Nguyên Phối Của Hầu Gia

Chương 47



Gia đinh kia nghe thấy lời phân phó, ngay cả thang trúc cũng không dùng, trực tiếp leo lên cây, tay không bắt ba con.

Úc Vân Từ thấy hắn tựa như nhếch miệng một cái, có lẽ là bị sâu lông chích phải. Có lẽ là một biểu hiện một phen trước mặt chủ tử nhà mình, lại không để ý đến an nguy của bản thân.

Nàng đưa bình sứ cho Truyện Họa, gia đình bỏ sâu lông vào trong bình. Truyện Họa nhìn thấy tay của hắn ta, nói khẽ: “Trở về dùng nước muối ngâm một chút là có thể đỡ ngứa.”

Gia đinh thấp giọng nói tạ ơn, lui sang một bên.

Lúc này bầu trời vang lên một đạo sấm rền, Úc Vân Từ ngẩng đầu, trời quang mây tạnh, không biết sấm từ đâu đến.

Bỗng nhiên thấy một nam tử thanh sam bước nhanh tới, nhìn thấy bọn họ, trên mặt sững sờ, bước lên phía trước hành lễ. Người này chính là Lâm phu tử, hóa ra là lúc Lâm phu tử đi ra ngoài một lúc, sau khi quay lại liền không thấy Đàn Cẩm, trong lòng mơ hồ có chút bất an.

Những người khác trong lớp học đều xem Cảnh Tề như thiên lôi sai đâu đánh đó, cũng không nói nói ra tình hình thực tế. Lâm phu tử cho rằng biểu thiếu gia có lẽ là ngày đầu tiên vào học không quá thích ứng, cho nên ra về sớm. Đây cũng không phải là lỗi của hắn ta nên cũng không quá để ý.

Không nghĩ tới sau khi tan học, một học sinh vụng trộm nói cho hắn biết chuyện xảy ra trước đó.

Không cần đoán, hắn biết là đám thiếu niên Cảnh Tề kia làm. Lòng hắn gấp như lửa đốt, thầm mắng mình sơ ý, thế mà không hỏi rõ nguyên do biểu thiếu gia không từ biệt mà tự mình rời đi.

Đây không phải là vội vàng đến Hầu phủ sao, chính là muốn đến thỉnh tội.

Nhìn thấy Hầu gia và phu nhân ở cùng nhau, lại nhìn thấy cái thang trúc dưới cây và bình sứ trong tay nha đầu, hắn tê cả da đầu. Có lẽ biểu thiếu gia được sủng ái còn hơn trong tưởng tượng của hắn, mình thật sự là quá sơ sót.

“Vãn sinh thất trách, không biết biểu thiếu gia hiện tại thế nào?”

Cảnh Tu Huyền lạnh mặt, chắp tay mà đứng.

Úc Vân Từ mỉm cười: “Cẩm Nhi không có gì đáng ngại, tiểu hài tử va vấp, bị côn trùng cắn phải là chuyện thường xảy ra, không cần ngạc nhiên.”

“Phu nhân tài đức sáng suốt, vãn sinh bội phục.”

Lâm phu tử đi rất gấp, lúc này trên trán tất cả đều là mồ hôi, áo trong dính vào sau lưng hắn, toàn thân không thoải mái. Chuyện càng làm cho trong lòng hắn run sợ chính là, Hầu gia trầm mặc.

Cho dù Hầu gia chưa hề nói một chữ nào, hắn cũng có thể cảm nhận được sự áp bách làm cho người ta sợ hãi kia.

Trong kinh có rất nhiều người lén lút nghị luận Cẩm An hầu, không khỏi trong lòng kính sự.

“Nếu biểu thiếu gia không sao thì vãn sinh yên tâm rồi. Chuyện hôm nay đều là vãn sinh nhất thời chủ quan, vãn sinh cam đoán với Hầu gia phu nhân lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.”

“Ta tin phu tử, hy vọng không có lần sau.” Úc Vân Từ lạnh nhạt nói, mặc dù nàng hy vọng Lâm phu tử có thể chú ý đến Cẩm Nhi, nhưng nàng cũng biết một phu tử không thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm các học sinh.

Không có lần này, còn có lần tiếp theo. Trưởng tôn nhị phòng kia trong lòng còn làm loạn, một lòng muốn trêu chọc Cẩm Nhi, kiểu gì cũng sẽ đợi cơ hội.

“Vãn sinh cam đoan với phu nhân, không có lần sau.”

“Vậy thì rất tốt.”

Cảnh Tu Huyền vẫn không lên tiếng, hắn một mực lẳng lặng nhìn Úc Vân Từ. Nữ tử này hiện tại vẫn còn có chút dáng vẻ của Hầu phu nhân, nói chuyện xử sự hơi có chút điều lệ.

Nàng thông minh như thế, chính là không có sự trợ giúp của hắn, có lẽ sau này cũng sẽ sống rất tốt.

Vừa nghĩ như vậy, trong lòng tràn ra một cỗ mất mát. Trong lòng bất tri bất giác, đôi mắt liền trầm xuống, toàn thân không tự chủ mà tràn ra khí lạnh.

Lâm phu tử giật mình một cái, vội vươn tay chắp lại thi lễ: “Nếu biểu thiếu gia không sao, vậy vãn sinh liền cáo từ.”

Úc Vân Từ gật gật đầu.

Sau khi Lâm phu tử đi, sắc trời đột nhiên tối sầm xuống, cũng không quay lại nắng xuân rực rỡ như vừa rồi nữa. Trong khoảnh khắc hạt mưa lớn chừng hạt đầu nện xuống mặt đất, bắn lên tro bụi, xen lẫn mùi đất.

“Hầu gia phu nhân, hai người tạ thời trú mưa một lúc, nô tỳ đi lấy đồ che mưa.” Thải Thanh nói, nhận được sự đồng ý của Úc Vân Từ, chỉ chốc lát sau người đã chạy xa.

Truyện Họa tiến lên đỡ Úc Vân Từ, liền muốn trốn vào bên dưới cây lớn.

Úc Vân Từ lắc đầu, chỉ chỉ cái đình ở hành lang cách đó không xa: “Hầu gia, chúng ta đến đó trú một lúc đi.”

Cảnh Tu Huyền vốn là muốn trực tiếp quay về, không biết nghĩ đến cái gì, không nói một lời theo nàng đi đến hành lang. Hành lang không có gì che chắn, chỉ có đỉnh che phía trên, tạm thời có thể tránh mưa.

Lúc bọn họ nói chuyện, hạt mưa bắt đầu dày đặc, mơ hồ có xu thế mưa như trút nước. Xem ra không đợi chạy về đã có thể xối ướt toàn thân. Nếu như ở thời đại sinh hoạt trước kia của nàng, chính là bị ướt cũng không sao, vừa rồi sẽ chạy như điên đi về.

Nàng len lén quan sát vẻ mặt của nam nhân bên cạnh, sắc mặt hắn bình thản, nhìn không ra tâm tình gì. Chỉ có ánh mắt tĩnh mịch như mực kia, nghiêm túc nhìn màn mưa bên ngoài.

Mưa rơi đã lớn, mạnh như vũ bão, nương theo đó là mấy tiếng ấm “Ầm ầm”.

“Vì sao không tránh dưới cây?”

Hắn hỏi nàng, là bởi vì trước đó nàng ngăn cản Truyện Họa trú mưa dưới gốc cây.

“Bời vì ngày mưa gió, nếu đứng dưới tán cây sẽ dễ bị sét đánh.”

Về phần nguyên nhân, nàng không có cách nào giải thích với hắn.

Con ngươi u ám của hắn bỗng nhiên co lại, không biết nghĩ đến cái gì, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Cách cẩm y, nàng đều có thể cảm nhận được vân da bên dưới y phục của hắn giãn nở.

Nàng nói sai cái gì rồi? Vì sao hắn kích động như thế?

Có điều trong một cái chớp mắt, hắn liền khôi phục lại hô hấp, chỉ có hai tay nắm chắc tỏ rõ sự không bình tĩnh trong lòng hắn.

Hắn xoay người lại, nhìn thoáng qua Truyện Họa. Thân thể Truyện Họa run lên, vội lui ra xa xa, hận không thể lui đến cuối cùng của hành làng. Trong lòng nàng hiểu rõ, Hầu gia là ngại mình cản trở, ảnh hưởng đến ngài ấy và phu nhân nói chuyện.

Nàng hận bản thân mình không thể bị điếc đi, một mức lui đến nơi xa không thể xa hơn nữa, xa tới mức không thể nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, nàng mới dám dừng lại.

Úc Vân Từ cảm thấy hiểu ra, có lẽ là hắn còn có lời muốn hỏi.

“Ngươi đây cũng là nghe nông dân nói?”

Tâm tư nàng xoay chuyển mấy lần, nếu hắn đã biết nàng không phải là nguyên chủ, lại dùng nông dân gì đó để cho có với hắn rõ ràng là không thích hợp. Huống chi hắn dường như là rất bị chấn động, không biết nguyên nhân ra sao.

“Không phải.” Nàng nhìn thẳng vào hắn, ép buộc mình không được lùi bước, hít sâu lấy hơi: “Ở nơi ta sống, đạo lý này được nghiệm chứng vô số lần. Ngày mưa gió, phải tránh trú mưa dưới cầu, phải tránh mang theo đồ dẫn sét, ví dụ như kiếm sắt....”

Nàng vừa mới nói xong liền cảm thấy trời đất quay cuồng, bị hắn chống trên cây cột ở hành lang.

Mắt của hắn một mảng đỏ tươi, hiện ra sát khí.

Khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc có hơi dữ tợn, hô hấp dồn dập: “Thật sao? Trời mưa gió mang theo kiếm trú dưới cây sẽ dẫn tới thiên lôi?”

Nàng khó khăn mà gật đầu, không biết vì sao hắn đột nhiên lại trở nên kích động như thế.

“Hầu gia… là dễ dẫn tới sét đánh… không phải là nhất định có thể dẫn tới…”

Trong ánh mắt đỏ tươi của hắn, nàng nghẹn lời một chút, không nói tiếp. Có lẽ hắn đã từng biết người nào đó chết bởi sấm sét, lại đúng lúc đứng dưới cây.

Nàng chậm rãi lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện ra gần như hơn nửa người mình đều bị mưa rơi nghiêng giội ướt. Hắn cũng không có chỗ nào tốt hơn, mặc dù trên người không bị ướt bao nhiêu, nhưng khuôn mặt hắn hướng ra phía ngoài, mái tóc ướt cả.

Nước mưa chảy xuôi thuận theo gương mặt hắn, hắn cắn chặt hàm răng, hai tay như sắt siết lại mà chống trên tường, vây nàng ở giữa. Mặt mũi của hắn được nước mưa cọ rửa, ánh mắt bi thương nặng nề.

Nàng không biết có phải là hắn đang rơi lệ hay không, hay chỉ là nước mưa.

Ở nơi xa, Thải Thanh ôm đồ che mưa chạy tới, Truyện Họa vội vàng dùng tay ra hiệu. Thải Thanh vừa thấy, vội vã xoay người, chạy về phía Truyện Họa bên kia.

“Hầu gia… và phu nhân đây là làm sao vậy?”

Thải Thanh một bụng nghi ngờ, nhìn từ phương hướng của nàng, hai người kia chống trên cây cột, cũng không nhúc nhích. Nước mưa càng không ngừng đánh lên trên người bọn họ, bọn họ giống như không cảm nhận được.

Cho dù bị nước xối đến ướt đẫm cũng không thể che giấu sự phong hoa của hai người. Mưa to đầy trời, hành lang tĩnh lặng, cây cối trong màn mưa, cùng với nam nữ y phục sít sao chống lấy nhau. Thời gian dường như bỗng nhiên đứng im, bọn họ dừng lại trong cái nháy mắt này.

Mưa rơi không có dấu hiệu dừng lại, ngược lại càng rơi càng mạnh mẽ.

Trong mắt Úc Vân Từ chỉ có nam nhân trước mặt, ngay cả ý lạnh trên người đều không như không cảm giác thấy. Không biết là qua bao lâu, nàng cảm thấy mình ngã vào một lồng ngực rắn chắc.

“Cảm ơn nàng.”

Nàng nghe thấy lời thì thầm của hắn, bi thương nặng nề, khiến người ta run sợ.

Rất nhanh, hắn liền buông nàng ra, bước nhanh rời đi, biến mất trong màn mưa. Nàng nhìn qua, trong hơi nước mà mưa bắn lên, bóng dáng thon dài lơ lửng, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.

Nàng lấy lại tinh thần, lúc nàng mới cảm nhận được sự lạnh lẽo.

Một thân này của mình đều bị nước mưa tưới đến ướt thấu. Vẫy tay về phía hai nha đầu ở xa xa, hai người kia lập tức chạy như bay tới. Vừa thấy tình cảnh của nàng, vội vàng khoác thêm đồ che mưa cho nàng.

“Phu nhân, nhanh chóng về thôi, coi chừng bị lạnh.”

Nàng gật đầu, cũng mặc kệ mưa lớn hay nhỏ, đã ướt thành như vậy rồi, nếu không đi nữa thì sợ là bị cảm mất.

Ba người chủ tớ quay về phòng, Thải Thanh Truyện Họa bận rộn một hồi, không lâu sau, nàng liền ngâm trong thùng tắm ấm áp. Đến lúc nàng, nàng mới cảm thấy trái tim mình bắt đầu ấm áp.

Cánh hoa hồng khô lay động trong nước, chìm chìm nổi nổi. Như nhìn thấy hoa trong sương, mông lung mơ hồ.

Sự bi thương ẩn nhẫn như thế, rốt cuộc là trải qua chuyện gì mới có?

Nếu như nói nam chính hiện tại nàng gặp được không phải là cùng một người với nam chính trong nguyên thư, vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Cho dù thứ nàng xuyên vào là đạo văn, một Hầu gia cẩm y ngọc thực lớn lên từ thế gia đại tộc, cũng không nên có loại bi thương nặng nề đó.

Tay của nàng vốc lên một ít nước, nhắm mắt hất lên trên mặt mình.

Giống như tốc độ ánh sáng, nàng ổn định thân thể. Không dám tin mà mở mắt ra, nhìn chằm chằm nước trong thùng tắm. Bởi vì nàng vừa mới khuấy động, nước còn đang gợn sóng qua lại. Gợn sóng ấy tầng tầng chậm lại, phá tan một cánh cửa khác trong đầu nàng.

Trước đó, nàng chưa bao giờ nghĩ theo phương diện đó.

Nếu nàng có thể xuyên thành nguyên chủ thì khó mà đảm bảo nhân vật khác trong sách bị người khác xuyên vào.

Ví dụ như Hầu gia!

Vừa nghĩ như thế, nàng cảm thấy chuyện đi ngược lại với trong nguyên thư đều có được lời giải thích hợp lý. Vì sao Hầu gia không chung tình với Úc Sương Thanh, vì sao tính tình của hắn khác một trời một vực với trong nguyên thư?

Nếu như hắn cũng là người khác xuyên qua, người đó nhất định không phải là người hiện đại.

Lời nói cử chỉ của hắn, không một cái nào là không chứng tỏ, hắn là một người cổ đại chân chính. Cũng bởi vì như thế, trước đó nàng chưa từng suy nghĩ theo phương diện kia.

“Phu nhân… bây giờ đánh xà phòng sao?”

Thải Thanh ở một bên hầu hạ thấy nàng rất lâu đều không nói gì, cẩn thận dè dặt hỏi, quan sát sắc mặt của nàng. Lúc trước ở trong đình hành lang, phu nhân và Hầu gia như vậy, không biết là bởi vì chuyện gì mà nổi lên tranh chấp?

Từ sau khi trở về phu nhân không nói một lời, thân là nha đầu, Thải Thanh rất lo lắng.

Úc Vân Từ lấy lại tinh thần: “Được.”

Thải Thanh nghe thấy nàng lên tiếng, vội vàng mang xà bông thơm tới, tỉ mỉ mà bôi lên phía sau lưng và trên cánh tay nàng. Xà bông thơm có hình tròn, hồng hồng xen lẫn với cánh hoa hồng, thơm mát hợp lòng người.

Đánh xà phòng, lại cọ rửa sạch sẽ, nàng liền đứng dậy thay y phục.

Mưa bên ngoài vẫn không ngừng, nhưng mưa rơi đã nhỏ đi không ít. Sau khi nàng thay xong thường phục màu nhạt liền ngồi lên giường gần cửa sổ, nghe tiếng mưa rơi.

Trong đầu không ngừng hiện lên dáng vẻ của nam nhân kia, ánh mắt hắn thâm trầm, tư thế bước đi như quân nhân của hắn, còn có vẻ mặt lãnh đạm của hắn. Hắn là ai đây?

“Cữu mẫu.”

Cao thị ôm Đàn Cẩm được bao bọc chặt chẽ đi vào.

“Phu nhân, biểu thiếu gia vừa tỉnh dậy liền muốn tìm phu nhân, nô tỳ không lay chuyển được…” Mặt mũi Cao thị tràn đầy vẻ xấu hổ, trời mưa còn ôm biểu thiếu gia đi ra ngoài, bà sợ phu nhân trách phạt mình.

Úc Vân Từ lộ ra nụ cười mỉm: “Không sao, Cẩm Nhi tới đây.”

Đàn Cẩm khéo léo ngồi bên cạnh nàng, vết sưng đỏ trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn đó.

“Cẩm Nhi, ngủ ngon không?”

Cậu bé gật gật đầu, rất nghiêm túc.

“Cữu mẫu, Cẩm Nhi ngủ rất ngon.”

Ý cười của nàng sâu hơn, suy nghĩ quanh quẩn trong lòng dần dần tản đi, sáng tỏ thông suốt. Mặc kệ Hầu gia vốn là ai, chỉ cần hắn không phải là nam chính trong nguyên thư, đối với nàng mà nói là chuyện tốt to lớn.

Để chuyện này sang một bên, nàng ra hiệu cho Truyện Họa lấy bình sứ tới.

Mở bình sứ ra, chín con sâu lông trong đó đang bò, Đàn Cẩm kinh ngạc thốt lên một tiếng, dường như có chút sợ hãi: “Cữu mẫu, đây là…”

Cậu có thể nhận ra, hôm nay biểu ca Cảnh Tề chính là ném vật đó lên người mình, cậu mới có thể bị cắn. Trong phòng cữu mẫu tại sao lại có loại côn trùng này?

“Cẩm Nhi, hôm nay chính là bị côn trùng thế này cắn, đúng không?”

Cậu bé nghiêm mặt, gật đầu.

Nàng để bình sứ gần cậu một chút, khích lệ nói: “Cẩm Nhi, con thấy chúng nó, có phải là không đáng sợ như vậy không? Hơn nữa con biết không? Đừng thấy hiện tại dáng vẻ chúng nó xấu xí, còn biết cắn người, chờ sau khi chúng nó thành kén rồi phá khén thì sẽ biến thành bươm bướm.”

Đàn Cẩm mở to hai mắt, con ngươi đen như ngọc thạch.

Cậu tò mò nhìn mấy con sâu lông kia, làm thế nào cũng nhìn không ra bọn chúng giống bươm bướm bay tới bay lui. Nghi ngờ hỏi: “Cữu mẫu… khi nào thì bọn chúng sẽ biến hóa?”

“Phải chờ bọn chúng đủ lớn, sau đó nhả tơ kết thành kén. Cuối cùng biến hình ở trong cái kén, sau khi trở thành bươm bướm sẽ cắn phá kén bay ra ngoài.”

Nàng mỉm cười giải thích, nhìn thấy sự tò mò trong mắt cậu bé, suy nghĩ một chút nói: “Nếu không thì chúng ta nuôi hai con, Cẩm Nhi con liền có thể tận mắt thấy bọn chúng biến thành bươm bướm như thế nào.”

Đàn Cẩm mạnh mẽ gật đầu, trên mặt hiện ra vẻ hưng phấn.

Nàng chưa từng nuôi sâu lông, nhưng từng nuôi tằm. Có lẽ nguyên lý không khác nhau lắm, chỉ không biết có thể thành hay không.

“Thải Thanh, ngươi đi tìm người đan cái sọt, phải có nắp, cái kiểu nắp có thể đậy lại.”

Thải Thanh nghe vậy, đi ra ngoài. Mưa đã rất nhỏ rồi, che ô giấy dầu là được.

Chờ sau khi làm sọt xong, Úc Vân Từ chọn ba con sâu lông khỏe mạnh bỏ vào. Cũng dặn dò Hỉ Nhạc mỗi ngày bẻ mấy nhánh lá tươi mới bỏ vào bên trong sọt, tốt nhất là lá cây đừng dính nước. Lá cây hôm nay chắc chắn không được, phải hái về hong khô mới được.

Sau khi dặn dò xong, mấy con sâu lông còn lại cũng giao cho Hỉ Nhạc giữ.

Ngày hôm sau, trưởng tôn Cảnh Tề của nhị phòng bị sâu lông cắn.

Nhị lão phu nhân vừa tức vừa hận, nhìn trưởng tôn khóc đến tê tâm liệt phế, trách phạt nha đầu đi theo. Vừa nghĩ tới lời hôm qua cháu dâu tới cửa nói, bà ta liền biết chuyện do ai làm.

Lập tức kéo Cảnh Tề đã thay y phục bôi thuốc qua, nổi giận đùng đùng đi Hầu phủ.

Úc Vân Từ đang uống trà, nghe vậy thì để bọn họ vào.

“Cháu dâu, ngươi thấy Tề Ca của chúng ta bị cắn thành cái dạng gì rồi?”

Tề Cảnh do nhị lão phu nhân lôi kéo trong tay hung tợn trừng mắt nhìn nàng, trên mặt quả nhiên có hai cục sưng đỏ.

Nàng giả vờ như giật mình mà che miệng: “Nhị thẩm, hôm qua Cẩm Nhi của chúng ta cũng bị côn trùng cắn, giống như đúc với nốt sưng đỏ của Tề Ca. Thẩm nói xem lớp học bình thường quét tước thế nào vậy, sao có thể để côn trùng bò vào chứ?”

Người phụ trách quét tước lớp học chính là người của nhị phòng.

Nhị phòng nghĩ hết tất cả biện pháp móc bạc từ Hầu phủ bên này, lớp học cách nhị phòng gần hơn. Nhưng phàm là chuyện sửa chữa quét dọn, nhị phòng đều ôm vào người.

Về phần làm tốt hay không, chỉ cần nhìn bên ngoài là được, tộc nhân khác cũng không dám có ý kiến gì.

“Ta thấy không phải là người quét dọn sơ ý, mà là có người cố ý thả côn trùng trong lớp học…”

Úc Vân Từ cười khẽ, chính là cố ý thì thế nào? Bọn họ làm mùng một, người khác còn có thể làm mùng mười lăm. Nhị thẩm bao che khuyết điểm thành như vậy, cũng không sợ dạy hư con cháu.

“Nhị thẩm nói như vậy cũng có chút đạo lý. Cẩm Nhi của chúng ta hôm qua liền bị côn trùng cắn, muốn tra thì tra từ hôm qua đi. Nhị thẩm, thẩm thấy thế nào?”

Nhị lão phu nhân sầm mặt xuống, Cảnh Tề bên cạnh bà ta không phục mà gào thét: “Chính là do ngôi sao xui xẻo Đàn Cẩm kia gây ra, bát tự của nó không tốt, khắc phụ khắc mẫu. Vào lớp học liền hấp dẫn côn trùng, nó bị cắn là đáng đời!”

Đều nói lời con trẻ không cố kỵ, một đứa trẻ, thường thường đều nghe được từ miệng trưởng bối trong nhà. Cảnh Tề nói Cẩm Nhi là sao xui xẻo, rõ ràng là trưởng bối nhị phòng dạy như vậy.

Mặt mày Úc Vân Từ lạnh lẽo: “Nhị thẩm, không phải hôm qua thẩm nói với ta Tề Ca biết lễ lại hiểu chuyện sao? Ác ý chửi bới Cẩm Nhi của chúng ta như thế, nơi nào có dáng vẻ biết lễ. Một đứa trẻ như nó, lại làm sao mà biết cái gì là sao xui xẻo, không biết là nó nghe được từ đâu?”

“Con trẻ nói thuận miệng, cháu dâu hà tất xem là thật? Lại nói đứa trẻ Đàn Cẩm kia quả thật bát tự quá cứng, đi đâu cũng sẽ phá hỏng phong thủy.”

Tổ tôn hai người dáng vẻ không cam lòng, thật đúng là giống nhau. Quả nhiên là trưởng bối thế nào thì sẽ có thể nuôi ra con cháu như thế, nhị phòng như vậy, chẳng trách kiếp trước bị Úc Sương Thanh trừng trị đủ thảm.

“Bát tự của Cẩm Nhi chúng ta rất tốt, sinh lão bệnh tử chẳng qua là chuyện thường tình của con người, liên quan gì đến một đứa trẻ như nó? Nếu là sự đùa giỡn giữa bọn trẻ, vậy hành vi hôm nay Nhị thẩm mang theo Cảnh Tề tới cửa chất vấn giống nhau chỗ nào?”

“Cháu dâu, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Tề Ca của chúng ta, vì sao lại bị cắn, ta và ngươi lòng dạ biết rõ.”

Quả thật, tất cả mọi người lòng dạ biết rõ.

Úc Vân Từ cười lạnh: “Lời của nhị thẩm nói đến mức ta rất hồ đồ, ta cũng không biết gì cả. Nhưng Cẩm Nhi của chúng ta là đứa trẻ ngoan, nhất là biết được có qua có lại.”

Hai gò má của nhị lão phu nhân rũ xuống, đáy mắt âm trầm.

Cháu dâu này là muốn trở mặt với nhị phòng bọn họ, sức lực của nàng ta từ đâu tới? Một nữ tử bất trinh bất hiền, thật đúng là luôn ngồi vững vị trí Hầu phu nhân hay sao?

“Hay cho cái gọi là có qua có lại, nhị thẩm ta nhớ kỹ câu nói này!”

Nói xong, nhị lão phu nhân liền mang theo Cảnh Tề thở phì phò rời đi.

Úc Vân Từ ở sau lưng nheo mắt lại, đợi sau khi bóng dáng của bọn họ biến mất, nàng đứng dậy đi ra ngoài, đi về phía viện tử của Cảnh Tu Huyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.