, đồng thời đã xác định.
Xem ra phủ Thành quốc công vẫn chào đón mình. Dung mạo của mình giống Thành quốc công phu nhân, chắc hẳn mẹ đẻ cũng là theo mẫu.
“Ngoại tổ mẫu, Vân Từ cũng rất nhớ người.”
“Đứa bé ngoan, những năm qua con chịu uất ức rồi. Ngoại tổ mẫu đã nghe nói chuyện của con, con thật là bướng bỉnh, sao có thể gánh vác một mình? Dù gì bà già ta đây cũng có thể làm chủ cho con, đâu để một cô nương như con tự ứng phó. Cũng may là con thông minh, biết đối phó với phụ nhân đó... lá mặt lá trái, chịu đựng đến khi xuất giá...”
Phạm thị nghĩ như vậy, đối với Úc Vân Từ mà nói, trái lại mình có thể giảm bớt lời nói.
“Ngoại tổ mẫu, đều do trước đây Vân Từ không hiểu chuyện, làm người đau lòng...”
Úc Vân Từ nói xong, thật sự đỏ cả vành mắt.
Phạm thị ôm nàng: “Đứa bé ngoan, con nói như vậy làm ngoại tổ mẫu đau lòng quá...”
Liễu thị rút khăn tay từ trong tay áo, ấn khóe mắt, sau đó hai giọt nước mắt chảy xuống. Ở một bên khác, có một thiếu phụ mặc y phục xanh, chính là Nhị nhi tức Bàng thị của Thành quốc công.
Bàng thị rất xinh đẹp, lúc này cũng lau nước mắt.
Tổ tôn hai người khóc một lúc, Thành quốc công phu nhân ngừng khóc trước: “Nhìn ta, qua nhiều năm ngoại tôn nữ mới tới lần đầu mà ta lại khóc.”
Dứt lời, bà bảo bà tử lấy quà gặp mặt, trong hộp gấm là một chiếc vòng xanh biếc.
Trước đây Úc Vân Từ chỉ đọc trong sách thấy quý phụ nhân cổ đại hào phóng thế nào, bây giờ có thể coi như được cảm nhận rõ ràng. Tiếp theo là Liễu thị và Bàng thị, mỗi người đều đưa cây trâm, một chiếc là mỹ ngọc, một chiếc là đá quý.
Úc Vân nhận lấy xong hành lễ, lễ nghi gì đó không thể nói là dễ nhìn, nhưng vẫn coi như quy củ.
Phạm thị rất vui vẻ yên tâm, dặn dò bà tử: “Các ngươi mau đi dẫn các ca nhi tỷ nhi đến ra gặp đại biểu tỷ của chúng nó.”
Không lâu sau, mấy bà tử dẫn tám đứa bé tới.
Nói là đứa trẻ, thật ra lớn nhất đã mười lăm tuổi.
Trưởng tôn Thành Kích mười lăm tuổi của phủ quốc công, do Liễu thị sinh ra. Liễu thị còn có trưởng tôn nữ Thành Ngọc Anh mười ba tuổi và Thành Việt mười một tuổi. Hai thứ nữ của đại phòng, một người là Thành Ngọc Tuệ mười hai tuổi, một người khác là Thành Ngọc Tô chín tuổi.
Bàng thị sinh ra theo thứ tự là Thành Qua chín tuổi và Thành Ngọc Lạc bảy tuổi, còn có thứ tử Thành Giản chưa tới năm tuổi.
Từng người làm lễ gặp mặt Úc Vân Từ, gọi là đại biểu tỷ.
Úc Vân Từ lệnh Thải Thanh lấy quà gặp mặt đã được chuẩn bị, quà ra mắt được Hầu gia chuẩn bị. Hộp gấm của con vợ cả và của con vợ lẽ nhìn thì không khác nhau lắm, thật ra lại khác nhau.
Hộp gấm của con vợ cả là hộp mạ vàng, mà của con vợ lẽ là hộp vẽ hoa văn. Đồ vật bên trong đều giống nhau, nam nữ đều là ngọc bội có hình dáng giống nhau, nhưng chất ngọc lại khác nhau.
Thấy món quà nàng chuẩn bị, Thành quốc công phu nhân rất hài lòng.
Trong phủ quốc công không có cô nương xấp xỉ nàng, ngay cả Thành Ngọc Anh cũng chỉ mới mười ba tuổi. Cho nên sau khi gặp mặt, các biểu đệ biểu muội liền đi ra ngoài, chỉ còn mấy trưởng bối nói chuyện với nàng.
“Cảnh hầu gia đối xử với con có tốt không?”
Bàng thị hỏi trước, Thành quốc công phu nhân và Liễu thị cùng nhìn sang, chờ câu trả lời của nàng.
Nàng cúi đầu, làm vẻ xấu hổ trạng: “Hầu gia đối xử với con cũng không tệ.”
“Vậy thì tốt, Cảnh hầu gia là người thanh chính, chắc chắn sẽ tương kính như tân với con.”
“Ngoại tổ mẫu nói phải, Vân Từ sẽ xử lý tốt nội trạch thay Hầu gia, để ngài ấy yên tâm khi ở bên ngoài.”
Tất nhiên nàng sẽ tương kính như tân với Hầu gia, chắc chắn không phải tương kính như tân giữa phu thê, mà là giống như giữa chủ nhân chân chính và khách khứa vậy.
Phạm thị nhìn gương mặt của nàng, giống như nhìn thấy trưởng nữ của mình.
“Con lớn lên thật giống mẹ con...”
Liễu thị cũng phụ họa: “Quả thật Từ tỷ nhi lớn lên giống đại cô tỷ, cũng giống An phi nương nương.”
“Còn không phải sao, đại tỷ nhi đi sớm, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, không ngày nào mà ta không đau lòng. Mỗi khi ta nhớ đến đại tỷ nhi, ta sẽ đưa thiệp mời vào cung, nhìn An phi nương nương, trò chuyện để yên lòng. Bây giờ tốt rồi, gặp Từ tỷ nhi... Lòng ta dễ chịu hơn nhiều...”
Phạm thị nói xong, lại rơi nước mắt.
Úc Vân Từ vội nói: “Nếu ngoại tổ mẫu không chê Vân Từ ngu dốt, Vân Từ sẵn lòng thường xuyên đến nói chuyện với ngoại tổ mẫu.”
“Đứa bé ngoan, con được thường xuyên đến.”
Phạm thị kéo tay nàng, vỗ một cái lại buông xuống.
Lúc này, Thành quốc công dẫn hai con trai tới phòng khách. Các nữ quyến vội vàng đứng lên chào đón, Úc Vân Từ đi theo phía sau.
Một nam nhân khôi ngô cao lớn, mắt hổ tinh tường, vô cùng tinh khí. Bước đi mạnh mẽ sinh uy, đứng ở đó đã làm người ta kính sợ, ông liếc mắt nhìn thấy nữ tử đứng ở phía sau.
“Đây là Từ tỷ nhi à?”
“Vân Từ tham kiến ngoại tổ phụ.”
“Tốt lắm... Đứa bé ngoan...”
Úc Vân Từ cúi đầu, mặc dù nàng không thấy rõ vẻ mặt của ngoại tổ phụ và hai cữu cữu, nhưng cảm nhận rõ ràng khi bọn họ nhìn thấy mình, chắc chắn không phải vui mừng.
Mà là sững sờ.
Giống như Thành quốc công phu nhân và hai cữu mẫu.
Thành quốc công thế tử xúc động nói: “Lớn như vậy rồi? Quả nhiên rất giống đại tỷ...”
“Quả thật giống đại tỷ...” Thành nhị cữu nói theo.
“Vân Từ ra mắt hai vị cữu cữu.”
“Người một nhà, không cần đa lễ.”
Sau lễ ra mắt, mọi người mới ngồi xuống.
Lúc Thành quốc công uống trà, nhìn nàng mấy lần, càng nhìn chân mày càng nhíu chặt.
Úc Vân Từ cảm thấy vị ngoại tổ phụ này vẫn có chút không hài lòng về nàng, vội vàng đứng lên, nói: “Lúc trước Vân Từ không hiểu chuyện, không chịu tới phủ quốc công. Thật sự là Phương thị... Con không muốn thấy đồ của mẹ con bị người khác chiếm bèn không làm bất cứ chuyện gì, con ở lại phủ tướng quân ngăn cản ánh mắt của bà ta...”
Nàng giải thích như vậy, làm Thành quốc công giãn chân mày.
Phạm thị vội nói: “Đứa bé ngoan, đứa bé ngoan, quả thật uất ức cho con rồi...”
Úc Vân Từ cúi đầu, làm vẻ khổ sở.
“Được rồi, sự hiếu thuận của con, mẹ con sẽ thấy. Nếu con đã gả vào Hầu phủ, sau này có chuyện gì cứ tới phủ quốc công, ngoại tổ phụ làm chủ thay con.”
Thành quốc công dỗ dành, nói chuyện có khí phách, làm người ta tin phục.
“Vân Từ đa tạ ngoại tổ phụ.”
Có thể dựa vào phủ Thành quốc công, đối với nàng mà nói, vô hình trung có thêm một tầng bảo vệ. Có lẽ sau này có hai ngọn núi để dựa, cuộc sống sẽ không khó khăn.
Nàng suy nghĩ, xác định trong lòng.
Nam nhân không nán lại ở hậu viện, uống một chén trà, Thành quốc công và hai cữu cữu rời đi.
Đến giờ ăn trưa, các nữ quyến bày một bàn tiệc ở nội viện.
Thức ăn ở phủ quốc công thiên về thanh đạm, mặc dù màu sắc tươi đẹp nhưng ít dầu ít nước. Đặt gần Úc Vân Từ nhất chính là một bát canh, nước canh trong veo, bên trong đặt sợi đậu phụ màu trắng và sợi cải xanh biếc.
Nhìn thì bình thường, ăn vào lại cảm thấy khác biệt lớn. Không hề nhạt nhẽo, trái lại vô cùng ngon, nước trong đó chắc chắn là canh gà đã được lọc.
So với thức ăn ở phủ quốc công, thức ăn của Hầu phủ có thể nói là tầm thường.
Úc Vân Từ ăn rất chậm, bởi vì phải ăn không phát ra tiếng, nàng đành phải nhai nhẹ nhàng, cẩn thận nuốt xuống.
Sau khi dùng cơm trưa, Phạm thị phải về phòng nghỉ ngơi.
Ngoại tôn nữ mà bà mới nhận, tất nhiên phải đỡ ngoại tổ mẫu. Tổ tôn hai người ra khỏi phòng khách, vòng qua hành lang, đi ngang qua hai cổng tròn.
Hoa vũ vi leo trên tường cảnh, lúc này đang nở rộ tươi đẹp. Từng chùm yên hồng nở tản ra mùi thơm.
Đi qua đó, hương hoa lượn lờ.
Tổ tôn hai người vào phòng ở chủ viện, đám nha đầu hầu hạ một lúc, Phạm thị nhanh chóng thay tẩm y, nghiêng người dựa trên giường.
Úc Vân Từ khéo léo ngồi ở mép giường, cầm quạt tròn quạt cho bà.
Trong phòng rất mát mẻ, đặt đủ băng, tất nhiên sẽ không nóng.
“Ngoại tổ mẫu, thật ra thì hôm nay Vân Từ tới, còn có một chuyện...”
“Con nói đi.”
Phạm thị đã sớm đoán được nhiều năm sau nàng tới đây, chắc chắn không chỉ để nhận thân. Nếu tính tình của nàng thật sự giống như đại tỷ nhi, âm thầm chịu đựng ở phủ tướng quân nhiều năm, vậy bây giờ phải có hành động khác.
Ở trước mặt nữ nhân chìm đắm hậu trạch nhiều năm, Úc Vân Từ không dám tỏ ra có đầu óc.
Nàng lấy ra tờ của hồi môn từ trong tay áo: “Ngoại tổ mẫu xem, đây là tờ của hồi môn lúc con xuất giá Phương thị chuẩn bị cho con. Mặc dù con chưa từng thấy tờ của hồi môn của mẹ, nhưng khi còn nhỏ con từng thấy đồ của mẹ, chắc chắn không phải những thứ viết trên đây.”
Phạm thị cầm lấy tờ giấy, chỉ nhìn lướt qua, sắc mặt lập tức sa sầm.
“Thật sự cho rằng phủ Thành quốc công chúng ta không có người, trừ một bộ trang sức đá quý ra, những món đồ khác trong có trên này. Lòng tham của ả ta cũng quá lớn rồi, cũng không sợ chỉ chống đỡ thoáng chốc.”
Không khác Úc Vân Từ suy đoán cho lắm, lúc mới vừa xuyên tới, rõ ràng bộ trang sức Như Tình đeo cho nàng quý giá hơn những đồ trang sức khác.
“Đều tại Vân Từ không bảo vệ đồ của mẹ, để cho bà ta chiếm hết...”
Phạm thị lấy lại tinh thần, thở dài một tiếng: “Sao có thể trách con được? Khi đó con còn nhỏ, sao làm đối thủ của bà ta? Nữ Phương gia quen chơi mánh khóe nhỏ, toàn dùng thủ đoạn mềm dẻo.”
Nữ Phương gia này, tất nhiên bao gồm Phương thái hậu và Lương phi nương nương trong cung.
Thành gia và Phương thị, từ trong cung đến ngoài cung, đã sớm như nước với lửa.
“Con định làm sao?”
“Ngoại tổ mẫu, con muốn lấy lại của hồi môn của mẹ con, nhất định không có đạo lý người khác được lợi.”
Đôi mắt của Phạm thị hiện khen ngợi, lệnh bà tử lấy một món đồ tới, đưa vào tay Úc Vân Từ.
Úc Vân Từ nhìn xem, chính là một tờ của hồi môn. Nhưng dài hơn tờ mình cầm rất nhiều, lại nhìn tên trên đó, đa số là vật quý giá.
“Đây là tờ đơn lúc mẹ con xuất giá, có lẽ một phần của phủ tướng quân bị cha con thu rồi, con không nhìn thấy. Huyết mạch Thành thị chúng ta không dễ ức hiếp, con muốn làm thế nào, ngoại tổ mẫu đều ủng hộ con. Đừng sợ, ngày vạch trần, cũng có phủ Thành quốc công bao bọc con!”
“Ngoại tổ mẫu...”
Sức mạnh trong lòng Úc Vân Từ càng tăng lên một chút, càng chắc chắn lấy lại của hồi môn.
Chờ ngoại tổ mẫu ngủ rồi, nàng nhẹ nhàng đi ra ngoài. Bà tử bên ngoài nhỏ giọng hành lễ: “Biểu tiểu thư, tây sương đã thu dọn xong, hay là người cũng nghỉ ngơi một lát?”
Nàng lắc đầu: “Ta không buồn ngủ, muốn đi dạo một lát.”