Nguyên Phối Của Hầu Gia

Chương 83



Ban đêm, một chiếc xe ngựa ngừng ở cửa lớn Hiền Vương phủ. Bà tử đỡ dưới một phụ nhân mặc áo choàng đậm màu xuống xe ngựa, phụ nhân vào vương phủ, lúc này mới tháo mũ áo choàng.

Đúng là Phạm thị.

Sắc mặt Phạm thị không tốt, quang ảnh lúc sáng lúc tối mang theo vội vàng.

An Phi đang đợi bà ta, vẻ mặt nặng nề.

“Nương nương.”

“Mẫu thân, ngồi đi.”

Phạm thị ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi: “Thương thế của điện hạ như thế nào, có trở ngại không?”

“Hắn không có trở ngại, nhưng thật ra Băng Lan càng ngày càng không ra thể thống.”

“Băng Lan lại sao vậy?” hiện Tại Phạm thị nhắc tới ấu nữ liền sợ hãi, ngày đó hội hoa xảy ra chuyện, tuy rằng bà ta không thừa nhận ngoài miệng, nhưng biết tất cả đều là Băng Lan phá rối.

Bà ta thầm hận bà ta sơ suất, không nhìn thấu gương mặt thật của Nguyên Trinh.

Lúc này tất nhiên không giống nhiều năm trước. Nguyên Trinh trên danh nghĩa bị đưa về Ngọc Thanh Quan, thật ra đã bị xử lý ngầm. Bà ta không cho phép có người mượn việc này áp chế Quốc Công phủ, càng không cho phép có người ở sau lưng bại hoại thanh danh Quốc Công phủ.

“Nương còn hỏi ta Băng Lan đã làm gì, không phải nương rõ ràng nhất?”

An Phi không vui, ánh mắt sắc bén.

Sắc mặt Phạm thị xám xịt, bà ta thấp giọng cầu xin, “Nương nương, nó là muội muội ruột ngài đấy. Cho dù có quậy phá, cũng đang oán trách thần phụ đưa nó đến đạo quan. Ngài bao dung một chút, thần phụ nhất định trông chừng nó cẩn thận.”

“Nương, không phải là chuyện có trông chừng cẩn thận hay không, do muội ấy không quản được cái miệng của mình. Ngài có biết muội ấy nói gì với Cảnh phu nhân không, muội ấy nói… Muốn trả thù cho đại tỷ, cho nên mới xem Cảnh phu nhân không vừa mắt.”

Sắc mặt Phạm thị trắng bệch, “Nghiệp chướng này… Sao có thể ăn nói như vậy chứ…”

“Nương, muội ấy uất ức cũng không thể kéo toàn bộ Quốc Công phủ theo cùng. Nếu muội ấy không quản được, lỡ nói ra, ngài nói làm sao bây giờ?”

“Không… Không đâu…” Phạm thị nói vậy, không biết đang thuyết phục An Phi hay đang thuyết phục mình. Thật ra họ đều biết tính tình của Thành Băng Lan, Thành Băng Lan có khả năng không quan tâm nói ra hết thảy.

Ánh mắt An Phi có sát ý, Phạm thị nhìn nàng ta, lạnh cả người.

“Nương nương yên tâm, thần phụ nhất định dạy dỗ nó cho tốt, nó sẽ không nói bậy.”

“Vậy thì tốt.” An Phi thở dài, “Nương, không phải nữ nhi nhẫn tâm, mà là những năm gần đây, nữ nhi ngày ngày như đi trên băng mỏng, sợ đi sai bước, làm cả Quốc Công phủ cùng vạn kiếp bất phục.”

Phạm thị sao có thể không rõ nàng ta khó xử, nghe vậy đau lòng không thôi.

Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, có ai làm mẫu thân nỡ nhìn con của mình chịu uất ức? Nương nương khó xử, Băng Lan có oán niệm khó tan, bà ta muốn lo cho bên này, tất nhiên đánh mất bên kia.

“Nương nương khó xử, thần phụ hiểu ý. Ngài yên tâm, thần phụ nhất định dặn dò Băng Lan. Tuy nó hay gây ra lỗi lầm, nhưng vẫn nghe lời người khác.”

“Vậy thì tốt.”

An Phi vỗ đầu, dùng tay chống đầu, vẻ mặt mỏi mệt.

Phạm thị tâm lại quan tâm nàng ta, nói: “Nương nương, vương phủ có hạ nhân, ngài hà tất vất vả như thế? Ngài xuất cung ra ngoài, không biết người trong cung vinh quang cỡ nào? Bệ hạ bên kia…”

Bà ta nhắc nhở An Phi, chăm sóc con trai quan trọng, nhưng càng quan trọng là lôi kéo lòng đế vương.

An Phi sao không biết bệ hạ sủng ái mình, nhưng cũng không phải nam nhân của một mình nàng ta. Trong hậu cung, nữ tử đông, tất cả đều chờ đợi bệ hạ rủ lòng thương.

“Bổn cung biết, ở hai ngày sẽ hồi cung. Băng Lan nơi đó, ngài trông chừng cẩn thận hơn, đừng để muội ấy lại làm hỏng việc. Ngài không ngại nói cho muội ấy biết nếu muội ấy dám nói bậy thêm một chữ, bổn cung sẽ để muội ấy ở đạo quan cả đời!”

“Vâng, thần phụ hiểu rồi.”

Phạm thị rời đi, sắc mặt có chút đau khổ. Phạm thị ra cửa lớn vương phủ, có chút lảo đảo, suýt té ngã. Bà tử tay mắt lanh lẹ, đỡ bà ta.

Bà ta đến Quốc Công phủ, đi thẳng đến căn phòng của Thành Băng Lan.

Lần đó hội hoa xong xuôi, Thành Băng Lan đã dọn ra khỏi sân ban đầu, chuyển sang một cái sân khác. Nàng ta quen thuộc sân này nhất.

Lúc này nàng ta đã đi tắm, xõa tóc dựa ngồi, mở rộng vạt áo ngủ, lộ đỏ tươi bên trong.

“Bốp!”

Phạm thị vào cửa, không nói lời nào, nhìn thấy nàng ta, giận sôi máu. Bà ta không suy nghĩ, vung tay, tát vào mặt nàng ta.

Thành Băng Lan bị đánh, nằm nghiêng trên giường, che mặt, “Nương…”

“Đừng gọi ta, ta không phải nương của ngươi!”

“Con biết ngay, mọi người đều chê con là thứ dư thừa!” Thành Băng Lan gào thét, khóc hu hu.

Tim Phạm thị đau như cắt, bàn tay giơ tay giữa không trung, không cho nàng ta thêm một bạt tay nữa. Bà ta bất lực, hối hận, áy náy.

Đang tạo nghiệp gì chứ!

Thành Băng Lan khoái chí, thế gian này không thể chỉ có một mình nàng ta chịu khổ. Mỗi lần nàng ta nhìn thấy người khác đau khổ, chợt vui vẻ.

Hưng phấn khiến nàng ta run sợ, muốn ngừng mà không được.

Nàng ta khóc càng lớn, lén nhìn Phạm thị. Mặt Phạm thị đỏ bừng, tiếp theo xanh mét. Nếp nhăn ở khóe mắt hiện ra hết, còn có mấy sợi tóc bạc hai bên tóc mai.

Mẫu thân già rồi…

Ý niệm này mới xẹt qua, hưng phấn vừa rồi của Thành Băng Lan chợt không thấy đâu. Nhưng hận ý vẫn còn, trừ hận, còn có bi thương. Lạnh thấu xương, không có cách nào tan.

“Nương… Con không muốn, nhưng con không khống chế được bản thân. Con nghĩ đến chuyện ở Ngọc Trinh Quan, sẽ không còn là con nữa, nương… Con rất sợ, sợ mọi người đưa con đi nữa…”

Thành Băng Lan khóc, run rẩy, có vài phần chân thật.

Phạm thị thở dài, nhẹ dựa gần nữ nhi, xoa tóc Thành Băng Lan, “Nương xin lỗi con… Băng Lan, nghe nương nói, quên chuyện đã qua đi. Nương sẽ tìm hộ gia đình tốt cho con, tương lai thành thân sinh con, quá khứ sẽ thành quá khứ.”

“Nương…” Thành Băng Lan nhào vào lòng mẫu thân, lương tri vừa dâng lên lại bị hận ý bao phủ.

Gả chồng?

Nương nói nhẹ nhàng, hiện tại nàng ta hai mươi năm, trừ gả cho người khác làm vợ kế, không còn lựa chọn khác. Dù là một tên mất vợ như Vệ Hàn Lâm cũng ghét bỏ nàng ta, nào còn ai tốt hơn để nàng ta gả.

Phạm thị không biết suy nghĩ của nàng ta, thầm hạ quyết tâm muốn giúp nữ nhi chọn một hộ gia đình như ý.

Tấm lòng của người làm mẫu thân tốt, lại không thắng nổi thế sự biến ảo.

Cách ngày, thánh chỉ ban hôn của bệ hạ đến. Đối tượng được ban hôn là Thành Băng Lan, nhà trai là Tống thị lang Hộ bộ. Vợ cả của Tống thị lang vừa qua đời ba năm, nhi nữ trong nhà đã gả cưới.

Thành Băng Lan nhận được thánh chỉ, cười to ba tiếng, da đầu Phạm thị tê dại.

“Băng Lan, con có hài lòng với hôn sự này không?”

“Hài lòng, đương nhiên hài lòng.” Thành Băng Lan cười, ánh mắt sắc bén.

Thành Quốc Công u ám, nổi giận nói: “Nữ tử nên kín đáo, dù hài lòng cũng không được đắc ý như thế. Người không hiểu rõ còn tưởng cô nương Quốc Công phủ chúng ta không gả được, sẽ tạm hoãn hôn sự, hài lòng quên lễ nghi.”

Thành Băng Lan cúi đầu, khóe miệng cười khẩy.

Phụ thân cho rằng nàng ta đắc ý? Hắn chẳng lẽ không biết nàng ta mới 25 tuổi, gả cho một tên già gần 50 tuổi?

Phạm thị đụng Thành Quốc Công, “Đừng nói nữa.”

Bà ta xoay người nói với Thành Băng Lan: “Nếu Thánh Thượng quyết định hôn sự, nương bớt nhọc lòng. Tống thị lang tuổi tuy lớn tuổi, nhưng ngay thẳng, hậu viện thanh tĩnh, địa vị cũng không tính là bôi nhọ con. Con yên tâm đợi gả đi, có yêu cầu gì cứ nói. Nương sớm tích cóp của hồi môn của con, nếu muốn thêm vào, cứ nói với nương.”

Bà ta muốn bồi thường nàng ta?

Thành Băng Lan nghĩ thế, hận ý trỗi dậy.

Một chút vật ngoài thân có thể bồi thường cực khổ nàng ta phải chịu 10 năm và đau khổ tiếp theo nàng ta phải gả cho một tên già?

Đúng là hay thật!

Những người hại nàng ta chịu khổ, nàng ta không bỏ qua ai cả!

Tin tức Thành Quốc Công phủ được ban hôn nhanh chóng truyền đi, Cảnh An Hầu phủ bên kia cũng nhận được tin tức. Úc Vân Từ bất ngờ, đồng thời hiểu rõ.

Thành Băng Lan có tính tình như vậy, ở lại Quốc Công phủ không biết sẽ gây ra chuyện gì, chi bằng sớm gả ra ngoài. Gả chồng không thể so với ở nhà, một phủ đệ to như vậy, có rất nhiều chuyện bận rộn, có lẽ nàng ta bận rộn, sẽ không còn thời gian gây tai họa nữa.

Thánh Thượng ban hôn, hơn nữa tuổi Thành Băng Lan không nhỏ, hôn sự được quyết định rất gấp gáp.

Ngày nàng ta thành thân, Úc Vân Từ không đi, mà mượn cớ bị bệnh, sợ xung hỉ khí, chỉ phái hạ nhân tặng đồ. Tuy Phạm thị bất mãn, thấy nàng tặng quà phong phú, cuối cùng chẳng nói gì.

Hôn sự tiến hành thuận lợi, nàng cũng không nghe Thành Băng Lan gây chuyện. Sau khi nàng ta gả chồng, hiếm khi nghe tin tức của nàng ta. Nàng nghe nói Tống thị lang độc ác, hẳn có thể ngăn chặn nàng ta.

Úc Vân Từ nghĩ như thế, ngẩng đầu nhìn lá rụng bay tán loạn trong viện.

Thời gian này, bệ hạ còn ban một mối hôn sự khác, đó là hôn sự của Ninh Vương và Tín Quốc Công phủ. Ninh Vương phi của Tín Quốc Công phủ là một nữ tử dung mạo bình thường trong lời đồn, nhưng tài hoa thì không tầm thường.

Ninh Vương bất mãn với hôn sự, cười nhạo diện mạo của vị hôn thê trước mặt mọi người. Hắn nói nàng ta không cần so sánh diện mạo với nữ tử khác, so với hắn đã không đủ.

Tiểu thư Tín Quốc Công phủ cũng không tức giận, nhưng lại nói một câu.

Đại ý là dù gương mặt đẹp cỡ nào cũng sẽ biến mất, chỉ có học thức mới có thể ở bên cạnh bản thân cả đời. Nàng ta ám chỉ Ninh Vương không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày trêu hoa ghẹo cỏ dựa vào khuôn mặt.

Bởi vì việc này, bệ hạ răn dạy Ninh Vương, cũng khen ngợi nàng ta.

Trong khoảng thời gian ngắn, thanh danh tiểu thư Tín Quốc Công phủ tăng vọt.

Còn hôn sự của Trình Bát và Thế tử Quảng Xương Hầu phủ đã được quyết định. Thế tử Quảng Xương Hầu uống trà với người khác, gọi một cô nương đến hát một khúc, bị Trình Bát đá khỏi quán trà, đuổi đánh trên đường.

Đường đường Hầu phủ thế tử ôm đầu chạy tán loạn, trở thành trò cười trong kinh thành.

Trình Bát hành sự dũng mãnh, cùng ngày bị Đại Tư Mã cấm túc.

Kỳ lạ là lão phu nhân Quảng Xương Hầu phủ đi đến Tư Mã phủ, đại náo một lúc, hôn sự không bị hủy.

Úc Vân Từ Nghe những việc này như nghe chuyện thú vị. Trình Bát nhất định rất buồn bực, làm như thế cũng chẳng thể hủy bỏ hôn sự, có thể thấy hai nhà Trình Phương quyết tâm kết thân.

Nàng hiện tại nghĩ đến nam nhân của nàng, còn xử lý nhà của họ. Cùng với việc học hành của Cẩm Nhi, ngày tháng trôi qua xem như phong phú.

Năm nay các thôn trang thu hoạch không tồi, đặc sản nhóm đầu đưa tới chất đầy nhà kho. Nàng nhìn những đồ vật đến từ vùng núi còn có thú hoang, rất vui mừng.

Nàng chia một phần cho mấy hộ gia đình có qua lại như mọi năm. Quốc Công phủ và phủ Tướng quân cũng không thể bỏ qua, vì là vấn đề lễ tiết, nàng không đau lòng chút đồ này.

Mùa thu gần đến, trời lạnh hơn, quần áo trên người chuyển từ trang phục hè mỏng manh sang trang phục mùa thu dày.

Nàng ngày nào cũng uống thuốc Liễu thần y kê, kỳ kinh nguyệt tháng trước không có nhiều máu, hình như đỏ hơn. Hôm nay lại đến ngày thần y tới bắt mạch.

“Thân thể của phu nhân rất tốt, thuộc hạ kê một phương thuốc, sau này sắc thuốc theo phương thuốc mới.”

Nàng nghe hắn tự xưng thuộc hạ, nghĩ có lẽ hiện tại Liễu thần y đã là thuộc hạ của Hầu gia.

“Đa tạ thần y.”

Liễu Tân nào dám nhận tạ lễ, vội nói: “Phu nhân làm thuộc hạ giảm thọ, sức khỏe của phu nhân quý giá, dù liều mạng già của thuộc hạ, thuộc hạ cũng nhất định chữa khỏi cho phu nhân.”

Úc Vân Từ hổ thẹn, chỉ là phu nhân Hầu phủ, nào có thể nói quý giá.

Liễu Tân kê thuốc xong, đứng dậy cáo từ.

Nàng ra lệnh Thái Thanh đưa ông ấy ra ngoài, lại giao phương thuốc cho Truyện Họa. Thần y nếu nói có thể chữa khỏi cho nàng, chắc sẽ không nói bậy.

Sắc trời bên ngoài không đúng, đen kịt, hẳn sắp mưa. Mưa mùa thu mang theo gió lạnh, khi thì mưa khi thì lạnh, sau khi cơn mưa mùa thu trôi qua, chắc chắn thời tiết càng mát mẻ.

Nàng đứng dậy, đi ra cánh cửa.

Trừ màu của hoa cúc trong sân, chẳng còn đóa hoa nào nở. Vài cỏ cây khô vàng, vài loại khác vẫn xanh tươi. Thỉnh thoảng có lá cây bay xuống, không khí khô mát.

Mùa thu là mùa nàng thích nhất, lạnh nóng vừa phải, không ẩm ướt như mùa xuân. Thoải mái bay khắp nơi, có hơi thở của mùa thu hoạch, con người có cảm giác xúc động, cảm thấy năm tháng tươi đẹp ùa đến.

Dưới chân là đường sỏi đá, nàng đạp lên trên, có chút cộm, lại rất thoải mái. Sắc trời càng ngày càng âm u, cũng không ảnh hưởng tâm trạng tốt của nàng.

Nàng chậm rãi đi đến sân của Hầu gia, ban ngày Hầu gia sẽ ở chỗ này xử lý công việc, ban đêm tất nhiên phải về chỗ nàng.

Trong viện, Đình Sinh đang hoạt động gân cốt. Hắn không mặc trang phục nghiêm túc khi luyện võ, mà là một bộ quần áo đậm màu vô cùng đơn giản. Động tác không nhanh như trước, lại tiêu sái tự nhiên.

Tuổi trẻ đúng là tốt.

Lần trước hắn bị thương không nhẹ, dù đó chỉ là bị thương ngoài da. Nhưng miệng vết thương nhiều, người ta nhìn mà sợ. Hắn vừa khỏi bệnh, kiên trì luyện công, có thể thấy tâm tính của đứa nhỏ này kiên định.

“Vết thương của con vừa lành, đừng quá cưỡng cầu.”

“Sư mẫu không cần lo lắng, Đình Sinh đã khỏe rồi.”

Hôn sự của hắn và Vệ Thanh Anh đã được quyết định, cô nương Vệ gia được hứa gả cho thiếu gia Khuông gia, không biết có bao nhiêu người đỏ mắt, bàn tán Vệ Thanh Anh có mệnh tốt.

Ban đầu Khuông Đại phu nhân bàn với con trai, đồng ý hôn sự này. Mấu chốt là Khuông lão phu nhân, Khuông lão phu nhân không biết tôn tử là nữ, một lòng trông cậy tôn tử có thể cưới một người để giúp sức, rạng rỡ Khuông gia.

Trong mắt bà ấy, Vệ Thanh Anh không chỉ có gia thế không tốt, hơn nữa lại hư thực có thanh danh không còn trinh, không xứng xách giày cho tôn tử, sao có thể đồng ý để kiệu tám người nâng cưới nàng ấy vào cửa làm chủ mẫu.

Còn nữa, tôn tử còn nhỏ, bà ấy không vội, có rất nhiều xem mắt.

Sau đó không biết Khuông Đại phu nhân khuyên bảo như thế nào, tóm lại, hôn sự cứ thế được quyết định. Gần đây kinh thành có nhiều hôn sự, hôn sự của hai nhà họ không bắt mắt.

Đứa trẻ này kiên cường, muốn mau lập môn hộ, cũng không cần gấp gáp như thế. Sức khỏe là thứ quan trọng nhất trong những thứ quan trọng, nếu sức khỏe suy sụp, nói gì khôi phục Khuông gia.

“Cho dù đã lành bệnh, cũng phải cẩn thận. Con còn niên thiếu, không biết bệnh cũ lợi hại. Nếu vết thương này không được xử lý cẩn thận, sau này chịu đủ. Con không muốn lúc đại triển thân thủ, phát hiện thân thể kéo chân sau chứ.”

Khuông Đình Sinh suy tư lời nàng nói, cúi đầu đáp lời.

Cảnh Tu Huyền không trong phủ, nàng không có việc gì làm, tiễn Đình Sinh ra cửa.

Lại nói tiếp, nàng thật có chút khó hiểu. Nam nhân của nàng là Hầu gia, theo lý thuyết, tước vị như vậy, ngày thường đều không có việc gì làm. Nàng xem kịch, đọc sách nhiều, thấy phần lớn nam tử thế gia sống nhàn nhã, nào bận rộn như hắn, cả ngày không thấy bóng người.

Khoảng thời gian trước còn tốt, hiện tại càng bận rộn.

Trừ ban đêm hắn đi ngủ, thời gian khác vốn không thấy hắn.

Nàng thấy xe ngựa Khuông gia biến mất, mưa lớn to như hạt đậu đập xuống. Hạt mưa nhanh chóng dày đặc, chỗ nàng có thể nhìn thấy đều bị sương mù che phủ.

Nàng đứng dưới hiên, cũng không vội trở về, cứ thế đứng ngắm mưa. Trước cửa Hầu phủ tất nhiên không có người, nàng nhìn khắp nơi, mái ngói vểnh lên, nóc nhà góc cạnh mơ hồ trong hơi nước.

Đột nhiên, một bóng người xuất hiện trong mưa.

Là một nữ tử.

Nàng ấy đi rất chậm, đã ướt đẫm, lại giống như không phát hiện, thất hồn lạc phách đi tới đây. Nàng ấy nhìn như lang thang không có mục tiêu, lại đi thẳng tới Hầu phủ.

Càng ngày càng gần, gần đến có thể thấy rõ hồng y.

Nước mưa chảy đầy trên gương mặt nàng ấy, ánh mắt nàng ấy đờ đẫn.

“Trình Bát tiểu thư?”

Úc Vân Từ kinh hô, vội bảo Truyện Họa kéo nàng ấy tới.

Trình Bát thấy Truyện Họa, đờ đẫn đi theo Truyện Họa lại đây. Trình Bát đi đến mái hiên, nhìn thấy Úc Vân Từ, đầu tiên bĩu môi, sau đó ôm nàng, lớn tiếng khóc.

“Ngươi sao vậy?”

Úc Vân Từ hỏi, không đẩy nàng ấy ra.

Nàng ấy ướt sũng, mang theo khí lạnh.

Lúc này, bọn hạ nhân mang đồ che mưa tới. Úc Vân Từ dẫn Trình Bát trở lại nội viện, đầu tiên tìm quần áo sạch sẽ, bảo Thái Thanh hầu hạ Trình Bát thay quần áo.

Nàng cũng thay quần áo, lại uống nước gừng.

Trình Bát nhìn nước gừng, lòng ấm áp, hốc mắt đỏ lên, nàng ấy lại khóc. Nàng ấy vừa khóc vừa uống, nhìn lại làm người ta ghét bỏ, lại làm người ta đau lòng.

“Ngươi uống chậm chút.”

Úc Vân Từ thở dài, có thể làm Trình Bát khóc như vậy, chắc chắn là có chuyện lớn xảy ra.

Cô nương này luôn vô tâm, lại nóng tính, người bình thường không có khả năng làm nàng ấy tức giận, trừ phi là người Đại Tư Mã phủ. Nàng nhớ tới chuyện từng nghe, chẳng lẽ nàng ấy đánh Thế tử Quảng Xương Hầu, cho nên bị trách phạt?

Trình Bát uống sạch nước gừng, uất ức nhìn nàng.

Nàng lại thở dài, đưa một cái khăn cho nàng ấy, “Nói đi, chuyện gì?”

Trình Bát dùng khăn lung tung chà lau, khịt mũi, mếu máo, như còn muốn khóc.

“Đừng khóc nữa, đây không giống tác phong của Trình Bát tiểu thư. Khóc sướt mướt, dập tắt uy phong của ngươi.”

“Ta ấy… Uy phong gì… Ta là một trò cười… Oa……”

Trình Bát lớn tiếng khóc, gục xuống bàn, hai vai run run, khóc thương tâm.

Úc Vân Từ vươn tay, vỗ nhẹ vai nàng ấy, “Ai nói ngươi là trò cười, còn không phải đánh nam nhân bên đường, tính là trò cười gì? Nếu thực sự bị chê cười, cũng là Phương thế tử bị chê cười, không tới lượt ngươi.”

Trình Bát liều mạng lắc đầu, “Không phải hắn… Trò cười chân chính là ta…”

“Đầu óc ngươi hỏng rồi à, mấy ngày không gặp, chẳng lẽ ngươi muốn lột xác làm một hiền thê tam tòng tứ đức?”

“Không phải…” Trình Bát ngẩng đầu, đôi mắt sưng to, mũi cũng đỏ.

“Ta là nói ta là trò cười… Có lẽ ngươi không ngờ gì mà con gái được sinh ra khi bà ấy đã có tuổi, tất cả đều là gạt người ta… Ta vốn không phải nương sinh ra, ta là con gái của một thiếp thất…”

Úc Vân Từ sửng sốt, Trình Bát là thứ nữ?

Trách không được nàng ấy thương tâm, từ xưa đích thứ khác biệt, có thể so với mây và bùn. Chỉ là nàng ấy làm đích tiểu thư nhiều năm như vậy, Tư Mã phu nhân không có khả năng vạch trần thân phận của nàng ấy.

“Nương ngươi nói cho ngươi biết?”

Trình Bát lắc đầu, “Không phải, ta nghe lén.”

Khó trách.

“Nếu nương ngươi không nói cho ngươi biết, chứng tỏ thiệt tình xem ngươi là thân sinh. Bà ấy dưỡng dục ngươi nhiều năm, ngươi không có khả năng vì không phải bà ấy sinh, oán hận bà ấy.”

Nếu nàng ấy như vậy, nàng phải dạy dỗ cô nương này.

“Không… Không phải.” Trình Bát đau khổ, nghĩ nàng ấy nghe thấy những lời nói ác độc, không mở miệng được.

Mẫu thân vốn không xem nàng ấy là con ruột, mà là một quân cờ. Bà ấy sủng ái nhiều như vậy, thì ra đều là dung túng.

Tâng bốc và dung túng nàng ấy để nàng ấy kiêu ngạo rồi thất bại, chuyện đó sắc bén giống dao, cứa vào lòng nàng ấy làm nàng ấy chảy máu.

Không sai, mẫu thân nuôi dưỡng nàng ấy, nhận nàng ấy làm con gái do không cam lòng. Cho nên bà ta để mặc nàng ấy, chưa bao giờ quản giáo nàng ấy. Trước kia nàng ấy cho rằng nàng ấy là con gái được sinh ra khi mẫu thân đã có tuổi, mẫu thân thương yêu nàng ấy nhất.

Lại không ngờ tất cả đều là gạt người ta.

Mẫu thân muốn nuôi dưỡng nàng ấy làm nàng ấy không coi ai ra gì, không biết lễ nghĩa.

“Bà ấy vốn không xem ta là… Con ruột.”

Úc Vân Từ nhíu mày, nghĩ đến tính tình của Trình Bát, không nói là vạn người chê, tóm lại không làm người ta thích. Tiểu thư khuê các trong kinh thành có ai quơ đao múa kiếm giống nàng ấy, cả ngày giống nam nhân, phóng ngựa trên phố xá.

Chẳng lẽ Tư Mã phu nhân cố ý nuôi dưỡng Trình Bát như vậy?

“Ngươi chính tai nghe bà ấy nói?”

Nàng hỏi, nhìn thấy Trình Bát gật đầu.

Nàng thở dài, đúng là nhà nào cũng có bí mật. Từ khi nào, nàng còn cảm thán quý nữ trong kinh thành không một ai sống tùy ý như Trình Bát.

Mọi mọi chuyện đều do Trình Bát có phụ thân mẫu thân tốt.

Hiện tại nàng nghĩ đến đây, không khỏi thổn thức.

“Vậy ngươi tính toán làm sao bây giờ?”

“Ta không biết…”

Trình Bát đau khổ lắc đầu, cảm thấy bầu trời như sụp đổ. Hôm nay ông trời như cố ý mưa, đột nhiên như vậy, lạnh thấu xương như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.