Nguyên Phối Của Hầu Gia

Chương 60



Úc Vân Từ đã gặp được người báo tin, người báo tin đương nhiên sẽ không nói Úc Lượng là Mã Thượng Phong. Chỉ nói sau khi say thì đột nhiên trúng gió, người đã tê liệt nằm trên giường.

Thân là nữ nhi, nàng có quan hệ không thân thế nào với nhà mẹ đẻ đi chăng nữa thì cha ruột đột nhiên bệnh nặng, nàng lại gả ở Kinh Thành, trừ phi có lý do to bằng trời, nếu không nhất định phải về nhà ngoại thăm bệnh.

Chỉ là tuổi tác của Úc Lượng cũng không lớn, theo lý thuyết thì đang độ tráng niên. Hai lần trước gặp, một người có vóc dáng khỏe mạnh làm sao lại vô duyên vô cớ trúng gió? Trong lòng nàng nghi hoặc, đuổi người đưa tin đi rồi trực tiếp đi đến viện của Hầu gia.

Cảnh Tu Huyền không ở đó, ngay cả Đình Sinh cũng không.

Cái phủ Tướng quân đó, nàng không muốn đi chút nào. Hầu gia lại không ở đây, ngay cả người để lấy ý kiến nàng cũng không có. Âm thầm cân nhắc, chi bằng lại bảo bị bệnh.

Chỉ là cha ruột bệnh nặng trên giường, nàng mượn cớ ốm không đi. Người biết chuyện có lẽ sẽ hiểu, người không rõ tình hình chắc chắn sẽ trách cứ nàng. Ở cổ đại, bị ụp cho cái mũ bất hiếu thì sau này nàng đừng hòng đứng trước mặt người khác.

Nàng đi đi lại lại trên võ đài, nhiều lần suy nghĩ đối sách.

“Cảnh phu nhân, tỷ đang làm gì vậy?”

Một giọng nói thanh thúy vang lên, Hiền Vương đã đứng trước mặt nàng.

Nàng vội vàng hành lễ, miệng nói xin thứ tội.

Lần trước tạm biệt, nàng đã nhiều này không gặp Hiền Vương. Hiền Vương ngược lại rất thân thiết, đối với người biểu tỷ này, chẳng biết tại sao hắn kiểu gì cũng sẽ không ý thức được mà muốn gần gũi. Cộng thêm chủ ý nàng đưa ra trước đó, để hắn lấy lòng sư huynh.

Không biết là sư huynh nhìn trúng ong mật, hay là gần đây những vật mới lạ mà hắn vơ vét khiến sư huynh mở rộng tầm mắt. Tóm lại, hắn phát hiện ra tâm tình của sư huynh dường như càng ngày càng tốt, đối với hắn cũng trở nên thân thiết.

“Hôm nay Hầu gia không ở đây, bản vương tới thật sự là không khéo.”

“Hầu gia có nhiều việc, vẫn xin vương gia thứ lỗi.”

“Là bản vương tới đột ngột, không phải lỗi của Cảnh Hầu gia. Chén băng lần trước đã dùng ở chỗ Cảnh phu nhân, bản vương vẫn luôn nhớ mãi không quên.”

Nàng vội vàng khiêm tốn nói: “Một chút đồ ăn thô bỉ, nhờ có sự không chê của vương gia ngài.”

Hiền Vương cười không nói, thiếu niên tuấn tú, có tư thế như ngọc trúc. Chỉ là thường phục đơn giản cũng khó che đậy được quý khí toàn thân của hắn.

Nàng không đợi được sự hưởng ứng của đối phương, ngước mắt nhìn lại. Chỉ thấy thiếu niên trông mong nhìn mình, đầu óc không khỏi co lại. Không phải là Hiền Vương điện hạ đang chờ mình mời chứ? Tuy nói việc trở ngại giữa nam nữ nàng không để trong lòng lắm, dù sao Hiền Vương cũng chỉ mới là thằng nhóc chín tuổi.

Lại nói hôm nay nàng thật sự không rảnh, người báo tin của phủ Tướng quân nói đến mức nguy cấp như vậy, thân là nữ nhi, nếu nàng kéo dài không đi, chung quy là bất hiếu.

Trong lúc tình thế khó xử, nàng đột nhiên có chủ ý.

“Sợ là còn phải đợi vài canh giờ nữa Hầu gia mới có thể trở về, điện hạ thứ tội, thần phụ vừa mới nhận được tin báo từ nhà mẹ đẻ, nói phụ thân của thần phụ đột nhiên trúng gió, người đã không nói được nữa…”

Hiền Vương nhướng mày, trịnh trọng nói: “Úc Tướng quân là trụ cột quốc gia, ông ấy bệnh nặng trên giường, bản vương nên tới cửa thăm viếng. Chọn ngày không bằng gặp ngày, bản vương sẽ cùng Cảnh phu nhân đến phủ Tướng quân.”

“...”

Hiền Vương điện hạ thật sự là hợp với tâm ý của nàng.

Nàng vốn sợ mẫu nữ Phương thị thừa cơ giở trò quỷ, nếu như có Hiền Vương điện hạ đi theo thì dù cho bọn họ mấy lá gian, chỉ sợ họ cũng không dám có hành động.

Đợi nàng sửa soạn ổn thỏa, lúc cùng Hiền Vương ra cửa, chẳng ngờ lại chạm mặt Ninh Vương điện hạ đang đong đưa cây quạt đi dạo đến cổng Hầu phủ.

So với Hiền Vương khiêm tốn, Ninh Vương điện hạ có thể nói là khoa trương. Sợ người khác không biết hắn có tiền, trên cẩm bào dùng chỉ vàng thêu đóa hoa đào lớn, trên cây quạt trong tay cũng có hình vẽ hoa đào nở rộ.

Đôi mắt hoa đào của hắn mang theo ý cười, cây quạt hoa đào lắc lư vui vẻ, hắn mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn bọn họ, lại ngẩng đầu nhìn bốn chữ Cẩm An Hầu phủ, không dám tin nói: “Bản vương chẳng qua là tùy ý đi dạo một chút, không ngờ lại đi đến cổng Hầu phủ…”

Đây thật sự là khéo đến không thể khéo hơn.

Trong lòng nàng thấy buồn cười, mấy vương gia này một hai người đều ăn no rửng mỡ. Nào có ai tùy tiện đi dạo là có thể đi đến cổng Hầu phủ, Ninh Vương điện hạ giấu đầu lòi đuôi.

Trong lòng nói xấu, nàng cung kính khom người hành lễ.

Ninh Vương thấy bọn họ kết giao đi ra ngoài, hắn hỏi nguyên do một chút, biết được Úc Lượng tê liệt nằm trên giường thì cũng rất kinh ngạc.

Hắn trầm tư hồi lâu rồi đong đưa cây quạt nói: “Nói đến thì Úc Tướng quân còn là thân thích của bản vương, bản vương đã biết được ông ấy bệnh nặng, dù sao cũng không có đạo lý không thăm bệnh.”

Thế là, hai người đi biến thành ba người đi.

Úc Vân Từ kẹp ở giữa cảm thấy có chút kỳ dị, nhất là sự liếc ngang liếc dọc giữa hai huynh đệ bọn họ, nhìn huynh cung kính đệ khiêm tốn, thật ra thì như có vô số ánh đao bóng kiếm vô hình.

Nàng cố gắng duy trì sự bình tĩnh, âm thầm nghĩ có hai vị Đại Phật này trấn giữa, an toàn của nàng càng có sự bảo đảm.

Mẹ con Phương thị nhìn thấy ba người bọn họ tới cửa thì đều vô cùng ngoài ý muốn. Phương thị rất nhanh đã khôi phục vẻ mặt, Úc Sương Thanh lại là biểu cảm thay đổi lớn, nghi ngờ không thôi mà nhìn nàng, sắc mặt đã không thể dùng từ trắng bệch để hình dung.

Úc Vân Từ thu hết biểu cảm của Úc Sương Thanh vào mắt, Phương thị quá cay độc, tâm cơ phải sâu hơn Úc Sương Thanh. Nàng muốn nhìn ra được mánh khóe từ trên mặt Phương thị thì chỉ sợ là tương đối khó.

Nhưng Úc Sương Thanh thì lại khác, Úc Sương Thanh hận nàng, sự thù hận khó tan, trên mặt không tự chủ được đã để lộ ra.

Hai vị vương gia đến nhà, Phương thị tất nhiên là cảm ơn đội đức một phen. Sau đó khua chiêng gõ trống sắp xếp mọi người chuẩn bị, dù sao cũng không thể thất lễ với các vương gia.

“Úc phu nhân không cần đa lễ, bản vương nghe nói Úc đại nhân đột nhiên phát bệnh nặng nên cố ý tới cửa thăm hỏi. Không biết bây giờ Úc đại nhân tốt chứ?”

Khuôn mặt Phương thị lộ vẻ buồn bã, bà ta cúi đầu: “Bẩm điện hạ, Tướng quân nhà ta sợ là sau này không thể ra trận giết địch, đền đáp triều đình được nữa… mời hai vị điện hạ đi theo thần phụ…”

Xa xa đưa mắt ra hiệu với Úc Sương Thanh, Úc Sương Thanh liền vội vã kéo Úc Vân Từ: “Từ muội muội, muội có thể trở về thật sự là quá tốt rồi. Ta và mẫu thân đều nhớ muội, muội tạm chờ hai vị điện hạ đi ra rồi hẵng đi thăm hỏi phụ thân.”

Úc Sương Thanh lôi kéo nàng với sức lực rất lớn, nàng tránh thoát nói: “Đại tỷ, phụ thân bệnh nặng, lòng ta gấp như lửa đốt, nửa khắc cũng không thể chờ được. Chắc hẳn hai vị vương gia sẽ thương cảm cho ta sốt ruột, nhất định sẽ ân chuẩn cho ta vào cùng.”

“Không sai, lòng hiếu thuận của Cảnh phu nhân, bản vương rất cảm động, chi rằng đi vào chung đi.”

Hiền Vương vừa mới nói xong thì Ninh Vương gật đầu theo.

Đôi mắt hoa đào hẹp dài nhướng lên, nhìn mẹ con Phương thị một cái thật sâu. Tuy Phương thị là tiểu di của hắn nhưng từ trước đến nay hắn ít qua lại với phủ Tướng quân, ấn tượng đối với tiểu di này cũng không tốt.

Phương thị đâu thể cản nữa, đành phải thả cho Úc Vân Từ đi qua.

Mấy người tiến vào phòng của Úc Lượng, chỉ cảm thấy khắp phòng là mùi thuốc, nồng nặc đến mức khiến cho người ta gần như không thở nổi.

Ninh Vương và Hiền Vương không thay đổi vẻ mặt, lo lắng hỏi thăm bệnh tình của Úc Lượng. Úc Vân Từ âm thầm tán thưởng. Mặc kệ bản thân người hoàng gia thế nào thì giáo dưỡng về lễ nghi ngoài mặt thật sự làm cho người ta không tìm ra được chút sai lầm nào.

Úc Lượng nhìn thấy người tới, trong miệng còn lên tiếng ưm ưm.

Hôm qua còn là Đại Tướng quân khỏe như vâm, oai phong lẫm liệt, giọng nói như chuông đồng, thân hình như núi. Bây giờ đã mềm thành như một con côn trùng nằm trên giường, vô cùng đáng thương. Dù là người tâm lạnh như sắt cũng sẽ thổn thức hai tiếng.

Phương thị ở gần bên giường nhất, bà ta khom người nghẹn ngào nói nhỏ: “Tướng quân, Ninh Vương và Hiền Vương điện hạ tới thăm ngài, còn có Từ muội cũng tới.”

Úc Lượng trừng mắt đến mức con ngươi sắp nhảy ra khỏi hốc mắt, ngón tay cứng ngắc đến mức ngay cả ga giường cũng không nắm chặt được. Trong lòng ông ta rất gấp, ánh mắt chuyển từ trên mặt Ninh Vương qua Hiền Vương, lại cố định lại trên người Úc Vân Từ.

Úc Vân Từ thương tâm khóc ròng, cũng không nhìn ông ta.

Ông ta có thể có hôm nay, có lẽ là báo ứng của ông trời. Ai bảo ông ta yêu thiếp diệt thê, lại chẳng quan tâm đến nữ nhi mà vợ cả để lại. Nếu không phải ông ta coi thường thì sao nguyên chủ lại bị Phương thị nuôi dưỡng thành tính tình như thế? Làm sao lại chết tha hương khi tuổi còn trẻ?

Đối với nam nhân này, nàng không đồng cảm nổi chút nào.

“Úc Tướng quân đột nhiên phát bệnh, có mời Thái y xem qua chưa?” Ninh Vương bình tĩnh hỏi, lông mày nhíu chặt.

Phương thị bi thương lắc đầu: “Thần phụ không dám làm phiền Thái y, ngược lại đã mời đại phu quen biết nhìn qua, nói Tướng quân phát bệnh là do có người cố ý hành động…”

Ánh mắt Ninh Vương lóe lên, hắn nói với thị vệ ở ngoài cửa: “Đi mời Thái y.”

Nghe thấy ngoài cửa có người đồng ý, còn có tiếng bước chân rời đi. Phương thị đứng dậy, yếu ớt hành lễ.

Ninh Vương xua tay, ra hiệu cho bà ta đứng dậy.

Trong phòng ngoại trừ tiếng ưm ưm của Úc Lượng thì chỉ có tiếng nức nở của Úc Vân Từ.

Ninh Vương và Hiền Vương nói vài câu khách sáo, dặn dò ông ta tĩnh dưỡng thân thể cho tốt rồi ra ngoài. Úc Vân Từ đi theo, chỉ lo gạt lệ, thật sự là một nữ nhi có hiếu đau buồn đến mức không có cách nào mở miệng được.

Nhìn thấy bọn họ đều sắp rời đi, tiếng ưm ưm của Úc Lượng lớn hơn. Tiếc thành tiếng không thành lời, người bên cạnh cho rằng ông ta đột nhiên gặp sự biến đổi lớn, nhất thời không thể nào chấp nhận được.

Tiếng khóc của Phương thị lớn dần: “Tướng quân, thiếp thân biết ngài khó chịu… đều do thiếp thân không tốt, gần đây chỉ lo hôn sự của Thanh tỷ, không để ý đến ngài. Khiến cho tiện tỳ kia có thể nhân cơ hội, lại dùng loại thuốc mạnh quyến rũ Tướng quân ngày ngày ở trong phòng nàng ta, mới gây nên sai lầm lớn của ngày hôm nay…”

Lời này rõ ràng là nói cho Hiền Vương và Ninh Vương đã đi ra ngoài nghe.

Úc Vân Từ ngược lại nhìn ra được có chút không đúng, ví dụ như sự cầu khẩn trong mắt Úc Lượng và sự phẫn nộ của Phương thị, Có điều chuyện của phu thê bọn họ, bất kể là chó cắn chó hay là làm tổn thương lẫn nhau thì nàng đều vô cùng vui vẻ.

Ninh Vương và Hiền Vương tất nhiên là phải chờ sau khi Thái y tới chẩn trị mới có thể rời đi, bọn họ được sắp xếp ngồi trong phòng trước. Úc Vân Từ là nữ quyến, lại là cô nãi nãi của phủ Tướng quân, đương nhiên sẽ không ngồi cùng bọn họ.

Nhưng nàng cũng không dám đi lung tung, ai biết mẹ con Phương thị có tâm tư gì.

Thế là nàng kiên trì muốn ở lại trong phòng Úc Lượng, không đi đâu cả. Truyền Họa bên người đi sát phía sau, sắc mặt căng cứng. Truyền Họa không lanh lợi như Thái Thanh nhưng thắng ở sức lực lớn.

Ngoại trừ Truyền Họa, nàng còn mang theo Tả Tứ được để lại ở Hầu phủ. Lúc này Tả Tứ canh giữ ở ngoài viện, đợi lệnh bất cứ lúc nào. Nàng đã ước định với Tả Tứ, để Truyền Họa thỉnh thoảng ra ngoài lộ diện.

Nếu như quá một khắc đồng hồ mà chưa từng xuất hiện thì bảo hắn nhanh chóng hành động.

“Ưm… ô…”

Úc Lượng kìm nén đến khuôn mặt đỏ bừng, luôn thở hổn hển. Tiếc rằng thân bất do kỷ, thật không dễ gì mới giơ tay lên được lại vô lực rũ xuống.

Nàng không nói một lời mà nhìn, vẻ mặt lạnh nhạt.

“Phụ thân, ông muốn nói cái gì? Ông yên tâm, mẫu thân ái mộ ông, bất kể ông biến thành dáng vẻ gì thì bà ta đều sẽ dốc lòng chăm sóc, không rời không bỏ. Dù sao hai người cũng ân ái có thừa, cả Kinh Thành đều biết.”

“Ưm… ưm…”

Úc Lượng sốt sắng, dùng sức muốn nâng người dậy.

Nàng tiến lên, nhẹ nhàng đè ông ta lại, ánh mắt nhìn thẳng vào ông ta.

“Người đời thường nói nhân quả báo ứng, phụ thân đột nhiên phát bệnh, không biết đã trồng nhân gì mới có quả như vậy? Đã là quả mà mình cầu thì nên nhận lấy.”

Úc Lượng dừng lại bất động, miệng cũng không kêu lung tung nữa, ông ta trừng hai mắt, nhìn nàng chằm chằm.

“Phụ thân cớ gì nhìn ta như thế? Chẳng lẽ ta nói không đúng? Vừa rồi lúc ta vào phủ, nhìn thấy biểu cữu bận trước bận sau, hỗ trợ mẫu thân quản lý tiền viện. Mẫu thân đến cùng cũng là một phụ nhân, chuyện xuất đầu lộ diện chỉ có thể giao cho người khác đi làm. Cũng là Thắng ca không biết cố gắng, nghe nói hôm qua còn uống rượu hoa, đến bây giờ vẫn ngủ chưa dậy.”

Giọng nói nàng rất thấp, không nghe ra được tâm tình gì.

Chỉ làm Úc Lượng tức giận đến mức thở càng nặng nề, khuôn mặt kìm nén đến trướng đỏ.

“Phụ thân… ông đây là lại làm sao vậy? Ông không thể tức giận nữa đâu, nếu như lại tức đến ngất đi thì chỉ sợ khó tỉnh lại đấy. Phủ Tướng quân lớn như vậy, một mình mẫu thân trông coi cô tịch cỡ nào, không thể thiếu việc muốn tìm người biết nóng biết lạnh ở bên cạnh, ở đây an hưởng tuổi già.”

Ngực Úc Lượng phập phồng, hai mắt đỏ bừng nhắm lại, trong miệng phát ra một chữ ưm.

Chữ này cũng không khó để nghe hiểu, là một chữ cút.

Nàng mỉm cười, không để ý chút nào. Ninh Vương và Hiền Vương còn đang ở trong phủ, dù Phương thị có to gan đến đâu thì cũng không dám đùa giỡn mánh khóe gì vào thời điểm này.

Phòng không lớn, nàng bắt đầu đi loanh quanh, không bỏ sót bình phong và ngăn tủ, xem xét toàn bộ một lần, ngược lại không có nơi nào có thể nghi ngờ.

Úc Lượng mở mắt ra, nhìn thấy hành vi của nàng thì tức giận mang theo nghi hoặc.

Nàng quay đầu nhìn về phía ông ta: “Có phải ông cảm thấy rất tò mò vì sao ta phải cẩn thận như vậy không, thật sự là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Nếu không phải ta thông minh thì chỉ sợ bây giờ cỏ trên mộ đều cao hơn người rồi, nào còn có thể đến thăm phụ thân. Đáng tiếc ông sống với bà ta nhiều năm, lại không thấy rõ lòng dạ rắn rết dưới bề ngoài đẹp đẽ của bà ta. Rơi vào tình cảnh thế này, ông cũng không tính là oan uổng.”

Úc Lượng kinh hãi, lại bắt đầu lên tiếng ưm ưm.

“Ông để dành chút sức lực đi, bà ta không giết chết ông, ông nên cảm tạ là mình còn tác dụng. Nếu như ta nghĩ không sai, bà ta sợ ngươi vừa chết, con cái của mình phải giữ đạo hiếu, làm chậm trễ hôn sự và tiền đồ một cách vô ích. Nếu không, lúc này ông đã sớm đến âm tào địa phủ báo danh rồi, nào còn có thể thấy được vẻ xinh đẹp của bà ta. Đáng tiếc… hoa nhường nguyệt thẹn như thế, ông lại không có phúc hưởng thụ, không biết người nào sẽ được lợi…”

Âm lượng của nàng không lớn, lại vô cùng châm chọc.

Úc Lượng lại thở nặng nề, suýt chút nữa ngất đi.

Nàng dừng đi lại, ngồi trên ghế. Xem ra, Phương thị bận rộn chiêu đãi hai vị vương gia, mà Úc Sương Thanh hẳn là đã đi tiến hành sắp xếp gì đó. Vì vậy, mẹ con hai người họ để nàng ở chỗ này.

“Nếu không phải niệm tình cha con, chỉ sợ ta cũng sẽ không muốn nói với ông lời như vậy. Nhưng ta thực sự không đành lòng để ông làm quỷ hồ đồ, cũng coi như đã dốc hết lòng hiếu thảo của người làm con.”

Nói xong những lời này, bất kể Úc Lượng gọi ưm ưm thế nào, nàng cũng không nói thêm gì nữa.

Chờ lúc Thái y đến, một lần nữa xem mạch cho Úc Lượng, kết luận cho ra giống như lời Phương thị nói. Là vì trợ hứng trên giường, đã uống loại thuốc mạnh, lượng thuốc quá lớn đến mức trúng gió.

Cũng may cứu chữa kịp thời, giữ được tính mạnh.

Thái y đã xem bệnh, Ninh Vương và Hiền Vương đương nhiên sẽ không ở lại thêm. An ủi dặn dò vài câu rồi muốn cáo từ.

Phương thị đi ra cùng, nước mắt trên mặt còn đó, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn cung tiễn hai người. Sắc mặt bà ta tái nhợt, dáng vẻ cố gắng bình tĩnh làm cho người ta không đành lòng. Nếu không phải biết được tính tình chân chính của bà ta thì chỉ sợ ai cũng sẽ cho rằng bà ta là nữ tử hiền lương.

Úc Vân Từ không muốn ở lâu, cùng hai vị điện hạ cáo từ.

“Từ muội, muội lâu không về nhà, sao lại vội rời đi vậy?” Úc Sương Thanh nói xong đã tiến lên kéo nàng.

“Trước đó lúc nhận tin báo trong nhà, Hầu gia cũng không ở trong phủ. Lòng ta gấp như lửa đốt, không kịp dặn dò cái gì đã ra ngoài. Thứ cho ta trở về sắp xếp cẩn thận rồi lại cùng Hầu gia đi thăm phụ thân.”

Nàng bình tĩnh tránh khỏi Úc Sương Thanh, tâm tư của hai mẹ con này không thể dùng mức độ bình thường để miêu tả được.

“Chi bằng con ở lại đi, Hầu phủ bên kia, mẫu thân lại phái người đi nói.” Giọng thiệu Phương thị thiết tha, diễn xuất mẹ hiền. Một tay dùng khăn đè khóe mắt, dựa vào của bà tử bên cạnh, giống như cạn hết sức lực, vô cùng mệt mỏi.

Nếu như là nữ nhi bình thường, nhìn thấy mẫu thân nhà mẹ đẻ như thế, chắc chắn sẽ ở lại hỗ trợ.

Nhưng nàng và Phương thị, thực sự không được gọi là mẹ con, ngay cả người thân bình thường cũng chưa nói tới, nói là kẻ thù còn tạm được. Giữa kẻ thù, ngoại trừ âm mưu hãm hại, nàng không nghĩ ra được còn có qua lại gì khác.

“Mặc dù phụ thân không nói được nhưng trông tinh thần vẫn ổn. Mẫu thân, trong Hầu phủ còn có nhiều việc, nữ nhi thật sự không yên lòng, đợi sắp xếp cẩn thận rồi lại tới vấn an phụ thân, người thấy được không?”

“Hức… mẫu thân biết con có nhiều việc, thế nhưng phụ nhân con đột nhiên biến thành như vậy, trong lòng mẫu thân… thôi được, con là nữ nhi đã xuất giá, sao có thể ngủ lại nhà mẹ đẻ được, là mẫu thân làm khó…”

Phương thị khóc, như muốn ngất đi.

“Từ muội muội, sao muội nhẫn tâm như thế? Chẳng lẽ sau khi gả đi, muội thật sự xa lạ với nhà mẹ đẻ? Trong nhà bị thay đổi bất ngờ như vậy, ta và mẫu thân hoang mang lo sợ, mong rằng muội muội không so đo hiềm khích lúc trước mà giúp đỡ…”

Hai mẹ con này muốn ép nàng ở lại, vậy thì nàng càng không ở lại.

“Mẫu thân, xin thứ cho nữ nhi bất hiếu. Thật sự tin đồn vào khoảng thời gian trước khiến Hầu gia rất bất mãn, chàng nói phủ Tướng quân chúng ta trong nhà hỗn loạn, không biết tránh hiềm nghi. Lại để mặc cho ngoại nam ra vào, nếu không phải như thế thì người khác cũng sẽ không nói lời ong tiếng ve về nữ nhi và Thẩm biểu ca. Nếu hôm nay nữ nhi ngủ lại, ngày mai lại truyền ra tin gì đó…”

Ninh Vương bỗng nhiên nhướng mày, suy nghĩ mà nhìn nàng.

Nàng cúi thấp đầu, trông xinh đẹp yếu đuối. Nếu không phải hai vị vương gia ở đây thì chỉ sợ nàng đã sớm ngẩng đầu ưỡn ngực, mắng cho mẹ con Phương thị máu chó đầy đầu.

Tâm địa của hai mẹ con này độc ác đến nước này, nàng dám khẳng định, Úc Lượng sẽ nằm tê liệt trên giường. Ngoại trừ nguyên nhân khác, còn có một nguyên nhân là nhất định phải ép nàng về phủ Tướng quân.

Bọn họ định rút củi dưới đáy nồi, được ăn cả ngã về không.

Cho nên dù hai vị điện hạ ở đây, bọn họ cũng phải kiên trì giữ mình ở lại qua đêm.

Sắc mặt Phương thị thay đổi một chút, bà ta không nghĩ tới nha đầu chết tiệt này dám nói như thế, Lại có thể vạch trần chuyện của mình trước mặt hai vị vương gia.

Nếu hôm nay không thể giữ nha đầu chết tiệt đó ở lại thì lần sau không có cơ hội nữa.

Bà ta cúi đầu rơi lệ, thật ra là nhanh chóng tính toán.

Trong lòng Úc Sương Thanh căng thẳng, nếu như thả nha đầu chết tiệt kia đi thì tất cả kế hoạch đều uổng phí hết. Lòng người nịnh bợ, Thẩm biểu ca là cỏ đầu tường, nếu không phải mẫu thân hứa cho số tiền lớn thì chỉ sợ lần này hắn sẽ không phối hợp.

Đợi đến lần sau thì không biết lại có biến cố ý.

“Từ muội muội… muội thật là độc ác! Muội chỉ lo nhà chồng, chẳng lẽ ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không cần sao?”

Tiếng nức nở của Úc Vân Từ lớn dần, nhà mẹ đẻ gì? Nếu không phải ngại có người ở đây, nàng thật sự đánh vào miệng Úc Sương Thanh hai cái. Có người nhà mẹ đẻ nào trăm phương ngàn kế muốn hãm hại cô nương đã xuất giá?

“Vậy… Ta ở lại đây vậy. Nếu như Hầu gia tức giận, trong cơn tức giận mà bỏ ta… ta…”

Ai mà không biết diễn kịch chứ.

Nàng đã nói sự việc nghiêm trọng như vậy rồi, nếu ngủ lại sẽ bị Hầu phủ vứt bỏ. Nếu thật sự là người chú ý chút mặt mũi thì bất kể như thế nào cũng sẽ không ép nàng ở lại.

Nhưng Úc Sương Thanh đã không quan tâm nữa, nghe vậy thì mừng rỡ, muốn tới kéo nàng.

Phương thị sững sờ, giống như là bị dọa rồi.

“Khoan đã.” Hiền Vương lên tiếng: “Bệnh tình của Úc Tướng quân đã ổn, Cảnh phu nhân chỉ về phủ một chuyến trước rồi lại tới thăm cũng không muộn. Nếu thật sự bởi vì ngủ lại nhà mẹ đẻ mà làm hại phu thê bọn họ bất hòa, mỗi người đi một ngả thì chẳng phải là có lỗi à.”

“Đúng vậy, chi bằng để Cảnh phu nhân về trước đi, đợi nói rõ nguyên do với Hầu gia rồi hai phu thê cùng đến nhà thì càng có vẻ có hiếu hơn.”

Ninh Vương phụ họa theo, trong lòng Úc Vân Từ mừng rỡ.

Lần này, nhìn xem mẹ con Phương thị có cần mặt mũi hay không.

Úc Sương Thanh không muốn buông tay, Phương thị đã cân nhắc xong, thấp giọng nói: “Là thần phụ nghĩ lầm rồi, chỉ muốn giữ Từ muội ở lại, làm người đáng tin cậy cho mình. Không nghĩ tới hiện tại nó là phụ nữ của Cảnh gia, tất nhiên phải lấy Cảnh gia làm đầu.”

“Từ muội, con không trách mẫu thân chứ?”

“Không trách.”

“Vậy thì, cáo từ.”

Ninh Vương nhấc chân trước, đi đằng trước.

Hiền Vương không yên lòng, nhìn Úc Vân Từ rời đi theo thì mới không nhanh không chậm mà đi trước nàng một bước.

Ra khỏi phủ tướng quân thì tự mình tách ra.

Lúc nàng đang muốn lên xe ngựa thì Ninh Vương trùng hợp đi ngang qua bên cạnh xe ngựa.

Đôi mắt hoa đào chớp chớp, hắn dùng cây quạt che khấu khẩu hình, hạ giọng nói: “Hôm nay bản vương giúp đỡ, Cảnh phu nhân muốn báo đáp ân tình thế nào?”

Hắn đứng gần, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi son phấn rõ ràng trên người hắn. Không biết là dính từ đâu, kỳ lạ là không gay mũi, cũng không khó ngửi. Thậm chí là thanh nhã hợp lòng người, rất nhẹ nhàng trong trẻo.

Rõ ràng là Hiền Vương mở miệng hỗ trợ trước, hắn chẳng qua là phụ họa theo. Bây giờ quy hết ân tình lên người mình, thật sự là có chút không biết xấu hổ. Lời này, đương nhiên nàng không thể nói ra được.

“Thần phụ cảm tạ điện hạ, thật sự không biết hồi báo như thế nào. Nếu không, thần phụ dập đầu cho điện hạ?”

Môi Ninh Vương nhếch lên, trong đôi mắt hoa đào hiện lên ánh sáng sắc bén.

Phụ nhân này, quả nhiên là người tinh ranh.

Hắn thu quạt xếp lại, nhẹ nhàng gõ đầu nàng một cái: “Cái đầu thông minh như vậy, nếu như dập đầu bị rách thì bản vương sẽ đau lòng.”

“...”

Tên dê xồm, dám đùa giỡn với thê tử của thần tử!

Trong lòng nàng mắng lấy, trên mặt là vẻ ngơ ngác.

Ninh Vương lại chớp mắt một cái, đôi mắt hoa đào cười lên, hắn tiêu sái rời đi.

Nàng thở dài một hơi nhẹ nhõm, thầm nghĩ Ninh Vương thật sự là… rõ ràng là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, nhất định phải giả làm dáng vẻ ăn chơi. Con rồng cháu phượng của trời, không có một ai bớt lo.

Hiền Vương bên kia trùng hợp nhìn sang, ánh mắt nghi hoặc, khi nào thì nhị hoàng huynh và Cảnh phu nhân có giao tình tốt vậy?

Hắn đi tới, lo âu hỏi: “Cảnh phu nhân… tỷ không sao chứ?”

Nàng bất đắc dĩ thở dài, khuôn mặt lộ vẻ mờ mịt: “Thần phụ không có việc gì, chỉ là thần phủ quá ngu dốt, lại nghe không hiểu lời của Ninh Vương điện hạ.”

“Nghe không hiểu là tốt nhất, Cảnh phu nhân không cần để trong lòng.” Hiền Vương nói xong thì giống như tiểu đại nhân, chắp tay sau lưng rời đi.

Con cháu hoàng gia, tất cả đều là người thành tinh.

Nàng cảm khái, nhanh chóng tiến vào xe ngựa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.