Xe chạy gần mười giờ, càng chạy trời càng tối, trải qua ba trạm canh gác, cuối cùng mới tới nơi.
Xe dừng lại trước một tòa nhà, Chung Hướng Quốc chỉ vào tòa nhà này nói: "Đây là tòa nhà số bốn, ba tòa nhà trước đã ở đầy. Em xem thử thích tầng nhà nào."
Tiêm Vũ ngẩng đầu, tòa nhà này tổng cộng có tám tầng, chia làm bốn khu, cô chỉ vào khu đầu tiên nói, "Chúng ta ở tầng này đi." Chỗ này bắt ánh sáng tốt.
"Được." Chung Hướng Quốc gật đầu: "Vật dụng gia đình anh đều đã mua, hôm nay sẽ đưa tới, bây giờ anh đưa em đi mua chút đồ dùng sinh hoạt."
Chung Hướng Quốc đưa cô tới một cửa hàng nhỏ trong quân đội, Tiêm Vũ đem những đồ dùng sinh hoạt có thể nghĩ ra đều mua xuống. Lúc đi ra, hai người mang theo rất nhiều đồ.
Lúc xuống dưới lầu, vật dụng gia đình đã đưa tới, biết vợ Chung Hướng Quốc đến, rất nhiều người chủ động qua hỗ trợ thuận tiện xem xem, lúc trước Chung Hướng Quốc trở về kết hôn, chỉ có vài vị lãnh đạo phía trên biết, sau khi anh trở về cũng không có rêu rao cái gì, cho nên đại đa số người chỉ biết anh xin phép về nhà, không biết là anh trở về kết hôn. Lần này anh lập công, cấp trên phê chuẩn đơn xin mang theo người nhà của anh, mọi người mới biết được tiểu tử này kết hôn rồi. Bây giờ vợ anh đến đây, mọi người liền đến giúp vui.
Người nhiều lực lớn, chỉ chốc lát căn phòng đã đại khái thu dọn xong.
"Hôm nay cám ơn mọi người, chờ chúng tôi thu xếp xong mọi thứ lại mời mọi người uống rượu." Chung Hướng Quốc tỏ vẻ cảm tạ.
"Báo cáo đội trưởng, kỳ thật không cần phiền toái như vậy, chỉ cần về sau lúc huấn luyện anh thủ hạ lưu tình thì chính là tạ lễ tốt nhất rồi." Một người đàn ông cao giọng nói.
"Muốn chết phải không?" Chung Hướng Quốc đá anh một cái, cười mắng: "Ngày mai huấn luyện gấp bội."
Đám tiểu chiến sĩ kia hi hi ha ha rời đi.
Tiêm Vũ vừa thu dọn vừa nói: "Thì ra anh là đội trưởng."
Cô là thật không ngờ tới, bởi vì trong nguyên văn, Chung Hướng Quốc là ở năm thứ hai sau khi cùng Mộ Tiêm Nhiên kết hôn mới lên làm đội trưởng.
"Là gần đây mới thăng lên." Chung Hướng Quốc cầm khăn lau vừa lau bàn vừa nói.
Gần đây? Nhớ đến vết thương của anh, Tiêm Vũ không hỏi lại nữa.
Hai người bận hơn một giờ, rốt cuộc đem căn phòng dọn dẹp xong, nhìn căn phòng sạch sẽ, Tiêm Vũ thả lỏng ngồi trên ghế, một ngày này vừa ngồi xe lại vừa chuyển mấy thứ, thật mệt! Lúc này bụng cô vang lên, Tiêm Vũ nhìn đồng hồ, phát hiện đã sắp tám giờ, hơn nữa tới bây giờ cô mới phát hiện, cô và Chung Hướng Quốc cái gì cũng mua, nhưng lại không mua gạo và dầu, muối, nước tương, dấm chua các thứ này.
Cô đáng thương hề hề nhìn Chung Hướng Quốc ngồi ở bên cạnh: "Ông xã, em đói quá, nhưng em hết sức lực rồi."
Nhìn dáng vẻ đáng thương của cô vợ nhỏ, Chung Hướng Quốc một trận đau lòng, nhưng bây giờ căn tin đã qua giờ ăn cơm, mà tay nghề của anh lại thật sự quá kém, coi như bây giờ đi mua gì đó về nấu cơm, vợ anh cũng sẽ không ăn được.
Hai người bất đắc dĩ nhìn nhau, sau đó nhìn về phía hai gói đồ ăn vặt to lớn mà mẹ Chung chuẩn bị cho bọn họ, chẳng lẽ đêm nay bọn họ cần nhờ những thứ này để đỡ đói?
Đang lúc hai người đưa tay hướng về đồ ăn vặt thì có người gõ cửa, Chung Hướng Quốc thấy Tiêm Vũ nằm trên bàn, đứng dậy đi mở cửa.
Ngoài cửa đứng vài vị quân tẩu (cách gọi vợ của các anh lính), trên tay cầm cà mèn, thì ra bọn họ đoán được hai người bận đến bây giờ khẳng định không có thời gian ăn cơm, liền tự mình làm một ít đưa tới cho bọn họ.
Nhìn đồ ăn trên tay bọn họ, Tiêm Vũ hai mắt phát sáng: "Các chị dâu, thật sự là rất cám ơn các chị, nếu các chị không đến, em với Hướng Quốc liền phải chịu đói."
Một vị quân tẩu lớn tuổi nói: "Về sau mọi người đều là hàng xóm, khách khí như thế làm gì."
Sau đó các cô đơn giản tự giới thiệu mình với Tiêm Vũ, nói vài câu liền rời đi.
Nhìn bữa tối phong phú, Tiêm Vũ cảm thán: "Những người này thật nhiệt tình."
"Ừm, có vài người, chồng của họ có quan hệ rất tốt với anh, lúc nào em nhàm chán có thể đi tìm họ tán gẫu."
Chung Hướng Quốc vừa bày bát đũa vừa nói: "Nhanh ăn cơm đi, cơm nước xong thì nghỉ ngơi, ngày mai anh đưa em đi chung quanh xem xem, làm quen hoàn cảnh một chút."
"Được."
Các vị quân tẩu tay nghề rất tốt, Tiêm Vũ và Chung Hướng Quốc đem đồ ăn ăn sạch sẽ, Tiêm Vũ nhìn chút bát đĩa kia, ngáp một cái, lười biếng nói: "Những thứ này để ngày mai dọn, chúng ta tắm rửa đi ngủ thôi."
Chung Hướng Quốc ánh mắt chợt lóe: "Vừa ăn cơm xong liền ngủ sẽ đối với thân thể không tốt."
"Vậy anh muốn thế nào?" Mí mắt Tiêm Vũ đều đang đánh nhau.
"Chúng ta vận động một chút đi." Nói xong liền ôm lấy Tiêm Vũ đi vào phòng ngủ.
Sau đó bên trong phòng truyền đến đoạn đối thoại thế này:
"Anh không mệt sao?"
"Chút thể lực này vẫn phải có."
"......" Đây là đang trả thù ngày hôm qua cô khiêu khích sao?
Ngày hôm sau, lúc hai người thu dọn thỏa đáng đi ra thì đã là buổi chiều, bọn họ đi trả chén cho các vị quân tẩu trước, nhìn mọi người cười cười hiểu lòng không nói, Tiêm Vũ ở bên ngoài làm một bộ ngượng ngùng, sau lưng lại hung hăng nhéo Chung Hướng Quốc. Chung Hướng Quốc đau đến mồ hôi đều chảy ra, thế nhưng vì duy trì hình tượng ở trước mặt người ngoài, anh cắn chặt răng không nói một tiếng.
Tiêm Vũ cảm thấy tâm tình tốt một chút, mới kết thúc cuộc nói chuyện với quân tẩu, cũng buông lỏng bàn tay bóp trên thắt lưng Chung Hướng Quốc. Đi đến chỗ không người, Chung Hướng Quốc nhanh chóng vén áo xem, nhìn thấy một mảng lớn màu đen, không khỏi hít vào một hơi, ai oán nhìn về phía vợ mình phía trước. Anh không rõ, lúc mới gặp rõ ràng là thẹn thùng ngại ngùng tiểu cô nương, vì sao kết hôn xong lại trở nên càng ngày càng bưu hãn, còn anh nữa, vì sao bị đối đãi như thế chẳng những không cảm thấy tức giận, còn cảm thấy trong lòng ngọt ngào? Chẳng lẽ anh có khuynh hướng thích bị ngược?
Chung Hướng Quốc đang ngẩn người, Tiêm Vũ đang đi ở phía trước bỗng nhiên quay trở về, còn kéo lại cánh tay anh, một bộ chim nhỏ nép vào người. Lấy kinh nghiệm anh vừa tính ra, vợ mình không có khả năng vô duyên vô cớ làm như vậy, nhìn thấy vài tân binh đang nghênh diện đi tới, anh nháy mắt sáng tỏ, cũng bày ra một bộ vẻ mặt chính trực nghiêm túc.
"Đội trưởng tốt!" Vài tên tân binh nhìn thấy bọn họ, lập tức đi lên chào hỏi, sau đó nhe răng cười với Tiêm Vũ: "Chị dâu tốt!"
Chung Hướng Quốc gật đầu với bọn họ, sau đó hướng Tiêm Vũ giới thiệu: "Đây là tân binh trong đoàn của anh."
"Mọi người tốt." Tiêm Vũ gật đầu mỉm cười với bọn họ: "Vừa đến bộ đội, đã thích ứng rồi chứ?"
"Còn tốt." Vài tên tân binh nói.
Nơi này lính cũ đối với bọn họ rất chiếu cố, lãnh đạo đối với bọn họ cũng rất tốt, chỉ là đội trưởng của bọn họ yêu cầu quá nghiêm khắc. Đội trưởng này mới lên không lâu, thế nhưng phi thường có tính trách nhiệm, đội trưởng thường xuyên đi thị sát, chỉ cần cảm thấy huấn luyện không hài lòng liền lập tức bắt đầu lại từ đầu, thế nên khi đoàn tân binh khác đều đi nghỉ ngơi thì bọn họ còn đang huấn luyện, bọn họ cũng cười không nổi.
Xem vẻ mặt bọn họ thì biết đang nghĩ cái gì, lại nghĩ đến buổi chiều ngày hôm qua binh lính kia nói, xem ra Chung Hướng Quốc đối với cấp dưới yêu cầu rất nghiêm khắc, Tiêm Vũ tràn ngập đồng tình với bọn họ, ngữ khí càng thêm ôn nhu: "Chuyện khác chị dâu không thể giúp được cái gì, nhưng về sau sinh hoạt có khó khăn gì đều có thể tới tìm chị, không cần khách khí."
"Cám ơn chị dâu." Các tân binh cao hứng nói, không nghĩ tới chị dâu nhà đội trưởng chẳng những bộ dạng xinh đẹp, mà tâm địa còn tốt như vậy.
Nhìn thấy Tiêm Vũ cùng bọn họ trò chuyện vui vẻ, Chung Hướng Quốc trong lòng rất không thoải mái, xem vài tên tân binh đáng yêu này cũng liền không thuận mắt, anh lạnh mặt nói: "Lúc này các cậu không đi huấn luyện, ở trong này làm gì?"
Đối với Chung Hướng Quốc mặt lạnh, các tân binh rất kiêng kị, bọn họ nhanh chóng thu liễm nụ cười, bày ra tư thế: "Báo cáo đội trưởng, hôm nay phía trên đưa tới một lô dược phẩm, Liên trưởng muốn chúng tôi đi hỗ trợ một chút."
Dược phẩm? Tiêm Vũ trong lòng động một cái, nhớ đến Đinh Nghi mà Chung Hướng Quốc nhắc tới kia, cô nói với Chung Hướng Quốc: "Nếu như vậy, chúng ta cũng đi hỗ trợ đi."
Chung Hướng Quốc vốn muốn cùng Tiêm Vũ đi dạo một chút, bất quá Tiêm Vũ đưa ra yêu cầu, những tiểu binh kia lại ở một bên nhìn, anh không tiện cự tuyệt, chỉ phải trừng mắt nhìn Tiêm Vũ một cái, không tình nguyện mang theo cô đi về hướng phòng khám quân khu.
Lúc bọn họ đến, đã có một vài hộ sĩ đang thu xếp dược phẩm, vài tân binh thấy vậy nhanh chóng qua hỗ trợ, nhìn thấy tân binh, các hộ sĩ rõ rệt nhẹ nhàng thở ra. Trong đó một cô gái trẻ cột tóc đuôi ngựa nhìn thấy Chung Hướng Quốc thì mắt sáng lên, chạy tới: "Chung đại ca, anh trở lại? Sớm biết anh về nhanh như thế, ngày hôm qua em đã không đi vào thành phố kiểm tra dược phẩm rồi."
Tiêm Vũ nhướn mày, nên nói cô gái này ánh mắt có vấn đề sao, rõ ràng cô và Chung Hướng Quốc đứng chung một chỗ, cô gái này cư nhiên không nhìn cô. Xem ra cô ta chính là Đinh Nghi.
Chung Hướng Quốc vẻ mặt nhu hòa chút: "Công tác quan trọng, tôi mang cho cô một ít đồ ăn vặt, một lát nữa cô theo chúng tôi về nhà lấy đi."
"Cám ơn Chung đại ca, em biết anh đối với em tốt nhất mà!" Đinh Nghi cao hứng nói, sau đó mới một bộ dáng vẻ vừa nhìn thấy Tiêm Vũ, hiếu kỳ nói: "Chung đại ca, vị đồng chí này là?"
"Cô ấy là người yêu của tôi, cô nên gọi cô ấy là chị dâu." Chung Hướng Quốc không nhận thấy được Đinh Nghi khác thường, giới thiệu nói.
Đinh Nghi sắc mặt biến đổi, rất nhanh lại khôi phục bình thường, cô cao hứng nói: "Chị dâu tốt, chị dâu thật xinh đẹp." Sau đó oán trách Chung Hướng Quốc: "Chung đại ca cũng thật là, có chị dâu xinh đẹp như thế còn cất giữ không để chúng em biết, chị dâu không biết đâu, nếu không phải Chung đại ca vô ý nói lỡ miệng trong lúc nói chuyện phiếm với em, em đều không biết anh ấy đã kết hôn đâu."
Cô gái nhỏ miệng rất lợi hại, đây là châm chọc Chung Hướng Quốc không hài lòng về cô sao? "Phải không?" Tiêm Vũ mỉm cười nhìn về phía Chung Hướng Quốc, "Thì ra người vợ này khiến anh không hài lòng như vậy, không hài lòng đến cả việc thông báo mọi người chuyện anh đã kết hôn cũng đều không nguyện ý."
Chung Hướng Quốc mặt gỗ, chịu đựng đau đớn trên thắt lưng nói: "Kết hôn là chuyện của chúng ta, không cần thiết rêu rao khắp nơi, lại nói, bây giờ mọi người không phải đều biết rồi sao."
Thực đau, tiểu nhân trong lòng anh sắc mặt dữ tợn, vợ anh vì sao lại thích động tác này? Còn có Đinh Nghi này, bình thường là một cô gái rất thông minh, vì sao bây giờ ngu ngốc như vậy? Nghĩ đến đây, anh ghét bỏ nhìn thoáng qua đối phương.
Đinh Nghi thấy không đánh tới Tiêm Vũ được, lập tức nói sang chuyện khác: "Chung đại ca chính là một người điệu thấp như vậy, chị dâu đừng để ý, bất quá con người anh ấy rất tốt, cũng rất chiếu cố em, biết em thích ăn đồ ăn vặt, còn cố ý mang đến cho em."
Đây là khoe khoang? Tiêm Vũ nhướn mày, cười tủm tỉm nói: "Nói đến đây, chị cũng không giúp anh ấy được, kỳ thật Chung đại ca của em đem chuyện em nhờ vả quên mất, nếu không phải anh ấy nhìn thấy đồ ăn vặt trên xe mà mẹ chồng mang cho chị, căn bản là nghĩ không ra em muốn anh ấy mang về thứ gì, may mà chị mang theo rất nhiều, có thể phân cho em một ít, cũng coi như hoàn thành chuyện em nhờ vả." Cô oán trách nhìn thoáng qua Chung Hướng Quốc: "Anh ấy con người này chính là như vậy, đối với chuyện không quan trọng vẫn luôn không nhớ được, em sẽ không trách anh ấy chứ?"
"Đương nhiên sẽ không." Đinh Nghi ai oán nhìn Chung Hướng Quốc một cái, nhưng đối phương bây giờ đang toàn lực chống cự đau đớn bên hông, không có nhìn đến.
"Vậy thì tốt, khi nào em bận rộn xong thì đến nhà chị tìm chị nha." Cố ý đem chữ bận tăng thêm âm lượng.
Quả nhiên Đinh Nghi sắc mặt lại càng không tốt: "Không cần, những thứ kia là bác Chung cho chị, em sao có thể lấy, em lại tìm người khác mang về giúp thì tốt rồi. Em bận việc một chút, hai người cứ tùy ý." Nói xong liền chạy trở về bên cạnh xe hỗ trợ lấy dược phẩm.