"Có thể Đinh Nghi nhìn thấy em nên vui vẻ, thành ra nói chuyện có chút bừa bãi, em đừng để ý."
Trên đường trở về, Chung Hướng Quốc thấy Tiêm Vũ không nói lời nào, không được tự nhiên nói. Cho dù ngay từ đầu anh chỉ lo eo đau không có phát hiện Đinh Nghi khác thường, nhưng bây giờ cũng đã phản ứng qua tới.
Chung Hướng Quốc không ngốc, từ trong lời nói của Đinh Nghi có thể nhận thấy được địch ý của cô với Tiêm Vũ, hơn nữa cố ý biểu hiện rất thân mật với anh, từ các loại hành vi này không khó để nhìn ra cô gái nhỏ đối anh nổi lên âm tư không nên có.
Anh cẩn thận nhìn Tiêm Vũ một cái, vợ anh thông minh như vậy, nhất định cũng đoán được?
Da đầu anh run lên, nhìn Tiêm Vũ, giải thích nói: "Kỳ thật anh với Đinh Nghi cũng không thân, chỉ là lúc anh bị thương cô ấy chiếu cố rất dụng tâm, hơn nữa khi đó cô ấy biểu hiện rất lạc quan nhiệt tình, nên lúc nhàm chán liền cùng cô ấy nói hai ba câu, về phần đồ ăn vặt, là cô ấy biết anh muốn về nhà, cố ý năn nỉ anh mang về, vì cảm tạ cô ấy trong khoảng thời gian này chiếu cố, anh mới đồng ý."
Anh vừa mới đoàn tụ với vợ mình, nếu bởi vì sự kiện này mà chọc giận vợ, vậy anh thật sự nên tự sát.
"Không thân sao? Lúc ở trên xe em thấy anh nhắc tới người ta còn rất vui vẻ nha." Tiêm Vũ nghiêng đầu nhìn anh.
"Anh chỉ là xem cô ấy như em gái nhỏ."
Chung Hướng Quốc mày giật giật, ra vẻ bình thản nói: "Giống như Tiểu Như - hàng xóm nhà chúng ta vậy, không, Tiểu Như ở trong lòng anh so với cô ấy còn quan trọng hơn."
Anh nói là thật, nếu lúc trước anh đem Đinh Nghi trở thành em gái nhỏ, đối cô còn có chút hảo cảm, thì hiện tại đối cô cũng chỉ còn có chán ghét, cô gái này biết rõ anh đã kết hôn, còn thích anh, chẳng những vậy, còn trăm phương nghìn kế châm ngòi tình cảm của anh và vợ mình. Bây giờ anh vạn phần may mắn quên mất chuyện mang đồ ăn vặt giúp cô, bằng không liền càng không thể nói rõ. Nếu biết cô ôm loại cảm tình này với anh, anh khẳng định sẽ cách xa cô.
Tiểu Như, đứa nhỏ nhà hàng xóm, hiện tại mới mười tuổi, sau khi bọn họ kết hôn từng gặp qua hai lần, Chung Hướng Quốc nhìn thấy đều sẽ mua chút đồ ăn vặt cho, mỗi lần như vậy, Tiểu Như sẽ mở cái miệng nhỏ thiếu hai cái răng, đưa ra một nụ cười.
Ở trong lòng đem Đinh Nghi và Tiểu Như hợp lại, trong lòng Tiêm Vũ có chút không thoải mái lập tức tan thành mây khói.
Như cười như không nhìn anh một cái: "Lần này coi như bỏ qua, hi vọng lần sau anh có thể chú ý lời nói và hành động của mình, không nên làm một ít chuyện khiến người khác hiểu lầm."
"......"
Chuyện này thật sự không có, anh oan uổng, toàn bộ đều là Đinh Nghi kia tự mình nghĩ. Chung Hướng Quốc quay đầu tiếp tục đi về phía trước, trong lòng lại cảm ủy khuất, ấn tượng với Đinh Nghi lại càng không tốt.
Nhìn bóng dáng mang ủy khuất của anh, Tiêm Vũ vừa lòng nở nụ cười, tuy rằng là vô tâm, thế nhưng đóa hoa đào này quả thật là anh rước lấy, không để anh khó chịu một chút thì trong lòng cô sẽ không thoải mái. Hơn nữa cô có dự cảm, Đinh Nghi này sẽ không dừng tay tại đây.
Suy đoán của cô rất nhanh được nghiệm chứng, nhìn người đang ngăn ở trước mặt mình, Tiêm Vũ cười nói: "Đinh hộ sĩ, tìm chị có chuyện gì sao?"
Đinh Nghi giờ phút này không còn nụ cười thoải mái như bình thường, cô đầu tiên là cẩn thận đánh giá Tiêm Vũ một chút, sau đó hùng hổ hỏi: "Nghe nói hôn sự của cô và Chung đại ca là người lớn định ra từ nhỏ?"
Hừ, bất quá là một thôn cô đi ra từ nông thôn mà thôi, người phụ nữ này trừ bộ dạng xinh đẹp một chút, nơi nào so được với cô.
"Không sai." Đến chị dâu cũng đều không gọi nữa, xem ra đối cô có ý kiến rất lớn.
"Bây giờ là thời đại nào rồi, hai người còn nghe lời cha mẹ đặt đâu ngồi đấy như vậy."
Đinh Nghi khinh thường nhìn cô, làm một cô gái thời đại mới, cô chướng mắt nhất chính là loại phụ nữ khuất phục sự an bài của cha mẹ này: "Cô và Chung đại ca căn bản không có tình cảm trụ cột, loại hôn nhân này sẽ không hạnh phúc......"
Tiêm Vũ nhìn Đinh Nghi khẳng khái, do dự có nên nói cho cô ta biết, ba mẹ Chung đại ca của cô ta cũng là từ nhỏ liền định ra hôn nhân, hiện tại hai người cảm tình phi thường tốt.
Đã mười phút, cô gái này còn không có xu hướng dừng lại, Tiêm Vũ hao hết tính nhẫn nại, cô đánh gãy đối phương: "Đinh hộ sĩ, cô đến cùng muốn nói gì?"
"Tôi muốn cô rời khỏi Chung đại ca, trả tự do cho anh ấy!" Cô gái nhỏ đúng lý hợp tình nói.
Tiêm Vũ hắc tuyến, "Tuy rằng tôi và Chung Hướng Quốc định thân từ nhỏ, thế nhưng bây giờ tình cảm của chúng tôi rất tốt, rất hạnh phúc, vì sao tôi phải rời khỏi anh ấy?"
"Đó chỉ là bề ngoài, Chung đại ca chỉ xem cô trở thành trách nhiệm của anh ấy."
Đinh Nghi đắc ý nói, kỳ thật ngày kia nhìn thấy Chung đại ca đối với người phụ nữ này tốt như vậy, cô thiếu chút nữa đã bị lừa, cho rằng bọn họ thật sự có tình cảm. Nhưng sau khi trở về tỉ mỉ nghĩ lại, nếu Chung đại ca thật sự thích cô ta, chuyện kết hôn lớn như vậy vì sao lại muốn gạt mọi người? Chung đại ca nói cái gì đây là chuyện của hai người nên không cần thiết rêu rao, cô lại cảm thấy đây chỉ là lấy cớ, nếu thật sự thích người vợ này, cho dù không nói ra lời nhưng cũng sẽ biểu hiện ra ngoài, trong bệnh viện có một bác sĩ, bình thường không nói không cười, nhưng sau khi kết hôn, cả ngày mặt mày hồng hào, mọi người muốn không chú ý cũng khó. Chứ đâu giống Chung đại ca, kết hôn rồi nhưng một chút biến hóa cũng không có, thấy thế nào đều là đối đoạn hôn nhân này không hài lòng. Chung đại ca trọng tình trọng nghĩa như thế, cho dù không thích người phụ nữ này, nhưng bởi vì người lớn định ra hôn ước nên không thể không cưới cô ta, còn muốn ở trước mặt cô miễn cưỡng cười vui, tâm của cô rất khó chịu. Có lẽ lần này cũng là do người phụ nữ này quấn lấy muốn tới bộ đội, nên Chung đại ca mới vì xin danh ngạch mà liều mạng như vậy, suýt nữa chết trên chiến trường.
Càng nghĩ càng cảm thấy là như thế, Đinh Nghi nhìn Tiêm Vũ lập tức từ khinh bỉ bay lên thành hận.
Xem ánh mắt cô, Tiêm Vũ liền biết cô gái này lại não bổ cái gì, âm thầm trợn trắng mắt, sức tưởng tượng phong phú như vậy, làm tiểu hộ sĩ thật sự là nhân tài không được trọng dụng, cô ta hẳn là đi làm tác gia viết văn. Cô bỗng nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, đối phương căn bản là não tàn không có sức chiến đấu, chỉ biết ngoài miệng kêu gào, một chút hành động thực tế cũng không có.
"Hai người đang làm cái gì?"
Chung Hướng Quốc xa xa thấy vợ mình và Đinh Nghi đứng chung một chỗ, trong lòng nhảy nhảy, nhanh chóng chạy tới, ảo não trừng mắt nhìn Đinh Nghi một cái.
Người phụ nữ này thật sự là không dứt, từ sau khi biết tâm tư của cô, anh vẫn luôn trốn tránh cô, sợ cô đi dây dưa vợ mình nên anh còn cố ý xin nghỉ vài ngày bồi bên người vợ vì sợ Đinh Nghi sẽ đến gây phiền toái. Qua hai ngày, phát hiện Đinh Nghi không có xuất hiện, anh cho rằng đối phương đã nghĩ rõ ràng, mới an tâm đi công tác, không nghĩ tới anh vừa rời đi, người phụ nữ này lại tìm đến đây.
"Cô nói Chung đại ca của cô không thích tôi, cưới tôi chỉ vì hôn ước." Tiêm Vũ kéo Chung Hướng Quốc qua, "Bây giờ tôi cho anh ấy cơ hội lựa chọn, chỉ cần anh ấy đồng ý, tôi lập tức ly hôn với anh ấy."
"Cô nói thật?"
"Em đang nói bậy bạ gì vậy?"
Đinh Nghi và Chung Hướng Quốc đồng thời mở miệng, chỉ là ý tứ trong lời nói khác biệt quá nhiều.
"Chung đại ca, nếu người phụ nữ này đã nói thế, vậy anh nhanh chóng ly hôn với cô ta đi."
Đinh Nghi ánh mắt sáng ngời trong suốt nói, miễn cho lát nữa cô ta đổi ý.
"Đinh Nghi!"
Chung Hướng Quốc quát khẽ: "Tôi không biết mình đã làm gì khiến cô sinh ảo giác, cho rằng hôn nhân của tôi không hạnh phúc. Bây giờ tôi nói rõ ràng cho cô biết, tôi thích người con gái này, đời này vợ tôi cũng chỉ có thể là cô ấy. Hi vọng cô không cần lại làm một ít chuyện khó hiểu tạo thành phức tạp cho chúng tôi." Chung Hướng Quốc ôm bả vai Tiêm Vũ: "Hơn nữa quân hôn là nhận được bảo hộ, hi vọng cô tự lo mình cho tốt."
"Anh nói anh thích cô ta?" Đinh Nghi thân thể run lên, không dám tin nói.
"Không sai."
Chung Hướng Quốc nhíu mày, anh thích vợ mình có gì không đúng sao, cô ta vì sao lại bày ra một bộ vẻ mặt như trời sụp xuống.
"Nếu vậy, vì sao anh rõ ràng đã kết hôn nhưng một chút cũng không vui vẻ? Còn không nói cho người khác biết?"
"Tôi đã nói qua, không nói cho người khác biết là vì đây là chuyện riêng tư của chúng tôi, không cần thiết nơi nơi rêu rao. Về phần cô nói tôi mất hứng, đó cũng chỉ là cô tự mình cho rằng như thế,phương thức mọi người biểu đạt vui sướng đều không giống nhau, tôi chỉ là càng lặng lẽ hơn mà thôi."
Nếu biết sẽ có cục diện này, anh nhất định sau khi kết hôn xong trở về liền bốn phía tuyên truyền mình đã kết hôn. Anh xin lỗi nhìn thoáng qua vợ mình, anh không biết hành vi của mình sẽ khiến người khác hiểu lầm như vậy, không biết còn có bao nhiêu người sẽ nghĩ như Đinh Nghi.
Tiêm Vũ an ủi vỗ vỗ tay anh, yên tâm, trước mắt cũng chỉ có một người không bình thường này.
"Ý của anh đây toàn bộ đều là em hiểu lầm?" Đinh Nghi không tin lắc đầu: "Không có khả năng, anh đang gạt em, rõ ràng người anh thích là em."
"Tôi thích cô lúc nào?"
Chung Hướng Quốc táo bạo, vợ anh còn ở bên cạnh đây, nếu như bị hiểu lầm, hôm nay lại phải ngủ sàn.
Bị vẻ mặt của anh kích thích, Đinh Nghi thân thể loạng choạng, "Anh không thích em sao lại cười với em? Không thích em còn ôn nhu an ủi em? Không thích em còn đáp ứng mang đặc sản cho em?"
Người này đầu óc không bình thường sao? Cũng quá biết não bổ, còn hỏi những câu gây hiểu lầm này. Nhìn vợ mình mặt không chút thay đổi, anh cũng bất chấp cái gì phong độ thân sĩ, nếu không trắng ra một chút, người này vĩnh viễn sẽ không rõ ràng được, "Tôi cười với cô là xuất phát từ lễ phép, chung quy cô chiếu cố tôi rất dụng tâm. Về phần cô nói ôn nhu an ủi cô là lo lắng cô bởi vì việc tư ảnh hưởng đến công tác chăm sóc tôi. Còn có, mang đồ ăn vặt cho cô, cũng là cô cường liệt yêu cầu, tôi xem dáng vẻ làm nũng của cô rất giống Tiểu Như nên mới có thể đồng ý."
"Tiểu Như?" Đinh Nghi nghi hoặc lặp lại.
"Tiểu Như là con gái hàng xóm nhà chúng tôi, năm nay mới mười tuổi."
Tiêm Vũ tốt tâm giải thích nghi hoặc: "Còn không có thay răng xong."
Nước mắt Đinh Nghi rốt cuộc chảy xuống: "Em ở trong lòng anh cư nhiên giống như một đứa trẻ mười tuổi? Em không tin, anh gạt em!"
"Kỳ thật não bổ cũng là một loại bệnh, cô nên nhanh chóng trị." Chung Hướng Quốc không kiên nhẫn nói, sau đó lôi kéo Tiêm Vũ xoay người liền đi.
Tiêm Vũ nhìn Đinh Nghi đứng tại chỗ rơi lệ, lại nhìn Chung Hướng Quốc một mặt không kiên nhẫn, cô thầm nghĩ, nam chủ như vậy, có tính là tra* không nhỉ?
*Tra: xấu xa, đê tiện...
"Chung Hướng Quốc, em không tin anh với em một chút cảm giác cũng đều không có, em sẽ không buông tay!" Đinh Nghi bỗng nhiên hét lớn.
Tiêm Vũ bĩu môi, may là nơi này rất hoang vu, trừ bọn họ ra cũng không có người khác, không thì liền hỏng. Tốt thôi, cô vì ý nghĩ vừa rồi của mình mà hướng nam chủ nhận lỗi, đối phó loại phụ nữ này, anh làm thật sự là quá tốt.
Chung Hướng Quốc dừng một chút, trong mắt chợt lóe hung quang, người phụ nữ này không thể giữ lại.
Ngày hôm sau, lúc Tiêm Vũ lại đi ra ngoài, liền nghe thấy nghị luận, Đinh Nghi hộ sĩ trong bệnh viện bị người nhà cưỡng chế tiếp đi. Tiêm Vũ nhẹ nhàng thở ra, còn may, chuyện Đinh Nghi và Chung Hướng Quốc không bị kéo ra.
Những ngày sau đó rất bình thản, có lẽ chuyện của Đinh Nghi khiến Chung Hướng Quốc có bóng ma, trừ Tiêm Vũ ra, cứ nhìn thấy người phụ nữ nào khác thì mặt anh lại âm trầm, sợ hãi lại xuất hiện một Đinh Nghi tự mình đa tình.
Nhìn lại thêm một cô gái nhỏ bị mặt lạnh của anh dọa đến, Tiêm Vũ vuốt vuốt bụng, bảo bảo, ba ba của con thật sự là một người chồng tốt.
—— ✎
Tước Linh:
Lần này bận đi du lịch nên thời gian đăng truyện chậm hơn so với các phần trước, định bụng làm TG thứ 5 sắp tới nhanh hơn tí coi như đền bù khoảng thời gian này tiện thể bù luôn cho bảy ngày đi thực tế thiên nhiên sắp tới, ai ngờ xem lại mới thấy TG thứ 5 dài 117 trang word - TG dài nhất tính tới thời điểm hiện tại (các TG trước dài nhất cũng chỉ 67 trang word) =)) thôi vậy, đường về lại xa tít tắm rồi ಠ_ರೃ