Nguyên Phối Của Hầu Gia

Chương 79



Úc Vân Từ thở dài một hơi, cô nương trước mắt chỉ mới 13 14 tuổi. Trong thời đại trinh tiết lớn hơn trời, không có trong sạch chính là đại tội, nếu bị người khác biết được chuyện đó, chỉ có con đường chết.

Mặc dù người đó không chết, cũng là cái xác không hồn.

Phương thị trước kia dùng chiêu này giết chết nguyên chủ. So với Vệ cô nương, nguyên chủ kém quá nhiều, cho nên mới bị người ta lừa gạt ra khỏi kinh thành, rơi vào kết cục như vậy.

Người khác hỗ trợ đều là phụ, thứ  có tác dụng chân chính chỉ có thể dựa vào ý chí của đương sự. Về điểm này, Vệ Thanh Anh làm rất tốt.

Nàng nhìn cỗ kiệu của cô nương, nhìn bàn tay mảnh khảnh nhỏ nhắn đặt ngay rèm kiệu. Nữ tử mười mấy tuổi gầy gò, còn chưa hoàn toàn phát triển.

Thành Thất đáng chết!

Nếu Thành Thất gặp chuyện như thế, cũng đáng để người khác đồng tình. Thành Thất là một tiểu thư vốn nên ăn ngon mặc đẹp trong Quốc Công phủ, lại vì số mạng bị nuôi dưỡng ở đạo quan trong núi.

Đổi thành bất cứ người nào khác, có lẽ lòng người đó cũng có chút không cân bằng. Nhưng chuyện Thành Thất không nên làm nhất là đổ đau khổ của bản thân lên người khác, tính tình vặn vẹo đến mức không hi vọng người khác sống tốt.

Nếu nàng cứ để mọi chuyện phát triển, không biết nàng ta còn hại bao nhiêu người.

Ánh mắt nàng lạnh băng, cuối cùng nàng nhìn cánh cửa lớn Quốc Công phủ. Khóa đồng sơn màu đỏ ngăn cách tất cả phồn hoa nặng nề. Sư tử bằng đá trước cửa trải qua mưa gió, vẫn uy nghiêm như ngày nào.

Thế gia nhà cao cửa rộng có bao nhiêu xấu xa, tất cả đều bị che đậy trong cẩm tú vinh hoa.

Rất lâu sau đó, nàng thu ánh mắt, chui vào xe ngựa. Truyện Họa buông rèm, xe ngựa chạy đi.

Đường đi này còn tính là thái bình.

Xe ngựa ngừng ở cửa Hầu phủ, nàng mới xuống xe ngựa, nhìn thấy một nữ tử đang núp trong một góc lao ra. Truyện Họa lập tức che phía trước nàng, nàng ta không nói hai lời, quỳ gối trước mặt nàng.

“Biểu tẩu, xin tẩu cứu Hoàn Bội!”

Nàng nhìn nàng ta, thì ra là Lục Hoàn Bội.

Úc Vân Từ đã một thời gian không gặp nàng ta, suýt không nhớ nổi. Lục Hoàn Bội ốm không ít, tướng mạo góc cạnh hơn, nàng ta vẫn mặc giống như phong cách trước kia, nhưng hình như hơi bạc màu.

“Đứng lên nói đi.”

“Biểu tẩu không đồng ý, Hoàn Bội không đứng dậy.”

Úc Vân Từ nghe, cười khẩy. Nàng ta xem nàng là quả hồng mềm? Nàng ta không đứng dậy thì thôi, thích quỳ bao lâu thì quỳ bấy lâu.

Lục Hoàn Bội thấy nàng không trúng chiêu, nhích sang bên cánh cửa, hoảng sợ vội vàng đứng dậy, “Biểu tẩu, tẩu nhất định phải đáp ứng yêu cầu của muội! Đại bá muốn gả muội cho đứa con trai ngốc của huyện lệnh.”

“Nương của ngươi đâu, lệnh của phụ thân mẫu thân, lời người mai mối, nương ngươi sao không làm chủ cho ngươi?”

“Nương…” Lục Hoàn Bội ậm ừ, “Nương bị bệnh…”

Bà ta bị bệnh, không phải đã chết, nào không nói được gì.

Không phải Úc Vân Từ tàn nhẫn, do mẹ con Đỗ thị quá đáng giận, nàng cũng không phải là người có tính tình lấy ơn báo oán. Nàng sẽ không ti tiện như vậy, đi làm thánh mẫu giúp người từng muốn hại chết mình.

“À, nếu bị bệnh, mời đại phu là được, tới Hầu phủ làm gì? Ngươi thân là nữ nhi, không ở trong nhà hầu bệnh, ngược lại chạy loạn ở bên ngoài, thật sự bất hiếu.”

“Biểu tẩu!” Lục Hoàn Bội kêu lên, “Lúc trước vì tẩu, hại mọi người hiểu lầm muội và Thẩm thiếu gia dan díu. Nào biết rằng Thẩm thiếu gia không chịu cưới muội, khăng khăng muốn từ hôn. Đại bá được chỗ tốt của hắn, lén làm chủ từ hôn, còn muốn gả muội cho một tên ngốc. Nếu tẩu mặc kệ muội, muội sẽ ăn vạ Hầu phủ không đi với bất cứ giá nào!”

Nàng ta đúng là có mặt mũi!

Úc Vân Từ chẳng quay đầu, lạnh lùng ném xuống một câu, “Tùy ngươi!”

“Biểu tẩu, nếu tẩu không giúp muội, muội sẽ ồn ào chuyện cùng biểu ca, muội là người của biểu ca…”

Lục Hoàn Bội đắc ý kêu, không nghĩ Úc Vân Từ quay đầu, không thấy nàng giận dữ, lại là lạnh lẽo dày đặc. Nàng ta đắc ý, dần dần chột dạ vì ánh mắt đối phương.

“Muội chỉ nói thôi, chỉ cần biểu tẩu có thể giúp muội…”

“Cút!”

Úc Vân Từ cắt ngang nàng ta, “Nếu ngươi ô uế Hầu phủ, ta sẽ ngươi ném vào đại lao Thuận Thiên Phủ. Ta thấy đến lúc đó, một nữ tử dính phải mùi vị trong ngục tù, chỉ sợ là kẻ ngốc cũng không muốn cưới ngươi.”

“Ngươi thật độc ác, nếu không phải ngươi… Sao ta lại rơi vào nông nổi như ngày hôm nay? Ngươi ghen tị người khác, mặc kệ họ hàng nữ quyến, ngươi có biết mình phạm tội thất xuất không? Nếu ngươi cảm thấy hổ thẹn hoặc quyết tâm sửa chữa lỗi lầm, rộng lượng với người khác, hoặc áy náy bất an, tự biết mà làm đi.”

“Ta hành sự như thế nào, không cần một người ngoài dạy dỗ. Nếu ngươi khăng khăng không đi, đừng trách ta không khách sáo.”

Lục Hoàn Bội thấy nàng vẫn giận dữ, cho rằng nàng đang chột dạ, càng muốn coi đây là áp chế để vớt chỗ tốt. Nếu nàng ta có thể vào Hầu phủ, càng không thể tốt hơn.

“Biểu tẩu, tẩu đừng mạnh miệng, đời này không có nam nhân không thích nhan sắc mới mẻ. Biểu ca cao quý, sao có thể ở bên cạnh một mình tẩu. Nếu thật như vậy, chỉ sợ sẽ làm người ta nhạo báng. Tẩu…”

Úc Vân Từ hoàn toàn không còn kiên nhẫn, tâm tình vốn dĩ đã kém cực điểm khi ở Quốc Công phủ. Hơn nữa Lục Hoàn Bội không biết sống chết, có suy nghĩ kỳ lạ mà uy hiếp mình.

Sao nàng còn nhịn được nữa?

“Đánh!” Nàng hét một tiếng, “Các ngươi nghe cho ta, phàm là nữ tử này xuất hiện, chớ bận tâm nàng ta là nữ tử, thấy một lần đánh một lần, ta thưởng mạnh!”

Tiếng nói vừa dứt, thị vệ canh gác nhìn nhau, cầm gậy gộc vọt lại đây.

Lục Hoàn Bội té ngã, đứng lên chạy ra xa, rốt cuộc không chạy trốn nhanh như nam tử, ăn mấy gậy.

Nàng ta chạy đến chỗ không người mới dừng lại thở dốc. Nàng ta chần chờ, sao đời này có nữ tử thô tục như vậy, lại còn là Hầu phu nhân.

Nàng ta nhất định phải nói gương mặt thật của họ Úc cho mọi người nghe, để mọi người xem Cảnh An Hầu phủ phu nhân là mặt hàng gì!

Nàng ta suy nghĩ xong, còn chưa đi ra ngõ nhỏ, đã bị đại bá Lục gia tới tìm nàng ta bắt đi.

Đại bá Lục gia gian xảo, còn là người tham lam. Dù cho chuyện từ hôn với Thẩm Thiệu Lăng và chuyện đính hôn với con trai ngốc của huyện lệnh, ông ta đều nhận đủ chỗ tốt.

Cho nên Lục Hoàn Bội tới kinh thành, ông ta không ngăn cản.

Ông ta tính toán, nếu Lục Hoàn Bội lại leo lên Hầu phủ, ông ta chỉ có chỗ tốt không có chỗ hỏng.

Chỉ là ông ta không nghĩ tới, thì ra ở trước mặt Hầu phu nhân, chất nữ này mất mặt như thế. Vừa lúc, nàng ta bị gả đến nhà huyện lệnh, cũng sẽ không có người ra mặt cho nàng ta.

Thị vệ ở chỗ tối nhìn thấy mọi chuyện, về phủ, bẩm báo với Úc Vân Từ.

Úc Vân Từ lắc đầu, lại cảm thấy Lục Hoàn Bội rất ngu ngốc. Nếu mẹ con Đỗ thị chịu thua ngay từ đầu, thiếu tính kế, nói không chừng nàng đúng là sẽ tìm một hộ gia đình không tệ cho đối phương.

Nhưng họ không nhìn rõ chuyện đó, cứ tranh giành chuyện khác.

Cuối cùng họ gieo gió gặt bão, rơi vào kết cục hiện tại, không đáng để người khác đồng tình.

Nàng đi tắm, thay quần áo, cùng Đàn Cẩm dùng bữa tối.

Tên nhóc hiểu chuyện, ngoan ngoãn, nàng mềm lòng. Nàng không cần tình thân không thuần túy, không có cũng chẳng sao của Thành Quốc Công phủ, còn có Cẩm Nhi, còn có Hầu gia.

Người đối xử chân thành với nàng, một hai người là đủ rồi.

Nàng khó sinh con, nhưng Liễu thần y nói nhất định có thể chữa trị cho cho nàng. Cho nên nàng không nhắc lại chuyện nhận nuôi Cẩm Nhi, lỡ như hiện tại nhận nuôi, sau này lại có con trai.

Không riêng gì thân phận của Cẩm Nhi sẽ xấu hổ, dù là con trai ruột cũng sẽ rất bất mãn. So với chuyện để người khác có hi vọng rồi lại thất vọng, không bằng tạm thời áp xuống, chờ sau này lại nói.

Nàng ăn xong, kiểm tra việc học tập của Cẩm Nhi.

Đàn Cẩm được Cao thị đưa đi, nàng ngồi trong phòng. Ánh nến leo lắt, ngọn lửa nhảy nhót. Nàng lấy kéo trong khay đan, cẩn thận cắt tim đèn.

Cuộc sống cổ đại tất nhiên nhàm chán so với trước kia.

Nàng lại thích ứng rất khá, dù ngồi một mình, xem một hai trang sách, nghe tiếng côn trùng kêu, còn thấy thú vị. Bây giờ trời đã vào thu, tiếng côn trùng thưa dần.

Nguyên chủ để lại rất nhiều phiền phức, cho tới bây giờ, tai hoạ ngầm chân chính là mẹ con Phương thị đã chết. Chiếc răng rắn độc của Thẩm Thiệu Lăng đã bị rút, sau này cũng hại không được nàng nữa.

Chỉ có Thành Thất chưa được xác định, không biết khi nào ở nơi tối bày trò hại người khác.

Nàng thở dài, thân nhân lại thế nào? Chỗ lợi trước mặt, nếu nàng không phải Hầu phủ phu nhân, chỉ sợ Phạm thị vốn không nhìn nàng với con mắt khác.

Cái chết của nguyên chủ trong truyện nhất định do nhân tố người thân thờ ơ.

Nàng nghĩ tới mấy ngày tháng an ổn, sao lại khó có được như thế chứ?

Không bằng nàng bị nhốt ở sơn cốc mấy ngày, tuy đơn sơ, nhưng thắng ở chỗ chỉ có phu thê bọn họ sống nương tựa lẫn nhau. Không có hỗn loạn của ngoại giới, không có mưu kế làm người khác phiền lòng.

Vô cùng đơn giản, ngược lại tự tại.

Nàng nghĩ đến nam nhân kia, tinh thần chấn động.

Thế gian có rất nhiều chuyện không như ý, nhưng hình như cũng chẳng khó gánh như thế. Ít nhất dù nàng ở khốn cảnh như thế nào, biết có hắn ở đây, hắn sẽ nghênh khó, giải quyết mọi khó khăn.

Cho nên, nàng nhất định phải nắm chắc nam nhân này, sống cho tốt.

Trong giây lát, nàng nhớ tới một chuyện.

Hình như đêm qua, bà dì đi rồi.

Cho nên… hình như có thể cái kia…

Nàng vừa nhớ tới chung thân đại sự, suy nghĩ nhàn nhạt vừa quanh quẩn trong tim tan sạch sẽ. Có gì có thể sánh với hạnh phúc của mình, nếu có, nhất định là càng hạnh phúc.

Nàng đã sớm chuẩn bị, ngẫm lại đều có chút ngượng ngùng.

Nàng lấy đồ ngủ sớm chuẩn bị ra, tuy cải tiến dựa theo quần áo của cổ đại, nhưng nghĩ đến quần áo bị nam nhân xé thành vải vụn, vẫn ngăn không được đỏ mặt đập tim nhanh.

Chuyện nàng ảo tưởng không biết bao nhiêu lần, tối nay phải thật sự thực hiện?

Nàng che mặt, ôm quần áo, lăn trên giường. Nàng nằm ngửa, nhìn chằm chằm rèm đỏ, nghĩ đến chuyện không lâu sau sẽ xảy ra, hô hấp dồn dập.

Chết mất!

Nàng đã bao giờ nhộn nhạo xuân tâm như thế đâu? Quả thực nàng cũng không dám tin, chỉ là suy nghĩ đã mềm nhũn, hận không thể để đêm đẹp mau đến, được như ước nguyện.

Nàng nghiêng đầu, đồng hồ cát còn thong thả rơi.

Nàng xem tình hình, sắp đến giờ Mậu.

Có phải hắn sắp về không?

Nàng cuống quít ngồi dậy, nhất thời không biết phải làm gì. Nàng chỉ cảm thấy mình hồi hộp, tim như muốn nhảy ra ngoài.

Bên kia Hiền Vương rời Quốc Công phủ, lập tức tiến cung.

Bữa tối hắn bị lưu lại, dùng bữa với An Phi ở Triều Nguyệt cung.

An Phi rất bất ngờ, Hiển Nhi được phong vương phân phủ, rất ít khi tiến cung tới cùng nàng ta dùng cơm. Lần này hắn không thông báo, trực tiếp tiến cung.

Nàng ta vui mừng, không ngừng khuyên hắn thêm đồ ăn.

Triệu Hiển có rất nhiều nghi hoặc, nuốt toàn bộ đồ ăn dưới nụ cười từ ái của nàng ta. Hắn chỉ có thể ăn đồ ăn nàng ta gắp, ăn mà không biết mùi vị.

Triệu Hiển ăn một bữa cơm không có mùi vị, gác đũa trước.

Cung nhân lấy đồ ăn chưa được động đi, An Phi tiếp đón con trai ngồi xuống.

“Con hôm nay có thể tới thăm mẫu phi, mẫu phi rất vui mừng. Gần đây con bận gì, nô tài hầu hạ chu đáo chứ?”

Triệu Hiển nhìn khuôn mặt trẻ xinh của mẫu phi, gương mặt này trùng với một khuôn mặt khác, hai người lớn lên rất giống nhau, tính tình lại hoàn toàn không giống nhau.

Mẫu phi dịu dàng rộng lượng, mà Cảnh phu nhân tùy ý tiêu sái, thậm chí có thể nói là yêu ghét rõ ràng.

Hôm nay chuyện xảy ra ở Quốc Công phủ, dù hắn không đi tra, cũng biết chuyện không đơn giản như vậy, chỉ là một đạo cô lâm thời nảy lòng yêu thích tài năng.

Nhưng chỉ có giải thích này hợp lý nhất, cũng sẽ không liên lụy thanh danh của Quốc Công phủ.

“Mẫu phi, hôm nay nhi thần ở Quốc Công phủ, xảy ra một việc lạ……”

“À?” An Phi ôn hòa, “Có thể nói với mẫu phi không?”

Triệu Hiển gật đầu, vốn tới nói chuyện này.

“Thất di tổ chức hội hoa, Cảnh An Hầu phu nhân nằm trong danh sách được mời. Nhi thần trùng hợp đi ngang, bị một bụi hoa hấp dẫn, nhất thời quên rời đi. Sau đó hội hoa tan cuộc, khách nhân theo thứ tự đi ra, lại không thấy Cảnh An Hầu phu nhân và Vệ cô nương, còn có biểu tỷ Thành gia Ngọc Anh đâu cả.”

Ý cười ôn hòa của An Phi nhạt hơn, nàng ta ra hiệu hắn nói tiếp.

Hắn hắng giọng, “Trách nhi thần ở bên ngoài, cũng không nhìn thấy ai đi ra. Mà Thất di một mực chắc chắn người ta đã rời đi, nhi thần nghi hoặc, tùy ý sai người hỏi một chút. Người kia vừa hỏi, phát hiện Cảnh An Hầu phu nhân cũng không ra phủ. Lòng cảm thấy có chút không đúng, con lại nói không ra vì sao, vì thế mời ngoại tổ mẫu lại đây.”

Hắn vừa nói vừa quan sát sắc mặt An Phi. Ý cười trên An Phi mặt đã mất, thay thế là vẻ nghiêm túc.

“Kết quả, họ điều tra mới biết là Nguyên Trinh tiên cô bên người Thất di quấy phá, tự nhốt đám người Cảnh An Hầu phu nhân vào mật thất. Nhi thần tò mò vì sao phòng Thất di có mật thất, ngoại tổ mẫu cũng không rõ ràng, nhưng Thất di và sư phụ nàng ta lại rõ như lòng bàn tay.”

An Phi cụp mắt, mật thất bị người ta phát hiện?

Nếu nàng ta sớm biết như thế, nên lấp kín chỗ kia.

“Sao phòng kia có mật thất? Bổn cung lại không biết.”

“Mẫu phi không phát hiện?”

An Phi lắc đầu, nhíu mày, tựa hồ hồi tưởng gì đó, “Bổn cung nhớ rõ trước kia sân đó là chỗ ở của đại di mẫu con, sau lại đại di mẫu con xuất giá, nơi đó bị bỏ trống. Hơn một năm trước khi Mẫu phi tiến cung, mới dọn vào đó, thời gian quá ngắn, Mẫu phi vốn không phát hiện mật thất.”

“Thì ra là thế.”

Triệu Hiển thở phào, không biết mình đang lo lắng gì, cũng không biết sao hoài nghi mẫu phi. Về chuyện hắn hoài nghi gì, lại không thể nói ra.

Hiện tại hắn nghe mẫu phi nói như vậy, chỉ cảm thấy yên tâm.

An Phi nhẹ uống nước trà, như lo lắng, “Vô duyên vô cớ bị người ta nhốt ở mật thất, Cảnh An Hầu phu nhân rất tức giận đúng chứ?”

“Nguyên Trinh kia đầu tiên chuốc thuốc mê họ, lại đưa vào mật thất. Cảnh phu nhân ra ngoài, cũng không tức giận nhiều, chỉ có chút bất mãn vì Quốc Công phủ sơ sẩy. Lần này có kinh sợ mà không có hiểm nguy, lỡ như lần sau gặp người có ý xấu, thật sự xảy ra chuyện gì, hậu quả không dám tưởng tượng.”

“Có thể có chuyện gì chứ, Quốc Công phủ lại không phải đầm rồng hang hổ?”

Triệu Hiển có chút không tán đồng với cách nói mẫu phi, nghe ý ngoài lời của mẫu phi, cũng cho rằng chuyện đơn giản như Nguyên Trinh nói. Nếu chuyện đơn giản thật, vậy thì tốt rồi, hắn cảm thấy bất an, có thứ gì đó sắp lộ diện, làm người ta sợ hãi.

Mật thất kia như một lỗ hổng, được mở ở lối vào của vực sâu. Chỉ cần hắn thăm dò theo hướng vào, có thể khuy tìm ra làm người ta sợ hãi. Hắn muốn tìm tòi đến tột cùng chân tướng là gì, lại sợ vượt qua sự thừa nhận của hắn.

Thiếu niên rối rắm, chợt bực bội.

An Phi rót ly một nước cho hắn, đẩy đến trước mặt hắn, “Có phải gần đây việc học của Hiển Nhi quá mệt, có chút nóng tính không? Mẫu phi từ nhỏ ở Quốc Công phủ, có ai rõ phủ có gì hơn mẫu phi không? Nếu mẫu phi nghĩ không sai, mật thất kia là do đại di mẫu trước kia ở khuê các làm ra.”

Nàng ta cười, hoài niệm, “Con chưa gặp qua đại di mẫu con, là một mọt sách. Tỷ ấy xem sách sẽ không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy. Mẫu phi nghĩ có lẽ tỷ ấy muốn hoàn toàn thanh tĩnh, cho nên làm một mật thất làm thư phòng. Nếu mẫu phi đoán không sai, có phải mật thất giống thư phòng không?”

Triệu Hiển ngẫm lại, mật thất xác thật bố trí đơn giản, không mất tố nhã, có giường, có giá sách giống thư phòng.

“Không sai.”

“Vậy không sai rồi, tất nhiên là tỷ ấy muốn thanh tĩnh, tìm chỗ đọc sách cho mình.”

Triệu Hiển xấu hổ cười, “Là nhi thần nghĩ quá nhiều.”

An Phi lần nữa dịu dàng cười, “Lo nhiều nghĩ nhiều là chuyện tốt, nhưng nếu nghĩ một việc đơn giản theo hướng phức tạp, càng làm tầm nhìn của bản thân hạn hẹp. Lúc thích hợp, phóng tầm mắt xem toàn cục, củng cố đại cục, mới là lẽ phải.”

Từ trước đến nay Triệu Hiển hưởng thụ sự dạy bảo của mẫu phi.

Hắn nghĩ theo những gì mẫu phi nói, thụ giáo sâu sắc.

Bóng đêm thâm dần, hắn không thể ở lâu trong thâm cung, vì thế đứng dậy cáo từ.

Chân trước xuất cung, sau lưng Chính Khang bãi giá đến Triều Nguyệt cung.

“Hiển Nhi vừa tới?” Chính Khang đế nhìn cái ly trên bàn, tùy ý hỏi.

“Ừm, hắn vừa đi.” An Phi nói, cởi áo choàng màu vàng cho Chính Khang đế, “Phụ tử hai người giống như đã hẹn trước, một người vừa đi, một người khác liền vào cửa.”

Giọng nói của nàng ta tùy ý như mắng yêu.

Chính Khang đế cười, “Tiểu tử này, có lẽ là sợ trẫm kiểm tra hắn, chạy còn nhanh hơn thỏ.”

“Nào có ai nói con trai mình là thỏ, hắn sinh ra là con rồng, có thể cưỡi mây đạp sương mù, bay lượn trên chín tầng mây. Bệ hạ nói con trai ruột như thế, thật sự quá xấu.”

Chính Khang đế nghe ái phi oán giận, không giận, ngược lại cười, “Ái phi nói có lý, trẫm nói sai rồi. Vậy xin hỏi ái phi, con rồng nhà nàng tiến cung có mang theo tường vân ngũ sắc?”

An Phi bị hắn chọc “phụt” cười, gương mặt vốn tuyệt mỹ giống đóa phù dung nở rộ, hồng nhạt đỏ ửng.

Chính Khang đế nhìn mà si mê, giai nhân như thế, đáng giá hắn hao hết tâm tư.

Hắn ôm nàng ta, ngã vào giường, tất nhiên là triền miên mây mưa.

Lúc nàng sắp ngủ, hắn còn vỗ về nữ nhân trong lòng. An Phi vùi đầu trong lòng hắn, ánh mắt lạnh lùng, tựa nói mớ: “Bệ hạ, phong lại mật đạo trong nhà trên phố Trường Tế đi.”

Chính Khang đế dừng tay, đột nhiên mở mắt, lại nhắm lại, nhàn nhạt “Ừm” một tiếng.

Một bóng dáng cao ráo đang lao nhanh trên con đường nhỏ trong Hầu phủ. Trăng sáng sao thưa, ánh trăng mờ ảo kéo chiếc bóng của hắn rất dài, khi thì rơi trên mặt đất, khi thì xuyên qua cây cỏ.

Gương mặt của hắn lạnh lùng như đao kiếm.

Ngọn đèn dầu nơi xa xua tan rét lạnh trong lòng hắn. Trong căn phòng có ánh nến, còn có thê tử của hắn. Lúc này nàng còn đang đợi hắn, sau đó cùng đi vào giấc ngủ.

Lòng dao động, bước chân như có gió.

Lúc này, Cảnh Tu Huyền gấp gáp trở lại phòng, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ ngon lành của thê tử. Hắn thở dài, nhẹ nhàng đi rửa mặt.

Hắn về phòng, thấy màn lụa trên giường đã buông xuống.

Lòng nghi ngờ, vừa rồi hắn nhớ rõ màn lụa treo ở hai bên.

Hắn nhíu mày kiếm, chậm rãi đi qua, vén màn lụa. Hắn nhìn vào rèm, máu sôi trào, tất cả bình tĩnh bị vứt lên chín tầng mây.

Trên giường lớn, người vừa còn ngủ nhìn hắn với ánh mắt quyến rũ, mị nhãn ẩn tình, ngấn nước xuân.

Đồ ngủ màu trắng vốn theo quy tắc được đổi thành đồ ngủ lụa đỏ thẫm, vải mỏng dính vào người, có thể thấy rõ chiếc yếm bên trong thêu uyên ương nghịch nước.

Chiếc yếm càng to gan, khó khăn lắm mới bao lấy hai chỗ no đủ, dây lưng tinh tế vòng ở cổ, làn da trắng sáng, càng mị hoặc.

Nàng nằm nghiêng trên chăn gấm, để một cái đùi ngọc ở ngoài lụa đỏ, áp đảo tuyết sương.

Càng muốn mạng là đùi ngọc đưa ra khỏi rèm, câu lấy hắn, muốn dụ hắn lên giường. Chân ngọc trắng nõn, ngón chân hơi cong, ngón tay trắng mềm.

Cảnh đẹp thơm ngát như thế, nếu hắn còn có thể nhịn, sợ là máu cũng tự trào ra ngoài.

Hắn bắt lấy cái chân, lên giường.

Yêu tinh trên giường lập tức quấn tới, dán vào hắn…

Ánh trăng lạnh ngoài cửa sổ tanh chiếu xuống, không biết từ khi nào, côn trùng đều tiến vào mộng đẹp, không kêu nữa. Chỉ có một đôi tình nhân còn siêng năng hòa vào nhau lúc ám hương di động, trở thành một thể.

Không biết là bóng đêm say lòng người hay là hương khí mê người.

Dù côn trùng ngủ say, dường như nhận ra mùa xuân lại sống lại.

Hoa cỏ trong đêm sương dần dần ngưng tụ thành hơi nước trên lá cây, cuối cùng kết thành từng giọt sương trong suốt, khó khăn lắm mới treo trên đó, chờ ánh sáng mặt trời dâng lên.

Yên tĩnh, động tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.