Nguyên Phối Của Hầu Gia

Chương 45



Lại nói Úc Vân Từ ngồi trong xe ngựa đi đến phố xá, không biết bởi vì chuyện gì, xe ngựa lại dừng lại. Nàng nghĩ thầm không ổn, lần trước đi ra ngoài bị Thẩm Thiệu Lăng cản xe ngựa, không phải là hắn ta vẫn chưa hết hy vọng, lại muốn lặp lại chiêu cũ chứ?

“Họ Úc, ngươi xuống đây cho bản tiểu thư!”

Bên ngoài truyền đến một giọng nữ, nàng nghe ra giọng nói hình như là vị Trình bát tiểu thư kia.

Nàng thở dài, đây là chuyện gì vậy, mỗi lần đi ra ngoài đều có người có thể cản đường đi. Tạm thời dọn dẹp một Thẩm Thiệu Lăng, tại tới một Trình bát. Trình bát nhìn mặc dù không phải là người tâm cơ sâu gì, nhưng lại người dám hạ độc thủ.

Tiểu thư nhà võ tướng, động một chút lại kêu đánh kêu giết, lỡ như dùng roi quất nàng bị thương, nàng chẳng phải là oan uổng?

“Họ Úc, ngươi sợ rồi, không dám gặp người khác sao?”

Nàng sợ cái gì chứ! Nàng là chính thê của Hầu gia, phu nhân nguyên phối thỏa đáng.

Đều nói nữ tử cổ đại thận trọng, sao có thể có thứ khác loài như Trình bát? Bản thân ngược lại muốn xem xem, Tư Mã phủ thế lớn hơn nữa, Trình bát còn có thể ở trên đường làm gì một Hầu phu nhân nàng đây?

“Trình bát tiểu thư, xin hỏi ngươi tìm ta có chuyện gì?”

“Bản tiểu thư tìm ngươi, đương nhiên là có chính sự!” Trình bát phách lối mà nói, ghìm dây cương để ngựa điều chỉnh cái đầu, đứng ngang giữa đường.

Xe ngựa Hầu phủ chính là muốn cứng rắn xông lên cũng không thể, người đánh xe ở bên ngoài thấp giọng nói ra tình hình. Úc Vân Từ dùng ánh mắt ra hiệu cho Thải Thanh, Thải Thanh vén rèm xe ngựa lên.

Màn xe có hoa văn màu lam, ánh sáng trong xe cũng nhìn không rõ ràng. Nhưng chính bởi vì không rõ ràng chính xác, dung nhan của nàng càng ngày càng trắng muốt như ngọc, đôi mắt rạng ngời rực rỡ, môi đỏ nhuận nước sáng bóng.

Không thể phủ nhận, nàng là mỹ nhân hiếm có.

Trình Khởi Hồng ngồi trên lưng ngựa, trong mắt lóe lên sự ghen ghét. Lập tức nghĩ đến hành động thường ngày của nàng, chậm rãi chuyển thành khinh thường. Cầm roi dài trong tay, giống như thị uy mà vút qua một cái: “Thế nào? Ngươi không dám xuống xe ngựa sao? Gan chuột như vậy, há có thể xứng với Cẩm An hầu?”

Nàng rũ mắt, chẳng trách lần trước Hầu gia vừa nhìn thấy Trình bát liền vội vàng đi mất. Mình còn tưởng rằng Hầu gia không hiểu phong tình, bỗng dưng cô phụ ân huệ của mỹ nhân.

Nhưng hóa ra tính tình của Trình bát thật sự là khiến cho người ta không dám lấy lòng, chính là hiện tại, cũng rất ít nữ tử ở trên đường ngăn cản nguyên phối để khiêu khích thế này.

“Xứng hay không không phải do Trình bát tiểu thư định đoạt, Trình bát tiểu thư cản ta lại, không phải là vì chuyện này chứ? Ta là đích thê của Hầu gia, lệnh của trưởng bối, người có tiếng làm mai, cưới hỏi chính đáng. Trình bát tiểu thư lấy thân phận gì để chất vấn ta, chẳng lẽ Trình gia các ngươi quyền thế lớn đến mức có thể tùy ý khống chế hôn sự của triều thần thế gia?”

“Miệng lưỡi cũng sắc bén!” Mắt Trình Khởi Hồng co lại, vung roi đánh ngựa một cái. Con ngựa kia bị đau, cao giọng hí lên.

“Ta chỉ là bất bình thay Cẩm An hầu, ngươi mới hỏi ta lấy thân phận gì để tra hỏi, hiện tại ta sẽ nói cho ngươi biết. Ta là chủ tử của Úc gia các ngươi, Úc tướng quân chẳng qua là một gia tướng của Trình gia chúng ta. Chủ tử tra hỏi, ngươi thế mà ngồi trên xe ngựa, không nhúc nhích, thật là không biết quy củ!”

Úc Vân Từ cười lạnh, Trình gia quả nhiên là quên gốc gác. Nói đến chủ tử, Khuông gia không phải cũng là chủ tử của Trình gia à.

“Trình bát tiểu thư ngược lại rất dễ quên, Trình gia các ngươi hiện tại quyền cao chức trọng là không giả. Nhưng nếu như ngươi bàn luận như vậy, ta không thể thiếu việc phải nói một chút về xuất thân của Trình gia các ngươi. Nếu ta nhớ kỹ không sai, Trình lão đại nhân năm đó chẳng qua là gia tướng của Khuông gia, lúc này mới qua bốn mươi năm, thế mà ngay cả xuất thân của mình cũng quên mất. Còn dám dõng dạc tự xưng là chủ, chẳng lẽ ngươi không biết thiếu gia của Khuông gia phải gọi ta một tiếng sư mẫu. Nói đến, ta cũng là chủ tử của Trình gia các ngươi!”

Người vây quanh trên đường bắt đầu nghị luận, bởi vì e ngại Trình bát nên đều đè nén giọng nói.

“Còn không phải sao, Trình gia trước kia chính là nô tài của Khuông gia…”

“Nô tài được thế, cũng dám bố trí chủ tử các kiểu…”

“Trình bát tiểu thư vẫn muốn gả cho Cẩm An hầu gia… Trước kia mỗi ngày chạy theo theo đuổi…”

Trình Khởi Hồng ngồi trên lưng ngựa sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng trở nên xanh xám. Miệng lưỡi họ Úc sắc bén, cũng dám nói Trình gia là xuất thân nô tài.

“Chuyện bản tiểu thư muốn nói với ngươi chính là chuyện của ngươi và Cẩm An hầu, ngươi cần gì phải lôi ra nói những chuyện cũ năm xưa, đánh lừa dư luận!”

“Hóa ra trong lòng Trình bát tiểu thư, những cái đó chỉ là chuyện cũ năm xưa, thế mà ngay cả chủ nhà của mình cũng quên mất không còn lại gì, quả nhiên là đắc thế liền quên mất gốc.”

Úc Vân Từ bởi vì hôm nay tiến cung nên cố ý mặc một thân váy khúc cư màu lựu đỏ, trên quần áo thêu mai trúc tôn nhau lên, éo váy và mép váy là hoa văn nối liền.

Dung mạo của nàng đẹp, ngồi ở đó ung dung thản nhiên, đẹp đến mức chói mắt lại yên tĩnh.

Khác biệt với sự lạnh nhạt của nàng, hai con ngươi của Trình Khởi Hồng đều đang phun lửa. Cũng giống như lần trước, nàng ta vẫn là kỵ trang tay áo hẹp màu đỏ chót như cũ, nồng đậm như lửa.

Bằng tâm mà nói, trong lòng Úc Vân Từ cũng không ghét Trình bát, mặc dù diễn xuất của Trình bát nàng không dám gật bừa, nhưng lại rất thưởng thức dũng khí của nàng ta. Ở cổ đại phong kiến giáo lý nghiêm khắc, có thể không che giấu sự vui ghét của mình, đi đứng một mình, làm theo ý mình, thật sự là khiến cho người ta bội phục.

“Ai nói chúng ta bất kính Khuông gia? Ngươi kéo đông kéo tây, so với nữ tử kia còn đáng ghét hơn. Ta lại hỏi ngươi, ngươi đến cùng có thức thời hay không? Nếu như thức thời thì tự xin hòa ly, đừng có làm bẩn thanh danh của Cẩm An hầu.”

Khẩu khí thật lớn!

Úc Vân Từ đều sắp bị nàng ta chọc cười rồi, một cô nương bắn đại bác cũng không tới, hô to gọi nhỏ bảo mình hòa ly, thật là buồn cười.

Mẫu nữ Phương thị muốn hại chết mình, chuyển vị trí cho Úc Sương Thanh. Vị Trình bát này cũng muốn bảo mình hòa ly, để dành ra danh phận Hầu phu nhân. Nàng không rõ, chẳng lẽ khắp Kinh thành không có nam nhân tốt nào khác? Làm sao mà một hai người đều nhìn chằm chằm Cẩm An hầu phủ không thả?

“Mặc dù xuất thân của ta không cao như Trình bát tiểu thư, nhưng cũng là đời sau của tướng môn, phụ thân ta là tướng quân, mẫu thân ta là đích trưởng nữ của Quốc công phủ. Chính là cũng là đích nữ của phủ tướng quân, sao lại làm dơ bẩn thanh danh của Hầu gia? Trình bát tiểu thư cho rằng, một khi ta tự xin hòa ly, ngươi liền có cơ hội sao? Ngươi xem Hầu gia là người nào, há một nữ tử như ngươi có thể chi phối. Còn nữa ngươi cho rằng thiên hạ vạn vật, kể cả lòng người đều có thể dùng quyền thế để cưỡng đoạt lấy sao? Phải biết rằng người giỏi có người giỏi hơn, trời đất là vô tận, Trình gia quyền cao chức trọng không giả, lại không phải một tay che trời. Trình bát tiểu thư cũng không phải là nữ tử tôn quý nhất thế gian, dựa vào cái gì mà có thể thích làm gì thì làm?”

Trình Khởi Hồng giống bị nàng nói đến có chút choáng váng, cái gì mà lung ta lung tung, miệng của họ Úc này thật sự là đủ lưu loát. Chỉ là nàng nói dường như có chút đạo lý…

Chờ đã…. mình suýt chút nữa đã bị họ Úc làm nghiêng ngả rồi.

Nàng là tiểu thư của Tư Mã phủ, vốn dĩ nên kết đôi với nam nhân võ học lợi hại nhất trong kinh. Ngoại trừ Cẩm An hầu, nàng nghĩ không ra còn có ai có thể xứng với mình.

“Già mồm át lẽ phải! Thanh danh của bản thân ngươi thế nào tự mình không biết sao? Vụng trộm với người ta, là vì bất trinh, làm sao còn có mặt mũi chất vấn người khác!”

Khuôn mặt Úc Vân Từ vẫn lãnh đạm, không hề thay đổi. Nàng cũng biết, dù cho nàng vớt vát trong sạch hơn nữa thì vẫn sẽ bị người ta lén lút nghị luận. Lời nói chợ búa, vốn không quan tâm có hay không có lý gì, quan trọng là có đáng giá để thoải mái lấy ra làm đề tài nói chuyện hay không.

Nàng nhìn chằm chằm Trình Khởi Hồng một hồi, sầm mặt lại: “Trình bát tiểu thư tốt xấu gì cũng là cô nương của Tư Mã phủ, sao lại khua môi múa mép giống như phụ nhân chợ búa như vậy? Ta vụng trộm với ai, còn xin Trình bát tiểu thư nói ra tên. Có chứng cứ không? Nếu như có, ta nguyện cùng Trình bát tiểu thư đối chất trước công đường. Nếu như không có, Trình bát tiểu thư dứt khoát chính là có danh tiếng vấy bẩn người ta, chẳng lẽ gia phong của Trình gia là như thế?”

“Tất cả mọi người nói như vậy, há có thể sai?” Trình Khởi Hồng ngẩng đầu, cổ vươn thẳng, mặt mũi tràn đầy ngạo khí.

“Lời người khác đều nói thì là thật? Hóa ra đây chính là cách xử sự làm người của Trình bát tiểu thư. Nói sao thì biết vậy, không có một chút năng lực phán đoán đúng sai nào.”

Vừa nghe thấy người khác nghi ngờ năng lực của mình, Trình Khởi Hồng giận tím mặt, dùng roi chỉ về phía nàng: “Ngươi nói ai không có năng lực? Một nữ tử tay không thể nâng vai không thể khiêng như ngươi, biết cái gì là năng lực sao? Có bản lĩnh thì xuống đây, chúng ta đọ sức một phen, xem năng lực của ai mạnh hơn!”

Mắt thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, trong đám người có người lắm mồm bắt đầu ồn ào: “Đều là hổ nữ tướng môn, hay là hai vị luận võ phân cao thấp đi?”

“Đúng… kế này rất hay.”

“So một trận đi.”

Tiếng ủng hộ trở nên lớn hơn, Trình bát tiểu thư đắc ý nhướng mày, liếc xéo nàng. Nàng đưa mắt ra hiệu với Thải Thanh, Thải Thanh để màn xe xuống.

“Bị người ta vây xem như xiếc khỉ như vậy, thứ cho ta không thể phụng bồi. Nếu như Trình bát tiểu thư muốn, đại khái có thể ở trên đường biểu diễn một tuyệt chiêu sở trường, ví dụ như cái gì mà dùng ngực đập nát tảng đá lớn, đi chân trần trên trận đao. Nếu như Trình bát tiểu thư có thể làm được, ta tự nguyện nhận thua trên mặt năng lực.”

Trên trà lâu ở ven đường có một vị thiếu niên dựa vào, nghe vậy thì “Phụt xì” cười một tiếng, mắt phượng nheo lại, đong đưa quạt xếp trong tay. Hơi có chút trêu chọc nói với một vị thiếu niên khác trong nhã gian: “Thời Quang, vị Cẩm An hầu phu nhân này quả thật có chút thú vị… dùng ngực đập nát tảng đá lớn… chậc chậc, mệt cho nàng ta có thể nghĩ ra. Ngươi qua đây nhìn xem, miệng Trình bát đều tức điên rồi.”

Một vị thiếu niên khác ngồi ở bên cạnh bàn dáng vẻ khoảng chừng mười bảy mười tám, tướng mạo hơi nữ tính, chính là Quảng Xương hầu Thế tử, Phương Thời Quang.

Phương Thời Quang hừ lạnh một tiếng: “Có gì đáng xem, một người lả lơi ong bướm không tuân thủ nữ tắc, một người xuất đầu lộ diện bất trinh bất nhàn, đều không phải là mặt hàng tốt gì.”

Tuy nói như vậy nhưng hắn ta vẫn đứng lên, đi về phía bên cửa sổ.

Thiếu niên đứng gần cửa sổ là Ninh vương Triệu Cán, nhìn thấy hắn ta tới, hơi nhíu mày lại.

“Trình gia đến cùng là nghĩ thế nào, lại muốn kín đáo đưa Trình bát cho ngươi?”

Nhắc đến cái này, Phương Thời Quang liền lạnh mặt.

Một nữ nhân điên suốt ngày đuổi theo nam nhân, Trình gia lại đánh chủ ý lên đầu mình. Ai cũng nói hai nhà ở trong triều là cục diện không đội trời chung, chính là nói nữ tử như Trình bát này, ai dám cưới thì phải chuẩn bị làm con rùa đen tóc xanh.

Hắn ta không phải hỏng mất đầu óc mà đồng ý cửa hôn sự này.

Trên đường phố bên ngoài cửa sổ, nữ tử không biết liêm sỉ kia còn đắc ý vênh váo ngồi trên ngựa, không hề hay biết mình bị một đám dân đen vây quanh chỉ trỏ.

Đồi phong bại tục, khó coi!

Có lẽ cảm nhận được có người nhìn mình, Trình Khởi Hồng vừa ngẩng đầu, mắt thoáng nhìn liền nhìn thấy Phương Thời Quang ở bên cửa sổ. Con ngươi của nàng ta đảo hai cái, lòng sinh một kế, nhảy xuống ngựa.

Ngựa của nàng ta chặn ngang trên đường, xe ngựa của Hầu phủ không thể đi lại.

Úc Vân Từ cũng không vội, bình tĩnh ngồi trong xe ngựa. Chợt nghe người đánh xe kinh ngạc thốt lên, một cái tay từ bên ngoài màn xe duỗi vào, vén màn xe lên.

Gương mặt kia của Trình Khởi Hồng phóng đại trước mắt.

“Không phải ngươi nói không muốn ở trên đường mặc cho người ta soi mói sao? Không bằng chúng ta đi trà lâu, trò chuyện thật tốt.”

“Ta và Trình bát tiểu thư cũng không có gì để nói, không biết Trình bát tiểu thư có từng nghe nói chó ngoan không cản đường, huống chi là người không?”

Nàng vừa mới nói xong liền nhìn thấy Trình Khởi Hồng quỷ dị cười một tiếng, nhào về phía mình.

Trình Khởi Hồng thuở nhỏ tập võ, khí lực lớn hơn nữ tử bình thường rất nhiều. Vừa dùng sức liền lôi Úc Vân Từ ra khỏi xe ngựa. Người đánh xe kia luống cuống đến mức không biết làm thế nào cho phải, hắn ta muốn tiến lên kéo lại sợ mạo phạm phu nhân nhà mình và Trình bát tiểu thư.

Thải Thanh và Truyện Họa kinh ngạc thốt lên, gắt gao ôm lấy chủ tử của mình.

Nếu đổi Trình Khởi Hồng thành nam tử thì chính là một tiết mục thiếu niên hư hỏng ở trên đường trắng trợn cướp đoạt phụ nữ. Trong lòng Úc Vân Từ biết việc này hôm nay không hiền lành được, vội vàng nói với bọn nha đầu của mình.

“Các ngươi buông ra. Trình bát tiểu thư là tiểu thư của Tư Mã phủ, sẽ không làm gì ta. Các vị hương thân, nếu sau khi ta ra khỏi trà lâu có mệnh hệ gì, vậy nhất định là do Trình bát tiểu thư gây nên, đến lúc đó còn xin mọi người làm nhân chứng.”

Nàng nói chuyện đồng thời đưa mắt ra hiệu cho Thải Thanh.

Thải Thanh hiểu ý, lập tức thì thầm vài tiếng với Truyện Họa. Truyện Họa nghe xong, xông ra khỏi đám người, vắt chân lên cổ mà chạy.

Trình Khởi Hồng thấy Úc Vân Từ không giãy giụa nữa thì thả lỏng tay.

Úc Vân Từ sửa sang y phục búi tóc, đi theo đối phương tiến vào trà lâu.

Trong trà lâu có mấy người khách đang ngồi, ở chính giữa đặt một cái bàn. Trên bàn có một cái bàn hình chữ nhật, trên đó có thước gõ có quạt, một vị thư sinh trung niên thân mang trực xuyết* đang kể chuyện.

*Trực xuyết: Là một loại lễ phục của nhà sư kết hợp với một phần áo và váy.

Chỉ thấy ông ấy dường như nói đến chỗ kích động, gõ cây quạt, ngửa đầu, ánh mắt như dại ra.

“Cát vàng mênh mông, bụi dày cuồn cuộn… chợt nghe Khuông Trường Phong ngửa mặt lên trời thét dài, chưa diệt trừ Nam Khương, thề không thành gia!”

Nghe thấy chữ Khuông, Úc Vân Từ nhìn người kể chuyện thêm một cái. Vị Khuông Trường Phong trong miệng ông ấy hẳn là vị chiến thần tiếng tăm lừng lẫy, vị tổ tiên chết trận bốn mươi năm trước của Khương gia.

Nàng cảm nhận được Trình Khởi Hồng cũng dừng lại, trong mắt tràn ngập sự tôn kính.

Người kể chuyện đập thước gõ một cái, nghỉ ngơi giữa giờ, ngồi xuống uống nước trà.

Trình Khởi Hồng dường như có chút tiếc nuối, quay đầu lôi kéo nàng, đi lên lầu hai.

Nàng hất tay đối phương ra, chọn một vị trí không quá dễ thấy trong hành lang, ngồi xuống: “Trình bát tiểu thư, nếu thành tâm mời ta uống trà, chi bằng an vị ở đây. Vừa có thể thưởng thức trà, cũng có thể nghe kể chuyện, chẳng phải là tốt hơn.”

Ánh mắt Trình Khởi Hồng liếc lên lầu một cái, lại liếc mắt nhìn người kể chuyện, trong lòng giãy giụa. Cuối cùng nàng ta hừ lạnh, hơi có chút ghét bỏ mà ngồi xuống đối diện Úc Vân Từ.

Tiểu nhị liền vội vàng tiến lên chào hỏi, nàng ta từ trong xoang mũi hừ ra một tiếng: “Cho một bình Bích Đàm Phiêu Tuyết.”

Rất nhanh, trà được bưng lên, còn có hai đĩa điểm tâm ăn kèm với trà. Ngửi thấy vị ngọt xông vào mũi, thoạt nhìn trắng trắng mềm mềm.

Úc Vân Từ tiến cung từ sớm, nói thật hiện nay quả thật đói bụng. Cũng không khách sáo với Trình bát, trực tiếp tự rót tự uống. Nàng không sợ nước trà và điểm tâm có gì không ổn, với tính tình của Trình bát, hẳn lẽ sẽ không chơi những thủ đoạn ngầm đó.

Ăn hai miếng điểm tâm, bụng dễ chịu hơn một chút.

“Dáng dấp này của ngươi vẫn tính là thuận mắt.” Trình Khởi Hồng dẫu môi một cái, cũng bắt đầu ăn điểm tâm. Nàng ta không ưa nhất là những nữ tử tự xưng là đoan trang, làm chuyện gì cũng nhăn nhó.

Úc Vân Từ nở nụ cười, xinh đẹp độc nhất vô nhị.

“Hừ, bây giờ lại đáng ghét rồi!”

Trình Khởi Hồng hờn dỗi, hung hăng cắn điểm tâm một cái, nhai qua hai ba lần rồi nuốt vào bụng.

Người kể chuyện bên kia uống nước trà xong, một lần nữa đứng dậy, đập thước gõ một cái.

“Lần trước nói đến… Khuông Trường Phong nâng trường kiếm nhảy lên một cái, giống như phi ưng bay lên không xông thẳng mà đi.Tiếng cười của Nam Khương Thái tử vừa rồi lúc đắc ý cười to ba tiếng im bặt đi, con ngươi trừng lên như thoát ra khỏi hốc mắt, đầu lăn xuống mặt đất. Lúc này Khuông Trường Phong đã lực kiệt khí tận, liều lấy chút sức lực cuối cùng, xem kiếm như gậy, rời bỏ thế gian. Mấy ngàn loạn tiễn phóng tới, xuyên qua ngực. Đợi đến lúc hoãn binh đến, tướng sĩ Khuông gia mới biết hắn tắt thở đã lâu. Các tướng sĩ chịu đựng sự bi thống, sau khi cắn giết tàn quân của địch lại an ủi hồn thiêng… Sau khi Khuông Trường Phong chết ba ngày không ngã, mãi đến khi quân của Khuông gia đại phá Nam Khương. Một nhà anh liệt bốn người con đi ra, quay về lại chỉ còn một đứa. Máu đào mênh mông chim rên rỉ, cố quốc ngàn dặm truyền tin tốt!”

Người kể chuyện nói đến đây đã chảy xuống hai giọt lệ trong.

Câu chuyện này, quả thật rất giống với gia tộc nào đó trong lịch sử. Úc Vân Từ là người hiện đại, có chút không thể nào hiểu được những người tử trung cổ đại này.

Nhưng nàng vẫn bị nội dung câu chuyện làm rung động, rất khâm phục tinh thần và tiết khí như thế. Trong lòng buồn bực, Trình bát hình như nghe kể chuyện rất chăm chú, đối phương mời nàng vào đây, không phải là thật sự uống trà chứ?

Trình bát lúc này nào còn chú ý đến tình địch. Bởi vì tập võ từ nhỏ, người thành ta kính nể nhất chính là Võ thần Khuông Trường Phong. Câu chuyện này nàng ta nghe không dưới một ngàn lần, thế nhưng mỗi lần nghe, nàng ta đều khóc bù lu bù loa.

Úc Vân Từ ngạc nhiên với nước mắt của nàng ta, có lẽ bản thân vừa rồi nói sai rồi. Mặc kệ Trình gia đối với Khuông gia là thái độ gì, ít nhất thì vị Trình bát tiểu thư này đối với tổ tiên Khuông gia là kính trọng.

Một nữ hài tử có thể nghe kể chuyện đến phát khóc, là người không thể xấu xa được.

Càng làm cho nàng giật mình là Trình bát lau khô nước mắt, ngượng ngùng mà nói: “Hôm nay bản tiểu thư không có tâm tình nói chuyện với ngươi… ngươi về đi!”

Giọng điệu có chút không cam lòng, tựa như là đã tiện nghi cho nàng vậy.

Trong lòng nàng mỉm cười, cảm thấy Trình bát có một chút đáng yêu.

“Nếu đã như vậy, vậy ta liền cáo từ. Hôm nay tạ ơn nước trà của Trình bát tiểu thư, ngày khác nếu có cơ hội, ta mời Trình bát tiểu thư uống trà.”

“Hừ, ai cần ngươi mười? Món nợ của chúng ta lần sau lại tính.”

“Giữa chúng ta nào có nợ nần gì? Ta có một câu không biết có nên nói hay không, cái quý giữa nam nữ là ở hai bên tình nguyện. Nếu người ngươi thích cũng thích ngươi, đó mới là ông trời tác hợp, nếu không thì chính là một đôi oán lữ. Theo đuổi tình yêu là bản năng của con người, thế nhưng cũng phải nghĩ tới hành vi của người có mang đến phiền phức cho đối phương hay không. Trình bát tiểu thư ngươi là cô nương của Tư Mã phủ, không cần phải nói sau này chắc chắn sẽ gả vào vọng tộc. Cùng với việc phí công theo đuổi một người đã có thê tử, không bằng nhìn xem trong kinh còn có thanh niên tài tuấn nào chưa lập gia đình. Nói không chừng tương lai ngươi có thể dựa vào ánh mắt của bản thân, tìm được một phu quân tốt chí hướng hợp nhau, há không đẹp ư?”

Trình Khởi Hồng cúi đầu, cảm thấy nàng nói có chút đạo lý. Nghĩ lại họ Úc cực kỳ gian xảo, thế mà suýt chút nữa nói cho mình lung lay.

“Tại sao ta phải nghe lời ngươi, ngươi có đi hay không? Không đi thì chúng ta ở đây đánh một trận!” Trình bát rõ ràng là thẹn quá hóa giận, giả vờ như hung dữ mà nói.

Úc Vân Từ nở nụ cười, ra hiệu cho Thải Thanh ở một bên, chủ tớ hai người nhanh chóng ra khỏi trà lâu.

Vừa đến cổng, nhìn thấy Tả Tam Tả Tứ vội vàng mà đến.

Thấy nàng không sao, hai người thở phào một hơi.

Truyện Họa chạy gấp, lắp ba lắp bắp nói một lần. Bọn họ đều nghe không hiểu, cũng không biết Hầu gia nghe rõ hay chưa. Dù sao thì nha đầu Truyện Họa kia nói xong, Hầu gia liền phái hai huynh đệ bọn họ tới.

“Cực khổ cho các ngươi đi một chuyến, đã không sao rồi, đi thôi.”

Tả Tam Tả Tứ liên thanh nói không dám, chờ sau khi nàng lên xe ngựa liền đi theo phía sau xe ngựa.

Triệu Cán ở trên trà lâu vẻ mặt nghiền ngẫm, nhìn xe ngựa đi xa, thấp giọng nói: “Thật không nhìn ra, Cẩm An hầu còn có chút quan tâm nữ nhân này.”

“Chỉ có mỹ mạo, bụng đầy bao cỏ. Cảnh Tu Huyền cũng chỉ là phàm phu tục tử, dễ bị sắc đẹp mê hoặc.”

Lời nói của Phương Thời Quang, Triệu Cán không quá đồng ý.

Hắn lắc lắc quạt xếp, mắt phượng khẽ nhướng: “Theo bản vương thấy, chưa chắc…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.